Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 460: Truyền kinh giảng đạo (1)

Phiên bản Dịch · 2194 chữ

Một đao của Trương Dương không đâm trúng chỗ yếu hại của Lưu Ngũ, sau khi tiến hành khâu và băng bó ở bệnh viện, Lưu Ngũ lập tức bị thẩm vấn

Điền Bân và Lưu Ngũ là người quen cũ, Lưu Ngũ từng là người nội tuyến của gã, Điền Bân cũng bởi vì tầng quan hệ này mà một độ bị hoài nghi là kẻ đứng sau cái chết của Phương Hải Đào.

"Nói đi, vì sao phải giết Phương Hải Đào?"

Lưu Ngũ nói: "Tôi không giết Phương Hải Đào, người giết hắn chính là Ngụy Trường Quý, không liên quan gì tới tôi."

Điền Bân tức giận nói: "Mày còn dám giảo biện à, Ngụy Trường Quý là anh em kết bái của mày, hắn nói mày sai hắn đi giết Phương Hải Đào."

"Hắn nói gì anh cũng tin à? Xin anh động não chút đi cho tôi nhờ, hắn hận tôi, muốn hại tôi đấy."

Điền Bân nói: "Ai mà không biết hai đứa mày là anh em kết bái, quan hệ rất tốt."

Lưu Ngũ cười nói: "Tôi ngủ với vợ hắn, anh nói xem hắn có hận tôi không?"

Điền Bân tức giận trợn mắt lên, Lưu Ngũ đúng là một tên giảo hoạt.

Khương Lượng thẩm vấn cùng bất động thanh sắc, nói: "Mày đã không sai hắn giết Phương Hải Đào thì vì sao mà phải chạy."

Lưu Ngũ nói: "Trên người tôi mang mấy bản án, tôi dám không chạy à? Ở lại chẳng lẽ để đợi các anh đến bắt tôi."

Điền Bân nói: "Lưu Ngũ, nội tình của mày tao biết rất rõ, mày tốt nhất hãy phối hợp công tác với bọn tao, nếu không chỉ những tội chứng mà bọn tao nắm được cũng đủ để mày cả đời rũ xương trong tù rồi."

Lưu Ngũ toét miệng cười nói: "Cùng lắm là án chung thân, anh muốn tôi nhận tội giết người à? Đó là tội chém đầu đó, anh tưởng tôi ngu lắm chắc?"

Điền Bân có chút không nén nổi lửa giận, chỉ vào mũi Lưu Ngũ, chửi: "Mẹ mày, mày đừng có mà cợt nhả với tao, có tin tao đập chết mày không?"

Khương Lượng vội vàng ngăn Điền Bân lại, kéo gã ra ngoài.

Lưu Ngũ cười ha ha, nói: "Tôi bảo này đại đội Điền, mắng người là anh không đúng đấy, cẩn thận tôi kiện anh đấy."

Điền Bân bị Khương Lượng kéo ra ngoài cửa, rất nhanh ý thức được tình tự của mình có chút kích động, đầy vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, nhắc tới chuyện này là tôi lại nén được giận."

Khương Lượng nói: "Thằng ôn này là một đống bùn thối, gã biết mình mắc tội quá nặng, cho nên mới quyết tâm chối tội tới cùng."

Điền Bân nói: "Tôi không tin không cậy được miệng gã ra."

Khương Lượng nói: "Lúc trước chúng ta cậy được miệng Ngụy Trường Quý cũng chính là nhờ Trương Dương giúp đỡ, nếu không được thì lại mời cậu ấy tới, tôi nghĩ cậu ấy nhất định có biện pháp."

Điền Bân nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, Lưu Ngũ trong mềm ngoài cứng, là một con hổ giấy điển hình, dằn mặt gã một chút là gã thật thà ngay."

Khương Lượng nhíu mày, Điền Bân ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu gì đó, Khương Lượng mỉm cười lắc lắc đầu.

Lưu Ngũ thấy Điền Bân vào, bất giác ngây ra: "Tôi bảo này đại đội Điền, anh xong chưa vậy? Tôi bị người ta đâm một dao, cần phải nghỉ ngơi, có vấn đề gì thì để mai hẵng hỏi đi."

Điền Bân nói với cảnh sát đứng ở bên cạnh: "Anh ra ngoài trước đi."

Lưu Ngũ lập tức cảm thấy có chút bất diệu, nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại gã và Điền Bân, gã lí nhí nói: "Đội trưởng Điền, những gì tôi biết đều nói hết rồi."

Điền Bân mở cửa sổ, phòng thấm vấn của họ nằm ở tầng bốn, gã đi tới cạnh Lưu Ngũ, nắm tai Lưu Ngũ, Lưu Ngũ đau quá hét toáng lên một tiếng, bị gã kéo tới trước cửa sổ, Lưu Ngũ nói: "Điền Bân, anh là cảnh sát, đừng quên anh là cảnh sát."

