Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 191: Nguyên Nhân

Phiên bản Dịch · 9421 chữ

Trương Dương có chút bất mãn nhìn Giang Nhạc. Hai ngày nay tâm tình của hắn không tốt, Chu Bảo Kì từ đầu đến giờ luôn nói về việc không liên quan đến chiêu thương, giáo dục đâu có quan hệ gì tới hắn? Ngẫm lại người ta sỡ dĩ đánh bậy đánh bạ xông tới tất cả đều là do ngoài cửa văn phòng đều không treo biển hành nghề.

Giang Nhạc cũng có chút xấu hổ gãi đầu nói:" Như vậy a!! Chu lão sư, ta nghĩ chuyện này ngài vẫn nên xem phản ứng của lãnh đạo đã". Chu Bảo Kì xem ra cũng là người bướng bỉnh:" Giang Nhạc, ngươi đừng sợ ta làm liên lụy ngươi, ta chỉ muốn phản ánh tình huống mà thôi, ngươi chỉ cho ta phòng Lý Phó thị trưởng ở nơi nào là được, ta đi tìm hắn!".

Trương Dương nhàn rỗi thì cũng đã nhàn rỗi rồi:" Chu lão sư muốn phản ánh tình huống nào a!?" Chu Bảo Kì thở dài, lúc này mới bắt đầu mở máy, nguyên lai hơn một năm trước, Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái đánh trúng tâm lý mưu cầu phúc lợi cao của công nhân viên chức mà đáp ứng trả 30% lợi tức, sau đó cùng nhân viên tài vụ Cục giáo dục cùng đi đến các trường học kêu gọi góp vốn xây dựng nhà ở cho cán bộ nhân viên. Giáo viên nhìn thấy các bậc cha chú Cục giáo dục tự xuất mã, hơn nữa vì mọi người xây nhà cũng là chuyện tốt thế là một đám xuất ra tiền của tích góp của mình. Thậm chí có người còn đi mượn tiền giao cho Cục giáo dục nhưng từ lúc Cục giáo dục thu được tiền xong thì tiền của bọn họ thật giống như kim chìm đáy bể. Không thấy nhà cửa được xây dựng mà lợi tức cũng không thấy đâu. Các giáo viên đề cử đại biểu đi tìm Trịnh Cục trưởng lý luận, bọn họ đều nói mảnh đất mua được vẫn chưa giải phóng mặt bằng xong, thấy các giáo viên đến tìm nhiều lần thì những người liên quan có trách nhiệm đều lẩn tránh. Về sau các sư phụ nghe nói, Cục giáo dục dùng khoản góp vốn này đi đầu tư bất động sản nhưng do giá bất động sản xuống quá nên không thu hồi được vốn.

Khoản góp vốn này không thu hồi được đã khiến cho cả hệ thống giáo dục hoảng sợ, ai lại nghĩ tới Cục giáo dục này đã nợ lương giáo viên hơn một năm. Lúc bắt đầu chỉ là kéo dài một hai tháng, sau đó là ba bốn tháng, giờ đây đã khất nợ hơn nửa năm. Có người nói bọn họ dùng tiền lương giáo viên để xây dựng văn phòng Cục giáo dục cùng nhà ở cho công nhân viên chức. Bọn họ liền đi tìm Cục giáo dục, Cục giáo dục chỉ lên thành phố, tìm được thành phố thì thành phố lại bảo về lại Cục giáo dục. Chu Bảo Kì nói:" Hai đứa con trai ta muốn kết hôn nhưng tất cả tiền tích góp của nhà ta đều bị Cục giáo dục lừa gạt góp vốn mà lấy đi rồi. Vì chuyện này mà vợ ta mỗi ngày đều phàn nàn, con ta tuy không nói nhưng dưới đáy lòng rất giận ta. Các con ta kết hôn mà ta không có tiền nên đành hoãn lại. Ta không rõ, quốc gia có lệnh coi trọng giáo dục, không được khất nợ tiền lương giáo viên nhưng tại sao đến Giang Thành chúng ta lại biến thành rỗng tuếch? Cục giáo dục dựa vào cái gì mà lấy tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta không trả? Cái đất Giang Thành này còn có lý lẽ nữa không?" Trương Dương nghe nói chuyện này thì cũng có chút kì quái, Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái hắn không quản biết nhưng mà người này lá gan cũng quá lớn đi, chẳng những chiếm dụng khoản góp vốn mà hơn nữa lại khất nợ tiền lương giáo viên. Loại người này tại sao nghe qua có vẻ là một tên tham quan ô lại.

