Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 204: Mưa gió giang thành

Phiên bản Dịch · 9269 chữ

Chương 204: Mưa gió Giang Thành[ thượng ].

Tối nay Giang Thành yên tĩnh lạ thường, có lẽ là bởi vì sự kiện Cục trưởng Cục công an Điền Khánh Long đột nhiên bi đâm mà cũng có lẽ là vì chuẩn bị nghênh đón cảnh khu toàn diện mở ra, ngày mai mà trên đường cái thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe canh sát tuần tra còn người đi đường lại rất ít.

Hải Lan đi ở phía trước, Trương Dương theo ở phía sau, nhìn cái eo nhỏ với những đường cong hoàn mĩ của nàng, nhìn kiều đồn tràn ngập vân luật vặn vẹo và nhớ lại quãng thời gian bọn họ quen biết nhau mà hắn lộ ra vẻ hiểu ý mỉm cười.

Hải Lan tuy không nhìn thấy mặt Trương Dương nhưng nàng có thể tưởng tượng ra. Nàng cho rằng Trương Dương nhất định là đang cười, thế là nàng đột nhiên quay đầu, muốn nghiệm chứng phán đoán của mình và quả nhiên thấy Trương Dương đang ôn hòa cười. Hải Lan mân mê đôi môi đỏ đậm rồi nở nụ cười như đóa hoa điểm bừng lên giữa đêm tối. Trương Dương đi về phía trước một bước, hắn vẫn đang ăn mặc quần áo lao công của bệnh viện. Hải Lan vươn tay ra khoác vào tay Trương Dương. Tại Giang Thành, đây là lần đầu tiên nàng chủ động khoác tay Trương Dương, có lẽ là bóng đêm đã cho nàng thêm dũng khí, cố hương, tình nhân, thậm chí là khi trời mát mẻ đầu thu cũng làm cho từ đáy lòng Hải Lan cảm nhận được sự ấm áp.

Trương Dương thấp giọng nói: "Đi nơi nào đây?”. " Ngươi đi đâu thì ta đi đó!” thanh âm Hải Lan nhẹ thấp mà uyển chuyển.

Trương Dương gật nhẹ đầu, khi hắn đang chuẩn bị gọi xe thì một cái xe cảnh sát chậm rãi chạy qua bên cạnh. Trên xe chiính là Phó cục trưởng công an khu khai phá Khương Lượng, hắn kéo cửa sổ xe xuống nhòm ra. Bời vì sự kiện đặc thù hỏm nay mà cả hệ thống công an đều ở vào trạng thái khẩn cấp. Khương Lượng cũng phải đích thân ra phố trực, khi trông thấy Trương Dương thì thật ngoài ý muốn, khi trông thấy Hải Lan lâu không gặp mặt thì cũng có chút kinh hỉ. Theo trí nhớ của Khương Lượng thì vị nữ tử phong hoa tuyệt đại này khi ở Xuân Dương đã từng cùng Trương Dương dây dưa một giai đoạn nhưng về sau lại đột nhiên biến mất. Không thể tưởng tượng được đêm nay hắn lại gặp lại. Khương Lượng cười cười nhưng mà vẻ mặt hắn cũng không thoải mái. Việc Điền Khánh Long bị đâm khiến cho mỗi một cảnh sát Giang Thành đều cảm thấy áp lực trước đó chưa từng có, đây là sỉ nhục của cả cảnh giới Giang Thành. Khương Lượng nói:‘ Hải chủ bá, lâu lắm không gặp ngươi!”.

Hải Lan biết Khương Lượng là bạn tốt của Trương Dương nên nhìn haứn cười cười nói:“Ngươi hảo a! Khương Lượng, bị điều từ Giang Thành đến đây a?”.

Khương Lượng gật đầu, hắn nhìn về phía Trương Dương nói:" Đêm nay hệ thống công an toàn thành đề phòng, về sớm một chút đi, đừng đi lại trên đường nhiêu làm gì!", những lời này của hắn vô cùng trắng trợn, Hải Lan nghe được thì mặt hơi có chút đỏ lên.

Trương Dương cười nói:“Yên tâm đi, kẻ bắt cóc tầm thường đến trên dưới một trăm ta còn có thể đối phó được'”.

Khương Lượng đương nhiên sẽ không lo lắng cho an toàn của hắn, chỉ là muốn nhắc nhở thằng nhãi này không cần phải quá rêu rao, dù sao hôm nay Trương Dương đã là cán bộ cấp phó khoa trẻ tuổi nhất Giang Thành, người danh tiếng đang ở trên đỉnh sóng thì dễ bị người ghen ghét. Đêm hôm khuya khoắt mang theo mỹ nữ đi đạo phố, chỉ cần bị ai thấy được thì ngày mai sẽ nảy ra một đống chuyện xấu nhưng mà Khương Lượng cũng minh bạch, giữa hai người đã có sự mập mờ rồi nên cũng không tới phiên hắn quản. Hắn khoát tay áo nói:“Ta còn có nhiệm vụ, đi cẩn thận a!". "Hải Lan, có rãnh thì hôm nào mời ngươi ăn cơm!” Hải Lan cười nhìn hắn vẫy vẫy tay, Trương Dương ngoài miệng nói không quan tâm nhưng lời của Khương Lượng hắn cũng không dám coi thường. Lúc này vẫy tay gọi taxi rồi mang theo Hải Lan đến thẳng chỗ hắn ở. Hai người ôm nhau cùng một chỗ và đều nhanh chóng cảm thấy thân nhiệt đối phương không ngừng tăng cao
Các ủy viên Thượng ủy Giang Thành một đám vẻ mặt ngưng trọng, trong phòng họp nhỏ khói thuốc mịt mù. Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ dẫn đầu châm thuốc, trong Thượng ủy đa số đều là kẻ nghiện thuốc, Hồng Vĩ Cơ nói:“Ngày mai là ngày cảnh khu toàn diện mở ra, hôm nay lại xảy ra thảm án. Giờ đây toàn bộ cơ quan truyền thông của Tinh đều tập trung về Giang Thành. Chúng ta muốn tuyên truyền về du lịch Giang Thành, như thế rất tốt nhưng lại làm cho người ta thấy được cái gì? Cái họ nhìn thấy là tội phạm Giang Thành hung hăng ngang ngược, nhìn thấy Cục trương Cục công an bị vài tên tiểu hài tử chém cho mình đầy thương tích. Điều này làm cho người ta có cảm giác an toàn sao?”. Hắn nói xong thì dùng sức rít một hơi thuốc lá.

Quyển Thị trưởng Tả Viên Triêu nói:‘Sự tình đã xảy ra, có nói cái gì cũng đã muộn rồi, việc chúng ta có thể làm bây giờ là tận lực vãn hồi ảnh hưởng của sự kiện lần này!”.

Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ tỏ vẻ đồng ý, hắn gật đầu nói:”Chính vì chuyện Điền cục trưởng bị đâm mà nghi thức cảnh khu toàn diện mở ra ngày mai nhất định phải tổ chức nhiệt liệt và long trọng, khiến cho tất cả khách nhân đều có thề cảm nhận được sự biến hóa và phát triển của Giang Thành chúng ta.

Các vị ủy viên Thường ủy đều minh bạch, hai vị Thị trưởng này đều muốn lợi dụng việc cảnh khu mở ra để dời đi sự chú ý của khách cùng dân chúng, muốn làm cho bọn họ quên đi chuyện Điền Khánh Long bị đâm.

Triệu Dương Lâm lắc đầu nói:“Có khả năng sao? Vô luận chúng ta làm như thế nào thì giới truyền thông vẫn chú ý tập trung vào việc đồng chí Khánh Long bị đâm. Truyền thông giờ đây các ngươi còn không rõ sao, bọn họ thường chú ý đến mặt trái hơn là chính diện, chú ý đến sự không lành mạnh hơn là lành mạnh”.

Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ nói:“Chúng ta đều thấy được thời gian gần đây trị an Giang Thành vần không tệ, chuyện Điền cục trường bị đâm hẳn là một chuyện ngoài ý muốn ”.

Cục trưởng Cục tổ chức Từ Bưu vốn rất ít phát biểu lúc này cũng nói:“Vụ án này chưa được điều tra rõ cho nên không thể khẳng định đây là việc ngoài ý muốn hay không? Lão Điền làm Cục trưởng Cục công an nhiều năm như vậy, đắc tội với không ít người nên giờ đây không thể loại trừ khả năng có cừu gia trả thù. Kẻ ám sát hắn là bốn nam hài tử vị thành niên, ta vẫn cảm thấy chuyện này không thể trùng hợp như vậy cũng sẽ không giống vẻ ngẫu nhiên. Những đứa bé này liệu có người sai sử hay không ? Nếu có người sai sử thì chuyện nảy thực sự nghiêm trọng Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu thở dài nói:“ Cũng có khả năng Cục công an thời gian gần đây liên tiếp phá vỡ một số đại án nên có người oán hận Điền cục trưởng và tiến hành trả thù Một câu này khiến cho ba gã Thường ủy viên ở đây âm thầm kinh hãi, trong đó có cả Phó Thị trưởng Lý Trường Vũ. Hắn đương nhiên nghe ra ý ám chỉ của Tả Viên Triêu. Đại án gần đây phát sinh chỉ có vụ Hoàng Cung Giả Nhật, Tả Viên Triêu liệu có phải muốn mượn chuyện này làm văn a!

Hồng Vĩ Cơ hiển nhiên không muốn sự kiện này tiếp tục bị khuếch đại, hắn thấp giọng nói:" Đôn đốc cơ quan công an nhanh chóng phá vụ án này, tận lực làm tốt công tác truyền thông. Chuyện này nhất định không được tạo thành khủng hoảng, việc cấp bách là phải tổ chức tốt hoạt động ngày mai”. Hắn mặc dù nói vậy nhưng cũng biết sự tình đã phát triển vượt ra ngoài ý liệu của hắn, đã không còn khả năng khống chế.

Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ đích thân dư họp và chủ trì nghi thức khai mở tường thành cổ và cảnh khu Lão Nhai. Hắn phát biểu đầy nhiệt tình, hôm qua lúc Điển Khánh Long gặp chuyện, quần chúng có mặt lúc đó cũng không nhiều nhưng tin tức cũng đã lan truyền đi không ít. Sau khi mấy vị Thường ủy viên theo thông lệ lên tiếng xong thì các phóng viên muốn hỏi vấn đề này. Tuy nhiên Hồng Vĩ Cơ sớm đã lo lắng đến chuyện này, cho nên hắn đã an bài bỏ bớt đi khâu phỏng vấn này nhưng đám phóng viên ở phía sau vẫn không ngừng truy vấn Thị ủy về chuyện của Điền Khánh Long. Hồng Vĩ Cơ tự nhiên giả vờ cái gì đều cũng không nghe thấy rồi nhanh chóngchui vào ô tô.

Người được phân công ở lại hiện trường để chủ trì cục diện là Lý Trường Vũ, hắn thân là Phó thị trưởng quản lý du lịch nên chuyện này là bụng làm dạ chịu.

Biểu hiện của Trương Dương rất tốt, hắn hướng dẫn đoàn phỏng vấn chú ý tập trung vào đưa tin về cảnh khu. Đương nhiên cái này cũng do Hải Lan và Âu Dương Như Hạ hỗ trợ hắn. Dựa theo kế hoạch, ngoại trừ Thiên Không Vệ tiếp tục lưu lại quay chụp cảnh Thanh Thai sơn ra thì những người khác trong đoàn phỏng vấn sau khi ăn cơm trưa xong thì quay về Đông Giang, chuyện của Điền Khánh Long sẽ không nhắc đến. Hai đại cảnh khu Giang Thành lưu lại cho khách nhân ấn tượng rất tốt, một cái hình tượng trong lòng mọi người nguyên bản là một thành thị công nghiệp già cỗi, không thể tưởng được nó cũng có một mặt xinh đẹp tuyệt trần. Đoàn phỏng vấn phỏng vấn Tần Truyền Lương vì khái niệm Giang Thảnh cảnh khu là do hắn đưa ra đầu tiên, hơn nữa trong quá trình cải tạo cảnh khu, Tần Truyền Lương có thể nói là một công thần. Tuy nhiên Tần Truyền Lương cũng không thích xuất đầu lộ diện nên xin miễn việc phỏng vấn. Hắn lặng lẽ gọi Trương Dương sang một bên thấp giọng nói:“Trương Dương, ngươi tới đây một chút!”.

Trương Dương đi theo Tần Truyền Lương đến góc Tây Bắc của tường thành cổ. Tần Truyền Lương chỉ vào mặt con sông đào hộ thành ở phía chính đông, Trương Dương đưa mắt nhìn theo thì thấy trên mặt sông vốn thanh tĩnh này có thêm một tầng bọt trắng thì hắn ngạc nhiên nói:“Chuyện gì xảy ra vậy? Sông đào đã bị ô nhiễm rồi ư?”.

Tần Truyền Lương nói:“Đã ô nhiễm rồi nhưng mà sau khi được xử lý thì đã khá hơn một chút, những bọt khí kia là do nhà máy sản xuất giấy thải ra. Nếu không sớm ngăn chặn thì con sông đào này lại trở lại như quá khứ”.

Trương Dương gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:“Có muốn ta nói với Lý Phó thị trưởng hay không ?”. Tần Truyền Lương có chút bất đắc dĩ cười nói :“Ta có nói với hắn chuyện này nhưng Lý Phó thị trưởng cũng không có chú ý đến, có lẽ hắn có quá nhiều việc cần làm nên cũng quên mất chuyện này”.

Trương Dương biết Lý Trường Vũ gần đây rất coi trọng việc bảo vệ môi trường hơn nữa hắn rất xem trọng ý kiến của Tần Truyền Lương. Chuyện này sở dĩ như vậy chắc là do thời gian gần đây mọi việc của hắn không thuận lợi, hắn cũng rất phiền lòng Tần Truyền Lương nói:“Đúng rồi, tháng sau ta đi Lam Sơn, Tiểu Thành bảo ta qua đó một thời gian'”. Trương Dương nói:“Tân thúc thúc, việc khai phá du lịch Giang Thành chúng ta không thể thiếu ngươi, còn rất nhiều chuyện phải thỉnh giáo ngài a!”.

Tần Truyền Lương cười nói :“Cũng không phải đi mà không về, ta đi thăm nữ nhi thuận tiện ở Lam Sơn chơi mấy ngày, làm công cho các ngươi lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, thời gian sau ta cũng muốn tập hợp và biên tập lại tài liệu về Nam Lâm tự và địa cung”.

Trương Dương gật nhẹ đầu, lúc này điện thoại lại vang lên, rất khéo là Tần Thanh lại gọi tới. Trương Dương đi sang một bên tiếp điện thoại, Tần Thanh nghe nói Điền Khánh Long gặp chuyện nên gọi điện thoại tới hỏi thăm thương thế của hắn. Lần trước, khi Tần Thanh bị ép buộc thì Điền Khánh Long cũng giúp nàng không ít, Tần Thanh đối với vị Cục trưởng Cục công an này vẫn có chút kính trọng.

Trương Dương có chút kinh ngạc, tin tức này lại truyền vào tai Tần Thanh nhanh như vậy".