Điền Bân cười lạnh, nói: "Không cần mày phải nhắc nhở tao, tao là cảnh sát, nhưng bởi vì mày mà tao bị tống vào ngục, tao còn bị người ta bắt lén. Tao con mẹ nó suýt nữa thì chết một cách không minh bạch." Vẻ mặt của gã lộ ra vẻ vô cùng điên cuồng, rút súng ra, dí vào ót Lưu Ngũ, nói: "Nhảy xuống cho tao."

Lưu Ngũ run giọng, nói: "Anh điên rồi, anh là cảnh sát..."

Điền Bân nói: "Cảnh sát thì sao chứ? Cảnh sát cũng là người, tao chính là không thể chịu nổi loại cặn bã như mày tiếp tục làm nguy hại xã hội, nhảy xuống cho tao."

Lưng Lưu Ngũ trong nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã run giọng, nói: "Anh không dám đâu..."

Điền Bân giơ súng lên dí mạnh vào vết thương trên vai của Lưu Ngũ, khiến cho Lưu Ngũ hét toáng lên vì đau đớn. Gã nghe thấy tiếng Điền Bân mở chốt bảo hiểm, lúc này mới ý thức được là Điền Bân muốn làm thật, gã run giọng, nói

: "Anh giết tôi rồi, anh cũng không thoát khỏi được chế tài của pháp luật đâu."

Điền Bân cười lạnh, nói: "Ai bận tâm chứ, mày muốn nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu, tao nổ súng cản mày, ai sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của tao? Nhảy xuống đi." Điền Bân giơ súng lên, bắn một phát xuống mặt đất cạnh chân Lưu Ngũ.

Lưu Ngũ sợ đến nỗi cả người run rẩy, quay người lại nhìn Điền Bân với ánh mắt van xin, Điền Bân dùng khẩu súng đang bốc khói nhắm thẳng vào trán gã.

Lưu Ngũ nói: "Đừng... đừng bắn... tôi thật sự không biết... tôi thật sự không biết... Đổng Đắc Chí tìm tôi... Đổng Đắc Chí... tôi sở dĩ chạy là bởi vì tôi phát hiện hắn muốn giết tôi để diệt khẩu."

Điền Bân lạnh lùng nói: "Đổng Đắc Chí đã chết rồi, hiện tại người chết không đối chứng, mày đương nhiên là sẽ nói vậy rồi."

Lưu Ngũ nói: "Đổng Đắc Chí có ... có nữ nhân..."

"Ai?"

"Tôi... tôi không biết.. có điều... tôi có ảnh của ả."

Điền Bân gật đầu, nói: "Đưa ảnh cho tao."

...

Đỗ Vũ Phong nhìn bức ảnh mà Điền Bân đưa tới, những bước ảnh này rõ ràng là dưới tình huống không hề phát giác bị đối phương chụp lén, một người trong đó là tiền phó cục trưởng cục công an Giang Thành Đổng Đắc Chí, còn có một nữ nhân, bởi vì đội mũ và đeo kín đen, lại thêm bức ảnh chụp ở cự ly quá xa, cho nên không nhìn ra hình dạng cụ thể của cô ta.

Đỗ Vũ Phong nói: "Nữ nhân này là ai?"

Điền Bân nói: "Lưu Ngũ nói rằng hắn không biết."

Khương Lượng nói: "Chỉ dựa vào mấy bức ảnh mà nhận định Đổng Đắc Chí c nữ nhân, hình như chứng cứ không đủ."

Đỗ Vũ Phong nói: "Lưu Ngũ có thể luôn luôn giữ những bức ảnh nên bền người, chứng tỏ bức ảnh này rất quan trọng, kỳ thực đầu mối của chúng ta không nhiều, Đổng Đắc Chí chết rồi, cho dù là tim thấy nữ nhân này cũng không thể chứng minh được gì? Chúng ta cũng không thể xác nhận nữ nhân này có liên quan tới cái chết của Phương Hải Đào."

Điền Bân nói: "Nếu nghĩ từ một góc độ khác, nữ nhân này vì sao lại muốn giết Phương Hải Đào? Chỉ là để hãm hại tôi ư? Ả vì sao lại muốn hãm hại tôi."

Đỗ Vũ Phong nói: "Vụ án này chôn rất sâu, tôi luôn nghĩ rằng, Đổng Đắc Chí tuyệt đối không phải là người tính kế cả chuyện này, y vì sao lại muốn hại thính trưởng Điền? Tới sau cùng hành vi của hắn không thể dùng lẽ thường để giải thích."

Khương Lượng nói: "Có lẽ chỉ có thể tìm được nữ nhân này mới có được chân tướng."

Đỗ Vũ Phong nói: "Lưu Ngũ có thể không nói thực, nghĩ cách moi gã tiếp đi. Gã lúc trước vì sao lại muốn chạy, hiện tại vì sao lại quay về? Bức ảnh này gã đã có thể chụp được, chứng tỏ gã có lòng phòng bị đối với Đổng Đắc Chí từ lâu rồi, tình hình mà gã biết nhiều hơn chúng ta nhiều."

