Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 203: Chính nghĩa cùng tà ác

Phiên bản Dịch · 9319 chữ

Chương 203: Chính nghĩa cùng tà ác [ thượng ].

Nhìn đường phố Giang Thành quen thuộc. Hai mắt Hải Lan có chút ướt át, mặc dù thời gian nàng xa quê cũng không quá lâu nhưng nhìn lại nàng có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Phong cảnh cũ hết thảy vẫn như thế nhưng trong trí nhớ của nàng thì lại trở nên có chút mơ hồ. Sau khi rời khỏi Đông Giang, nàng như hữu ý mà như vô ý quên đi quá khứ, quên đi những hồi ức ngày xưa và nàng tựa hồ đã thành công nhưng lại tựa hồ như không thành công. Có một người ấn tượng hắn để lại trong lòng nàng chẳng những không phai nhạt mà ngược lại càng trở nên rõ ràng, nàng mở mắt hay nhắm mắt lại đều nhìn thấy một gương mặt không có lương tâm, lúc nào cũng cười cười. Đó chính là Trương Dương.

Âu Dương Như Hạ ở Đài truyền hình Đông Giang cùng Hải Lan ngồi song song. Đài truyền hình Đông Giang, đài truyền hình Bình Hải cùng Thiên Không Vệ đều đến Giang Thành một lúc. Tuy nhiên bọn họ không đơn thuần đến đây để phối hợp với Thiên Không Vệ quay chụp làm album du lịch mà cũng muốn hỗ trợ Giang Thành đưa tin về hai đại cảnh khu du lịch. Khi Âu Dương Như Hạ đi Hongkong trao đổi học tập thì quan hệ với Hải Lan không tệ, lúc này nàng nói khẽ: "Hải Lan, Giang Thành là quê quán ngươi a?' Hải Lan gật gật đầu, tràn ngập vẻ thương cảm nói:“Quê quán vẫn đó mà người đã không thấy đâu!". Âu Dương Như Hạ ôm vai Hải Lan tỏ vẻ an ủi nói:" Mỗi người đều có lúc phài một mình đối mặt với cuộc sống”.

Hải Lan mỉm cười nói :"Không nói nữa, lần này trở về phỏng vấn là việc chính, du lịch làm phụ nhưng khi nhắc tới những sự tình kia thì tâm tình vẫn bị ảnh hưởng .

Đại diện thành phố đang đứng chỗ bọn họ tại nhà khách thành phố Nhị Chiêu, Nhị Chiêu ở ven Nhã Vân hồ, kiến trúc có chút cổ kính nhưng phong cảnh cực kỹ ưu nhã. Trong Nhị Chiêu thì tòa nhà cao nhất cũng chỉ có ba tầng, và đại đa số đều được xây dưng từ thập niên tám mươi của thế kỷ XX. Hiện nay trong quá trình cải cách hiện đại hoá thì việc chiêu đãi khách chủ yếu được an bài tại Nhất Chiêu nên Nhị Chiêu trở nên khá quạnh quẽ nhưng lại giữ được vẻ lịch sự tao nhã. Hơn nữa lần này là do Chủ nhiệm bộ môn văn nghệ đài truyền hình Tỉnh Lý Huệ Hà chỉ định, nàng trong quá khứ đã tới Giang Thành và ở tại Nhị Chiêu nên đối với nơi đây có cảm tình đặc biệt.

Phó Ban Ban tuyên giáo Thị ủy Giang Thành Uông Trường Quân, Giám đốc Đài truyền hình Giang Thành Chung Ái Dân cả hai đã đến sớm chờ đợi. Phó chủ nhiệm Ban cải cách Giang Thành Trương Dương phụ trách tiếp đãi lần này, cũng đến nghênh đón còn có Giám đốc Xí nghiệp sản xuất rượu Giang Thành Lưu Kim Thành.

Hải Lan từ trong xe nhìn qua cửa sổ cũng đã nhìn thấy Trương Dương đứng ở trong đám người, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau mà tựa như xuân phong thổi qua xuân thủy mà nổi lên gợn sóng ôn nhu. Âu Dương Như Hạ cũng cười nhìn về phía Trương Dương vẫy tay, ở Giang Thành nàng chỉ nhận biết có mỗi Trương Dương.

Chủ nhiệm chương trình văn nghệ Đài truyền hình Bình Hải Lý Huệ Hà đã từng chịu thiệt thòi với Trương Dương, lúc trước tổ chức tiểu tỷ đại tái du lịch Giang Thành bởi vì bình phán bất công nên bị Trương Dương mang trước mặt mọi người. Lúc này nhìn thấy Trương Dương ở đây thì Lý Huệ Hà bất giác ra có chút bỡ ngỡ nhưng lần này trong đoàn phỏng vấn thì nàng xem như là lãnh đạo tối cao nên cũng phải tỏ vẻ mặt dày mà thôi. Nàng cười cười đi xuống xe buýt, đầy nhiệt tình bắt tay Uông Trường Quân. Chung Ái Dân Phó Ban tuyên giáo Uông Trường Quân đối với khúc mắc giữa nàng và Trương Dương biết rất rõ nên chủ động nhìn về phía Lý Huệ Hà giới thiệu nói:“Vị này chính là Trương chủ nhiệm của Ban cải cách Giang Thành chúng ta, lần này hắn phụ trách công tác tiếp đãi các ngươi Lý Huệ Hà gật nhẹ đầu, Trương Dương giờ đây tu vi chính trị đã tăng lên một tầng thứ mới nên hắn mỉm cười bắt tay Lý Huệ Hà nói:“Lý chủ nhiệm hảo a, chúng ta lại gặp mặt!". Nụ cười của Lý Huệ Hà có chút miễn cưỡng nhưng dù sao nàng cũng là dân làm văn nghệ nên trong chốc lát vẻ mặt lại tỏ ra thản nhiên.

Trương Dương bắt tay mấy tên lãnh đạo đoàn phỏng vấn xong thì cuối cùng mới đi đến chỗ Âu Dương Như Hạ cùng Hải Lan. Âu Dương Như Hạ cười nói:“Trương chủ nhiệm, chúng ta lần này chạy tới chỗ ngươi a!, ngươi xem an bài thế nào a!” Trương Dương cười nói “Ngươi yên tâm, ta nhất định bồi tiếp ngươi ăn được, chơi tới bến.....". Lời nói còn chưa nói xong thì Âu Dương Như Hạ đã chặn lời nói :"Dừng lại a!, ta nói ngươi người này tại sao lại lưu manh như vậy a, không ngờ lại muốn chủ động hiến thân như thế a!!" Trương đại quan nhân khóc không ra nước mắt:“Ta nói muốn ngủ cùng ngươi ?”. Âu Dương Như Hạ cưỡi khanh khách, Hải Lan cũng cười nhưng mà trong phương tâm ấm áp, trên khuôn mặt đẹp có chút nóng lên. Thằng nhãi này tự nhiên là nghĩ đến cùng ngủ nhưng mà người ngủ cũng không phải là Âu Dương Như Hạ.

Cơm trưa được tổ chức tại Yến tân lâu. Phó Ban Ban tuyên giáo Thị ủy đại biểu cho lãnh đạo Giang Thành một phen phát biểu nhiệt tình hoan nghênh đoàn phỏng vấn. Đám người lớn tuổi thì còn khá tốt còn đám thanh niên trẻ tuổi thì không có hứng thú với loại phát biểu này nên lén bắt đầu xì xào bàn tán, về kế hoạch hoạt động sắp tới.

