Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 202: Tận dụng thời cơ

Phiên bản Dịch · 8356 chữ

Chương 202: Tận dụng thời cơ [ thượng ].

Đổng Đức Chí đương nhiên minh bạch ý tứ của Điền Khánh Long có một số việc dân bất lực quan không truy xét, nếu như không phải đến nay công an phân cục khai phá khu đột nhiên hành động, Hoàng Gia Giả Nhật vẫn duy trì kinh doanh thì Đổng Đức Chí cũng không phải không rõ là bên trong có phục vụ khoản xxx. Chuyện này bây giờ càng ngày càng nhiều, phóng tầm mắt cả Giang Thành thì cũng không phải chỉ có Hoàng Gia Giả Nhật làm Đổng Đức Chí và Mã Ích Lượng quan hệ rất tốt. Mã Ích Lượng cũng không chỉ tìm hắn hắn còn sử dụng quan hệ với công an Nam Bình khu nhờ nói hộ, cho nên mấy lần Giang Thành càn quét tệ nạn đều không động đến Hoàng Gia Giả Nhật.

Trước mặt Điền Khánh Long, Đổng Đức Chí muốn giải thích một chút:" Điển cực, tình hình kinh doanh cứ thế của Hoàng Gia Già Nhật thì ta thật sự không rõ, ta cũng không nghĩ tình thế lại nghiêm trọng như vầy". Hắn biết tính Điền Khánh Long, Điên Khánh Long đối với sai lầm nhỏ có thể dễ dàng tha thứ nhưng trái phải luôn hết sức rõ ràng. Đây cũng là lý do mà Mã Ích Lượng không dám quan hệ với hắn.

Điển Khánh Long nói:“Ngươi gọi cho ta cú điên thoại này là muốn thủ hạ ta lưu tình hay là muốn ta theo lẽ công bằng làm việc?”. Thấy Đổng Đức Chí trở nên ấp úng, Điển Khánh Long mất kiên nhẫn nói:"Thôi đi, chuyện này ta sẽ đích thân xử lý, ta muốn xem sau lưng bọn họ có bao nhiêu quan hệ?”.

Điêu Đức Chí và Hồ Quang Hải bị bắt tại trận, lúc hai người bị áp giải ra Hoàng Gia Già Nhật đều dùng quần áo ôm đầu. Hồ Quang Hải lúc này hắn không thể tìm được một cái khe mà chui vào, hắn biết mình bị chơi, sau chuyện này cái gì sự nghiệp tiền đồ, cái gì tương lai tốt đẹp đều biến mất. Tuy nhiên cái hắn nghĩ đến nhiều nhất vẫn là lão bà hắn. Triệu Kim Liên mà biết được chuyện này thì chỉ sợ là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.

Điêu Đức Chí lại không cảm thấy sợ hãi, hắn cư nhiên còn nói với cảnh sát:“Ta muốn gặp lãnh đạo các ngươi, ta là thương gia nổi danh, ta là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị!”.

Khương Lương nhận ra Điêu Đức Chi, không ngờ nhân vật này cũng biến hóa nhanh chóng trở thành Ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, hơn nữa lại còn cùng Hồ Quang Hải quấy ròi. Hắn không thể không bội phục Trương Dương nhìn xa trông rộng, nếu như không phải Trương Dương bảo hắn hỗ trợ theo dõi thì đêm nay cũng sẽ không phá được án lớn như vậy, đây chính là đại công a. Khương Lương cũng nghĩ qua, có thể mở trang viên lớn như vậy thì sau lưng nhất định là có người cho chỗ dựa, cho nên hắn trước tiên báo cáo với Điền Khánh Long. Sau khi được Điền Khánh Long cho phép, hắn chẳng khác nào có được thượng phương bảo kiếm mà lớn mật hành động nhưng Khương Lương cũng không nghĩ đến hành động đêm nay sẽ khiển cho chính đàn Giang Thành một hồi điên đảo.

Điện thoại của Chủ tịch chính hiệp Giang Thành Mã Ích Dân dồn dập vang lên khiến hắn bừng tỉnh. Điện thoại vào giờ này nhất định là điện thoại khẩn cấp. Hắn cầm lấy điện thoại, mang theo giọng không vui nói:“Này!”. “Ca ca! Vụ Hoàng Gia Giả Nhật là ai cho ngươi làm vậy!" Khẩu khí Mã Ích Lượng có chút kinh hoàng. Mã Ích Dân nhíu mày:"Làm cái gì vậy? Đã nói với ngươi rồi, nên thành thành thật thật buôn bán, không nên làm chuyện đường ngang ngõ tắt, có chuyện gì xảy ra vậy?”. "Ca, việc kinh doanh cụ thể không phải ta tại phụ trách, ta làm sao biết bọn họ đang làm chuyện này”. Mã Ích Lượng còn đang vì chính mình mà giải thích. Mã Ích Dân đương nhiên sẽ không tin tưởng đối với gã đệ đệ này hắn rất rõ ràng, đệ hắn rất nặng về tiền tài, tính tình thì tham lam nên ngữ khí hắn có vẻ không đếm xỉa tới nói:" Ngươi không phải là cùng công an Nam Bình khu quen thuộc sao? Bọn họ tại sao lại đột nhiên có hành động ?”. “Ta không biết, hành động hôm nay là do Phân cục khai phá khu tổ chức, ta nghe nói là Điển Khánh Long trực tiếp hạ mệnh lệnh Mã Ích Dân thở dài nói:“Vậy ngươi nên đi tìm Điền Khánh Long, ngươi tìm ta làm gì?”. “Ca, ngươi và hắn có thể nói chuyện với nhau, hắn sẽ cho ngươi mặt mũi, ngươi....." Mã Ích Dân cắt đứt lời đệ đệ nói:“Ta đã sớm nói qua với ngươi nếu ngươi làm sinh ý đàng hoàng, ta sẽ hết lòng giúp ngươi, còn ngươi làm cái việc này thì ta tuyệt sẽ không quản đến. Giờ đây đã xảy ra chuyện, ngươi lại báo ta đi tìm người ta câu tình? Quá muộn rồi, ngươi không phải là rất thông minh sao? Ngươi không phải cho là mình có thể tự xử lý sao? Loại việc này đừng phiền toái tới ta!” Tuy nhiên sau khi mắng xong hắn lại thở dài nói “Ngươi a!!”. “Ca, cổ đông trong Hoàng Gia Già Nhật không chỉ có mình ta, sau khi thành lập con trai Lý Trường Vũ là Lý Tường Quân cũng tham gia vào, hai huynh đệ của Viên Lập Ba cũng đều có cổ phần.”.