Chu Bảo Kì nói:" Giáo viên chúng ta đã thương lượng qua, chỉ cần tháng này không có tiền lương nữa là tất cả chúng ta sẽ bãi khóa, giáo viên thanh cao nhưng cũng không thể thanh cao đến trình độ vô tư kính dâng đói bụng đi dạy a!?" Giang Nhạc nói:" Chu lão sư, như vậy ngài cũng không cần lên gặp Phó thị trưởng a, bất cứ chuyện gì cũng phải có trình tự!" Chu Bảo Kì nói:" Ta tới tòa Thị chính này mấy lần nhưng ngay cả văn phòng Thị trưởng cũng chưa được vào. Giang Nhạc, ta cũng không phải đến để nháo sự, ta cũng không phải muốn phá hư sự yên ổn, ta cả đời đọc sách, dạy học giáo dục người ta. Để cho học sinh của ta hảo hảo làm người, ta tại sao phải đi làm chuyện xấu nhưng trong lòng ta nghẹn khuất a! Chính quyền không phải là của người dân sao, những dân chúng như chúng ta không có quyền nói chuyện sao?" Giang Nhạc trầm mặc xuống dưới, hắn không phải không muốn giúp mà là hắn không có đủ năng lực, đừng nói Chu Bảo Kì mà chính hắn cũng chưa thấy mặt Lý Trường Vũ. Trương Dương nói:" Như vậy đi, Chu lão sư ngươi đem tài liệu giao cho ta, ta sẽ giúp ngươi giao cho Lý Phó thị trưởng!" Chu Bảo Kì cũng không biết Trương Dương là ai nên có hơi chút kinh ngạc. Giang Nhạc lại vui mừng quá đỗi, đối với năng lực của Trương Dương hắn thập phần tinh tường, chỉ cần Trương Dương đáp ứng hỗ trợ thì chuyện này nhất định có thể khiến Lý Trường Vũ coi trọng. Hắn lặng lẽ nhìn về phía Chu Bảo Kì đảo mắt nói:" Chu lão sư, ngươi đem tài liệu cho Trương chủ nhiệm đi, hắn và Lý Phó thị trưởng rất quen thuộc!". Lời này cực kỳ thẩm thấu, Chu Bảo Kì mơ hồ đoán được vị Trương chủ nhiệm tuổi trẻ nhất định là không đơn giản nên đem tài liệu khiếu nại cho Trương Dương.

Chu Bảo Kì đi rồi, Giang Nhạc có chút xấu hổ nói:" Trương chủ nhiệm, lại gây cho ngươi thêm phiền toái rồi".

Trương Dương trừng mắt nhìn hắn, thực ra chuyện này cũng không trách được Giang Nhạc. Chu Bảo Kì là đánh bậy đánh bạ tìm tới cửa mà Trương Dương sau khi nghe hắn nói thì lòng đầy căm phẫn, chủ động hỏi chuyện này. Lại nói Trương Dương hai ngày nay sau khi nghỉ làm ở Cục du lịch thì thật sự quá mức rãnh rỗi, hắn mặc dù là Phó chủ nhiệm phụ trách chiêu thương nhưng Cục chiêu thương lại không phân công cho hắn công tác gì cụ thể, trên cơ bản chính là uống trà và đọc báo. Mà Chủ nhiệm Cục chiêu thương Đồng Hồng Ngọc đối với Trương Dương cũng rất thoải mái, thái độ của nàng chính là mặc kệ, Trương Dương tới hay không cũng không sao nhưng mà Trương Dương hai ngày nay ngược lại càng bất cần, nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi, trời nóng không bằng đến văn phòng ngồi điều hòa miễn phí.

Lý Trường Vũ xem hết tài liệu do Trương Dương đưa qua thì không khỏi nhíu mày, mảng giáo dục là do hắn quản lý nên Trương Dương đưa tài liệu cho hắn là không sai. Chuyện Cục giáo dục góp vốn hắn cũng có nghe thấy, hai năm trước có phong trào góp vốn, các đơn vị đều có hình thức góp vốn. Tuy nhiên trước khi điều tra rõ sự việc thì cũng không thể có kết luận nhưng mà việc khất nợ tiền lương giáo viên hiển nhiên là không đúng. Lý Trường Vũ sau khi xem hết tài liệu thì ở trước mặt Trương Dương gọi một cú điện thoại.

Khi Trịnh Tiên Thái nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ thì cũng không quá ngạc nhiên, hai ngày trước hắn cũng nghe nói có lão sư muốn lên gặp thượng cấp chủ quản ngành tố cáo việc của mình. Lúc trước hắn góp vốn với mục đích thật sự là muốn cải thiện hệ thống giáo dục, cái sai của hắn là không nên tin tưởng quá vào lời của Trưởng phòng tài vụ, lợi dụng khoản góp vốn để đầu tư bất động sản. Mua khá nhiều đất đai tại Giang Thành rồi ngồi đợi giá lên, ai ngờ giá đất lại sụt giảm khiến cho khoản góp vốn đều bị đóng băng.

Lý Trường Vũ cũng không có truy vấn quá nhiều về khoản góp vốn mà hắn chủ yếu nhắc nhở Trịnh Tiên Thái phải giải quyết vấn đề nợ tiền lương giáo viên.