Chờ Lý Huệ Hà đại biểu cho đoàn phỏng vấn có lời đáp từ xong thì mọi người bắt đầu ăn cơm. Trương Dương vốn là người phụ trách tiếp đãi nên sau khi uống mấy chén thì đi tới bàn của Thiên Không Vệ cùng Đài truyền hình Đông Giang, bởi vì nơi này có Hải Lan.

Âu Dương Như Hạ nói:" Dựa theo kế hoạch, hai ngày tới chúng ta sẽ ở Giang Thành, Trương chủ nhiệm, ăn cơm chiều xong thì có tiết mục gì không ?”. Trương Dương cười nói:"Ngủ!”.

Âu Dương Như Ha thổi một tiếng:"Mặt dày!”.

Hải Lan cười nói:" Chúng ta đều là để công tác, buổi chiều tổ quay phim muốn bắt đầu công tác, thừa dịp cảnh khu còn chưa chính thức mở ra, du khách ít nên việc quay chụp tương đối dễ dàng ”.

Trương Dương gật nhẹ đầu, nhìn về phía Thôi Kiệt xa xa vẫy vẫy tay rồi sai Thôi Kiệt đi an bài việc quay chụp cảnh khu. Âu Dương Như Hạ nói:“Ta lần này đi du ngoạn là chính. Trương chủ nhiệm, ngươi rốt cuộc an bài ra sao a!?" Trương Dương trong nội tâm âm thầm kêu khổ, nguyên vốn buổi chiều định bớt thời giờ cùng Hải Lan ôn chuyện nhưng xem tình hình này thì mười phần là không thể. Hắn mỉm cười nói:"Hôm nay trời nóng, buồi chiều chúng ta đi cảnh khu nhìn qua, sau đó đi thăm nhà bảo tàng Giang Thành để thăm bái Phật tổ xá lợi. Buổi tối đi Ngư Mễ ăn cơm sau đó là tự do hoạt động”.

Âu Dương Như Hạ thở dài nói:‘Không sáng tạo, một điềm sáng tạo cũng không có. Ta còn tưởng rằng Giang Thành các ngươi có cái gì thú vị, đúng rồi, Trương Dương, Giang Thành có quán bowling không?”.

Trương Dương lắc đầu:“Một nhà cũng không có, chỉ có nhà tắm là nhiều, hay là ta an bài cho nguơi đi tắm a!”. Đối với tính của Âu Dương Như Hạ hắn nhiều ít có phần minh bạch, dùng lời nói chọc nàng một hai câu thì nàng vẫn chịu đựng được. Đương nhiên quan hệ giữa Âu Dương Như Hạ cùng Phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đinh có phần được bán công khai hóa nên Trương Dương chắc sẽ không có chú ý gì với nàng Lần này đoàn phỏng vấn đến từ ba đài truyền hình, ngoại trừ ngày mai sẽ đi làm phim về Giang Thành Lão Nhai và tường thành cổ thì bọn họ còn có nhiệm vụ khác nhau. Thiên Không vệ còn muốn đi Xuân Dương, đi Thanh Thai Sơn quay phim chụp du lịch để làm album, hai nhà đài khác thì ngày mai đi cảnh khu quay nghi thức khai mạc rồi rời khỏi Giang Thành Xế chiều hôm đó, dựa theo kế hoạch đã an bài đoàn phỏng vấn đi thăm cảnh khu. Trong hoàn cảnh này, Trương Dương rất ít tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Hải Lan. Đa phần thời gian Âu Dương Như Hạ đều đi sát bên cạnh hắn nói chuyện, Chu Hiểu Vân như nhìn ra chút ít manh mối liền nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương nói:" Lão đại! Vị này Đông Giang nữ chủ này hình như là phải lòng ngươi a!” Trương Dương cười thầm, Âu Dương Như Hạ hẳn là sẽ không.

Giang Thành Lão Nhai cùng tường thành cổ vẫn khiến cho Tam gia đài truyền hình rất hứng thú. Hải Lan mặc dù là người Giang Thành nhưng trong quá khứ cũng không phát hiện ra Lão Nhai lại có mi lực như thế, nhất là sau khi tu sửa xong, Lão Nhai cũ kỹ lại lập loè trong ánh sáng lịch sử phản chiếu. Đi trên con đường ốp đá xanh của Lão Nhai phảng phất như đi vào lịch sử xa xưa. Lúc xây dựng Lão Nhai đã đưa ra một loạt phương án, trong đó quy định các thương nhân vào Lão Nhai kinh doanh phải coi văn hóa là chính nên Lão Nhai có khí tức nhân văn rất đậm Hải Lan cùng Âu Dương Như Hạ chụp được không ít ảnh tại Lão Nhai, sau khi đi vào quán bar Lão Nhai 1919 thì thấy Tô Tiểu Hồng đang chỉ huy bố trí ở ngoài cửa. Nàng vì sự kiện ngày mai cảnh khu toàn diện khai trương mà chuẩn bị. Sau khi cảnh khu toàn diện mở ra sinh ý của nàng nhất định sẽ được nâng cao hơn một bước. Khi nhìn thấy Trương Dương mang theo một đám người đi tới, Tô Tiểu Hồng tiến lên cười đón mà nói :"Trương chủ nhiệm, ngọn gió nào đem ngươi thổi tới đây a!”.

Trương Dương giới thiệu mọi người cho Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hồng nghe nói đều là người đài truyền hình thì vội vàng mời bọn họ đi quán bar ngồi một chút, dù sao ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội tuyên truyền này.

Trương Dương cười nói:“Giờ đây người quá nhiều, chúng ta buổi tối tới đây, đúng rồi, đêm nay Lưu giám đốc sẽ đặt tiệc tại Nghe Mễ, Tô quản lí cùng đi a! ".

Tô Tiểu Hổng lắc đầu nói:'Bên này bận quá ta không đi được, các ngươi ăn xong thì đến quán bar, ta sẽ giữ lại vài bàn tốt nhất cho các ngươi!". Trương Dương gật nhẹ đầu, Tô Tiểu Hồng kéo hắn đến một bên, thấp giọng nói:"Trương Dương, ta có chuyện muốn nhờ ngươi!”. "Chuyện gì a!? Sao lại thần bí như vậy?”. Tô Tiều Hồng nói:"Hải Đào vừa bị Cục công an bắt, Phương tổng thì lại đi Australia nên ta liên lạc không được, ngươi hỗ trợ hỏi Điền cục một chút!”.

Trương Dương nhíu mày, Phương Hải Đào là con Phương Văn Nam. Hắn nhớ ngày đó hắn cùng Phương Văn Nam quen biết là nhờ Phương Hải Đào, nếu như không nhờ trận xung đột Đế Hào thịnh thế kia thì hai người bọn họ cũng sẽ không đánh không thành giao. Trương Dương tuy không thích Phương Hải Đào nhưng vì thể diện Phương Văn Nam thì cũng phải hỏi qua một chút. Hắn ở trước mặt Tô Tiểu Hổng gọi cho Điền Khánh Long. Không bao sau hắn quay lại nhìn về phía Tô Tiểu Hồng nói:“Việc của Phương Hải Đào không dễ làm, có người cử báo hắn buôn lậu thuốc phiện!”.