Mã Ích Dân sửng sốt, hắn gần đây cho rằng gã đệ đệ này chỉ biết chúi đẩu vào tiền, không thể tưởng được hắn lại có trí tuệ như thế, một cái Hoảng Gia Giả Nhật lai có thể kéo hài tử của hai vị Thường ủy vào trong đó. Vấn đề này trở nên có ý tứ hơn nhưng Mã Ích Dân rất nhanh đã nghĩ đến một cái vấn đề khác. Đệ đệ hắn làm như vậy chính là để bảo vệ chính hắn, rất cao minh nhưng làm như vậy là bằng đem toàn bộ mấy vị Thường ủy viên này lôi xuống nước, bọn họ chưa hẳn đã cao hứng, hơn nữa sau khi biết chuyện này thì nhất định sẽ đem món nợ này tính lên trên đầu mình. Mã Ích Dân thấp giọng nói:" Bọn họ có biết không?”.

Mã Ích Lương nói:" Biết, Điền Khánh Long đã làm như vậy thì ta đương nhiên sẽ cho hắn đau đầu!”. Mã Ích Dân trong lòng ầm thầm cười khổ, sự tình đã xảy ra đến mức này thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi a! Điền Khánh Long có vẻ như không biết cổ đông của Hoàng Gia Già Nhất là ai, lần này nhìn hắn rốt cuộc làm sao bây giờ?

Lý Trường Vũ bị đứa con gọi điện thoại cầu viện thì sửng sốt, trong ấn tượng của hắn, con mình mở ra một cái Trường Hồng khách sạn gì đó và bởi vì có hắn mà sinh ý cũng tạm được, không có trở ngại gì và hắn chưa bao giờ nghĩ đến con mình cùng Hoàng Gia Giả Nhật có quan hệ gì. Hắn đối với con mình thập phẩn minh bạch, tiểu tử này không tính là thông minh, quá chú trong đến món lợi nhỏ nhưng hắn tuyệt không có can đảm phạm tội giết người như thế. Khi Lý Tường Quân run rẩy nói ra mình là cổ đông của Hoảng Gia Giả Nhật và Hoàng Gia Giả Nhật đêm nay bị đột kích thì Lý Trường Vũ liền không thể vọt tới trước mặt hắn, hung hăng tát cho hắn hai cái. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:”Ngươi không tranh khí thì không chịu đươc hay sao!”. "Cha, cha phải giúp ta, ta không muốn ngồi tù...."Không đợi đứa con nói xong. Lý Trường Vũ tựu đã cúp điện thoại.

Cát Xuân Lệ yên lặng ngồi dậy, nhẹ nhàng khoác áo lên vai Lý Trường Vũ hỏi:" Tường Quân đã xảy ra chuyện à?”. Lý Trường Vũ gật nhẹ đầu rồi thấp giọng kể lại chuyện phát sinh. Cát Xuân Lệ nhíu mày, trước khi từ chức nàng đã công tác trong hệ thống công an nhiều năm đối với những việc này thập phần tinh tường. Nếu việc Hoàng Gia Giả Nhật bị làm lớn thì thân phận cổ đông của Lý Tường Quân tất nhiên sẽ bị lộ ra. Là phụ thân hắn, Lý Trường Vũ nhất định sẽ gặp phải cục diện bất lợi, Lý Trường Vũ trước mắt đang trong thời kì mấu chốt cạnh tranh vị trí thị trưởng bất luận cái gì gió thổi cỏ lay cũng có thể sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với hắn. Cát Xuân Lệ ý thức được chuyện này nhất định phải xử lý kịp thời ngàn vạn lần không thể để khuếch đại lên, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng nàng nhỏ giọng nói:‘Trường Vũ, việc của Tường Quân rất có thể bị người lợi dụng, ngươi gọi cho Điền cục trưởng một câu, hai người các ngưoi là lão bằng hữu cái mặt mũi này Điền cục trưởng hẳn là cho ngươi ”, Lý Trường Vũ châm thuốc lá, hắn rít một hơi rồi đi loanh quoanh trong phòng ngủ vài bước. Sau khi kết hôn hắn đã có thói quen không hút thuốc trong phòng ngủ nhưng hôm nay thật sự là bực bội tới cực điểm, cho nên mới lại lần nữa phá lệ Cát Xuân Lệ tràn ngập lo lắng nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói:" Hay là đề ta gọi cho Điển cục ?”. Lý Trường Vũ lắc đầu, mãi đến khi hắn hút xong một điếu thuốc thì mới cầm lấy điện thoại bấm cho Điền Khánh Long.

Điền Khánh Long nghe được thanh âm Lý Trường Vũ thì không khỏi oán hận nói "Ta nói Trường Vũ a!, xem ra các ngươi tối nay không muốn cho ta ngủ an ổn a!”.

Lý Trướng Vũ nhạy cảm nắm được cách dùng từ của hắn, các ngươi có ý là không chỉ có mình, xem ra còn có những người khác cũng bị liên lụy. Hắn gọn gàng dứt khoát nói:" Lão Điền, ta là người ăn ngay nói thật a, thằng con ta cũng liên lụy tới vụ Hoàng Gia Giả Nhật, ta muốn đến xem nhưng trước khi đi vẫn nên gọi cho ngươi một câu”. “Ta biết!”. “Ngươi biết?”.

Điền Khánh Long thở dài nói:"Chẳng những con của ngươi, hai đứa con trai Viên Phó thị trưởng, đệ đệ chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị tất cả đều là cổ đông Hoàng Gia Giả Nhật. Các ngươi những vị phụ thân này thật đúng là thất bại a!, đứa con làm sinh ý lớn như vậy mà các ngươi lại không biết.”.

Lý Trường Vũ đỏ mặt một hồi nói:‘ Lão Điền, ta dạy con không tốt a!!”. Điền Khánh Long nói:“Tại hiện trường còn bắt được Chủ nhiệm văn phòng tổng hợp cảnh khu Hồ Quang Hải, Xuân Dương Long Húng tửu Điêu Đức Chí!”.

Lý Trường Vũ có chút kỳ quái:" Hai người bọn họ tại sao lại ở cùng một chỗ?”. Điền Khánh Long nói:“Nói rất dài dòng, tất cả chuyện này đêm nay đều là do Trương Dương gây ra !”. Hắn lúc này mới đem sự tình từ đầu chí cuối nói ra một lần. Lý Trường Vũ nghe được thì cười khổ không thôi. Không thể ngờ được Trương Dương lả người khởi xướng chuyện này, thằng nhãi này muốn xử lý Hồ Quang Hải nhưng lần này nhổ cây củ cải lại mang ra cả bùn đất, bỗng chốc làm ra chuyện lớn như vậy liên lụy đến nhiều người như vậy, ngay cả mình cũng bị cuốn vào.