Tần Thanh cất lời giải thích:"Tiểu Bạch nói cho ta biết, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu thì truyền đi ngàn dặm, chuyện này các cấp lãnh đạo Lam Sơn cũng đã biết rồi”.

Trương Dương thở dài nói:" Giang Thành thật sự là không yên ồn, trị an so với Lam Sơn thì kém hơn a!”. Tần Thanh nhỏ giọng nói:“Nếu ta bị gây khó dễ thì ngươi tới đây sao?”.

Trương Dương minh bạch Tần Thanh nghĩ cho mình nên hắn thấp giọng nói:“Thời gian gần đây ta phụ trách công tác cải cách, việc cần làm rất nhiều, chỉ sợ không có thời gian, đúng rồi, ba của ngươi đứng bên cạnh ta, có muốn nói chuyện không ?”.

Tần Thanh có chút ngượng ngùng nói:" Đừng cho ông ấy biết ta gọi điện thoại cho ngươi, qua Trung thu ta sẽ bảo ông ấy đến Lam Sơn! ". Nàng mặc dù biết phụ thân nhất định đã nhìn ra mối quan hệ vi diệu giữa nàng cùng Trương Dương nhưng sự kiện này thủy chung không có cách nào vạch trần đươc. Dù sao bất luận vì phụ thân nào đều khó có khả năng tiếp nhận việc nữ nhi mình vĩnh viễn không có kết quả về tình cảm.

Trương Dương nói:“Công tác có thuận lợi không ?”.

Tẩn Thanh ử một tiếng, từ khi nàng thành công trong việc tranh thủ quốc gia đầu tư vào khai phá khu Lam Sơn thì coi như giành được chiến tích sáng chói nhất, vuợt cả người tiền nhiệm. Có phẩn chiến tích này, Thượng ủy đã toàn lực ủng hộ nàng tiến vào Thường vụ Thị ủy và cũng đề nghị Tần Thanh phụ trách việc xây dựng khai phá khu tương lai, có thể nói trên phương diện chính trị nàng đang ở thời kỳ bay lên.

Trương Dương nghe nói vị trí của Tần Thanh lại có sự tăng lên thì tự đáy lòng vì nàng mà cảm thấy cao hứng, mỉm cười nói:“Xem ra không được bao lâu, ngươi sẽ trở thành Thị trưởng Lam Sơn!” Tần Thanh nói khẽ:“Chính trị gì đó ta đã phai nhạt rồi, vô luận ở tại vị trí nào, chỉ cần có thể làm tốt công tác cũng đã là đủ rồi.....”, rồi thanh âm nàng đột nhiên thấp xuống nói:‘Thật ra ông trời đối với ta đã không tệ!”.

Trương Dương trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn biết những lời này của Tần Thanh ám chỉ cái gì :" Thanh tỷ, ta sẽ vĩnh viễn tốt đối với ngươi !”.

Tần Thanh ôn nhu nói:“Đi cần thận a, lúc nào nhớ ngươi ta sẽ điện thoại cho ngươi'”.

Điền Khánh Long sau khi hôn mê hai mươi mấy giờ thì rốt cuộc đã tỉnh lại, sau khi hắn tỉnh lại thì chuyện thứ nhất nhớ tới là trái lê:“Trái lê!".
"Khánh Long'” Tưởng Tâm Duyệt nắm tay trượng phu, nhìn thấy hắn rốt cuộc đã tỉnh lại thì trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc nhưng khi nàng nghe rõ Điền Khánh Long nói cái gì thì không khỏi đau xót, vành mắt lại đỏ lên nói “Khánh Long ông thật khờ, tại sao phải đi mua?" Trong mắt Điền Khánh Long hình ảnh thê tử có chút mơ hồ, hắn vươn tay, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt thê tử, cảm giác da thịt ôn hòa khiến cho hắn cảm giác được mình vẫn thật sự còn sống, hắn có chút gian nan mỉm cười nói:“Ta còn còn sống...."
Tưởng Tâm Duyệt gật nhẹ đầu, lúc này Tả Ủng Quân đi đến, hắn biết được tin Điền Khánh Long tỉnh dậy thì cũng thập phần vui vẻ. Sau khi đích thân kiểm tra toàn diện cho Điền Khánh Long thì cười nói:“Lão đại ca, ngươi từ quỷ môn quan bò về đến đây a!”.

Mặt Điền Khánh Long tái nhợt nhưng vẫn vui vẻ, cho tới bây giờ hắn vẫn là một người lạc quan, có thể sống sót xác thực rất may mắn rồi:" Cám ơn.....!"
Ngươi đừng cám ơn ta, có cơ hội thì đi cám ơn Trương Dương a!”.

Điền Khánh Long nhắm hai mắt lại, hắn nhớ mang máng lúc mình sắp mất mạng thì có một bàn tay nắm lấy tay hắn, giúp hắn từ tử môn quan bò trở về. Tuy hắn không thấy rõ tình cảnh lúc ấy nhưng hắn có thể nhận ra bàn tay kia là của Trương Dương.

    Chương 204: Giang Thành mưa gió cấp[ hạ ].

Điền Khánh Long đã từng tận mắt nhìn kỳ tích Trương Dưong trợ giúp Bí thư Huyện ủy Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa kéo dài tánh mạng. Hôm nay kỳ tích nảy lại một lần nữa phát sinh ở trên người mình, nhưng so với Dương Thủ Nghĩa thì hắn may mắn hơn nhiều. Hắn lại nhớ lại mà nói:"Những hài tử kia có bắt được không0”.

Tưởng Tâm Duyệt đau lòng cầm tay hắn nói:"Khánh Long, đừng nói chuyện nữa, những việc kia có người đi làm rồi, ông cũng đừng quan tâm tới nữa, an tâm mà dưỡng thương đi, có bất cứ chuyện gì nên chờ đến lúc xuất viện rồi nói sau.”.

Điển Khánh Long thở hổn hển hai cái rồi nói :“Trước khi ta rời khỏi văn phòng đã từng nhận được một cú điện thoại đe dọa ”. Điền Khánh Long nhớ rõ nội dung cuộc điện thoại khủng bố kia. Hắn là lão công an giàu kinh nghiệm nên hắn cho rằng việc ám sát mình tuyệt không phải là ngẫu nhiên. Bây giờ nhớ lại thì tên tiêu thâu kia cố ý dẫn dụ mình tới cái ngõ nhỏ kia, chỗ đó đã đó ba gã thiếu niên mai phục sẵn mà ra tay với mình. Việc bốn gã thiếu niên này cùng cuộc điện thoại đe dọa kia có lẽ là có sự liên hệ.

Tả Ủng Quân an ủi Điền Khánh Long nói:‘Ngươi cùng đừng nghĩ đến chuyện khác, cứ hảo hảo dưỡng thương đi, chuyện này ta sẽ giúp ngươi phản ánh lên!”. Tả Ủng Quân rời khỏi phòng bệnh thì thấy Điền Bân đến thăm phụ thân, hắn liền đem chuyện vừa rồi nói cho Điền Bân. Điển Bân sửng sốt một chút tiếp đó trong lòng ngực dấy lên lửa giận hừng hực và xoay người đi ra ngoài.

Phương Hải Đào không nhớ nổi đây là lần thứ mấy hắn bị thẩm vấn nhưng lần này ánh mắt Điền Bân lại khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi. Sau khi cửa phòng bị đóng thật chặt, Phương Hải Đào trấn định tâm thần nói:" Ta đã nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không buôn lậu thuốc phiện......".