Tô Tiểu Hồng sửng sốt:“Làm sao có thể? Đứa nhỏ này hào hoa phong nhã, làm sao có thể đi buôn lậu thuốc phiện ? Hơn nữa trong nhà hắn căn bản không thiếu tiền.”. “Ta đây cũng không biết, Điền cục nói là có người cử báo, hơn nữa lúc bị bắt hắn đang cùng người ta giao dịch và lại còn đang hít thuốc". Tô Tiểu Hồng cắn cắn môi :“Tiểu hài tử này thật là, Phương tổng mà biết thì chẳng phải là tức muốn chết sao?" Xa xa Âu Dương Như Hạ nhìn thấy Trương Dương nữa ngày không trở lại thì bắt đầu thúc hắn. Trương Dương nhìn về phía Tô Tiểu Hồng cười cười rồi xoay người rời đi Điền Khánh Long cùng Phương Văn Nam quan hệ cũng không tệ, lần này việc bắt Phương Hải Đào đồng dạng cũng khiến cho hắn lắp bắp kinh hãi. Hắn cũng nghĩ không thông Phương Hải Đào, cái gã hoàn khố này trong nhà căn bản không thiếu tiền hít thuốc phiện thì còn có thể hiểu được nhưng buôn lậu thuốc phiện thì không có thể sử dụng lẽ thường để giải thích.

Trương Dương cũng không phải người thứ nhất gọi điện thoại nói hộ cho Phương Hải Đào, thúc thúc hắn Phương Văn Đồng cũng đã tới Cục công an nhưng Điẻền Khánh Long không gặp hắn. Loại chuyện này không dễ làm, sự tình Giang Thành thật sư là không ít, đại án cứ một kiện tiếp một kiện. Điền Khánh Long cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn gỡ cặp kính lão xuống xoa xoa mi tâm mà thở dài một tiếng, âm thầm nói:" Chẳng lẽ ta già rồi?”.

Người phụ trách vụ án là Điền Bản. Sau khi hắn từ Cục công an Xuân Dương trở về, lão gia tử lúc trước an bài hắn xuống huyện chính là để mạ vàng, giờ đây đã được thăng chức lên đại đội trưởng đội chống ma túy Cục công an Giang Thành. Cái này kêu là cử hiền bất tị thân (đề bạt người hiền không sợ là người thân thích) vì Điền Bản cũng thật sự có chút năng lực, sau khi được bổ nhiệm đã liên tục phá được hai vụ buôn lậu thuốc phiện khiến cho thể diện lão gia tử phong quang thêm không ít.

Điền Bản đích thân thẩm vấn Phương Hải Đào, hắn không ngờ cái gã học sinh cấp 3 bộ dáng tiểu tử văn nhược này lại dám đi buôn lậu thuốc phiện, càng làm cho hắn không có nghĩ đến là Phương Hải Đào lại có biểu hiện thập phần kiên cường, vô luận hắn đe dọa như thế nào cũng không thể khiến cho Phương Hải Đào mở miệng khai báo.

Điền Bản có chút mất kiên nhẫn, hắn nặng nhẹ đem cuốn sổ ghi chép ném lên mặt bàn rồi giận dữ hét:“Ta xem ngươi chưa đến Hoàng Hà thì chưa biết sợ. Căn cứ hình pháp quốc gia quy định thì tội buôn lậu, buôn bán, vận chuyển, chế tạo nha phiến dưới hai trăm viên, thuốc phiện hoặc heroin dưới mười gram hoặc là các loại thuốc phiến khác chịu án tù từ ba năm hoặc quản chế ngắn hạn cùng phạt tiền. Nếu có tình tiết nghiêm trọng, tăng nặng thì án tù có thể tăng lên đến bảy năm và phạt tiền. Ngươi đã đủ tiêu chuẩn này rồi, ngươi tuổi còn trẻ mà muốn phải vào ngục giam a? Nên thành thành thật thật nói rõ ràng cho ta, ngươi lấy hàng từ kẻ nào? Chỉ cần phối hợp với cảnh sát chúng ta thì pháp luật sẽ có sự khoan hồng”.

Phương Hải Đào đảo mắt, trên mặt vậy mà lại không có bất kỳ sự sợ hãi nào, hắn khinh thường nói:"Ngươi cho ta là tiểu hài tử lên ba a! Dọa ta sao!? Những thứ kia là ta mua về để hít, ta không buôn bán, hít thuốc phiện là phạm pháp a? Ngươi đưa ta đi cai nghiện thì được còn muốn vu cáo ta buôn lậu thuốc phiện ta X quên đi!“.

Điền Bản đùng đùng nổi giận đi tới, một tay túm tóc Phương Hải Đào rồi đấm một quyền vào bụng hắn, đánh cho hắn run lên nhưng tiểu tử này lại thập phần kiên cường không rên một tiếng nào, qua hơn nữa sau hắn mới rên rỉ nói :" Điền Bản, ta nhận ra ngươi rồi. Ngươi đừng tưởng rằng một Trưởng cục công an thì có thể tùy ý!"
Điền Bản cười lạnh nói:“Ta chính là tùy ý đó, ngươi làm gì được ta nào?" Hắn rút dùi cui điện ra rồi nện vào lưng Phương Hải Đào. Phương Hải Đào bị điện giật mang theo cả cái ghế mà ngã vật xuống đất, hắn há to mồm hít từng ngụm không khí phì phò đau đớn kêu lên :" Điền Bản! Ngươi nhất định phải chết...."
Điền Bản đá vào đít hắn một cước nói:" Ta muốn nhìn xem chính nghĩa áp đảo tà ác hay là tà ác áp đảo chính nghĩa, kẻ chết thì chắc có một rồi, nhất định là ngươi!”.

    Chương 203: Chính nghĩa cùng tà ác [ hạ ].

Điển Khánh Long vẫn gọi cho con mình bảo vụ án Phương Hải Đào nhất định phải tra cho rõ ràng, hơn nữa hắn còn dặn dò Điền Bản phương pháp phá án. Trong cục cảnh sát có một số quy tắc, trong lòng mọi người đều biết rõ, hắn không muốn Điền Bản làm quá mức, sau này lại khó nhìn mặt Phương Văn Nam Điển Khánh Long vừa cúp điện thoại thì tiểng chuông điện thoại lại vang lên, hắn mở điện thoại ra, một cái thanh âm lạ lẫm vang lên, đối phương âm trầm nói:“Điền cục, ngươi tốt nhất là thả Phương Hải Đao ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!

Điền Khánh Long nở nụ cười, từ khi hắn leo lên chức Cục trưởng Cục công an này, chưa từng có người nào dám trực tiếp gọi điện thoại đe dọa hắn, nên chỉ mỉm cười nói:" Ngươi là ai a!? Nếu quan tâm tới hắn như vậy thì hay là chúng ta hảo hảo ngồi nói chuyện, ta mời ngươi uống trà!”. " Cảm ơn, ngươi thả Phương Hải Đào rồi nói sau!" . “Ta đâu có muốn là thả được?”. “Vậy ngươi chết chắc rồi!” Đối phương phẫn nộ kêu lên, trong thanh âm lộ ra vẻ non nớt, hiển nhiên là một thiếu niên, Điền Khánh Long thở dài rồi cúp điện thoại. Hắn cũng không có ý định theo dõi cú điện thoại này, loại thiếu niên hư này hắn đã thấy nhiều, chỉ học được thói hư từ xã hội, nguyên là một đám không biết trời cao đất rộng. Điền Khánh Long không biết làm sao lại liên tưởng đến vấn đề giáo dục của Giang Thành. Hội nghị Thường ủy lần sau hắn cũng muốn đưa chuyện này ra, trong xã hội tỷ lệ thanh thiếu niên phạm tội càng ngày càng nhiều, việc này có quan hệ trực tiếp tới hệ thống giáo dục Giang Thành. Muốn giảm bớt tỷ lệ thanh thiếu niên phạrn tội thì không chỉ cẩn cơ quan công an cố gắng mà còn cần hệ thống giáo dục, thậm chí là các giới trong xã hội phối hợp.