Trịnh Tiên Thái biết mình đuối lý nhưng đành nói là trong tài khoản của Cục giáo dục xác thực là không có tiền, tuy nhiên khi hắn nói ra những lời này thì Lý Trường Vũ không khỏi giận tím mặt, hắn rống to đứng dậy:" Ngươi làm chuyện gì vậy? Tiền lương giáo viên mà ngươi cũng dám tham ô? Cái chức Cục trưởng Cục giáo dục này có phải là không muốn làm nữa sao?" Trịnh Tiên Thái cuống quýt giải thích:" Lý Phó thị trưởng, ta có nỗi khổ tâm, thành phố ta còn nhiều trường học nhỏ cổ xưa, nếu như tu duy chậm thì sợ sẽ xảy ra nguy hiểm cho nên ta chỉ có thể đem nguồn tài chính có hạn này dùng để duy tu trường học. Thật ra ta cũng muốn phản ánh nhưng bên tài chính không trả tiền thì chúng ta có biện pháp gì. Chúng ta làm giáo dục vốn nghèo, hết thảy đều phải xin quốc gia cấp cho....", hắn bên này còn đang phàn nàn thì Lý Trường Vũ đã cúp điện thoại.

Lý Trường Vũ gọi điện cho Cục tài chính, ý hắn là trước tiên lấy được một khoản tiền để giải quyết vấn đề tiền lương giáo viên. Vô luận Cục giáo dục có tồn tại vấn đề như thế nào thì cũng có thể chậm rãi điều tra còn bây giờ tâm tình của giáo viên đều rất kích động, trước tiên phải trả tiền lương còn nợ, ổn định oán niệm rồi nói sau. Nếu xử lý không tốt thì thực sự có thể xuất hiện việc nghỉ học bãi công và gây ảnh hưởng xã hội không nhỏ.

Cục trưởng Cục tài chính Bàng Bân sau khi nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ thì trầm mặc một hồi sau đó thật khó khăn trả lời:" Lý Phó thị trưởng, tình hình tài chính thành phố ngài cũng tinh tường mà, xác thực là rất khó khăn. Tiền nào việc ấy, mỗi một khoản tiền đều được tầng tầng xét duyệt, tiền lương Cục giáo dục chúng ta đã chuyển rồi nên không có khả năng chuyên thêm một lần nữa".

Lý Trường Vũ nói:" Bàng Bân, tình hình tài chính Giang Thành ta rất rõ nhưng có nhiều chuyện phải linh hoạt. Giờ đây tiền lương bị Cục giáo dục bọn họ chiếm dụng nên giáo viên bị khất nợ tiền lương vài tháng. Nếu không phát muốn xảy ra chuyện thì vô luận như thế nào cũng phải giải quyết chuyện này, nếu cần thậm chí phải vượt qua Cục giáo dục".

Bàng Bân nghe Lý Trường Vũ nói xong vẫn kiên trì không chi tiền mà nói:" Lý Phó thi trưởng, chuyện này trái với nguyên tắc, ta không làm chủ được!" Lý Trường Vũ có chút tức giận:" Ngươi là Cục trưởng Cục tài chính, ngươi không làm chủ được thì ai có thể làm chủ?". Khi hắn nói xong câu đó, trong lòng lại đột nhiên minh bạch, Bàng Dân là thân tín do Tả Viên Triêu một tay nhấc lên. Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu trước khi trở thành Thị trưởng đã đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục tài chính Giang Thành, Bàng Bân không phải là dưới trướng mình a!.

Bàng Bân cũng không nói là ai làm chủ mà thấp giọng nói:" Lý Phó thị trưởng, ta thật không làm chủ được!". Lý Trường Vũ lạnh lùng nói:" Không làm chủ được thì ngươi ngồi vị trí đó làm gì?". Nói xong hung hăng cúp điện thoại.

Lời nói hung ác của Lý Trường Vũ khiến cho Bàng Bân run lên nhưng nghĩ đến Tả Viên Triêu thì trong lòng hắn rất nhanh lại bình tĩnh trở lại. Ta không làm chủ được việc chi tiêu tài chính, Lý Trường Vũ ngươi cũng không làm chủ được. Ngươi là Giang Thành Thường vụ Phó thị trưởng nhưng trên ngươi còn có Thị trưởng, còn có Bí thư Thị ủy, muốn cắt chức ta, ngươi còn chưa có quyền lực này. Nhưng Bàng Bân cũng biết việc này là tự rước lấy họa, hắn phải đem cái mâu thuẫn này dời đi nên hắn lập tức gọi cho Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu một cú điện thoại đem việc Lý Trường Vũ tìm hắn từ đầu chí cuối báo cáo một lần.