Điền Khánh Long có thể thông cảm với Lý Trường Vũ. Hắn thấp giọng nói:“Trường Vũ, ngươi cảm thẩy lần này phải làm gì?”.

Lý Trường Vũ thật khó khăn, nếu mình vì Trương Dương bảo Điền Khánh Long cứ theo lẽ công bằng xử lý thì lần này thằng con mình không hay rồi. Còn nếu như hắn bảo Điền Khánh Long hé lưới mở lối chui ra thì lại không hợp lập trường nguyên tắc của hắn. Hắn có chút gian nan nói:"Lão Điền loại sự tình này ta rất khó nói, ngươi có kinh nghiệm xử lý loại sự tình này, ngươi nói trước đi!”.

Điển Khánh Long nói:“Như vậy đi, ta sẽ tận lực khống chế ảnh hường còn vụ Hoàng Gia Giả Nhật nhất định phải xử lý!” Điền Khánh Long có ý là, chuyện đêm nay hắn nhất định sẽ dặn dò hạ thủ lưu tình, tận lực không liên lụy tới những nhân vật phía sau màn Lý Trường Vũ rẩt cảm kích Điền Khánh Long có thề làm như vậy là đã rất nể mặt hắn rồi. Điền Khánh Long lại nhắc nhở hắn nói:“Trương Dương bên kia ngươi tốt nhất là nói một tiếng, tiểu từ này bản lĩnh nháo sự là đệ nhất Giang Thành a!".

        Chương 202: Tận dụng thời cơ [ thượng ].

Trương Dương nguyên bản cũng không muốn khơi mào ra chuyện lớn như vậy mục đích của hắn chỉ là muốn đối phó với Hồ Quang Hải cùng Điêu Đức Chí mà thôi, ai ngờ vô tâm cắm liễu liễu lại thành rừng, lại có thể dẫn đển nhiều chuyện như vậy. Cái này cũng vượt quá ý liệu của hắn, buổi tổi nay hắn ngủ rất an ổn. Hồ Quang Hải bị tóm rồi, chuyện này đủ đề cho Hổ Quang Hải thân bại danh liệt, cái ghế Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu kia mười phần là không duy trì được Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Trường Vũ gọi cho Trương Dương, lúc này Trương Dương đang trên đường đi làm, hắn một tay lái, một tay cầm điện thoại nói'“Có gì a?”.

Thanh âm Lý Trường Vũ có vẻ có chút vô lực nói:"Trương Dương, Tường Quân cũng là cổ đông của Hoàng Gia Già Nhật !" Hắn biết Trương Dương là người thông minh, đối với người thông minh không cần nói quá nhiều lời, chỉ cần chỉ điểm là Trương Dương sẽ minh bạch Trương Dương đương nhiên minh bạch, Lý Trường Vũ có ý mình không cần phải truy tới cùng chuyện này. Hắn nguyên vốn cũng không muốn nhắm vào Hoàng Gia Già Nhật, chỉ là cảm thấy chuyện này có chút đột nhiên. Trong ấn tượng của hắn, Lý Tường Quân là loại nhân vật không làm ra đại sự gì. Việc Hoàng Gia Già Nhật này hẳn là do hắn được kéo vào để lấy quan hệ, Trương Dương nói:" Hắn càng ngày càng có tiền đồ, sinh ý cùng càng lúc càng lớn a”.

Lý Trường Vũ ho khan một tiếng để che dấu sự khó xử trong nội tâm, chuyện thằng con khiến cho hắn cảm giác được có chút không ngẩng đẩu lên được.

Trương Dương cũng không bắt Lý Trường Vũ khó xử, hắn nghĩ một chút rồi nói:"Ta chỉ thấy Hồ Quang Hải không vừa mắt, sự tình khác ta không muốn quản mà cũng không cần biết”. Những lời này của hắn cũng không lễ phép, đối với Lý Trường Vũ mà nói tư vị có phần áp chế nhưng đây chính là cá tính của Trương đại quan nhân, ta chính là nhìn Hồ Quang Hải không vừa mắt, ta muốn bắt hắn hạ mã, ngươi cũng không thể để cho ta uổng phí khí lực lớn như vậy. Chuyện Hoàng Gia Giả Nhật ta không dính vào nhưng ngươi dù sao cũng phải cho ta một điểm tô vẽ.

Lý Trường Vũ nói:" Đối với cán bộ tác phong thối nát như Hồ Quang Hải tổ chức tuyệt không nuông chiêu!". Sau khi dập điện thoại, Lý Trường Vũ cảm thấy nét mặt già nua của mình nóng lên, hình tượng kinh doanh nửa đời người cùa mình lại bị bêu xấu vì đứa con này.

Thư ký Tề Cảnh Phong gõ cửa đi đến, hắn cẩn cẩn dực dực nói:“Lý thị trưởng, vừa rồi Thị ủy điện thoại đến đây nói mười giờ trưa mời họp Thường ủy khẩn cấp!”.

Lý Trường Vũ nhíu mày. Hội nghị Thường ủy khẩn cấp thường tổ chức khi phát sinh sự kiện đặc thù. Lần này Hội nghị Thường ủy khẩn cấp là vì cái gì? Hắn lập tức nghĩ tới chuyện Hoàng Gia Giả Nhật nhưng Điền Khánh Long đã đáp ứng với mình rồi. Điền Khánh Long sẽ không để chuyện này khuếch đại huống chi người bị liên lụy trong Thường ủy cũng không chỉ có mình. Lý Trường Vũ có chút lo lắng, hắn cầm lấy tập báo do Tề Cảnh Phong đặt lên bàn đọc qua nhưng cũng không phát hiện ra tin tức về Hoàng Gia Giả Nhật, lúc này mới hơi yên lòng một chút.

Tề Cảnh Phong châm một ly trà đặt ở trước mặt hắn rồi ân cần nói:“Lý thị trưởng, sắc mặt ngài không tốt, hay nên đi bệnh viện kiểm tra một chút?”.Lý Trường Vũ lắc đầu:"Ta không sao!”.

Lý Trường Vũ sỡ dĩ tâm thần bất định như thế là vì hắn am hiểu sâu sắc đạo lý giấy không thể gói được lửa, có một số việc cho dù hắn muốn che dấu cũng không được. Tỷ như vụ án Hoàng Gia Giả Nhật mặc dù trong Thường ủy có rất nhiều người muốn che đậy, không cho ảnh hường khuếch đại nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện ra, có rất nhiều người không liên quan đến mình nhưng nhúng tay vào để giậu đổ bìm leo.