Điền Bân gật nhẹ đầu, đột nhiên vươn tay ra túm lấy tóc hắn rồi nhìn chầm chậm vào Phương Hải Đảo nói:“Nói cho ta biết, là kẻ nào hại ba ta ? Phương Hải Đào nở nụ cười. Hắn đã chết sao? Thật tốt quá, hắn bị báo ứng rồi a....."
Điền Bân nổi giận gầm lên một tiếng rồi vung tay đấm vào bụng Phương Hải Đào, đánh cho Phương Hải Đào té lăn trên đất sau đó giày da Điền Bân dẫm nát tay hắn quát lên:" Ngươi có nói hay không?”.

Phương Hải Đào cắn chặt môi, từ trong hai hàm răng khẽ thốt ra một câu:" Điền Bân, ta chỉ còn có một hơi ta sẽ đem ngươi giết chết......." Điền Bân chậm rãi di di chân khiến cho Phương Hải Đào phát ra một tiếng kêu rên. Hắn đột nhiên nổi điên lao về phía Điền Bân, cắn lấy bàn chân Điền Bân, Điền Bân rút dùi cui ra hung hăng quất lên người hắn nhưng Phương Hải Đào rất kiên cường, vộ luận bị quất như thế nào vẫn không nhả ra. Lúc này mặt và cổ Phương Hải Đào đầy máu tươi, bộ dáng cực kỳ khủng bố, còn Điền Bân cũng bởi vì cừu hận mà hai mắt đỏ ngầu gần như mất đi lý trí.

Đúng vào lúc này cửa phòng thẩm vấn bị người ta từ bên ngoài phá ra. Phó cục trưởng Cục công an Đổng Đức Chí suất lĩnh hai gã nhân viên cảnh sát thần sắc nghiêm túc xuất hiện ở ngoài cửa, khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt hắn giận tím mặt, giận dữ hét lớn:"Điên Bân, dừng tay lại cho ta!" .

Điền Bân sửng sốt một chút thì đã bị hai gã nhân viên cảnh sát xông chế trụ. Điền Bân lúc này mới lưu ý đến sau lưng Đổng Đức Chí còn có một cảnh sát vẻ mặt uy nghiêm. Điền Bân nhận ra người này chính là Cục trưởng Cục công an Tỉnh, Vương Bá. Nhiệt huyết đang sôi trào của hắn đột nhiên lạnh xuống, Phương Hải Đào mặt đẩy máu lớn tiếng tru lên:”Điền Bân, con mẹ ngươi, ngươi là cảnh sát. cảnh sát dám đánh người a!!’ Vụ án Cục trường Cục công an Giang Thành Điển Khánh Long bị đâm kinh động cả Tỉnh Bình Hải. Thường vụ Tỉnh ủy nhanh chóng có phản ứng, theo đó thành lập Tổ chuyên án do Cục trưởng Cục công an Tỉnh Vương Bá đích thân nắm giữ ấn soái. Vương Bá lẩn này đến là để chỉ đạo phá án cũng như đại biểu cho lãnh đạo Tỉnh an ủi Điền Khánh Long. Tuy nhiên khi hắn đi vào Cục công an Giang Thành thì lại thấy cảnh Điền Bân tra tấn bức cung, tra tấn người hiềm nghi. Mặc dù Điền Bân là con Điền Khánh Long, cho dù hắn có trăm ngàn lý do nhưng việc hôm nay hắn làm lại là việc hệ thống công an tối ky.

Vương Bá dù sao cũng phải tò vẻ nên phải tạm thời cách chức Điền Bân để suy nghĩ lại hành dộng hôm nay.

Điền Bân rất tức giận mà người đang tức giận thì thường thường xem nhẹ quyền uy và địa vị. Điển Bân cũng không ngoại lệ, hắn hét lớn:“Việc ba ba của ta bị đâm có quan hệ tới hắn, là hắn tìm người ám sát!”.

Vương Bá không đề ý đển tiểu tử tâm tình kích động này mà xoay người đi ra ngoài. Đổng Đức Chí tức giận chỉ vào mặt Điền Bân mắng to:“Ngươi có đẩu óc hay không? Phương Hải Đào giờ đây cùng ngoại giới mất đi liên lạc, hắn làm sao mà chỉ huy người khác ám sát ba ba của ngươi đưọc? Ngươi nhìn ngươi kìa, trở thành bộ dáng gì đây? Tại sao trước mặt Vương cục trưởng rống to lên, ngươi còn có một điểm tôn ti thượng cấp hạ cấp nữa hay không?" Vương Bá không cùng Điền Bân so đo, hắn và Điền Khánh Long vẫn còn có chút giao tình nên đối với con cố nhân đương nhiên sẽ không làm gì quá phận. Hắn sở dĩ quyết định thật nhanh tạm thời cách chức Điền Bân là xuất phát từ mục đích bảo vệ hắn. Hắn nhìn ra tâm tình Điển Bân cực kỳ không ổn định, tại trạng thái này hắn rất khó làm tốt công tác, nếu xử lý không tốt vụ án thì lại hội dẫn đến phiền toái không cần thiết Xế chiều hôm đó, Vương Bá đi bệnh viện thăm Điền Khánh Long. Tình hình của Điền Khánh Long đã khá hơn một chút, thể chất hắn rất tốt, sinh mệnh lực thập phần tràn đầy, nhìn thấy lãnh đạo tỉnh đích thân đến thăm thì Điền Khánh Long kích động dị thường, hắn khàn giọng nói:''Vương cục.....!".

Vương Bá làm một cái thủ thế, ý bảo hắn không cẩn nói gì rồi đi lại bên giường ngồi xuống trên ghế thấp giọng nói:" Khánh Long a!, chuyện của ngươi tất cả lãnh đạo tỉnh đều biết, ta lần này tới chính là đại biểu cho bọn họ tới thăm ngươi." "Cảm ơn....” Điền Khánh Long nói chuyện phải cố hết sức.

Vương Bá đi vỗ vỗ vào tay hắn, ngăn không cho hắn nói và nói tiếp:“Tỉnh rất xem trọng chuyện này nên đặc biệt để cho ta tới thành lập Tổ chuyên án, nhanh chóng phá án và bắt giam phần tử phạm tội”.

Điên Khánh Long gật gật đầu.

Lúc này điện thoại của Vương Bá đột nhiên vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, trong điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp" Vương cục trưởng a?", Vương Bá nao nao, cảnh sát luôn có cảm giác đặc biệt nên hắn ý thức được người này nhất định là có mục đích, hẳn lạnh nhạt nói:“Có chuyện gì?”. “Ta cung cấp cho ngươi một cái manh mối, việc Điền Khánh Long bị đâm cùng việc Hoàng Cung Giả Nhật có quan hệ, Điền Khánh Long đắc tội với người!". Đối phương vừa nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Bá nhíu mày, hắn vừa mới đến Giang Thành thì đã có việc lạ phát sinh, tuy nhiên những gì hắn nắm bắt được trước mắt đểu là một số tình huống mặt ngoài. Điều này khiến cho hắn rất buồn bực, việc hắn đến Giang Thành thập phần bí ẩn, đến tột cùng là ai biết được hắn hành tung đẩu tiên và lại có số điện thoại di động của hắn? Xem ra vụ án Điền Khánh Long bị đâm sau lưng thật không đơn giản.

Lúc nảy Tưởng Tâm Duyệt cùng Trương Dương đi đến, kể từ khi biết Trương Dương cứu trượng phu, hảo cảm của Tưởng Tâm Duyệt đối với Trương Dương tăng gấp mấy lần. Cho nên vừa thấy Trương Dương đến thăm Điền Khánh Long thì nàng cũng không quản có Cục trưởng Cục công an Tỉnh ở bên trong mà kéo Trương Dương vảo.