Tả Viên Triêu sau khi rõ ràng chân tướng sự tình thì thấp giọng nói:" Lão Bàng, ngươi làm rất đúng!" Bàng Bân mặc dù là thuộc hạ hắn nhưng thực tế tuổi lại lớn hơn hắn hai tuổi cho nên Tả Viên Triêu quen xưng hô như vậy. Bàng Bân nói:" Tiền lương ta đều chuyển khoản đúng hạn cho Cục giáo dục, coi như là có vấn đề thì cũng là vấn đề của họ".

Tả Viên Triêu nói:" Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, một cán bộ quốc gia làm bất cứ chuyện gì đều phải đặt lợi ích quốc gia lên trước, làm việc đều phải có nguyên tắc, một cán bộ hợp cách đầu tiên là phải kiên trì giữ được nguyên tắc của chính mình!".

Lời nói của Tả Viên Triêu khiến cho Bàng Bân như ăn được một khỏa thuốc an thần, hắn thấp giọng nói:" Tả thị trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!".

Tả Viên Triêu trong lòng cười thầm, nhưng lời này của Bàng Bân có tư vị quyến rũ thật sự quá lớn. Hắn vốn định uốn nắn thoáng qua Bàng Bân nhưng lại không cần nói gì, không để cho mình thất vọng cũng tốt, dù sao tại chung quanh mình cán bộ như vậy cũng rất ít.

Mâu thuẫn không ngừng phát triển biến hóa, Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu đều biết có một ngày bọn họ sẽ phải binh qua tương kiến nhưng hai người từ trước tới nay đều tránh cho loại tranh đấu này đến quá sớm. Bọn họ đều đang chờ đợi cơ hội, đợi chờ khi mình tích súc đủ năng lượng đột nhiên phóng ra, một kích tất trúng nhưng sự tình biến hóa cũng không phải như bọn họ tưởng tượng, xung đột vẫn đến sớm.

Trên Hội nghị Thường ủy Lý Trường Vũ nhằm vào chuyện Cục giáo dục khất nợ tiền lương giáo viên để diễn thuyết một trận, mục tiêu của hắn trực chỉ vào Cục tài chính.

Trong mắt Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu, Bàng Bân là một thành viên trong trận doanh của mình, Lý Trường Vũ trước mặt mọi người chỉ trích Bàng Bân chính là chỉ trích chính mình nên hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến. Tả Viên Triêu nói:" Trường Vũ đồng chí, có một việc ta muốn hỏi, nguyên nhân tạo thành việc khất nợ tiền lương giáo viên là từ đâu? Theo ta biết, Cục tài chính mỗi tháng đều đúng hạn phát lương cho hệ thống giáo dục, chuyện này cùng Cục tài chính tựa hồ không có quan hệ gì a? Bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân, hệ thống giáo dục đã xảy ra chuyện như vậy, việc chúng ta cần làm là phải tìm được nguyên nhân căn bản. Cục giáo dục góp vốn, khất nợ tiền lương giáo viên. Đây cũng không phải là việc nhỏ, Lý Phó thị trưởng được phân công quản lý giáo dục, chẳng lẽ một mực không nghe thấy?". Tả Viên Triêu trực tiếp đem đầu mâu chỉ vào Lý Trường Vũ.

Chuyện góp vốn của Cục giáo dục đã phát sinh từ trước khí Lý Trường Vũ được bổ nhiệm, đối với chuyện này hắn tuy có nghe thấy nhưng từ trước tới nay cũng không đủ coi trọng. Hắn cũng không ngờ Tả Viên Triêu lại đem chuyện này ra để làm văn, hắn hít một hơi thuốc lá rồi nói:" Ta nghĩ Tả Thị trưởng cũng không có minh bạch ý tứ của ta, giờ đây lửa mới bén, chúng ta không nên đi bắt người phóng hỏa mà trước hết phải nghĩ biện pháp dập lửa đã? Ta cho rằng nên dùng nước dội tắt lửa đã, mà nước này chính là tiền, phải nhanh chóng dập lửa, phải thanh toán tiền lương giáo viên đi. Tình hình tài chính Giang Thành cũng không tốt nhưng ta cũng không tin, một điểm tiền lương nhỏ như vậy cũng không chi được! Cái chúng ta cần làm là phải nhanh chóng bình ổn tâm tình bất mãn của giáo viên, tránh cho tình thế chuyển xấu".

Tả Viên Triêu nói:" Chuyện góp vốn đã xảy ra hơn một năm rồi, vì sao đến hôm nay mới được nói ra. Tiền lương giáo viên hơn một năm nay cũng không được phát nhưng vì sao đến bây giờ mới đưa ra thảo luận. Ta không muốn nhân chuyện này chỉ trích bất luận ai có sai lầm nhưng chúng ta có nên suy nghĩ xem trong phạm vi công tác của mình đã làm tốt hay chưa? Rõ ràng là có thể tránh được hỏa hoạn thì tại sao lại chờ đến khi lửa cháy mới quan tâm? Tại sao chờ đến lúc hỏa hoạn mới dùng tài chính quốc gia đi dập lửa?" Kể cả Bí thư Thị ủy Hồng Vỹ Cơ và tất cả Ủy viên Thị ủy đều bảo trì trầm mặc, bất luận kẻ nào cũng đã nhìn ra, Tả Viên Triêu cùng Lý Trường Vũ đã chính thức tranh đấu!