Điền Khánh Long đang nghĩ ngợi thì điện thoai lại vang lên. Lúc này là do vợ hắn Tưởng Tâm Duyệt gọi đến nhắc nhở về nhà ăn cơm. Tối nay là sinh nhật nàng, nếu không được Tưởng Tâm Duyệt nhắc nhở thì Điền Khánh Long cơ hồ đều đã quên mất. Ngoài ra còn có một sự kiện nữa là cô em vợ Tưởng Tâm Tuệ vừa mới được khôi phục tự do và đêm nay cùng Tả Ủng Quân đến nhà ăn cơm. Điển Khánh Long nhìn đổng hổ, còn nửa giờ nữa mới tan sỡ, ngẫm lại còn chưa mua cho thê tử quà gì nên hắn quyết định về sớm, đi mua cho vợ mấy món đổ ăn mà nàng thích là quả lê và thịt xiên nướng mà hai cửa hàng bán thứ này đều ở Lão Nhai, chỗ này ngày mai sẽ toàn diện mở ra. Hắn tới đó vừa vặn có thể nhìn xem tình huống trị an thế nào.

Điền Khánh Long bảo lái xe Tiểu Triệu đưa mình đến Lão Nhai, hắn xuống xe đi vào Lão Nhai, nhìn thấy xa xa có vài nhân viên đi lại tuần tra thì Điền Khánh Long lộ ra vẻ hài lòng.

Lê thì rất ít mua được nhưng thịt xiên nướng thì lại phải xếp hàng khá lâu, Điền Khánh Long mặc dù là Cục trưởng Cục công an nhưng cũng không có bất luận đặc quyền gì, hắn đứng ở trong hàng kiên nhẫn chờ đợi đồng thời hồi tưởng lại cảnh hồi mình vả thê tử lần đẩu quen biết. Khi đó Điển Khánh Long vẫn còn là một nhân viên cảnh sát bình thường, lúc tan tẩm đi mua thịt xiên nướng thì thấy một gã tiểu thâu đang trộm tiền của một cô nương tuổi trẻ. Điền Khánh Long quát to cảnh báo rồi dũng cảm đuổi theo, vì truy đuổi tên tiểu thâu kia mà hắn bị thương nhẹ nhưng đây hiển nhiên là lần đuổi bắt thành công nhất đời hắn. Hắn chẳng những đuổi theo tiểu thâu, đoạt lại được túi tiền mà còn lấy được tâm hồn của cô nương kia. Vị cô nương kia giờ đây chính là thê tử hắn, Tưởng Tâm Duyệt. Nhớ tới đoạn chuyện cũ này, khóe môi Điền Khánh Long không khỏi lộ ra vẻ tươi cười nhưng tiếu dung hắn đột nhiên thu liễm lại vì hắn nhìn thấy có một bàn tay nhỏ bé đang thò vào trong ví một người phía trước Điền Khánh Long vọt lên, hắn tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện. Tên tiểu thâu kia mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, tay hắn vừa nắm được túi tiền thì nhìn thấy Điền Khánh Long đột nhiên vọt lên, phản ứng của nó cực kỳ linh mẫn vội xoay người chạy sâu vào trong Lão Nhai.

Điển Khánh Long tức giận quát: “Chạy đi đâu!” rồi sài bước đuổi theo. Đứa bé kia chạy trốn cực nhanh, Điền Khánh Long mặc dù là cánh sát lâu năm nhưng dù sao tuổi tác đã lớn, mới chạy được vài bước thì đã thở hồng hộc, sau khi vượt qua góc đường rẽ vào cái ngõ tắt nhỏ thì lại nhìn thấy đứa bé kia đang đứng ở đó vì nguyên lai cái ngõ này là ngõ cụt. Điền Khánh Long phóng đi chậm lại đưa tay chỉ tiểu thâu nói:" Đừng so, đem túi tiên trả lại cho ta, ta đưa ngươi đi tự thú!”.

Đứa bé kia lắc đầu, nó có vẻ thập phần sợ hãi, Điển Khánh Long càng lúc càng tới gần hắn quát :“Xoay người ngồi xổm xuống, đem bao tiền ném xuống đất!”.

Đứa bé kia lại lắc đấu rồi vọt về phía Điển Khánh Long, ý đồ muốn cướp đường mà chạy, Điền Khánh Long túm lấy cánh tay hắn xô nó vào tường. Đột nhiên cánh cửa sau lưng hắn mở ra rồi có ba gã thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi lao tới. Điền Khánh Long sửng sốt, hắn không ngờ tiểu thâu ở đây còn có đồng lõa, tuy nhiên khi hắn ý thức được sự tình có chút không đúng thì một gã vọt tới giơ tay lên, trong tay hắn hàn quang lấp lánh và một con dao găm đâm vào lưng Điền Khánh Long. Điền Khánh Long cảm giác mũi đao lạnh như băng cứng rắn đâm vào thân thể mình rồi lực lượng của hắn cũng theo đó mà dần dần tan đi. Tên tiểu thâu bị hắn chế trụ kia cũng giãy ra rồi dùng thanh âm non nớt nói:" Đâm chết hắn!"
Ý thức của Điền Khánh Long dần mơ hồ, hắn cảm thấy lưỡi đao không ngừng đâm vào thân thể, hắn đưa tay chạm vào bao súng nhưng thân thể liền mềm nhũn té xuống, máu tươi nhuộm đỏ thẫm đồng phục cảnh sát của hắn rồi lại chảy rớt xuống mặt đất.

Sau đó có mấy người chạy đến và thấy được một màn làm cho người ta hoảng sợ trong hem nhỏ, bốn gà thiêu niên cầm dao chạy ra cửa ngõ rồi phóng đi. Tuy đây đều là những trẻ vị thành niên nhưng trong tay bọn họ dù sao có nắm giữ hung khí nên đều làm mọi người sợ hãi lui về phía sau. Mấy tên thiếu niên sau khi chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì có ý đồ ra khỏi nhai đạo mà bỏ chạy.

Lái xe Tiểu Triệu của Điền Khánh Long cũng nghe thanh âm hô hoán mà chạy đến. Khi hắn nhìn thấy mấy tên thiếu niên chạy trốn thì đã ý thức được cái gì, hắn hét lớn:"Đứng lại cho ta!”, bởi vì cảnh khu ngày mai toàn diện mở ra cho hai ngày nay công tác an ninh ở đây cực kỳ nghiêm ngặt, nhân viên cảnh sát đi tuần rất nhiều, có hơn chục nhân viên cảnh sát chạy tới. Ngoại trừ tên trộm đồ đào tẩu được còn ba gã hung phạm kia đểu bị bắt tại chỗ.

Sau đó đám cảnh sát đi vào trong hẻm nhò thì phát hiện ra Cục trưởng Cục công an Điển Khánh Long ngã trong vũng máu, thân thề của hắn vẫn đang không ngừng run rầy. Tiểu Triệu khản cả giọng hét lớn:“Điền cục!”, hắn vừa khóc vừa ôm lấy thân thể đầy máu của Điền Khánh Long. Tuy nhiên vóc người hắn thấp bé nên ôm Điền Khánh Long hiển nhiên có vẻ cực kỳ cố gắng, hắn đỏ ngầu mắt hét lớn: ‘Cút ngay hết cho ta, cứu mạng! Cứu mạng!”.