Quyền Thị trường Tả Viên Triêu hiển nhiên là một vị giậu đổ bìm leo. hắn chẳng những biết được tin tức mà hơn nữa còn rất rõ ràng, người lên tiểng đầu tiên cũng là hắn. Tả Viên Triêu nói :"Hôm nay ta báo cáo Hồng bí thư đề nghị mở Hội nghị Thường ủy khẩn cấp là vì Giang Thành chúng ta sắp dùng gương mặt hoàn toàn mới nghênh đón khách nhân bát phương mà lại có một chuyện xảy ra khiến cho nhân dân Giang Thành hổ thẹn !” Nói dến đây hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn qua Lý Trường Vũ, Mã Ích Dân, Viên Thành Tích, hiện trường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người cảm thấy áp lực.

Ba vị Thường ủy viên trong đó cũng đã cảm thấy phong ba lần này muốn tránh cũng không thể tránh, phải đối mặt thôi. Điền Khánh Long cũng không rõ chuyện này tại sao lại lọt vào tai Tả Viên Triêu nhanh như vậy. Từ những lời nảy chứng tỏ hắn rất rõ ràng mọi chuyện. Điền Khánh Long nghĩ tới trong Cục công an nhất định là có người báo với Tả Viên Triêu, hắn mỉm cười nói:“Chuyện này ta vốn định sau khi chúng thực thi mới báo cáo với các vị thường ủy, nhưng Tả thị trưởng đã nêu ra thì ta sẽ nói qua một chút”. Hắn đem chân tướng chuyện này nói qua một lần nhưng lúc nói cũng tránh nặng tìm nhẹ, chỉ tập trung vào hành động đêm đó còn đối với các cổ đông thì không có nhắc tới, đây cũng là lưu mặt mũi cho ba vị thường ủy ở đây.

Điển Khánh Long nói Bí thư Thị ủy Hổng Vĩ Cơ thở dài nói :"Làm cái gì vậy? Giang Thành là cái chợ sao, bọn hắn sao mà to gan như vậy? Tường Thành cổ và Lão Nhai sắp mỡ ra, tân khách bát phương sắp tụ tập đến loại sự tình này thuần túy là bôi đen Giang Thành chúng ta, nhất định phải nghiêm trị không tha tuyệt không nuông chiều!”.

Điền Khánh Long lúc này tỏ vẻ nói:“Hồng bí thư yên tâm, các vị Thường ủy yên tâm hệ thống công an chúng ta tín niệm chưa bao giờ dao động, những cán bộ liên quan đến vụ án, chúng ta nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng, tuyệt không làm việc thiên vị!”

Quyền Thị trương Tả Viên Triêu nói:“Ta tin tưởng năng lực phá án của hệ thống công an, cũng tin tưởng sự công chính của các ngươi, nếu không tối hôm cũng không phá tan ổ mại dâm Hoàng Gia Giả Nhật này. Về chuyện vụ án, ta không muốn hỏi đến, nhưng có vài việc ta tất yếu phải nói ra! Chúng ta cũng biết, sắp tới là thời gian tường thành cổ cùng Lão Nhai toàn diện tiếp khách, đây là một đại sư đối với du lịch Giang Thành , đối với sự phát triển của Giang Thành mà nói cũng là một sư kiện quan trọng. Sự tình trọng yếu như vậy, chúng ta không thề không lo lắng đến, buồn cười là, tối hôm qua trong số những người bị bắt thì có Chủ nhiệm Văn phòng tồng hợp cảnh khu Hồ Quang Hải! Ta không biết loại người này tại sao lại trà trộn vào trong đội ngũ cán bộ chúng ta, tại sao lại được trọng dụng?". Tả Viên Triêu nói xong những lời nàv thì mục tiêu của hắn đã thập phần minh xác. Nhớ tới ngày đó Lý Trường Vũ đề nghị để Hồ Quang Hải ngồi vào ghế Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu chẳng qua là kế quyền nghi, cũng không nghĩ đến việc này lại trở thành lý do khiến người khác chỉ trích hắn.

Có một việc mà Lý Trường Vũ không cách nào phủ nhận được đó là việc bổ nhiệm Hồ Quang Hải là do hắn đề nghị. Chính vì như thế, Hổ Quang Hải tính là cán bộ do hắn đề bạt dựng lên, Hồ Quang Hải xảy ra việc chứng minh ánh mắt hắn có vấn đề. Lý Trường Vũ ý thức được, giờ đây chính mình cần tỏ thái độ, hắn ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người sau đó thấp giọng nói:“Ta chọn Hồ Quang Hải làm Chủ nhiệm Vãn phòng tổng hợp cảnh khu nhưng đối với hắn khảo sát không đủ, trong chuyện này ta có trách nhiệm nhất định. Ta đề nghị, đối với Hồ Quang Hải phải xử lý nghiêm khắc, đem việc của hắn thông báo rộng rãi trong cấp đàn, tổ chức cho cán bộ học tập tiếp nhận giáo huân để tránh cho sai lầm như vậy một lần nữa phát sinh'”.

Có thể ngồi họp ở chỗ này các Thường ủy viên cũng không phải là nhân vật bình thường, bọn họ đã trải qua nhiều ít quan trường ma luyện mới leo đến vị trí hôm nav. Lý Trường Vũ mới mở miệng tất cả mọi người đều ý thức được Lý Trường Vũ muốn di dời ánh mắt, hắn muốn đem mọi việc đòi lên trên người Hồ Quang Hải.

Nhưng Tả Viên Triêu như thế nào lại để cho Lý Trương Vũ được như ý, hắn đắn đo ra vẻ trầm thông, sục sôi, tinh thần trọng nghĩa mười phần rồi nhưng trong nói:" Có chuyện ta nói ra khả năng sẽ làm rất nhiều người không thoải mải, nhưng thân là lãnh đạo cao nhất ở Giang Thành, ta lại không thể không nói. Người đứng sau lưng Hoàng Gia Già Nhật thật không đơn giản, theo thông tin trước mắt ta nắm được thì trong Thường ủy chúng ta đây có ba người có anh em con cháu góp cổ phần trong đó!” Lời này vừa nói ra khiến cử tọa phải sợ hãi.

Điền Khánh Long thân là Cục trường Cục công an, đối với cảnh bên trong biết rành mạch. Hồng Vĩ Cơ sớm đã biết tin túc, hắn cũng không kinh ngạc. Lý Trường Vũ, Viên Thành Tích, Mã Ích Dân ba người liên lụy trong đó nên bọn họ đương nhiên sẽ không ngạc nhiên, còn những Thường ủy viên khác lại cảm giác khiếp sơ sâu sắc.