Khi Lý Trường Vũ cùng Tả Viên Triêu đang đối chọi gay gắt thì Chủ nhiệm văn phòng Thị ủy Lâm Dương vội vàng đi vào phòng họp, đến bên cạnh Hồng Vỹ Cơ ghé tai nhỏ giọng nói cái gì, Hồng Vỹ Cơ sắc mặt lập tức thay đổi, hắn giận giữ nói:" Hồ đồ!".

Lý Trường Vũ cùng Tà Viên Triêu vội vàng dừng tranh chấp lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Hồng Vỹ Cơ, Hồng Vỹ Cơ nói:" Trường trung học số tám bãi khóa, giờ đây học sinh đều bị chặn ngoài cửa, phụ huynh học sinh đều chạy tới trường xem tình huống. Giờ đây con đường trước cửa Trường trung học số tám đã bị bịt kín". Hắn nhìn về phía Lý Trường Vũ nói:" Xử lý như thế nào? Chính các ngươi xem lo liệu đi! Tan họp!". Nói xong Hồng Vỹ Cơ đứng dậy đi ra ngoài cửa. Hồng Vỹ Cơ đã sớm nhìn ra mâu thuẫn giữa Lý Trường Vũ cùng Tả Viên Triêu, vô luận trong lòng của hắn thiên về ai thì trên Hội nghị Thường ủy cũng không thể công nhiên biểu lộ ra ngoài. Mảng giáo dục là do Lý Trường Vũ quản lý, xảy ra việc thì Lý Trường Vũ không thoát được trách nhiệm, nếu như còn tiến hành hội nghị nữa thì Tả Viên Triêu khẳng định còn có thể tiến hành công kích đối với Lý Trường Vũ, tan họp chính là cách không để cho hắn cơ hội tiếp tục công kích.

Lý Trường Vũ nguyên vốn muốn thông qua Hội nghị Thường ủy lần này có thể giải quyết được vấn đề giáo viên bị nợ tiền lương mà cũng không nghĩ đến lúc này Trường trung học số tám lại xảy ra chuyện này, chuyện này đã làm rối loạn bố cục của hắn.

Quyền Thị trường Tả Triêu Viên nhìn sang Lý Trường Vũ sắc mặc đang ngưng trọng mà cảm thấy có chút hả hê. Lý Trường Vũ ngươi không phải muốn danh tiếng đó sao, lại là làm du lịch, lại là làm ba đường bao quanh thành phố. Giờ đây thì tốt lắm, chính ngươi chủ quản giáo dục lại làm việc không ra gì, ngươi càng không muốn lửa cháy thì lửa lại càng cháy to, có bản lĩnh thì chính ngươi đi dập lửa đi? Trông cậy vào ta ra mặt a, không có cửa đâu!

Lúc Tả Viên Triêu đi ra khỏi phòng họp nhỏ thì Lý Trường Vũ bước nhanh đuổi theo hắn nói :" Tả thị trưởng!".

Tả Viên Triêu dừng bước lại, trên mặt hiện ra tiếu dung nhàn nhạt, hắn đang khống chế cục diện nên tâm tính cũng khác. Hắn biết Lý Trường Vũ muốn làm cái gì, cái hắn muốn chính là mình gật đầu bảo cục tài chính Bàng Bân chi tiền. Nhưng đây là nguyên tắc, nguyên tắc thì không thể phá bỏ, Tả Triêu Viên nổi lên tâm tình này, hắn muốn mỉm cười, bình tĩnh, kiên quyết nhìn về phía Lý Trường Vũ và nói không.

Lý Trường Vũ từ vẻ mặt Tả Viên Triêu đã dự liệu được hắn muốn cái gì nên Lý Trường Vũ nói:" Ta sẽ đi ngay tới hiện trường xem xét, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này!".

Tả Viên Triêu trong lòng khẽ giật mình, hắn nguyên bản muốn nhìn Lý Trường Vũ nói không nhưng Lý Trường Vũ cũng ý thức được có nói cũng vô dụng nên hoàn toàn không có đề cập tới chuyện Cục tài chính. Điều này làm cho hi vọng trong lòng Tả Viên Triêu thất bại mà không khỏi một hồi thất lạc. Bàn tay đnag định vung ra mà lại không vung ra được, cảm giác này thật không dễ chịu.