Trương Dương cùng đi với đoàn phỏng vấn, lúc này vẫn chưa rời khỏi Lão Nhai. Bọn họ đều nghe dược thanh âm hô hoán rồi sau đó nghe được cả thanh âm khàn khàn kêu cứu mạng. Trương Dương ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Triệu đang ôm một người đầy máu lảo đảo chạy ra, bên cạnh còn có hai gã cảnh sát hỗ trợ, máu tươi từ trên người bị thương rớt xuổng tạo thành một vệt dài trên đường. Đoàn phỏng vấn đa số là nữ nhân, vừa nhìn thấy màn này thì cả một đám hét rầm lên Trương Dương nhận ra Tiểu Triệu thì hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, không đợi Tiểu Triệu chạy đến bên cạnh hắn đã nhận ra Điền Khánh Long. Lúc này cánh tay Điền Khánh Long rũ xuống, hai hộp Lê cũng té rớt trên mặt đất lăn lông lốc.

Trương Dương chạy đến bên người Tiểu Triệu hắn thấy rõ gương mặt Điển Khánh Long thì lớn tiếng nói:“Đề cho ta xem xem!”. Tiều Triệu giận dữ hét:“Cút ngay!”. Trương Dương giận dữ nói:”Ngươi mau đưa hắn đến bệnh viện máu sắp chảy sạch rồi!”.

Tiểu Triệu lúc này mới nhận ra Trương Dương. Trương Dương vươn tay ra nói:“Để cho ta, ngươi lái xe đi!”. Một câu này như bừng tỉnh người trong mộng Tiều Triệu rưng rưng nước mắt đem Điền Khánh Long giao cho Trương Dương. Trương Dương vận chỉ như gió liên tiếp điểm trúng nhiều chỗ yếu huyệt trên người Điển Khánh Long, cầm vết thương đang không ngừng chảy máu sau đó ôm lấy thân thể Điển Khánh Long, lòng bàn tay dán vào hậu tâm hắn., một cổ chân khí chậm rãi tiến vào. Chỉ cần Điền Khánh Long vẫn còn mạch đập, chỉ cần chưa trút hơi thở cuối cùng thì Trương Dương vẫn có thể bảo trụ tánh mạng cho hắn Sau khi tìm được một cỗ xe tải thì bế Điền Khánh Long lên mà chạy gấp về phía bệnh viện đệ nhất nhân dân Giang Thành.

Trương Dương thúủy chung không buông tay Điền Khánh Long ra. Hắn liên tục truyền chân khí vào giúp Điền Khánh Long duy trì. Ô tô vừa đến cửa bệnh viện thì đã có rất nhiều bác sĩ đẩy xe cáng cấp cứu chạy đến trước xe tải. Trương Dương lúc này đầy thân dính máu giúp đỡ bọn họ nhấc Điền Khánh Long lên xe đẩy. Hắn đã giúp Điền Khánh Long ngừng xuất huyểt, vết thương của Điền Khánh Long rất nặng, dao hắn đã đâm thấu vào nhiều chỗ trong nội tạng: những chỗ này đều cần phải giải phẫu ngoại khoa để trị liệu, ở phương diện này Trương Dương mặc dù có chỗ khiếm khuyết nhưng đối với việc cứu người thì hắn có phương pháp đặc biệt. Tuy nhiên dù hắn có y thuật cao tới đâu thì bác sĩ tại hiện trường cũng không cho phép hắn nhúng tay vào.

Lúc Điền Khánh Long được đẩy nhanh đến phòng giài phẫu thì viện trưởng Tả Ủng Quân của bệnh viên đệ nhất nhân dân Giang Thành cũng đã chạy tới bệnh viên. Sắc mặt hắn tái nhợt, hiển nhiên tin dữ này đối với hắn có sự đả kích rất lớn, Trương Dương ra nghênh đón chào:" Tả thúc thúc!".

    Chương 203: Chính nghĩa cùng tà ác [ hạ ].

Tả Ủng Quân nhìn thấy Trương Dương cũng chỉ gật nhẹ đầu, hắn cũng không có dừng cước bộ mà vội vàng đi về phía phòng giải phẫu. Trương Dương theo sát phía sau, hắn lớn tiếng nói: “Dẫn ta đi vào, bằng không Điển cục hết thuốc chữa!”.

Tả Ủng Quân nao nao, hắn chợt nhớ tới ngày thường nữ nhi đối với y thuật của Trương Dương vẫn tôn sùng, lại nghĩ tới lúc trước Bí thư huyện ủy Xuân Dương, Dương Thu Nghĩa trước khi chết đã vội vàng đưa Trương Dương vào phòng bệnh. Chẳng lẽ Trương Dương thực sự có chút bổn sự, hắn gật nhẹ đầu nói:“ Ngươi đứng xem thôi, không được nhúng tay lung tung !”.

Trương Dương đi theo Tả Ủng Quân tiến vào phòng giải phẫu, Tả Ủng Quân là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất Giang Thành. Hắn khẩn cấp khử trùng thay quần áo giải phẫu, Trương Dương cũng thay quần áo giải phẫu rồi đi theo hắn tiến vào phòng giải phẫu. Điền Khánh Long bởi vì mất máu quá nhiều nên đã tiến vào trạng thái hôn mê, bác sĩ cấp cứu đang khẩn cấp lấy ven để truyền dịch, đồng thời tiêm thuốc chống sốc và hút máu ở bụng.

Lúc Tả Ủng Quân cùng Trương Dương đi vào ban giải phẫu thì tình huống cũng không lạc quan, huyết áp vẫn đang liên tục giảm xuống, mấy tên chuyên gia ngoại khoa đều cực kỳ khẩn trương, phương án của bọn họ cũng không có nhiều hiệu quả nhưng cái làm cho bọn họ hoang mang khó hiểu là việc huyết áp cấp tốc giảm xuống chỉ phát sinh sau khi tiến vào phòng giải phẫu.

Trương Dương nói:" Để ta giúp một tay!". Hắn nói xong thì liền đi tới, bác sĩ giải phẫu muốn ngăn hắn lại nhưng Tả Ủng Quân lắc đầu, tên bác sĩ kia lại lui xuống. Trương Dương cấm tay trái Điền Khánh Long, tuy nhiên động tác của thằng nhãi này hoàn toàn không theo nguyên tắc nào, hắn không mang găng tay mà cứ như vậy nắm lấy tay Điền Khánh Long rồi ngầm vận nội lực, đem chân khí đưa vào kinh mạch của Điền Khánh Long.

Những người này tất cả đều là y bác sĩ, tất cả đểu là người chủ nghĩa duy vật, bọn họ cũng không biết tại sao Tả Ủng Quân lại đưa một người tuổi còn trẻ đến nơi đây làm cái gì, nhưng một màn khiển cho tất cả mọi người ngạc nhiên đã xảy ra, từ khi Trương Dương cầm tay Điền Khánh Long thì huyết áp của hắn bắt đẩu chậm rãi tăng lên.

Tả Ủng Quân dùng lực mở to hai mắt, khi hắn vững tin thông số trên thiết bị không sai, không phải mình hoa mắt thì thấp giọng nói:"Bắt đầu giải phẫu!”.

Tình hình trong phòng giải phẫu đang lúc khẩn trương thì Bi thư Thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ và vài tên Thường ủy viên trước sau chạy tới hiện trường. Hắn đầu tiên là an ủi Tưởng Tâm Duyệt đang khóc không thành tiếng, sau đó đến trước mặt Điền Bân. Điển Bân này xưa nay có tiếng là hán tử kiên cường nhưng hôm nay bởi vì phụ thân mà nước mắt chảy xuống hắn kêu lên một tiếng Hồng bí thư rồi cũng không nói được lời nào nữa.

Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu cùng Điền Khánh Long là quan hệ thân thích nên hắn cũng thập phần khẩn trương, hỏi thăm lái xe của Điền Khánh Long:" Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?". Tiểu Triệu rưng rưng đem tình huống phát sinh vừa rồi kể lại. Tả Viên Triêu nhíu mày, chuyện này nghe ra chỉ là trùng hợp, Điền Khánh Long dù sao tuổi đã lớn mà cư nhiên còn liều mạng đi bắt tiểu thâu, kết quả như vậy thật sự là làm cho người ta đau lòng Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ cùng chạy tới bệnh viện. Trong Thường ủy có người gặp chuyện không may, những người khác không khỏi sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi, không có ai có chút hả hê nào huống chi Điền Khánh Long tính tình hào sảng, ngày thường làm người không tệ nên không có ai lúc này nhìn hắn chê cười Lý Trường Vũ nghe nói Trương Dương đang ở trong phòng giải phẫu thì hơi yên lòng một chút. Đối với y thuật của Trương Dương, hắn vẫn có lòng tin, chỉ cẩn Trương Dương ở đây thì tỷ lệ sinh tồn của Điền Khánh Long rất lớn.

Cuộc giải phẫu tiến hành tương đối lâu nên Viễn Phương an bài vài vị lãnh đạo Thị ủy vào phòng khách quý nghỉ ngơi. Bí thư Thị ủy Giang Thành Hồng Vũ Cơ dẫn đầu tỏ thái độ, hắn muốn ở ngoài cửa chờ tin tức Điền Khánh Long, hắn ở đây thì những người khác tất nhiên là không dám đi Tưởng Tâm Duyệt bởi vì lo lắng cho trượng phu mà không ngừng khóc, muội muội Tưởng Tâm Tuệ ở một bên an ủi nhưng trước khi cuộc giải phẫu kết thúc thì cũng không ai rõ ràng về tình huống của Điền Khánh Long, rốt cuộc là chết hay còn sống. Sự chờ đợi làm cho người ta thống khổ và dày vò, đợi hai giờ sau mới nhìn thấy Trương Dương là người thứ nhất từ trong phòng giải phẫu đi ra, nhìn bộ dáng hắn cũng dị thường mỏi mệt Trương Dương phát ra tác dụng ở chỗ sử dụng chân khí để bảo vệ tâm mạch của Điền Khánh Long. Nếu như không có hắn thì Điền Khánh Long đã mất máu mà chết, căn bản không cách nào khống chế được. Tại hiện trường có rất nhiều bác sĩ và hộ lý thấy được một màn thần kỳ này nhưng bọn họ không cách nào lý giải được bằng lý luận y học bình thường. Vì sao Trương Dương chỉ nắm lấy tay Điền Khánh Long Nhất mà có thể khiến cho huyết áp tăng lên? Vô luận bọn họ cảm thấy mê hoặc như thế nào thì đây cũng là sự thật.

Đi theo sau Trương Dương là Tả Ủng Quân, hắn gỡ khẩu trang xuống vẻ mặt vui mừng. Hồng Vĩ Cơ cùng Tả Viên Triêu dẫn đầu đoàn nghênh đón, Hồng Vĩ Cơ nói:“Lão Điền thế nào?”.

Tả Ủng Quân tràn ngập may mắn nói:“May mắn cứu đã cứu giúp kịp thời, tánh mạng hắn là không có gì trở ngại nhưng sẽ phải nằm viện một thời gian".

Tưởng Tâm Duyệt được muội muội cùng đứa con nâng đỡ đi tới trước mặt Tả Ủng Quân, nàng thất hồn lạc phách nhìn sang muội phu, lúc này nàng vẫn đang không thể xác định được Điền Khánh Long liệu có bình an hay không. Tả Ủng Quân nói khẽ:“Tỷ! yên tâm đi, tỷ phu không có việc gì đâu!” Tưởng Tâm Duyệt gật nhẹ đầu, hai hàng nước mắt lúc này mới theo gương mặt chảy xuống.

Tả Ủng Quân đi vào phòng thay quần áo, tại tắm vòi sen trong phòng gặp Trương Dương. Trương Dương về phía hắn cười gật nhẹ đầu:“Tả thúc thúc!". Tả Ủng Quân vỗ vỗ vai Trương Dương nói? Hảo!”.

Trương Dương cười nói:“Ta cũng không lảm cái gì mà?” Hắn dùng khăn mặt lau sạch thân thể nhưng khi kéo cửa tủ ra lại phát hiện quần áo trên người đã dính đầy máu tươi. Tả Ủng Quân nở nụ cười, hắn tuy không biết Trương Dương dùng loại phương pháp nào trợ giúp Điền Khánh Long nhưng có một điểm, hắn có thể khẳng định là Trương Dương người mang tuyệt kĩ. Cũng do hắn ra tay mà Điền Khánh Long sau khi trúng đao còn có thể cầm được máu và cũng duy trì sinh mệnh lúc như vậy. Tuy nhiên nhìn Trương Dương không muốn kể công, Tả Ủng Quân nói:”Ta lấy cho ngươi một bộ quần áo lao công trong bệnh viện mặc tạm a!”.

Trương Dương gật gật đầu, Tả Ủng Quân tìm cho hắn một bộ quần áo lao công, Trương Dương mặc xong lại chợt nhớ tới biểu hiện của mình vừa rồi trong lúc làm thủ thuật, cái này có thề bị người truyền đi, hắn thấp giọng nói:“Tả thúc thúc, chuyện vừa rồi trong phòng giải phẫu có thể giúp ta giữ bí mật a!?”.

Tả Ủng Quân cười nói:"Nhiều người mắt tạp, cho dù ta muốn giữ bí mật thì cũng không bịt được hết mồm a!!". Trương Dương có vẻ có chút thất vọng.

Tã Ủng Quân cười an ủi hắn nói:“Cho dù bọn họ có nói thì cũng không ai tin tưởng. Ngươi yên tâm đi nếu có hỏi ta, ta nhất định sẽ bác bỏ tin đồn này!”. Sau nhiều lần tiếp xúc với Trương Dương, đối với người trẻ tuổi này hắn càng yêu thích, càng cảm giác thấy thái độ lúc trước của thê tử đối vói Trương Dương là sai rồi. Nếu nữ nhi thật sự có thể có kết quả với Trương Dương thì hẳn là cũng tìm được hạnh phúc. Tả Ủng Quân sỡ dĩ sinh ra cách nghĩ này là vì phẩn lớn tinh lực của hắn đều tập trung vào y học cùng quản lý bệnh viện, đối với đời sống tình cảm đặc sắc của Trương đại quan nhân không minh bạch.

Trương Dương sau khi thay quẩn áo và rời đi thì mấy vị thượng ủy Thị ủy cũng lục tục rời khỏi bệnh viện. Điền Khánh Long tuy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhưng tình huống bây giờ vẫn đang rất kém, cũng không thích hợp đi thăm. Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ bảo mọi người rời đi trước, không cẩn phải ảnh hưởng đến thương thế của Điền Khánh Long. Đề nghị này được tất cả mọi người đồng ý.

Trương Dương xuống dưới lầu đi vào bãi đỗ xe thì gặp mấy vị thường ủy thị ủy. Lý Trường Vũ lúc nàvy đã lên ô tô, nhìn thấy Trương Dương thì hạ kính xuống chuẩn bị gọi hắn thì lại phát hiện ra Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu đã quay về phía Trương Dương ngoắc:“Trương Dương!”.

Trương Dương sửng sốt một chút rồi vẫn đi tới chỗ Tà Viên Triêu. Người ta là Quyền Thị trưởng, chủ động mời mình đến, ta cũng không thể không để ý, hắn đi tới trước mặt Tả Viên Triêu rồi kêu một tiếng Tả Thị trưởng.

