Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 460: Truyền kinh giảng đạo (3)

Phiên bản Dịch · 2188 chữ

Trương Dương cười nói: "Không cần đâu, ông chỉ cần bảo công nhân làm tốt công tác của mình là được rồi, xây dựng sân bay một khắc cũng không thể chậm trễ, làm lỡ công kỳ, chúng ta đều ngượng mặt." Trương Dương nói xong liền gác máy.

Ngô Trung Nguyên trong lòng chửi thầm một câu, nhưng câu này bất kể là như thế nào cũng không dám nói ra, nhắm mắt dựa vào ghế, có lẽ phương pháp sáng suốt nhất của y hiện tại là làm lại đường.

Giám đốc Kim Toa Mã Ích Lượng lái xe tới bộ chỉ huy của sân bay mới, y đành trơ mặt tới tìm Trương Dương, thông qua quan hệ y có thể khiến Vinh Bằng Phi biết khó mà lui, có thể khiến cục công an không điều tra Kim Toa, nhưng y không có bản sự đuổi đám hòa thượng đó đi, cả chuyện này đều là Trương Dương làm ra, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn Kim Toa khôi phục lại trật tự doanh nghiệp bình thường thì chỉ có thể tới tìm Trương Dương.

Mã Ích Lượng tới trước văn phòng của Trương Dương, ở ngoài cửa đợi mất hai mươi phút mới được cho vào.

Lúc y vào văn phòng, Trương Dương đang xem giấy tờ, mắt chẳng buồn ngước lên lấy một cái.

Mã Ích Lượng trước tiên ho khan một tiếng, sau khi hấp dẫn được sự chú ý của Trương Dương liền cười bồi, nói: "thị trưởng Trương."

Trương Dương đặt giấy tờ trong tay lên bàn, có chút kỳ quái nhìn Mã Ích Lượng: "Ngọn gió nào thôi ông tới đây vậy?"

Mã Ích Lượng mặt mày tươi cười, nói: "thị trưởng Trương, tôi là đặc biệt tới tìm ngài để thương lượng."

Trương Dương cười nói: "Hai người chúng ta chỉ có quan hệ qua loa, ông tìm tôi thương lượng cái gì?"

Mã Ích Lượng không hề bởi vì thái độ lạnh nhạt của Trương Dương mà tức giận, y cười nói: "Tôi biết, chuyện tối hôm đó phát sinh ở Kim Toa là có lỗi với thị trưởng Trương, khiến thị trưởng Trương bị kinh sợ, tôi đảm bảo sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa."

Trương Dương nói: "Ông đảm bảo với tôi là có ý gì?"

Mã Ích Lượng nói: "thị trưởng Trương, con người tôi không thích vòng vo, trận thế ngày hôm qua quá dọa người, tôi vốn muốn gọi bảo vệ giúp đỡ, nhưng người ta ai nấy cầm dao sáng loáng, những bảo vệ của chúng tôi sợ đến nỗi chân mềm nhũn cả ra, bọn họ không dám tới giúp đỡ."

Trương Dương cười nói: "Có ai mà không sợ chết chứ? Tôi cũng sợ, cho nên rất hiểu hành vi của bảo vệ cách ông, chẳng ai chịu mạo hiểm vì người không quen biết cả, ông nói có phải không?"

Mã Ích Lượng cười cười có chút xấu hổ, y gật đầu, nói: "thị trưởng Trương, sự an toàn của ngài bị uy hiếp ở Kim Toa, là trách nhiệm của chúng tôi, tôi hôm nay tới là để chính thức xin lỗi ngài."

Trương Dương nói: "Đừng bận tâm, tôi cũng có làm gì đâu? Ai muốn uy hiếp tôi, người đó xui xẻo trước, tôi cũng chẳng có tổn thất gì, người vây công tôi lại không phải là ông, ông tìm tôi nói xin lỗi làm gì?"

Mã Ích Lượng có thể nghe ra là thằng ôn này cố ý nói mát, y cố nén giận, nói: "thị trưởng Trương, tôi và đám người Lưu Ngũ quả thật là không quen nhau, chuyện tối hôm qua thuần túy là bất ngờ, tôi xin thề với trời..."

Trương Dương cười nói: "Đừng có thề, không may mắn đâu. Giám đốc Mã, tôi có trách ông đâu, ông đừng ở trước mặt tôi thề thốt làm gì."

Mã Ích Lượng nói: "thị trưởng Trương, tôi xin nói thẳng, chuyện tối hôm qua là tôi làm việc không chu toàn, nhưng anh cũng không thể lôi một đám hòa thượng tới niệm kinh ở trước cửa Kim Toa được, một khi như vậy, tôi còn làm ăn được gì nữa? thị trưởng Trương, tôi xin lỗi anh, xin anh đừng cắt đường tài lộ của tôi, có được không?"

Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Mã Ích Lượng một cái, nói: "Tôi bảo này giám đốc Mã, những lời này tôi không thích nghe đâu, đám hòa thượng chạy tới trước cửa Kim Toa niệm kinh thì có liên quan gì đến tôi? Ông dựa vào gì mà cho rằng là tôi sai người tới?"

Mã Ích Lượng nghe thấy hắn vẫn không

thừa nhận, không khỏi có chút tức giận: "thị trưởng Trương, chúng ta đều là người thông minh, vòng vo không có gì hay cả."

Trương Dương cười nói: "Không hay, tôi cũng thấy không hay, tôi bảo này Mã Ích Lượng, ông làm sinh ý gì không làm, sao lại đi làm loại sinh ý đó? Chùa Nam Lâm là Phật môn tịnh địa, ông ở đối diện chùa Nam Lâm mở hộp đêm, cái này có chút quá đáng rồi đó. Đám tăng nhân đó cần tu tâm dưỡng tính, vậy mà bên ông đêm đêm đèn đuốc sáng chưng, rượu chè ca hát ầm ĩ, cái này có phải là chống đối với Phật tổ không? Đám hòa thượng đó tìm ông trút giận cũng là bình thường."

Mã Ích Lượng nói: "Quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm là khu thương nghiệm phát triển trọng điểm của thị lý, chúng tôi là một câu lạc bộ giải trí chính thức, kinh doanh đúng quy định, không có chỗ nào vi pháp loạn kỷ cả."

Trương Dương nói: "Có vi pháp loạn kỷ hay không thì tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú muốn biết, Mã Ích Lượng, tôi nói rõ với ông rằng, ông tìm sai người rồi."

Mã Ích Lượng nói: "thị trưởng Trương, lưu lại cho người ta chút dư địa cũng là lưu lại đường lui cho mình, tôi và anh không có cừu oán gì, anh sao cứ phải làm khó tôi?" Thằng cha này cuối cùng cũng nóng rồi, lời nói ra không khỏi mang theo mấy phần oán khí.

Trương đại quan nhân ngạo nghễ nhìn Mã Ích Lượng: "Anh xứng à?"

Câu này khiến cho mặt Mã Ích Lượng đỏ bừng, đỏ đến thành tím, y bực bội đứng phắt dậy, nói: "Anh đừng cho rằng mình có thể một tay che trời ở Giang Thành..."

Trương Dương nói: "Ở Giang Thành tôi không dám nói là một tay che trời, nhưng đối phó với loại người như ông thì thừa sức, Mã Ích Lượng, ông đã coi tôi là người rõ ràng, vậy tôi cũng nói rõ cho ông biết, tôi nhìn Kim Toa không thuận mắt, tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là dời Kim Toa đi nơi khác, hoặc là mau mau đóng cửa."

Mã Ích Lượng nói: "Làm người đừng có quá đề cao thực lực của mình."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Tôi trước giờ không bao giờ đề cao mình, chỉ thích đánh giá thấp người khác thôi, còn ông thì ngay cả giá trị để tôi đánh giá cũng không có."

Mã Ích Lượng nghiến răng nghiến lợi gật đầu, quay người bỏ đi.

Lúc tan làm, Khưu Phượng Tiên gọi điện thoại tới, cô ta mời Trương Dương tối nay cùng đi ăn cơm. Trương Dương nghĩ một chút rồi nói: "Gọi cả bí thư Đỗ đi cùng đi."

Nơi mà Khưu Phượng Tiên mời ăn là một nhà hàng mới mở ở đường cổ, tên của nhà hàng cũng là Đường Cổ, Trương Dương đã lâu rồi chưa đến đây, lúc đỗ xe xong, bước vào Đường Cổ thì đột nhiên nhớ lại cảnh Điền Khánh Long ngày trước bị đâm ở đây, hôm đó máu của ý nhuốm đỏ cả con đường cổ xưa này, hiện giờ đường cổ vẫn là cảnh tượng tường hòa náo nhiệt, trong không khí cũng không hề tìm thấy một chút mùi máu tanh nào.

Nhà hàng Đường Cổ nằm xéo trước mặt quán bar Đại Thượng Hại 19191, quán bar này là Tô Tiểu Hồng mở đầu tiên, sau khi Phương Văn Namvào tù, Tô Tiểu Hồng tập trung toàn bộ tinh lực vào Hoàng Gia Giả Nhật, cho nên quán bar này hiện tại đã sang tay cho người khác.