Lý Trường Vũ lúc này tâm tình cũng không thoải mái. Sau khi trở lại phòng làm việc của mình, hắn bảo thư ký Tề Cảnh Phong an bài xe lập tức đi đến hiện trường. Lúc xuống lầu lại gặp Trương Dương, Trương Dương cũng đã nghe nói qua chuyện Trường trung học số tám nên muốn tìm hắn hồi báo. Lý Trường Vũ khoát tay áo, ý bảo Trương Dương không cần nhiều lời rồi chỉ vào ô tô dưới lầu nói:" Theo ta cùng đi nhìn xem !".

Trương Dương nhàn rỗi mà thằng nhãi này trời sinh tính thích tham gia náo nhiệt, chỉ ước gì được Lý Trường Vũ gọi đi. Trong mắt người khác, việc Lý Trường Vũ gọi hắn đi thì có chút kỳ quái, Trương Dương bây giờ làm chiêu thương không quan hệ gì tới mảng giáo dục nên ngươi mang theo hắn đi làm gì chứ? Cách giải thích hợp lý nhất chính là Trương Dương là người của Lý Trường Vũ, người ta muốn mang theo hắn thì ai cũng không muốn xen vào.

Ngồi ở trong xe Santana có rèm che của Lý Trường Vũ, Trương Dương sờ tay lên ghế ngồi nói:" Không gian hơi bé!".

Lái xe Tiểu Vương không khỏi nở nụ cười nói:" Trương chủ nhiệm, xe này không cách nào so sánh được với cỗ xe Jeep sĩ quan chỉ huy của ngài được, tư thế ngồi thì cao, tầm mắt quan sát tốt, không gian lớn nhưng mà chi phí vận hành cao quá. Đi trăm km mất mười lăm mười sáu lít xăng a?" Trương Dương cười cười không nói chuyện, Lý Trường Vũ lấy thuốc lá ra, tuy nhiên do đang ngồi trong xe mở điều hòa nên vẫn chịu đựng không có châm lửa, hắn cầm điếu thuốc lá loay hoay trong tay chốc lát rồi thấp giọng nói:" Có thể liên hệ với người giáo tài liệu cho ngươi không, Chu lão sư gì đó?".

Lúc này Trương Dương mới biết Lý Trường Vũ cũng không phải vô duyên vô cớ kêu mình đi theo hắn. Hắn cũng không quen Chu Bảo Kỳ nhưng Chu Bảo Kỳ là thầy của Giang Nhạc nên chỉ có Giang Nhạc mới biết được. Hắn lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Giang Nhạc, Giang Nhạc nghe nói Trường trung học số tám nghỉ học thì cũng lắp bắp kinh hãi. Hắn có số của Chu Bảo Kì nên Trương Dương dặn dò hắn liên lạc ngay với Chu Bảo Kì và bảo Chu Bảo Kì gọi điện thoại lại cho mình.

Khi Trương Dương đnag gọi điện thoại thì điện thoại của Lý Trường Vũ cũng không ngừng vang lên, điện thoại do Tề Cảnh Phong cầm, hắn ngồi ở ghế phụ xoay người lại nói:" Lý Thị trưởng, Trịnh Cục trưởng Cục giáo dục gọi điện thoại tới!".

Lý Trường Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp lời, hắn dùng hành động này biểu lộ thái độ không trả lời.

Tề Cảnh Phong nhanh chóng cúp điện thoại Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái đã chạy tới Trường trung học số tám, lúc này cửa chính trường học đã bị học sinh cùng phụ huynh vây quanh, các phụ huynh tâm tình kích động, xác thực chuyện này rơi vào tay ai thì đều tức giận.

Hiện trường đã không có ít công an cảnh sát tới hiệp trợ duy trì trật tự, cảnh sát giao thông cũng đã có mặt. Tuy nhiên lượng người tụ tập ngày càng nhiều khiến cho cả quảng đường đều tắc lại.

Đài truyền hình Giang Thành, nhật báo Giang Thành cùng nhiều cơ quan tin tức khác đều cử phóng viên tới. Tin tức như vậy nhất định sẽ có ý nghĩa nổ mạnh nên bọn họ đều trực tiếp tới lấy tư liệu.

Bởi vì con đường bị tắc nên Lý Trường Vũ dừng ô tô cách cửa trường học hơn hai trăm mét, hắn xuống xe nhìn về phía đám người đang chen chúc mà hai hàng lông mày rậm nhíu chặt.

Thư ký Tề Cảnh Phong nói:" Lý thị trưởng, ta vừa liên lạc với nhân viên nhà trường, phải theo lối nhà in Tòng Húc thì mới có thể tiến vào trường học." Lý Trường Vũ có chút buồn bực nhìn Tề Cảnh Phong, với thân phận của hắn đi xuống đơn vị cấp dưới do mình quản hạt mà lại không đường đường chính chính đi cửa chính mà phải đi cửa ngách.