Tả Viên Triêu ân cần nói:“Nghe nói ngươi hôm nay đưa Điền cục trưởng tới viện, khổ cực rồi!”. Trương Dương cười nói:" Đừng nói là Điền cục trưởng mà cho dù là một người bình thường qua đường ta cũng không thể thấy chết mà không cứu đươc!”.

Tả Viên Triêu chỉ vào xe Hồng Kỳ của mình nói :" Đi đâu? Ta sẽ bảo lái xe đưa ngươi đến!”. Trương Dương nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười giờ tối, lúc này chỉ sợ tiệc do Xí nghiệp rượu Giang Thành tổ chức cũng đã kết thúc. Lúc này đi quán bar Lão Nhai 1919 thì kịp thời. Trương Dương gật nhẹ đầu. Khi hắn đưa Điền Khánh Long vào viện là đi bằng xe tải nên cũng đành đáp nhỡ xe Tả Viên Triêu về. Trương Dương dưới ánh mắt soi mói của các Ủy viên Thường vụ lên xe của Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu.

Làm quan đến trình độ nhất định, bất luận sự việc nhỏ to gì đều được bọn họ gặm nhấm ra hàm nghĩa bất thường. Bí thư Thị ủy Hồng Vỹ Cơ cũng nhìn thấy việc Trương Dương và Tả Viên Triêu bất hòa ai cũng biết nên giờ đây hai người bọn họ lại có thể ngồi chung xe thì cái này đã truyền ra một tín hiệu. Quan hệ giữa bọn họ hẳn là có sự hòa hoãn. Hồng Vĩ Cơ nhìn xuyên qua cửa sổ xe quan sát Lý Trường Vũ một bên. Xe đã đi rồi nhưng cực kỳ thong thả, bánh xe chuyển động nặng nề như tâm trạng của chủ nhân vậy.

        Chương 203: Chính nghĩa cùng tà ác [ hạ ].

Khoảng thời gian này đối với Lý Trường Vũ mà nói là cực kỳ không thuận, vụ án góp vốn trong hệ thống giáo dục khiến cho hắn bị tỉnh nghi vấn về năng lực, sau đó là vụ con của hắn liên quan đến Hoàng Cung Giả Nhật càng làm cho hắn có chút sứt đầu mẻ trán. Lý Trường Vũ cũng ý thức được vấn đề xảy ra trên người mình là do hắn thả lỏng quản lý đối với nhân sự bên cạnh nên mới tạo thành hậu quả trước mắt này. Khi Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu nhắm vào vụ án hệ thống giáo dục góp vốn này thì Lý Trưòng Vũ đã ý thức được Tả Viên Triêu đã bắt đầu khởi xướng cuộc chạy đua về phía bảo tọa thị trưởng. Thời điểm trọng yếu nhất đã đến trước mắt, nếu giờ đây hắn không cố gắng thì sẽ bị Tả Viên Triêu bỏ xa ở phía sau. Tả Viên Triêu không phải một người tầm thường, trong quá khứ hắn có rất nhiều cử động thập phần cấp tiến, Lý Trường Vũ mặc dù là đối thủ của hắn cũng không thể phủ nhận tư duy của Tả Viên Triêu rất mới, đối với sự phát triển kinh tế Giang Thành có tác dụng lớn. Tỷ như sự kiện Phục dương ẩm thực tiết, tuy cuối cùng bị Trương Dương đoạt đi danh tiếng nhưng Tả Viên Triêu chính là người đưa ra ý tưởng này.

Sau Phục dương ẩm thực tiết kia Tả Viên Triêu bắt đầu nhận thức được sai lầm của mình nhưng lúc đó hắn cũng không vội đi cải thiện quan hệ với Trương Dương. Lần trước, đi trước Đông Giang tranh thủ quốc gia cấp danh ngạch cho khu khai phá thì hắn mới cố tổ ra hòa hoãn quan hệ. Từ một điểm này có thể nhìn ra, Tả Viên Triêu là người biết sửa sai.

Trên đường về, Tả Viên Triêu hỏi thăm vài câu về đoàn phóng vấn, nghe nói hôm nay lúc Điển Khánh Long bị đâm thì đoàn phỏng vấn có khá nhiều người có mặt ở hiện trường thì Tả Viên Triêu không khỏi nhíu mày. Có nhiều phóng viên như vậy thì tin tức này rất nhanh sẽ bị truyền đi, ngày mai chính là ngày cảnh khu toàn diện mở ra mà hôm nay lại xảy ra việc Cục trưởng Cục công an bị đâm. Vận mệnh Giang Thành thật sự có thể nói là đa tai đa nạn.

Trương Dương gọi cho Tô Tiểu Hồng mới biết được kế hoạch đêm nay định đi Lão Nhai 1919 đã bị hủy bỏ, bởi vì Lão Nhai sau khi Cục trưởng Cục công an xảy ra chuyện bị đâm đã bị tạm thời phong tỏa. Hơn nữa những vị khách quý trong đoàn phòng vấn sau khi tận mắt thấy một màn máu me đầm đìa thì cả đám đều lạnh toát mình, cũng không dám đi Lão Nhai nữa. Thế là Tô Tiểu Hồng cùng Chu Hiểu Vân phụ trách công tác tiếp đãi thương lương với nhau, an bài bọn họ đi hộp đêm chơi.

Trương Dương nhờ Tả Viên Triêu lái xe đưa hắn qua hộp đêm, đến nơi hắn cười nhìn Tả Viên Triêu đưa ra lời mời nói:“Tả thị trưởng cũng đi chơi a!" Tả Viên Triêu tươi cười lắc đầu nói:" Đây là chỗ người trẻ tuổi các ngươi chơi bời, rất không thích hợp với ta, đừng quên nhiệm vụ chủ yếu của ngươi là chiêu đãi a, nhất định phải trấn an đoàn phỏng vấn, tận lực đừng để cho chuyện này sinh ảnh hưởng không tốt!".

Trương Dương gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tả Viên Triêu rời đi, rồi xoay người đi về phía hộp đêm.

Tả Viên Triêu cũng hiểu được, sự kiện Điền Khánh Long bị đâm sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Cục trưởng Cục công an ban ngày ban mặt bị người ta đâm trọng thương, hơn nữa là ở tại Giang Thành, Lão Nhai là tiêu điểm của sự kiện ngày mai. Chuyện này đối với hệ thống công an Giang Thành là một sự châm chọc lớn lao, Cục trưởng Cục công an tự thân còn không đảm bảo được an toàn thì thử hỏi những người khác có an toàn được không?

Điện thoại của Tả Viên Triêu lúc này lại vang lên, thì ra là Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ quyết định sẽ triệu tập Hội nghị Thường ủy khẩn cấp. Tả Viên Triêu âm thầm thở dài, thời gian gần đây tại Giang Thành Hội nghị Thường ủy khẩn cấp cũng khá nhiều, thật sự là thời buổi nhiễu nhương a! !

Điền Bân sau khi thăm hỏi phụ thân xong thì hai mắt đỏ ngầu quay về Cục công an, giờ đây hắn tựa như một con sư tử bị chọc giận, hắn muốn phát tiết, hắn muốn vì phụ thân đòi lại khoản nợ máu này.