Đường cổ hiện tại so với lúc mới xây thành thì náo nhiệt hơn rất nhiều, đã trở thành một nơi phải đến của của dân Giang Thành nếu muốn chơi đêm, người nhiều rồi thì lộ ra vẻ náo nhiệt, có điều tệ đoan cũng theo đó mà trình hiện, ở hai bên đường là những quầy hàng rong, dòng người chen chúc, khiến cho đường cổ lổ ra vẻ chật chội lộn xộn.

Khưu Phượng Tiên mặc sườn xám màu tím chậm rãi bước tới, con đường đang lộn xộn vì sự xuất hiện của cô ta mà biến thành sinh động mỹ lệ hơn, ánh chiều tà bao phủ cả thân hình cô ta, phác ra đường viền màu vàng dụ người, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của Khưu Phượng Tiên đều lộ ra một cỗ phong tình không thể nào miêu tả được, cô ta cơ hồ là đồng thời nhìn thấy Trương Dương, đôi mắt phượng lập tức biến thành dập dờn gợn sóng, ánh sáng vũ mị tỏa ra bốn phía.

Vũ mị cũng phân làm hai loại, vũ mị hậu thiên mới có cho dù dụ người đến mấy thì cũng chẳng đáng bình phẩm, chỉ cần hơi lưu ý một chút là có thể thấy được dấu vết ở bên trong, mà vũ mị tiên thiên thì lại là một loại khí chất từ lúc sinh ra đã có, sự vũ mị của Khưu Phượng Tiên từ mỗi một chỗ nhỏ nhất đều lộ ra được, phối hợp chặt chẽ với vẻ đẹp của cô ta, không tìm thấy một chút thành phầncố ý nặn ra nào, thiên sinh mị cốt đại khái chính là chỉ loại nữ nhân như Khưu Phượng Tiên.

Trương Dương mỉm cười gật đầu với Khưu Phượng Tiên: "Khưu tiểu hư đúng là mỹ lệ động lòng người."

Khưu Phượng Tiên cười khúc khích, nói: "Cũng may là anh không khen khí chất của tôi."

Trương Dương nói: "còn chưa kịp khen đấy thôi, khí chất của Khưu tiểu thư cũng xuất chúng như dáng vẻ bên ngoài."

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Nếu một người khi đối diện với anh mà khen khí chất của anh trước thì có tám chín phần mười chứng tỏ là bất mãn với vẻ bề ngoài của anh, mà đối với nữ nhân mà nói, đây chính là một loại bi ai."

Trương Dương nói: "Khưu tiểu thư thích nghe những lời nịnh hót à?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Trên thế giới này có nữ nhân nào mà không thích nghe đâu?" Cô ta nhìn Trương Dương một cách ý vị thâm trường: "thị trưởng Trương giỏi nhất là đạo này, cho nên lời anh khen tôi, tôi chỉ có thể tin được ba phần thôi."

Trương Dương nói: "Lời khen của tôi đối với cô là xuất phát từ nội tâm, cô nếu không tin thì chứng tỏ là cô thiếu tự tin, nhưng tôi lại thấy Khưu tiểu thư không phải là loại người này."

Khưu Phượng Tiên không khỏi bật cười: "Cái miệng anh giống như là mật ong vậy, chẳng trách Tra Vi chỉ cần gặp tôi là lại không ngừng nhắc tới anh."

Vẻ mặt của Trương Dương lộ ra vẻ ấu hổ, may mà Khưu Phượng Tiênkhông tiếp tục đề tài này, dẫn Trương Dương bước vào Đường Cổ.

Khiến Trương Dương không ngờ là, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đã tới đây từ trước rồi, lúc này đang ngồi trong phòng uống trà. Trương Dương cười nói: "Tôi còn cho rằng là mình tới sớm nhất, không ngờ lại là người tới muộn nhất."

Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn: "Kiểu cách nhà quan của cậu càng ngày càng lớn đó."

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Hôm nay tôi làm chủ, các anh đều là khách, khách tất nhiên là có quyền tới muộn rồi." cô ta nhìn đồng hồ, nói: "Cũng may, Trương Dương chỉ tới muộn có năm phút."

Trương Dương bước tới ngồi xuống cạnh Đỗ Thiên Dã, đặt cái túi đeo tay lên bệ cửa sổ: "Lúc sắp tan làm, Mã Ích Lượng chạy tới bộ chỉ huy làm phiền tôi, cho nên mới tới muộn." Hắn cười nói với Khưu Phượng Tiên: "Tối nay mời tôi ăn cơm, không phải là cũng có liên quan tới chuyện này chứ?"

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.