Trương Dương nhìn sóng người chuyển động ở cửa Trường trung học số tám mà không khỏi nở nụ cười, Lý Trường Vũ nhịn không được trừng mắt nhìn hắn tức giận nói:" Ngươi cười cái gì?" " Những lão sư này cũng thật sự là đòi tiền lương thì đòi cần gì phải cho học sinh nghỉ học để gây khó dễ a?". Lý Trường Vũ mặt âm trầm đi nhanh về phía nahf in Tòng Húc, giữa nhà in Tòng Húc và Trường trung học số tám có một cái cửa nhỏ, bọn họ chui qua cánh cửa này mà tiến vào.

Việc đóng cửa trường học là do tập thể giáo viên quyết định, Hiệu trưởng, Phó hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm đều bị Cục trưởng Cục giáo dục Trinh Tiên Thái triệu tập đến phòng họp.

Lý Trường Vũ đi tới cửa phòng họp thì nghe được âm thanh phẫn nộ của Trịnh Tiên Thái:" Lưu Hiệu trưởng, các ngươi đang làm cái gì? Vấn đề tiền lương ta đang cố gắng giải quyết, báo cáo thì cũng đã được đưa lên, thành phố cũng đã đáp ứng sẽ nhanh chóng trợ giúp giải quyết, các ngươi giờ đây lại đột nhiên bãi khóa. Việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đây? Các ngươi cứ đối đãi như vậy với những học sinh vô tội này thì sao làm gương sáng cho người khác được? Các ngươi thật phụ lòng với bốn chữ" Vi nhân sư biểu" này a?".

Lưu Hiệu trưởng nói:" Trịnh Cục trưởng, chúng ta nửa năm nay đã không có lương, chúng ta là giáo viên nhưng cũng là người a? Chúng ta phải ăn ngũ cốc hoa màu, chúng ta không thể chỉ ăn không khí để sống a?" " Có ý kiến gì có thể đề xuất! Các ngươi có thể hướng lên thượng cấp để phản ứng, không cần phải áp dụng phương thức xử lý như vậy!". Lưu Hiệu trưởng nói:" Chúng ta không phải là không có đề cập qua, Trịnh Cục trưởng vì chuyện này mà ta phải lên Cục giáo dục không biết bao nhiêu lần rồi...." Trịnh Tiên Thái cắt dứt lời nói của Lưu Hiệu trưởng:" Trước tiên đừng nói với ta những lời này, giờ đây bên ngoài tâm tình của phụ huynh rất kích động, ngươi lập tức thông báo cho tất cả giáo viên lập tức cho nhập học và lên lớp lại, bằng không cái chức Hiệu trưởng này ngươi cũng đừng làm nữa!" Lưu Hiệu trưởng hiển nhiên bị chọc giận:" Mặc kệ. Ngươi cho rằng ta muốn làm lắm sao? Ta chẳng muốn suốt ngày mệt mỏi đi đòi nợ nữa rồi!" " Ngươi làm cái gì vậy?" Trịnh Tiên Thái vừa mới nói xong câu đó thì phát hiện ra Lý Trường Vũ đi vào phòng họp. Hắn không ngờ Lý Trường Vũ đích thân đến, trong lòng thầm kêu không ổn, rồi nhớ tới vừa rồi Lý Trường Vũ không nhận điện thoại của hắn thì hiển nhiên đối với hắn ý kiến rất lớn. Trịnh Tiên Thái cẩn thận kêu một tiếng Lý thị trưởng nhưng Lý Trường Vũ căn bản không có để ý đến hắn mà đi thẳng tới trước mặt Lưu Hiệu trưởng nói:" Khi nào thì có thể nhập học lên lớp lại?" Lưu Hiệu trưởng bình thường chỉ nhìn thấy vị Thường vụ Phó thị trưởng này từ xa trong các đại hội, nay trực tiếp đối mặt khiến hắn không khỏi có chút bối rối, hắn cắn căn môi rồi nói:" Giáo viên chúng ta đã gần nửa năm....." " Ta hỏi ngươi khi nào có thể nhập học lên lớp lại?" Lý Trường Vũ đã phẫn nộ rồi. Lưu Hiệu trưởng nói:" Lần này trách nhiệm ta gánh chịu!" Lý Trường Vũ hai mắt nhìn vài tên lãnh đạo nói:" Ta không hỏi về trách nhiệm, ta cho các ngươi thời gian nửa giờ lập tức nhập học lên lớp lại cho ta, các ngươi không được thì toàn bộ về nhà cho ta!" Lưu Hiệu trưởng cố lấy dũng khí:" Ta làm không được!". Lý Trường Vũ nói:" Từ giờ trở đi ngươi đã không phải là hiệu trưởng! Ai là Phó hiệu trưởng?" Một nam nhân mang kiếng cận đứng dậy, hắn là Phó hiệu trưởng Chu Khải Minh. Không đợi hắn nói chuyện, Lý Trường Vũ đã chuyển hướng sang Trịnh Tiên Thái nói:" Tiền lương tháng này chừng nào thì ngươi có thể chuyển đến?" Yết hầu Trịnh Tiên Thái giật giật:" Lý...." Lý Trường Vũ nói:" Ta cho ngươi một ngày thời gian, ngày mai phải có lương cho giáo viên Trường trung học số tám, nếu ngươi làm không được thì cái ghế Cục trưởng Cục giáo dục này không cần làm nữa!". " Lý thị trưởng......." " Đừng phân trần với ta, đừng nói với ta là không có tiền, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp nào. Tài chính thành phố chuyển cho ngươi, ngày mai ngươi phải lấy ra cho ta!". Từ trước đến nay Lý Trường Vũ luôn có hình tượng ôn hòa, đây là lần đầu tiên trước mặt mọi người hắn phát hỏa lớn như vậy.