Nhân đại chủ nhiệm, Triệu Dương Lảm nói:“Ta đã sớm nói rồi, lãnh đạo chúng ta bỏ bê việc giáo dục con cháu, đúng là quá phóng túng, đẻ cho bọn họ nghĩ lả mình có đặc quyền, mới dẫn đến một loạt hiện tượng xã hội không hay này!”.

Trưởng ban tồ chức Từ Bưu nói:"Đó là một hiện tượng phổ biến, xem ra chúng ta cả ngày nói nghiêm khắc với bản thân, cái này không chỉ áp dụng với chính mình mà phải quản chế người nhà nữa!”.

Điền Khánh Long không nói gì, hắn đã ý thức được Tả Viên Triêu muốn lợi dụng chuyện này, Tả Viên Triêu muốn đả kích đối thủ là Lý Trường Vũ. Hắn muốn lợi dụng chuyện này khiến cho Lý Trường Vũ không gượng nổi dậy. Trước khi Hội nghị chính trị hiệp thương Giang Thành được tổ chức cần triệt để đem Lý Trường Vũ đánh ngã. Điển Khánh Long tuy rất đồng tình với Lý Trường Vũ nhưng trên thực tế cách làm của Tả Viên Triêu giờ đây cũng không có gì đáng trách, hơn nữa mỗi một câu của hắn đều theo lập trường chính nghĩa mà phát ra, làm cho không người nào phản bác được.

Viên Thành Tích từ đầu đến cuối bảo trì trầm mặc, hắn cũng biết hai đứa con trai mình bị liên lụy trong đó nhưng hiện trường còn có Lý Trường Vũ, còn có Mã Ích Dân. Hai người bọn họ một là Thường vụ Phó thị trưởng, một là Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị, trời sập xuống sẽ có người đỡ, không tới phiên mình Mã Ích Dân cũng không có nói chuyện là người lớn tuồi nhất trong Thường ủy, hắn rất rõ tình thế lúc này. Lửa đạn của Tả Viên Triêu hôm nay cũng không phải là nhằm về phía mình, cũng không phải là hướng về phía Viên Thành Tích. Kẻ mà người ta muôn đánh là Lý Trường Vũ, hắn và Viên Thành Tích thuộc về người vô tội bị liên quan đến, loại việc này nói ra lại không hay Tả Viên Triêu cũng không phải muốn đem tất cả người liên can đến Hoàng Gia Giả Nhật bắn chết cả, mục tiêu của hắn là bắt Lý Trường Vũ gian nan khiến cho Lý Trường Vũ không ngẩng đầu lên được, khiến cho Lý Trường Vũ cúi đẩu trước mặt hắn, không dám cùng hắn cạnh tranh chức thị trưởng Giang Thành nữa.

Lý Trường Vũ nhìn sang Tả Viên Triệu, ánh mắt của hắn bình tĩnh như trước nhưng trong lòng lại có sóng ba đào phập phồng. Giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn chậm rãi đứng lên sau đó làm một cái động tác khiến tất cả mọi người không ngờ, hắn cúi đẩu vái một cái rồi rất chân thành nói:“Con ta, Lý Tường Quân là một trong các cổ đông của Hoàng Gia Già Nhật., chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng, ta sẽ cho Thường ủy một cái công đạo!” Hắn nói xong thì xoay người đi luôn ra ngoài cửa Hồng Vĩ Cơ không có ngăn cản hắn, tràn ngập đồng tình nhìn theo bóng lưng Lý Trường Vũ. Mã Ích Dân thở dài một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người sau đó cũng đứng lên, hắn bắt chước động tác của Lý Trường Vũ, hắn tuy lớn tuổi nhưng phản ứng vần rất nhanh, hắn muốn đi trước Viên Thành Tích làm ra động tác xin lỗi này.

Viên Thành Tích cũng muốn đứng lên, đáng tiếc lại bị lão cáo già Mã Ích Dân vượt lên trước, hắn có phẩn xấu hổ nhìn Mã Ích Dân.

Nhưng Mã Ích Dân không có nhìn hắn, hắn tràn ngập áy náy nói. Ta không biết đệ đệ của ta đã làm cái gì, nhưng ta là huynh trưởng hắn, ta không thể giám sát hắn tốt, để cho hắn lợi dụng chức quan của ta mà làm xằng làm bậy. Ta cảm giác hổ thẹn sâu sắc, chuyện này ta sẽ cho các vị Thường ủy viên một cái công đạo". Nói xong hắn cũng đi ra Viên Thành Tích trong lòng tự nhủ, cuối cùng đã đến phiên ta, mọi người đều tỏ thái độ, ta cũng phải tỏ thái độ bề ngoài chứ, nhưng hắn vừa mới đứng dậy thì Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ lại phất phất tay nói:‘Tan họp!”.

Viên Thành Tích đứng ở nơi đó, nội tâm rất khó xử, trong lòng thầm mắng to Hồng Vĩ Cơ một trận. Hồng Vĩ Cơ, ngươi lắm lông a!, hết lần này tới lần khác lúc ta tỏ thái độ thì ngươi lại cho tan họp, ngươi làm cái gì vậy? Lão tử đâu có đắc tội với ngươi?

Hồng Vĩ Cơ xác thực không phải nhằm vào Viên Thành Tích, hắn chỉ cảm thấy việc này không có ý nghĩa. Các Thường ủy viên tự đánh vào mặt mình, đây là có ý gì? Loại sự tình này không có gì hay ho, Tả Viên Triêu cùng Lý Trường Vũ đả đấu, hai người các ngươi cứ đấu đi, ta nhìn xem, các ngươi ai thua ai thắng ta không quan tâm ? Hồng Vĩ Cơ xem phát chán, hai người bọn họ đấu đi đấu lại đơn giản là vì vị trí thị trưởng. Tuy hắn trên tâm lý có khuynh hướng thiên về Lý Trường Vũ một chút nhưng nếu Tả Viên Triêu có thắng thì đối với hắn cũng không có quá nhiều ảnh hưởng. Ta mới là lão đại ở Giang Thành này.

Hồng Vĩ Cơ tuy không quản nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, vẫn đang có người muốn tìm hắn báo cáo. Viên Thành Tích chính là một người như vậy. Trong Hội nghị Thường ủy ngươi không cho ta nói. ta sẽ lén nói, ngươi không cho ta tỏ thái độ thì ta nhất định phải tỏ thái độ. Với tâm lý như vậy Viên Thành Tích đi vào văn phòng Hồng Vĩ Cơ đem chuyện hai đứa con trai mình cũng là cổ đông Hoàng Gia Giả Nhật thành thành thật thật báo cáo qua một lần.