Trương Dương tuy không quen Vương Bá nhưng Vương Bá thì lại biết rõ Trương Dương. Lúc trước vụ án nổ trà lâu đối diện Tỉnh ủy do Vương Bá đích thân xử lý nên hắn nắm rõ tình huống. Người trẻ tuổi trước mặt kia một tay quật ngã Tỉnh trưởng Hứa Thường Đức và cũng lợi dụng chứng cớ trong tay đưa Cục trưởng Cục công an Đông Giang, Phương Đức Tín vào ngục giam.

Vương Bá đi về phía Trương Dương cười cười. Trương Dương từ miệng Tưởng Tâm Duyệt biết được vị này chính là Cục trưởng Cục công an Bình Hải, hắn cũng lễ phép cười lại rồi đem một cái hộp giấy đặt ở trên tủ đầu giường và nhìn Điển Khánh Long nói:"Điền cục, bên trong là một ít thuốc trị thương, mỗi ngày một viên, phục dùng bảy ngày liên tục, đối với thương thể của ngươi rất tốt!”.

Điền Khánh Long không nói gì nhưng trong hai mắt lại tràn đầy cảm kích, trong lòng của hắn minh bạch. Trương Dương mới chính là ân nhân cứu mạng mình. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, mấy lời căn bản không cần phải nói ra, tình cảm giữa hắn và Trương Dương trong lúc đó giống như một đôi bạn vong niên.

Trương Dương cười nói:“Ta đến đưa thuốc thôi, các ngươi cứ tiếp tục đi, trời sắp mưa rồi, ta còn phải đi Xuân Dương!”. Điền Khánh Long mỡ to hai mắt đáp lại.

Tưởng Tâm Duyệt đích thân tiễn Trương Dương ra cửa thang lầu, khi đến đây thì nhìn thấy vợ chồng Tả Ủng Quân, Tả Ủng Quán cười nói :“Trương Dương mới đến đấy à?”.

Trương Dương kêu một tiếng Tả thúc thúc, Tưởng Tâm Tuệ một bên ánh mắt rủ xuống dưới, hiển nhiên là không muốn trao đổi với Trương Dương mà Trương Dương đối với nàng cũng không có hảo cảm nên chào Tưởng Tâm Duyệt rồi đi xuống Tưởng Tâm Duyệt nhìn theo phía Trương Dương đã đi xa nói khẽ :" Thật là một tiểu tử không tệ!”. Tưởng Tâm Tuệ nhịn không được lầm bầm nói:"Có cái gì tốt đâu?”.

Tưởng Tâm Duyệt lôi kéo tay muội tử nói:”Nếu ta có nữ nhi thì sẽ đem gả cho hắn!”. Tưởng Tâm Tuệ đã sớm đoán được mục đích của tỷ tỷ khi nói những lời này, nàng thấp giọng nói:‘;Hắn quá đào hoa, không thật lòng!”.

Tả Ủng Quân bình thường không hay nói gì lúc này lại nói:" Ta xem Trương Dương không tệ, có bản lĩnh, dám đảm đương! Người tuổi trẻ như vậy rất ít !”. Tưởng Tâm Tuệ sửng sốt còn Tưởng Tâm Duyệt lai cười khanh khách.

Trương Dương đến Nhi Chiêu đón Hải Lan đi Xuân Dương một chuyến, vừa đến Nhi Chiêu thì mưa trút xuống. Hắn phát hiện ra Chu Hiểu Vân suất lĩnh tồ quay phim đã đi rồi, chỉ còn Hải Lan ở lại chờ mình. Trương Dương lái xe jeep trực tiếp chạy đến trước đại môn nhà khách, giúp Hải Lan cầm cặp da lên xe rồi mỉm cười nói:"Làm sao vậy? Sao chỉ còn lại em ơ lại chỗ này?”.

        Chương 204: Giang Thành mưa gió cấp[ hạ ].

Hải Lan mỉm cười nói:“Lái xe sợ trời mưa nên đi trước rồi, ta tìm cớ chờ ngươi cùng đi!”. " Đây không phải là cho ta một cơ hội quấy rầy ngươi sao?”. Hải Lan kêu lên nói:“Ngươi tối hôm qua còn quấy rầy chưa đủ a!?”.

Nàng kéo cửa xe rồi ngồi xuống bên người Trương Dương, lúc này sắc trời trở nên càng âm u, Trương Dương lái xe jeep chạy nhanh vào trong mưa gió. Đợt này Giang Thành mưa gió dồn dập như thế, chắc hẳn rất nhiều người tâm tình bị ảnh hưởng nhưng Trương Dương không biết, Hải Lan cũng sẽ không biết, chỉ biết trong xe lúc này tràn ngập không khí ám áp và lãng mạn. Hải Lan mở nhạc, trong radio truyền ra bài hát của Trương Học Hữu.

Trương Dương nhẩm theo hai câu thì Hải Lan nhập thần nhìn hắn. Trương Dương cười nói:" Đừng nhìn ta như vậy, ta e lệ lắm!”. Hải Lan ôn nhu nói:“Hát rất khá a!, lại không làm ca sĩ a!”. "Ngươi nói vậy có phải là muốn mắng ta không ?”.

Hải Lan cười khanh khách nói :"Trong quá khứ ngươi có ca hát không!".

Trương Dương nói:'”Nghe nhiều hơn hát mà Trương Học Hữu so với ta thì xấu hơn nhiều ! ".

Hải Lan gật nhẹ đầu nói:" Trương Dưong, ta càng ngày càng nhớ ngươi!" . “Hai ta không phải là đang ở cùng một chỗ sao?". "Cùng ở một chỗ đã muốn, không ở tại cùng một chỗ càng muốn.....” Hải Lan tựa đầu vào vai Trương Dương.

Trương Dương đột nhiên dừng xe ở ven đường, hắn vươn cánh tay đem Hải Lan ôm vào trong ngực rồi không để cho nàng kháng cự, gần như bá đạo khóa chặt môi Hải Lan
Trận mưa gió này tới Giang Thành rất đột nhiên và tới rất mãnh liệt nhưng bởi vì trước đó vài ngày công tác phòng chống bão lụt đã làm tốt nên các thị huyện Giang Thành cũng không gặp bất luận nguy hiểm nào.

Lúc Trương Dương lái xe tới Xuân Dương thì đã năm giờ chiều nhưng không đợi hắn tiến vào thị trấn Xuân Dương thì đám Ngưu Văn Cường, Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ đã thay nhau gọi điện thoại tới, đám người này đều đang ở Kim Khải Việt chờ hắn Hải Lan cười nói :"Bạn rượu của ngươi cũng thật nhiều, xem ra đêm nay lại là một trận đánh ác liệt!" Trương Dương cưỡi xấu xa nói :"Yên tâm ta càng uống lại càng lợi hại, uống nhiều hơn nữa ta cũng không tha cho ngươi" Hải Lan đỏ mặt véo lên đùi hắn một cái nói:“Ngươi không nói được một câu nào hữu ích, còn như vậy nữa ngày mai ta quay về Hongkong!". "Cam lòng sao?”.

Hải Lan cắn cắn môi, trên khuôn mặt đẹp hiện ra hai núm đồng tiền ngọt ngào đã đem suy nghĩ thực của nàng lộ rõ. Trương Dương đỗ xe ở trước cửa Kim Khải Việt, lúc này mưa càng nặng hạt, hắn cầm ô che rồi ôm lấy Hải Lan đi về phía Kim Khải Việt. Hải Lan như con chim nhỏ nép vào lồng ngực của hắn.

Ngưu Văn Cường nhìn thấy Trương Dương tới thì đi ra đón. Chứng kiến hai người thân mật như vậy thì nhịn không được trêu chọc nói:" Thật sự là thân mật a!! Trương Dương, Hải Lan, hai ngươi có phải là cố ý trêu chọc ta a?”.