Khương Lượng nói: "Trương Dương đi rồi à?"

Đỗ Vũ Phong gật đầu, nói: "Cậu ấy rất tức giận, lửa giận dồn hết lên hộp đêm Kim Toa rồi, muốn tôi đóng cửa Kim Toa."

Khương Lượng nói: "Thằng cha Mã Ích Lượng này không phải là hạng tốt lành gì, cũng quả thật là nên giáo huấn y một chút."

Đỗ Vũ Phong cười nói: "Chỉ cần để chúng ta nắm được chứng cứ, tôi khẳng định sẽ phải cho y đẹp mặt, có điều chúng ta là cơ quan chấp pháp, làm việc không thể chỉ dựa vào sự yêu ghét cá nhân."

Khương Lượng nói: "Tôi thấy Trương Dương chưa chắc đã chịu nuốt cục tức này đâu."

Đỗ Vũ Phong nói: "Tôi đã nói với cậu ấy rồi, với giác ngộ chính trị của cậu ấy hiện tại, chắc là sẽ không làm loạn đâu."

..

Đỗ Vũ Phong rõ ràng là vẫn chưa hiểu hết về Trương Dương, chuyện mà Trương đại quan nhân một khi đã nhận chuẩn, hắn nhất định sẽ làm. Phía cảnh sát không đồng ý hiệp trợ hắn thanh tra Kim Toa, Trương Dương vẫn còn có một chuẩn bị khác.

Hoàng hôn ngày hôm sau, bên ngoài hộp đêm Kim Toa xuất hiện một cảnh hiếm có, hòa thượng Tam Bảo xuất lĩnh hơn chục tăng nhân trẻ tuổi, mặc tăng y, cầm Phật châu, ngẩng đầu cất bước tới ngoài cửa hộp đêm Kim Toa hóa duyên, nếu chỉ là hóa duyên thì cũng không có gì mà chỉ trích, nhưng đám hòa thượng này không những hóa duyên, thuận tiện còn giảng kinh truyền đạo, gặp khách nhân tới Kim Toa liền có hòa thượng chạy tới giảng kinh với người ta.

Gái đi làm, hòa thượng cũng tận tình khuyên bảo người ta hoàn lương.

Khách nhân tới nhìn thấy cảnh này thì không ai dám xuống xe, đây con mẹ nó là thế nào vậy, ở cửa hộp đêm mà cũng có hòa thượng giảng kinh.

Mã Ích Lượng mày mặt sầu khổ nhìn ra ngoài cửa, nói: "Đây con mẹ nó mà là giảng kinh à, rõ ràng là tới đập địa bàn."

Một hòa thượng trẻ tuổi nói với cô gái tóc đỏ ăn mặt hở hang: "Nữ thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ."

Cô gái đó nói: "Nhìn cái bộ dạng đạo mạo của anh kìa, kỳ thực trong đầu cũng đều có những ý nghĩ xấu xa, tôi không tin anh nhìn thấy gái mà không có suy nghĩ gì khác, anh có từng kích thích không?"

Hòa thượng đó bị nói cho mặt đỏ bừng.

Hòa thượng Tam Bảo chạy lên, nói: "Tội gì, cớ gì?"

Cô gái nói: "Hòa thượng, ông đừng có mà cản đường? Còn ở đây nữa là tôi kiện ông quấy nhiễu người khác đấy."

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Tôi chỉ giảng phật kinh với cô thôi."

"Ông là niệm kinh, tôi là niệm tinh, chúng ta kỳ thực không khác gì nhau cả."

Tam Bảo nói: "Nữ thí chủ, tôi giảng phật pháp cho cô nhé?"

Cô gái nói: "Phật pháp cái gì? Chẳng qua là ông muốn lừa gạt kiếm tiền mà thôi."

Tam Bảo nghiêm mặt, nói: "Nữ thí chủ không hiểu pháp thi à? Giảng kinh truyền đạo, để thế nhân khai mở trí tuệ hiểu phật lý cũng là một loại bố thí."

"Ông dùng phật pháp để bố thí, tôi dùng thân thể để bố thí, ông chưa chắc đã cao thượng hơn tôi được bao nhiêu đâu, tránh đường tránh đường, đừng làm chậm trễ công tác của tôi."

"..."

Cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài hộp đêm Kim Toa rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của vô số người, giới truyền thông nghe nói tới loại chuyện náo nhiệt này cũng chạy tới. Một khi như vậy, cửa Kim Toa náo nhiệt như chợ bán thức ăn, nhưng bên trong thì lại vắng vẻ tới cực điểm, khách nhân cũng không muốn tự tìm xui xẻo, chạy tới loại địa phương này chỉ tổ bị phóng viên chú ý.

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.