Hồng Vĩ Cơ lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi cho tan họp đã thương tổn đến lòng tự tôn của Viên Thành Tích. Hắn chỉ là vô tình nhưng trong mắt hắn chuyện Hoàng Gia Giả Nhật không phải là đại sự gì, sở dĩ tồ chức Hội nghị Thường ủy khẩn cấp là vì Tả Viên Triêu muốn lợi dụng chuyện này để dạt được mục tiêu chính trị của mình. Hồng Vĩ Cơ không muốn làm lớn chuyện này, việc xấu trong nhà không thể tuyên truyền ra ngoài. Thời gian gần đây chuyện ở Giang Thành nhiều lắm, hơn nữa chuyện xấu lại chiếm đa số. Trong mắt lãnh đạo, có nhiều chuyện như vậy đầu tiên chính là lãnh đạo các ngươi có vấn đề, ngươi không có năng lực.

    Chương 202: Tận dụng thời cơ [ hạ ].

Trương Dương trong khoảng thời gian này quan lộ rộng mở. Hắn như nguyện đá bay Hồ Quang Hải hơn nữa còn khiến hắn thân bại danh liệt, có thể nói là đã nghẹn khuất trong quá khứ đòi lại cả vốn lẫn lời, về phần Hoàng Gia Giả Nhật lần này ngộ thương nữ tử huynh đệ của ba vị Thường ủy viên thì Trương Dương không mảy may đồng tình tý nào, ai bảo các ngươi không chịu quản giáo cho tốt?

Về phương diện công tác cải cách, Trương Dương cũng làm khá sinh động, chẳng những trợ giúp Xí nghiệp rượu Giang Thành tranh thủ đươc nguồn vốn vay mà việc đàm phán thu mua Xí nghiệp chế dược Giang Thành cũng đã hoàn thành.

Trương đại quan nhân đối với sự kiện Hoàng Gia Giả Nhật rất nhàn hạ, việc không liên quan đến mình. Hơn nữa hắn có rất nhiều chuyện đúng đắn phải đi làm, cái loại nhân sự này hắn không chú ý đến.

Tổ quay phim Thiên Không Vệ đến Giang Thành, lần này bọn họ liên hợp với đài truyền hình Bình Hải, đài truyền hình Đông Giang đến Giang Thành quay phim chụp ảnh để làm album du lịch nên Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đối với cái này thập phần coi trong. Bọn hắn gọi cho Ban tuyên giáo Thị ủy chỉ đích danh Trương Dương phụ trách công tác tiếp đãi. Ban tuyên giáo Thị ủy đi tìm Trương Dương, thật ra chuyện này nên do Ban tuyên giáo cùng Cục du lịch phụ trách tiếp đãi, nhưng lại chỉ định Trương Dương là vì trong Tổ quay phim Thiên Không Vệ lại có Hải Lan.

Trương Dương trước khi Ban tuyên giáo tìm hắn đã nhận được điện thoại của Hải Lan. Trong lòng hắn đương nhiên là cam tâm tình nguyện đi nhưng bề ngoài biểu hiện ra vẫn giả bộ khó xử rồi nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu muốn lấy mấy người từ Cục du lịch tới giúp việc. Trưởng Ban tuyên giáo Thị ủy đi tìm Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ để thương lượng. Lý Trường Vũ thời gian gần đây bởi vì việc của đứa con mà đầy tâm sự nhưng hắn vừa nghe là Trương Dương muốn đào người từ Cục du lịch thì liền đáp ứng.

Trương Dương yêu cầu Chu Hiểu Vân, Trần Kiến, Hà Thụ Lôi ba người đều từ Phòng khai phá thị trường Cục du lịch ra. Thành phố cũng đặc cách phê duyệt cho bọn hắn bốn gian phòng , giờ đây đã sửa sang lại. Bởi vì những người dưới tay hắn đều là lão nhân của Cục du lịch, bọn họ đối với việc tiếp khách du lịch cực kỳ quen thuộc cho nên lần này Ban tuyên giáo Thị ủy đem việc tiếp đãi Tồ quay phim giao cho bon họ cũng coi như là tìm đúng người.

Trương Dương ngồi ở trong văn phòng, sai Trần Kiến mang tới cho hắn một đôi loa rồi thản nhiên tự đắc ngồi nghe nhạc, ở trong quan trường lẫn lộn lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có một mẫu ba phân của chính mình, ít nhất trong phạm vi ban cải cách lời của hắn chính là nhất ngôn cửu đỉnh Chu Hiểu Vân gõ cửa đi vào, nàng tạm thời phụ trách mảng kế toán trong nhóm cải cách. Nàng đi vào trước mặt Trương Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn vào nói:“Trương chủ nhiệm, kinh phí ngài xin hoạt động bị Cục tài chính từ chối!”, Trương Dưong nhíu mày :‘Ban tuyên giáo Thị ủy không phải đã ký rồi sao?”. Chu Hiểu Vân nói:"Bọn họ nói phải được Tả Thị trưởng ký tên !” Trương Dương vừa nghe đã tức giận, chỉ có năm vạn đồng. Trưởng Ban tuyên giáo Thị ủy đã ký tên Cục tài chính dựa vào cái gì mà làm khó dễ? Hắn cầm tờ trình từ tay Chu Hiểu Vân rồi đi ra ngoài:“Ta đi tìm Tả Thị trưởng'”.

Tả Viên Triểu nghe nói Trương Dương đến tìm hắn thì hơi có chút kinh ngạc, dù sao người lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương là Nghiêm Tân Kiến. Trong Thị chính thì người có quan hệ tốt nhất với hắn lại lã Lý Trường Vũ, trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ tại Phục dương ẩm thực tiết hắn đem Trương Dương từ Giang Thành đá đến Xuân Dương ra thì Trương Dương chưa bao giờ chủ động tìm đến mình.

Trương Dương đi vào văn phòng của hắn rồi đi thẳng vào vấn đề, đem chuyện Ban tuyên giáo Thị ủy sai hắn phụ trách việc tiếp đãi Thiên Không Vệ nói ra, sau đó lại đem tờ trình xin kinh phí đặt ở trên bàn của Tả Viên Triêu nói :“Tả Thị trưởng, chỗ Ban cải cách của chúng ta là chốn nước trong, một phân tiền cũng không có, ta giúp Ban tuyên giáo Thị ủy làm công tác tiếp đãi nhưng không có tiền thì làm sao mà tiếp đãi người ta? Chẵng lẽ lại muốn ta đưa tay đi tìm ngươi xin cơm? Ban cải cách chúng ta chẳng lẽ thật sự phải trở thành bang khất cái!