Hải Lan cùng Ngưu Văn Cường cùng là người quen cũ, nàng cười nói:" Cút sang một bên đi, nghe Trương Dương nói, ngươi mới lừa gạt được một cô bé phục vụ, nhanh mang ra cho ta nhìn đi!”.

Ngưu Văn Cường vừa nghe đã nói:" Ta nói Trương Dương a, tiểu tử ngươi cũng quá không trượng nghĩa, về điểm hư hỏng này của nhân huynh tại sao tất cả đều nói ra bên ngoài a!?”.

Trương Dương hớn hở nói:" Ta là người trượng nghĩa sao? Vật dĩ loại tụ, chúng ta đều là trọng sắc khinh hữu, ai cũng đứng giận ai a?”." Được! Ngài là đại gia, Trương đại gia, Hải cô nãi nãi, mời nhị vị lão nhân gia đi vào bên trong a!”.

Ba người vừa nói cười vừa đi vào khách sạn. Cục trưởng cục thuế Xuân Dương Vương Bác Hùng ra đón, khi còn ở Hắc Giả sơn hắn là lão thượng cấp của Trương Dương, lão lãnh đạo này đúng là được Trương Dương trợ giúp nên mới có thể thăng nhiệm lên Cục trưởng Cục thuế Huyện Xuân Dương còn Trương Dương sau khi rời khỏi Hắc Giả sơn thì tốc độ thăng tiến càng kinh người. Bây giờ người ta cũng đã là cấp phó xứ, trong lòng Vương Bác Hùng có phần ngưỡng mộ bắt tay Trương Dương nói:"Trương Dương! Giờ đây ta nên gọi ngươi là Trương chủ nhiệm!”.

Trương Dương cười nói:“Vương bí thư, hôm nay ta không mang quan phục, ta là bộ hạ cũ của ngươi!”.

Triệu Tân Vĩ cùng Đỗ Vũ Phong cũng từ trên lầu đi xuống. Triệu Tân Vĩ rất khoa trương vươn tay ra, Trương Dương vốn tưởng là hắn muốn bắt tay mình nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp đi về phía Hải Lan. Hải Lan cười bắt tay hắn.

Trương Dương nhìn Triệu Tân Vĩ cả giận nói :"Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, cẩn thận ta chặt tay ngươi!". Triệu Tân Vĩ một bộ không quan tâm nói :“Ta là cảnh sát!” rồi hắn nhìn về phía Đỗ Vũ Phong nói:"Đỗ sở hắn đe đọa ta!”.

Đỗ Vũ Phong vui tươi hớn hở nói:“Kêu ta cái rắm! Hải Lan lâu không gặp, thật sự là càng ngày càng xinh!”. Thằng nhãi này cũng vươn tay ra Hải Lan, đương nhiên là biết mấy tiểu từ này đang trêu chọc Trương Dương nên tỏ vẻ rụt rè cười yếu ớt nhưng vẫn vươn tay bắt tay Đồ Vũ Phong.

Trương Dương cười nói " Các ngươi đều xui xẻo, ta hiện muốn đem các ngươi đánh gục hết!”. Ngưu Văn Cường thấy náo nhiệt đã đủ thì mời bọn họ vào phòng ngồi. Chu Hiểu Vân dẫn đầu tổ qua phim đã sớm đến đây, đêm đó đều an bài nghỉ tại Kim Khải Việt. Ngưu Văn Cường buổi tối lại đặc biệt chuẩn bị hai bàn cơm chiêu đãi những vị khách quý này Trước khi chiêu đãi yến bắt đầu thì Phó huyện trưởng Xuân Dương Từ Triệu Bân đích thân chạy đến. Hắn lần này đến mục đích không chỉ là vì nghênh đón tổ quay phim Thiên Không Vệ, mà còn có một nguyên nhân khác là vì Trương Dương. Sau khi Tần Thanh đi rồi, hắn vốn tưởng Huyện trưởng Sa Phổ Nguyên có thể tiếp nhận vị trí Bí thư còn chính mình đương nhiên trở thành Huyện trưởng. Không thể tưởng tượng được Thành phố lại điều một vị từ huyện lân cận sang làm Bí thư Huyện ủy. Do đó nguyện vọng đi lên của hắn và Sa Phổ Nguyên đều thất bại. Từ Triệu Bân rút ra kinh nghiệm xương máu là phía trên không có người nâng đỡ nên khi hắn nghe nói là Trương Dương tới đây thì chạy tới làm quen. Trương Dương tại quan trường Xuân Dương đã trở thành một cái truyền thuyết, rất nhiểu người trẻ tuổi vào thể chế đều coi Trương Dương như tấm gương. Phó huyện trưởng Từ Triệu Bân cũng chỉ là một cấp phó xứ, giờ đây Trương Dương cũng đã là cấp phó xứ mà hắn mới hai mươi mốt tuổi. Từ Triệu Bân tổng kết ra nguyên nhân là, Trương Dương có người chiếu cố. Tại Xuân Dương lần trước, lần tổ chức Phục dương tiết chính là một cái chứng cứ rõ ràng. Xuân Dương là một cái phân hội trưởng nhưng chẳng những mời được Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Trí đến mà còn mời được nguyên Tư lệnh quản khu Bắc Nguyên, phu nhân Văn Phó tổng lý La Tuệ Ninh cũng đích thân đến. Từ đó trở đi, tin Trương Dương là con nuôi La Tuệ Ninh mới chậm rãi truyền đi. Từ lúc đó Từ Triệu Bân mới quyết định thiết lập quan hệ cùng với Trương Dương.

Trương Dương từ đáy lòng xem thường Từ Triệu Bân nhưng về mặt mũi thì vẫn phải chiếu cố đến. Từ Triệu Bân là Phó huyện trưởng Xuân Dương quản lý mảng du lịch, hơn nữa hắn và Trương Dương lúc này cũng không có mâu thuẫn gì. Buổi tối nay Từ Triệu Bân cực kỳ cởi mở, chủ động cùng Trương Dương xưng huynh gọi đệ, ngay cả Vương Bắc Hùng cũng có chút nhìn không được, hóa ra hắn cũng có thể khúm núm đến tình trạng này.

Trương Dương bị Từ Triệu Bân khiến cho rất phiền toái nên dứt khoát uống cùng hắn sáu chén, gọn gàng linh hoạt đem vị Phó huyện trưởng hạ gục. Từ Triệu Bân say mèm được lái xe đưa ra xe mà luôn mồm kêu Trương lão đệ.

Tiễn Từ Triệu Bân xong, Ngưu Văn Cường trở vào nở nụ cười nói:“Ta nói, tối nay là ta mời khách. Từ Phó huyện trưởng tới đây ăn chùa, ta quay đầu lại rốt cuộc là có nên tìm chính quyền đòi thanh toán không?”.

Mấy người đồng thanh nở nụ cười. Bị Từ Triệu Bân quấy rẩy mãi, lúc này bọn họ mới có thời gian đi mời rượu. Chu Hiểu Vân, Thôi Kiệt hai người cùng đi với Thiên Không Vệ bồi tiếp việc quay phim tại phòng cách vách.

Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ dẫn đầu đứng dậy đi qua mời rượu. Ngưu Văn Cường nói:“Trương Dương, ngươi không phải nói trên đài Tỉnh cũng có người tới sao? Ta còn muốn làm quảng cáo a!”.

Trương Dương cười nói:“Chỗ này của ngươi như tòa miếu nhỏ, đài tỉnh cho dù làm quảng cáo cho ngươi thì có mấy người tìm đến Xuân Dương ?”.