Điển Bân nổi giân xông vào phòng thẩm vấn ba gã thiếu niên hung phạm. Bởi vì vụ án trọng đại nên lúc này Cục phó Cục công an Đổng Đức Chí đích thân phụ trách thẩm tra xử lí. Khi nhìn thấy Điển Bân xông vào phòng thấm vấn. Đổng Đức Chí đã ý thức được không ổn nên vội bảo hai gã nhân viên cảnh sát ngăn Điền Bân lai. Điền Bân đã mất đi lý trí, hắn chỉ tay vào tên thiếu niên bị thẩm vấn kia rống to:“Có tin ta sẽ giết chết ngươi hay không, tiều súc sanh, ai bảo ngươi ra tay?”.

Hai gã đồng sự đẩy Điền Bân ra ngoài. Đổng Đức Chi thở dài nhìn sang phía hung phạm thiếu niên đối diện. Tiểu tử này ngẩng dầu, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ ngây thơ vậy mà lại không có bất kỳ sự sợ hãi nào mà trong ánh mắt mang theo vẻ trào phúng cùng khinh thường. Thật sự là không rõ hài tử giờ đây làm sao vậy, mười bốn tuổi, vốn là tuổi nên ở trong trường học, sao lại làm ra chuyện hung tàn như vậy chứ?

Đổng Đức Chí đi ra ngoài cửa, đi vào trong phòng bên cạnh thì nhìn thấy Điền Bân đã đá ngã hai cái ghế. Cũng không thể trách hắn kích động như thế, phụ thân bị người ta thiếu chút nữa đâm chết, hắn là con sao lại không muốn nổi điên Điền Bân nhìn thấy Đổng Đức Chí đi đến thì lớn tiếng nói :"Đổng cục! để ta đi thấm vấn, hắn ta sẽ khiến đám nhóc con này nói ra lời nói thật !”.

Đổng Đức Chí có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn nói "Điền Bân ngươi đừng quên thân phận của mình, cố gắng giữ tỉnh táo. Không được đề tình cảm cá nhân xen vào công việc, còn như vậy nữa ta sẽ cắt chức ngươi !”.

Điền Bân cả giận nói:“Ba của ta bị bọn chúng đâm nhiều dao như vậy, thiếu chút nữa là mất mạng, ngươi bảo ta tỉnh táo, ta lấy cái gì để tỉnh táo?”.

Đổng Đức Chí thả người ngồi trên ghế sofa sau đó móc ra bao thuốc lá, hắn ngậm trong miệng một điếu và lấy một điếu ném cho Điền Bân. Điền Bân nhặt thuốc lá lên châm lửa hít một hơi mà đỏ hồng mắt nói:“Đổng cục, có phát hiện gì không ?”.

Đổng Đức Chí nói "Theo tình huống trước mắt thì đây hẳn là một sự kiện ngẫu nhiên. Mấy hài tử kia nhóm trộm cướp, trong quá khứ thường xuyên gây án khu vực bán buôn quần áo. Còn Lão Nhai bên này, đoàn phỏng vấn cũng đã tới, cho nên cần cẩn thận chú ý!”.

Điền Bân dùng sức lắc đầu nói:“Không có khả nắng, bọn chúng đều mang theo hung khí nên căn bản là có dự mưu. Ta hoài nghi sự việc lần này là nhằm vào ba của ta để trả thù!”. "Điển Bân, cảnh sát chúng ta phải chú ý tới chứng cớ, không có chứng có ngàn vạn lần không được dự đoán lung tung!”. “Ta nhất định sẽ tìm được chứng cớ!”.

Khi Trương Dương đi vào hộp đêm thì không ít người trẻ tuổi đoàn phỏng vấn đều đang ở trong phòng hát Karaoke, chỉ có Hải Lan cùng Tô Tiểu Hồng, Âu Dương Như Hạ ngồi ở bên ngoài uống rượu nói chuyện phiếm. Vừa nhìn thấy Trương Dương, Tô Tiểu Hồng giương tay vẫy gọi hắn đi tới.

Trên bàn hắn có một cốc bia đã rót đẩy, Trương Dương cầm lấy uống một hơi cạn sạch nói:" Sảng khoái!”.

Ba vị mỹ nữ ngồi cùng bàn đều nở nụ cười, Tô Tiểu Hồng ân cần nói:" Điền cục tình huống thế nào?”.

Trương Dương nói:,,Không có việc gì, vượt qua thời kì nguy hiểm rồi! .

Âu Dương Như Hạ nói:‘'Buổi chiều nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa mà thiếu chút nữa ta bị hù chết. Giang Thành các ngươi trị an cũng quá kém. Cục trưởng Cục công an ban ngày ban mặt bị người ta ám sát, cái này khiến cho chúng ta cảm giác không an toàn , cái này cũng khó trách được nàng, bất luân kẻ nào mới tới Giang Thành nhìn thấy một màn vô cùng thê thảm này cũng sẽ cảm thấy giật mình.

Trương Dương nói:"Giang Thành chúng ta trị an vẫn không tệ, việc của Điền cục là ngoài ý muôn thôi!”.

Âu Dương Như Hạ cười nhạt nói:" Thiên tài tin tướng! Tận mắt nhìn thấy một màn buổi chiều kia, ta tâm tình cũng không còn nữa!”.

Tô Tiểu Hồng nói:"Về điểm này thì ta có thể giúp Trương chủ nhiệm làm chứng. Giang Thành chúng ta tri an vẫn tốt a!”.

Hải Lan nói khéo :"Không cần vì những chuyện kia làm cho người ta khó chịu, mừng chúng ta gặp nhau tại Giang Thành, vì ngươi tốt cả đời bình an, cụng ly!”.

Mấy người đụng đụng chén rượu, Trương Dương vẫn nói lại :"Ngày mai là ngày cảnh khu toàn diện mở ra, ta hy vọng chuyện hôm nay sẽ không tạo thành ảnh hường đối với mọi người Âu Dương Như Hạ tuy miệng lưỡi cay nghiệt một chút nhưng nàng cũng là một người cực kỳ thông minh, minh bạch ý tứ của Trương Dương là gì, nàng gật đầu nói:"Ngươi yên tám đi, ta sẽ tận lực giúp phối hợp, không để mọi người nói lung tung. Dù sao mục đích của chúng ta đến đây là đưa tin về việc cảnh khu toàn diện mở ra chứ không phải chuyện buổi chiều nay”.

Trương Dương mỉm cười nói:"Đa tạ !”. “Tại sao cám ơn ta a!?”.

Trương Dương nói:“Ta mời mọi người đi ăn khuya!” Âu Dương Như Hạ từ khi mắt thấy sự kiện Điền Khánh Long thì cũng mất đi hào hứng lúc bắt đầu, nàng ngáp một cái nói:“Ta có chút mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải đi cảnh khu đưa tin ”. Rồi nàng nhìn về phía Hải Lan, Hãi Lan nói :"Ta tới nhà dì nghỉ'” rổi giơ tay xem đồng hổ nói:“A, sắp mười một giờ rồi mải chơi quên cả thời gian, ta phải đi về thôi!” Trương Dương giả mù sa mưa nói:" Ta không lái xe, bằng không thì ta sẽ đưa các ngươi đi'” Tô Tiểu Hồng nói:- Để ta bảo lái xe đưa đi Hải Lan đứng lên nói " Không cần! dì ta ngụ ở đằng sau Giai Nhuận viên đi không đến một dặm, ta tự đi được!".

Trương Dương đứng lên nói :"Ta đưa ngươi đi,: Giang Thành trị an không tốt lắm!

Âu Dương Như Hạ mở to hai mắt nhìn:“Nguơi không phải vừa nói là tri an rất tốt sao?”.

Trương Dương ha hả nơ nụ cười. Hải Lan lại giả vờ không nghe thấy mà vẫn đi về hướng cửa ,Trương Dương khoát tay áo chạy theo Hải Lan.

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 637

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.