Tả Viên Triêu nở nụ cười, cầm lầy tờ trình nhìn nhìn rồi hắn dùng bút vạch vào chỗ sai lầm nói:"Năm vạn tại sao lại sử dụng số Ả Rập để viết a!? Kế toán Ban cải cách các ngươi sao điểm cơ bản nhất này cũng không hiểu sao?”. Trương Dương gãi gãi đầu. Chu Hiểu Vân nguyên vốn không phải là xuất thân từ kế toán nên nhất định là đã xem nhẹ.

Tả Viên Triêu cầm lấy bút nói:“Ở phía trước thêm một số một nữa là thành mười lăm vạn, phía dưới còn phải dùng chữ Hán để làm tiêu ký!”. Hắn viết vào thêm một số sau đó ký và đưa cho Trương Dương nói:“Tiếp đãi Thiên Không Vệ, khách quý như vậy nặm vạn thì sao đủ được?”.

Trương Dương chăm chú nhìn lại, phát hiện số tiền đã được đổi thành mười lăm vạn. Ta X. Tả Viên Triêu hôm nay không phải là uống lộn thuốc a, lại có thể hùng hồn cho ta thêm mười vạn ?Trương Dương có chút không nắm bắt được suy nghĩ của hắn nhưng đây rõ ràng là người ta có hảo ý, mình cũng không thể ngây ngốc không nói gì. Trương Dương cười nói:“Đa tạ Tả Thị trưởng!”.

Tả Viên Triêu cười nói:‘ Đừng vội đi, ngồi đã, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi!”. Từ khi Tả Viên Triêu đến Đông Giang tranh thủ được việc lập khu khai phá kinh tế quốc gia thì quan hệ giữa hắn và Trương Dương có chỗ hòa hoãn hơn. Trước khi đi Đông Giang, Tả Viên Triêu đối với Trương Dương cực kỳ phản cảm nhưng sau khi đến Đông Giang hắn tận mắt thấy Thường vụ Phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đình đối với Trương Dương rất coi trọng, hơn nữa bản thân hắn cũng kiến thức qua năng lực của Trương Dương ở trong tỉnh. Hắn và Trưởng Ban tuyên giáo Tỉnh ủy Trần Bình Triều gặp mặt vẫn là do Trương Dương dẫn mối. Từ đó Tả Viên Triêu bắt đầu lo lắng về thái độ của hắn đối với Trương Dương trong quá khứ. Cừu hận của hắn đối với Trương Dương căn bản là ở Lý Trường Vũ, hắn cho rằng Trưong Dương là phụ tá đắc lực của Lý Trường Vũ cho nên muốn đả kích hắn. Nhưng sau khi đi Đông Giang hắn mới ý thức được việc mình coi Trương Dương là địch là sai lầm. Là một cán bộ thành thục, hắn nên đoàn kết hết thảy đồng chí có thể đoàn kết, theo đó khi hắn chèn ép Trương Dưong thì chính là không ngừng đẩy Trương Dương về hướng phe đối lập. Không bằng kéo hắn về phía mình tạo quan hệ tốt với hắn, cho dù không thể đem hắn về phe mình, giúp mình đối phó Lý Trường Vũ thì ít nhất cũng có thể bảo trì trung lập khi hai người cạnh tranh vị trí Thị trưởng.

Trương Dương ngồi xuống ghế sofa, Tả Viên Triêu lấy ra một chai nước khoáng lạnh đưa tới cho Trương Dương. Trương Dương hơi có chút thủ sụng nhược kinh. Ta X, mặt trời hôm nay liệu có mọc ở đằng Tây hay không a! Tả Viên Triêu tử khi nào đối với mình lại tốt như vậy chứ?

Tả Viên Triêu đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đối với Trương Dương tốt như vậy, hắn có mục đích của hắn. Tả Viên Triêu mỉm cười nói “Trương Dương, ta nghe nói chuyện Hoàng Gia Giả Nhật là do ngươi cử báo!”.

Trương Dương sửng sốt, tin tức này truyền đi cũng quá nhanh, chẳng những Lý Trường Vũ biết được mà ngay cả Tả Viên Triêu cũng biết. Hắn có chút hối hận, chính mình từ đầu không nên ra mặt, chuyện này hắn chỉ tìm Điền Khánh Long nói qua, lão Điền cũng không có suy nghĩ, đây không phải là đem mình bán rẻ sao? Trương đại quan nhân cũng không phải sợ phiền phức nhưng hắn không muốn trêu chọc vào phiền toái Tà Viên Triêu cười nói:“Ngươi đừng ngại, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không có căn cứ gì chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi”. Trương Dương cười nói:“Chuyện này với ta không sao cả, ta cùng Hoàng Gia Giả Nhật không thù không hận, ta cử báo bọn họ làm gì?".

Tả Viên Triêu lắc đầu nói:" Tiểu Trương, ngươi nói lời này rất không đúng rồi, thân là một cán bộ quốc gia, là một Đảng viên. Đối với loại tệ nạn xã hội đáng ghê tởm này nhất định phải dũng cảm đứng ra tố cáo”.

Trương Dương biết rõ Tả Viên Triêu đang tại lợi dụng sự kiện Hoàng Gia Giả Nhật để trắng trợn đả kích Lý Trường Vũ nên hắn không nói gì. Tả Viên Triêu cũng không bắt Trương Dương lập tức đứng ở phe mình công kích Lý Trường Vũ, hắn có vẻ vui mừng nói:" Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp Cảnh khu Hồ Quang Hải xảy ra vấn đề, công trình Lão Nhai cùng tường thành cổ sắp mở ra, ta suy nghĩ một chút muốn ngươi tạm thời lo liệu công tác thay cho hắn. Dù sao việc kiến thiết cảnh khu đều là do một tay ngươi mở ra nên ngươi đối với tình huống cảnh khu là quen thuộc nhất”. Tả Viên Triêu liên tiếp bán hai cái nhân tình, hắn đã nghĩ thấu triệt đạo lý trong đó. Mảng du lịch là do Lý Trường Vũ được phân công quản lý nhưng hắn là Quyền Thị trưởng Giang Thành nên hắn có quyền làm như vậy. Món nhân tình này nếu để Lý Trường Vũ đi làm thì không bằng để hắn đi làm.

Trương Dương minh bạch dụng ý của Tả Viên Triêu. Hôm nay thái độ của Tả Viên Triêu đối với mình thay đổi quá lớn làm cho Trương Dương đều có chút không tiếp thụ được, làm cho Trương Dương cũng bắt đầu hoài nghi động cơ của Tả Viên Triêu. Thằng nhãi này không phải là đang làm một cái bẫy cho mình đi vào đó a, nhưng mà ngẫm lại, Tả Viên Triêu hắn không cần hại mình a. Lẩn trước tại Phục dương ẩm thực tiết hắn muốn hại mình, kết quả là tự đập chân mình, tự tìm khó coi. Vì vậy theo lý thuyết Tả Viên Triêu sẽ không phạm sai lầm dồng dạng.