Ngưu Văn Cường nghiêm mặt nói:“Kim Khải Việt giờ đây cũng là ba sao rồi, theo sự phát triền của du lịch Giang Thành và danh khí càng lúc càng lớn của Thanh Thai sơn, số người đến Giang Thành khẳng định là càng ngày càng nhiều, sinh ý của Kim Khải Việt cùng sẽ càng ngày càng tổt!”.

Trương Dương nói:“Nghe cũng có chút đạo lý!”.

Ngưu Văn Cường nói:“Gần đây ta bảo lão Đỗ bắc cầu nối với Thanh Hà thôn kia, chỗ nông trang này điều kiện không tệ nhưng đáng tiếc là không có người am hiểu việc kinh doanh, mà ta lại am hiểu kinh doanh".

Trương Dương gật nhẹ đầu, Ngưu Văn Cường biểu hiện ra vẻ bề ngoài cẩu thả nhưng hắn cũng là người có tâm cơ, cố chú ý. Nông trang Thanh Hà thôn hắn đã nhiều lần đến thăm qua, đổi với nơi đó ấn tượng rất sâu, quân cờ này Ngưu Văn Cường đi đúng rồi.

Ngưu Văn Cường nói:“Ngươi phải giúp khách sạn của ta trở thành nơi Cục du lịch chỉ định ngoại giao tiếp khách gì đó; không có vấn đề a?”.

Trương Dương nở nụ cười:“Ta X, quả nhiên trong thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, ta cảm thấy ngươi cũng không vì hảo tâm mà chiêu đãi chúng ta !" .

Ngưu Văn Cường cười nói:" Chiêu đãi ngươi là thật tâm thật lòng, ta là người thẳng thắn cho nên có cái gì thì nói cái đó!”. Trương Dương gật đầu nói: Không có vấn đề, chuyện này ta sẽ bao hết!”.

Ngưu Văn Cường cũng không nói tạ ơn, hắn bưng chén rượu lên cùng hắn cụng một ly. Vương Bắc Hùng nói:" Đêm nay, Từ Triệu Bân đối với ngươi rất nhiệt tình a!!”.

    Chương 204: Giang Thành mưa gió cấp[ hạ ].

Trương Dương ở trong quan trường đã lâu, đối với loại chuyện này đã thấy nhưng không thề trách được, hắn cười nói:“Từ phó huyện trưởng có lòng cầu tiến đáng tiếc là hắn chọn sai đối tượng! ". Ba người bọn hắn đồng thanh nở nụ cười.

Uống đến lúc cuối cùng thì hai bàn biến thành một bàn, tồ quay phim Thiên Không Vệ và những người khác được Chu Hiểu Vân mang đi quán Ái thần Tạp Lạp hát. Tất cả mọi người đã nhìn ra Hải Lan cùng vị này tiều Trương chủ nhiệm có quan hệ không tầm thường. Hải Lan lần này trở về cũng không có ý định che dấu quan hệ giữa nàng cùng Trương Dương nữa. Người Hương Cảng tuy cũng yêu mến bát quái, nhưng nàng chưa gả chồng, Trương Dương cũng chưa lập gia đình nên cũng không sợ người khác nói cái gì.

Vài vị lão bằng hữu tương kiến , uống rượu có cái gì muốn nói đều không giữ lại. Đỗ Vũ Phong tuy tửu lượng rất cao, uống nhiều nhất, hắn lớn miệng nói:" Đáng tiếc Khương Lưọng không tới, nếu hắn......Hắn tại..... Chúng ta uống càng sướng.....".

Trương Dương nói:“Vụ án mưu sát Điền cục huyên náo rất lớn, thời gian gần đây hắn không có thời gian!”. Vương Bác Hùng rất có ánh mắt, nhìn đồng hồ nói:" Không còn sớm, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi!”.

Triệu Tân Vĩ cùng Ngưu Văn Cường đồng thời gật đầu, chỉ có Đỗ Vũ Phong còn muốn uống tiếp. Vương Bác Hùng nhìn thấy hắn uống nhiều quá thì chủ động xin đi giết giặc đưa hắn về nhà.

Ngưu Văn Cường lặng lẽ đem một cái cái chìa khóa giao cho Trương Dương, thấp giong nói:" Ngươi nhớ chỗ chưa!" . Trương Dương khóe môi lộ ra một tia vui vẻ nhàn nhạt gật đầu.

Mưa đã nhỏ đi rất nhiều nhưng vẫn chưa dứt. Hải Lan nhìn thấy Trương Dương uống rượu xong cầm chìa khóa tới thì nói khẽ :" Chúng ta đi dạo Hồng Nhan tháp đi a!”.

Trương Dương nở nụ cười, hắn vẫn nhớ y nguyên lúc trước mang theo Hải Lan phi thân trèo lên Hông Nhan tháp, chắc Hải Lan nhớ lại sự kiện kia.

Bởi vì trời mưa nên đêm nay chợ đêm dưới chân Hồng Nhan tháp không mở, khắp nơi đều là một mảnh tối như mực. Hải Lan đỗ xe jeep ở chân Hồng Nhan tháp ngã vào ngực Trương Dương ôn nhu nói:“Ngươi còn nhớ hay không, sinh nhật lần trước của ta đã đưa ta trèo lên đỉnh cao nhất của Hồng Nhan tháp ?”. "Ta nhớ được! Ta còn nhớ rõ, ngày đó là sinh nhật ngươi !”. “Vào ngày hôm đó, ta quyết đinh rời đi......” Hải Lan thâm tình nhìn sang Trương Dương nói:" Khi đó ta còn chưa ý thức được, ngươi đã sớm in sâu trong lòng ta!”.

Trương Dương đưa tay ôm chặt Hải Lan nói khẽ:"Có muốn trở lại chốn cũ? . "Bên ngoài đang mưa !”. "Mưa gió không lớn!”.

Trương Dương đẩy cửa xe một tay ôm lấy Hải Lan đi ra ngoài. Hải Lan duyên dáng kêu to một tiếng, một tay ôm chặt cổ Trương Dương một tay cầm ô che, Trương Dương nhìn nàng nói:" Nhắm mắt lại!”.

Hai mắt Hải Lan trong đêm sáng như sao lặp loè nói:“Ở cùng một chỗ với ngươi ta không sợ!”.

Trương Dương gật nhẹ đầu, hắn vận nội lực nhảy lên không, trong tiếng kêu duyên dáng của Hải Lan hắn bay vút lên. Mặc dù đây là lần thứ hai nàng ôm Trương Dương mà trèo lên Hồng Nhan tháp nhưng Hải Lan vẫn cảm giác được không thể tưởng tượng nổi. Tuy Trương Dương dùng khinh công để giải thích qua nhưng Hải Lan lại biết, người trên đời này có thể làm được điềm này có lẽ chỉ có Trương Dương mà thôi. Nàng kề sát vào trong ngực Trương Dương mà cảm giác thấy an toàn và ấm áp, cảm giác này là không thể thay thế.

Dạ vũ như tơ, theo gió tung bay xuống dưới. Trương Dương buông Hải Lan ra rồi từ phía sau ôm lấy eo Hải Lan. Hải Lan đem cái ô ném xuống, cái ô màu hồng rơi xuống trong đêm tối tựa như đóa hoa hồng phiêu đãng trong bầu trời đêm.

Bóng đêm, mưa phùn cùng cảnh vật phương xa mông lung làm cho vị trí của bọn họ có vẻ cô độc, Trương Dương ôm eo Hãi Lan nói khẽ:" Nhìn thấy gì không ?”.

Hải Lan nhắm mắt lại, đôi lông mi đen nhánh tựa như cánh hồ điệp nhẹ nhàng rung động nói:" Thấy được ngươi!” sau đó nàng cẩn cẩn dực dực giang rộng hai tay, tại trong đêm mưa đột nhiên sinh ra một loại ảo giác lăng không mà bay lên như mộng như huyễn. “Muốn bay sao?”.

Hải Lan nhẹ nhàng gật nhẹ đầu rồi xoay người ôm lấy Trương Dương, đôi môi nóng rực của nàng áp vào môi hắn. Trương Dương một tay ôm eo Hải Lan một tay nâng cằm nàng lên nói khẽ:“Ta mang ngươi bay!”.

Trương đại quan nhân thả người lao xuống, Hải Lan ôm chặt cổ hắn, mái tóc đen bị gió đêm thổi phấp phới, nàng cảm giác như đang bay đi, phảng phất bay khỏi nơi trần thế ồn ào náo động này. " Ta yêu ngươi!” Hải Lan nói như vậy.

Tuy nhiên kinh hỉ mà Trương Dương gây cho nàng không chỉ có như thế. Trước khi Hải Lan đến Giang Thành, Trương Dương đã ủy thác cho Ngưu Văn Cường thay hắn mua một cái phòng nhỏ ở tiểu khu Xuân Ninh. Gian phòng đã từng là nơi Hải Lan ở lúc còn làm việc tại Xuân Dương. Đẩy cửa phòng ra, Hải Lan nhìn thấy cảnh vật trước mắt vẫn rất quen thuộc, phảng phất như lại trở về lúc cùng Trương Dương làm quen tại Xuân Dương. “Thích không ?”.

Mỹ mâu của Hải Lan rưng rưng mà không ngừng gật đầu.

Trương Dương kề vào lỗ tai nàng nhỏ giọng nói:" Ta, ta lại muốn làm loạn...." Hải Lan mị nhãn như tơ, tựa vào ngực Trương Dương như một con mèo nhỏ dịu dàng nói:‘ Tùy ngươi thôi!”.

Sau cơn mưa, từng cọng cây ngọn cỏ trên Thanh Thai sơn đều lộ ra vẻ thiên địa linh tú tươi mát. Hải Lan lần này đến, nhiệm vụ chủ yếu là quay chụp một tập album về Thanh Thai sơn. Tổ quay phim sáng sớm hôm sau được Trương Dương dẫn dắt leo lên Thanh Thai sơn. Huyện Xuân Dương cũng phải ra nhân viên phối hợp hỗ trợ bọn họ.

Bọn họ lợi dụng thời gian còn lại buổi sáng để quay cảnh ôn tuyền tại Thanh Liên phong xuân hi cốc. Đây là công trình do Huyện Xuân Dương cùng Tập đoàn Bê-nanh khởi công xây dựng làng du lịch ôn tuyền, lúc này đã gần hoàn thành, giờ đây đang tiến hành công tác tu sửa cuối cùng. Trương Dương vốn có ý định đi theo toàn bộ cả hành trình nhưng giữa trưa hắn lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm văn phòng Hắc giả sơn hương Cảnh Tú Cúc.

Khi Trương Dương còn ở Hắc giả sơn hương, ấn tượng đối với Cảnh Tú Cúc không tệ nhưng sau khi rời quê nhà thì không có liên hệ lại với nàng cho nên khi thấy nàng gọi điện thoại tới thì cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Cảnh Tủ Cúc cũng biết việc mình gọi điện thoai có chút mạo muội nên đầu tiên đã cắt lời giải thích:“ Trương Dương, ta xin số từ Vương cục trưởng ".

Đối với quan hệ giữa Cảnh Tú Cúc cùng Vương Bác Hùng hắn sớm đã biết nên rất khách khí hỏi:" Cảnh chủ nhiệm tìm ta có việc gì a?”.

Cảnh Tú Cúc nói:" Ta muốn nhờ ngươi đi khuyên nhủ công công ta !”.

Trương Dương nao nao, hắn và Trần Sùng Sơn quen biết nhau tại Thanh Vân phong, đối với lão gia tử khí khái này cực kỳ kính trọng, hắn kinh ngạc nói:‘Trần đai gia làm sao vậy?”.

Cảnh Tú Cúc thở dài nói:"Công công ta trước đây máy ngày có đi Tĩnh An, nhưng sau khi trở về thì lại sinh bệnh nặng. Ta nghe nói vậy thì muốn đưa ông ấy xuống núi nhưng tính tình ông ấy ngươi cũng biết rồi, sống chết cũng không chịu, ta không có cách nào nữa, chỉ có thể nhờ thầy thuốc trong hương lên núi xem bệnh cho ông ấy. Giằng co hơn một tháng, bệnh tình mới tốt lên một chút nhưng cả người lại đột nhiên thay đồi, cả ngày đều ở trên núi đi tới đi lui, tựa như là điên rồi a. Trương Dương, ta lo hắn gặp chuyện không may, ngươi giúp ta khuyên nhủ ông ấy vài câu!”.

Trương Duơng đối với nguyên nhân Trần Sùng Sơn đi Tĩnh An rất rõ ràng. Lúc ấy hắn tuy ngồi cách rất xa nhưng bằng vào thính lực siêu cường nên vẫn nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Sở Trấn Nam và Trần Sùng Sơn. Trương Dương không phải là chính nhân quân tử gì nên dương nhiên không cần tuân thủ cái gì phi lễ vật, nghe nhưng mà hắn cũng biết chuyện này người ta không muốn nói ra. Trần Sùng Sơn bị bệnh nặng hiển nhién cùng chuyện này có quan hệ. Trương Dương gật đẩu nói:”Cảnh chủ nhiệm, ngươi yên tâm. ta sẽ tận lực đi khuyên nhủ hắn!”.

Bởi vì Thiên Không Vệ quyết định ở lại làng du lịch ôn tuyền thêm vài ngày cho nên Trương Dương cùng bọn họ chia tay, hắn đi một mình tới Thanh Vân phong. Trần Sùng Sơn và hắn là bạn vong niên, lại là gia gia Trần Tuyết, bố Đỗ Thiên Dã, chuyện này vô luận từ phương diện nào Trương Dương đều phải giúp đỡ hắn.

Khi Trương Dương đi lên Thanh vân phong thì trời đã hoàng hôn. Trước tiên hắn tới Tử Hà quán đi tìm lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa để hỏi qua tình huống đã. Theo lời Lý Tín Nghĩa thì tình hình của Trần Sùng Sơn so với miêu tả của Cảnh Tú Cúc thì còn nghiêm trọng hơn nhiều, Trần Sùng Sơn sau khi từ Tĩnh An trở về thì người càng trở nên quái gỡ. Ngay cả Lý Tín Nghĩa là lão hữu nhiều năm cũng không chịu được, mấy lần Lý Tín Nghĩa muốn đi khuyên hắn mà đều cãi nhau ra về không vui. Lý Tín Nghĩa có chút bất đắc dĩ nói:" Hắn giờ đây không có việc gì đều chạy lên Thanh Vân nhai ngồi ngẩn người ra, ta thật lo lắng hắn ngày nào đó nghĩ quẩn mà nhảy từ phía trên xuống.”.

Trương Dương cùng Lý Tín Nghĩa hàn huyên một ít chuyện về Hongkong an cư rồi mới đi đến chỗ nhà đá của Trần Sùng Sơn. Khiến hắn ngoài ý muốn là Trần Sùng Sơn cũng không ở nhà, Trương Dương đi ra Thanh Vân nhai phía sau nhà cùng không thấy Trần Sùng Sơn đâu. Chẳng lẽ lão gia tử này lại đi tản bộ các nơi, Trương Dương đang lo lắng xem có nên đi tìm hắn hay không thì lại nhìn thấy phía xa xuất hiện một bóng hình xinh đẹp quen thuộc xuất hiện ở trên sơn đạo.

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 678

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.