Trương Dương nói:“Tả Thị trưởng, việc cải cách một cái Xí nghiệp đã khiến cho ta loay hoay rồi, còn vị trí Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu ngài mời người nào cao minh hơn đi a, ta thật không dám!”. Tả Viên Triêu cố ý tươi cười nói:" Người trẻ tuổi nên gánh chịu trách nhiệm chứ!”.

Trương Dương cười nói:“Ta giúp Ban tuyên giáo Thị ủy tiếp đãi tổ quay phim Hongkong cũng là giúp Văn phòng tổng hợp cảnh khu làm việc. Việc xong rồi thì cái chức chủ nhiệm kia ta cũng không làm, tránh bị người ta nói tay ta dài!” Hắn thiệt tình muốn chối từ bởi vì giờ đây hắn đã được đãi ngộ cấp Phó cục, cho dù một lần nữa cho hắn làm chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu gì đó cũng không biến Phó thành Trưởng được, hơn nữa hắn đối với công phu mắng chửi của lão bà Hồ Quang Hải vẫn còn sợ hãi. Mình mà nhận chức vị này chẳng khác gì là làm mục tiêu cho người ta, vạn nhất Triệu Kim Liên mang theo tỷ muội nàng đến mắng chửi thì trốn cũng không kịp Tả Viên Triêu nhìn thấy hắn thiệt tình chối từ thì không hề miễn cưỡng mỉm cưỡi nói:" Thiên Không Vệ tại hải ngoại có sức ảnh hưởng rất lớn, lần này công tác tiếp đãi phải làm cho tốt, làm cho mỗi người trong tổ quay phim đều hài lòng thỏa mãn” Trương Dương thầm suy nghĩ:" Bảo ta làm cho cả tổ quay phim mỗi người đều hài lòng thỏa mãn thì ta không nhất định có thể làm được nhưng khiến cho Hải Lan hài lòng thỏa mãn thì ta nhất định có thể làm được" Tả Viên Triêu sao biết trong đầu hắn tính toán gì nên lại nói:“ Đài truyền hình Tỉnh và Đông Giang đều có người tới, ngươi phải phối hợp với đài truyền hình thành phố làm tốt công tác tiếp đãi ". Trương Dương nhân cơ hôi này trình bày việc Xí nghiệp rượu Giang Thành muón mở rộng hoạt động.

Tà Viên Triêu cười nói:“Việc duy trì doanh nghiệp quốc doanh lớn là trách nhiệm của chính quyền. Phương án cải cách Xí nghiệp rượu Giang Thành ta đã xem qua, rất tốt. Nếu như những mục tiêu cải cách thật sự có thể thực hiện được thì ta tin tưởng việc cải cách Xí nghiệp rượu Giang Thành sẽ trở thành hình mẫu điển hình trong công cuộc cải cách hệ thống xí nghiệp Giang Thành chúng ta". Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương nói:" Tiểu Trương, làm rất tốt, ta sẽ ủng hộ ngươi!”.

Người ta liên tiếp cho ngươi ăn đường, ngươi dù sao cũng phải tỏ vẻ. Trương Dương mỉm cười nói:“Tả Thị trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ kì vọng của lãnh đạo !”.

Chu Hiểu Vân tiếp nhận tờ trình xin kinh phí trong tay Trương Dương, sau khi nhìn thấy rõ là mười lăm vạn mà không phải năm vạn thì cả người ngẩn ra, một lát sau hoan hô rồi tung tăng như chim sẻ đứng dậy nói:"Lão đại, ngươi quá vĩ đai, mười lăm vạn, ngươi vừa xuất mã đã được thêm mười vạn!”.

Trương Dương cũng lộ ra vẻ đắc ý, hắn cười nói:" Đừng có gào to gọi nhỏ lên, tiền kia cũng không phải của chúng ta, là tiền công a!, ngươi nên kiềm chế !”. "Đã thành, đầu, ta nhất định sẽ đem chuyên này lo liệu hảo!”. Mười lăm vạn kinh phí chiêu đãi đối với Chu Hiểu Vân mà nói không thể nghi ngờ là một con số thiên văn.

Trương Dương cười nói:“Tận lực tiết kiệm hoa hét, về rượu thì ta sẽ bảo Xí nghiệp rượu Giang Thành tài trợ. Lúc đi Xuân Dương sẽ có Kim Khải Việt tài trợ, bọn họ thậm chí muốn lấy điểm quảng cáo. Nhiệm vụ chủ yếu của ngươi chính là phối hợp tốt, tranh thủ làm nhiều mà tiêu tiền ít nhất”.

Sau lúc nói chuyện xong thì Giám đốc xí nghiệp sản xuất rượu Giang Thành Lưu Kim Thành đến bái phỏng. Trương Dương bảo hắn ngồi rồi sai Chu Hiểu Vân rót hai chén trà.

Lưu Kim Thành tới là để chứng thực việc cảnh khu mở rộng hoạt động, hắn cũng nghe nói Long Hưng tửu hán xưởng trưởng Điêu Đức Chí và chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu Hồ Quang Hải bị bắt nên muốn tìm một ít tin tức từ Trương Dương. Trương Dương mặc dù là người khởi xướng chuyện này nhưng hắn giờ đây đã thu liễm rẩt nhiều, loại chuyện này không muốn lộ ra quá mức cho nên tránh nặng tìm nhẹ nói vài câu Khi Lưu Kim Thành biết việc mở rộng hoạt động của mình đà được chứng thực thì trong nội tâm rất thỏa mãn còn đối với sự tình khác thì không hề cảm thấy hứng thú.

Trương Dương đem chuyện mấy nhà đài truyền hình tới Giang Thành nói cho Lưu Kim Thành, không đợi hắn nói cho xong Lưu Kim Thành đã chủ động đưa ra:" Trương chủ nhiệm, khi bọn họ đến Giang Thành, ngoài rựu ra bọn ta còn thể trích từ nhà máy ra một khoản dùng để tiếp đãi". Hắn và Trương Dương rất quen thuộc cho nên không cần che dấu cái gì Trương Dương cười lắc đẩu nói:“Các ngươi làm ăn không dễ. Tỉnh đã cho điện thoại, Tài chính thành phố đã cho tiền, ngoài rượu ra thì những việc khác ngươi cùng đừng quản”.

Lưu Kim Thành gật nhẹ đầu, hắn lại nói:“Trương chủ nhiệm, chỉ cần ngài nói một câu, vô luận là cần người hay cần xuất lực, ta sẽ toàn lực ứng phó!”.

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 600

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.