Trịnh Tiên Thái khóe môi không khỏi run rẩy xuống. Lý Trường Vũ một lần nữa nhìn về phía Chu Khải Minh:" Có vấn đề gì sao?" Chu Khải Minh lắc đầu:" Ta sẽ đi bảo bọn họ nhập học lên lớp lại!". Lý Trường Vũ gật đầu nói:" Từ giờ trở đi, ngươi chính là Hiệu trưởng Trường trung học số tám!" Không khí trong phòng họp rất nặng nề, mấy vị trong Ban giám hiệu đều ủ rũ cuối đầu. Tình hình phía trước cổng Trường trung học số tám vốn khẩn cấp nhưng sau khi nhập học lại thì rất nhanh được hóa giải. Dù sao các phụ huynh thầm nghĩ hài tử đã được vào học lại, không ai muốn làm lớn chuyện này.

Lý Trường Vũ nghe vài vị giáo viên phát biểu ý kiến, trong quá trình hội nghị Trịnh Tiên Thái đều dự thính nhưng Lý Trường Vũ không cho hắn lên tiếng, chỉ bảo hắn ngồi tại chỗ nghe.

Trương Dương là người bàng quan, hắn cảm giác gã Trịnh Tiên Thái này vừa đáng hận mà cũng không may nhưng mà khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái là một gã Cục trưởng Cục giáo dục mà tại sao lại to gan như vậy. Lại dám khởi xướng việc góp vốn, còn dám tham ô tiền lương giáo viên. Trường trung học số tám chỉ là một đại biểu trong đó, các trường học khác cũng có cùng tình hình như Trường trung học số tám. Hắn lưu ý đến ánh mắt Trịnh Tiên Thái thấy ánh mặt cực kỳ ảm đạm và sợ hãi, hiển nhiên là đã rối loạn rồi.

Lý Trường Vũ nói:" Lập tức thông báo, không để cho toàn bộ hệ thống giáo dục thành phố xảy ra chuyện tương tự nữa, tiền lương giáo viên phải trả đủ, nhất định phải giải quyết trong thời gian quy định." Lý Trường Vũ hứa hẹn mà ổn định quân tâm, theo các lão sư thì Lý Phó thị trưởng có thể cam đoan thì chuyện này xem ra có hy vọng được giải quyết.

Lý Trường Vũ từ sự kiện này có thể thấy nếu không xử lý dứt điểm thì hậu quả rất nghiêm trọng nen hắn phải quyết đoán ra tay, hơn nữa vừa ra tay là dùng thế lôi đình vạn quân để ngăn chặn không cho loại tình huống này tiếp tục chuyến biến xấu hơn. Sau khi rời khỏi Trường trung học số tám, ở trên xe hắn gọi cho Hông Vỹ Cơ một cú điện thoại. Từ thái độ của Tả Viên Triêu tại Hội nghị Thường ủy, thì thấy hắn sẽ không cho Lý Trường Vũ bất luận sự trợ giúp gì, muốn Cục tài chính thả lỏng thì phải được Hồng Vỹ Cơ lên tiếng.

Hồng Vỹ Cơ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, hắn thận trọng suy nghĩ rồi gọi cho Tả Viên Triêu một cú điện thoại:" Lấy đại cục làm trọng, về trách nhiệm thì sau này hãy nói !" Dụng ý của Tả Viên Triêu thực sự chỉ muốn làm khó Lý Trường Vũ một chút mà thôi, hắn muốn Lý Trường Vũ phải cuối đầu trước mặt mình nhưng hắn cũng thấy rõ sự kiệc này phát triển có phần không ổn. Việc có nặng có nhẹ, về phương diện Cục tài chính cũng không khả năng triệt để cự tuyệt, nếu không sẽ khiến người ta nói mình không có cái nhìn đại cục, nói mình nhân việc công mà báo tư thù. Xuất phát từ suy nghĩ như vậy nên Tả Viên Triêu liền gọi cho Bàng Bân bảo hắn chuẩn bị chuyển tiền lương cho giáo viên.

Khi sự kiện này dần dần gần như hòa hoãn thì một sự kiện không tưởng lại xảy ra. Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái mất tích, trước khi chạy chỉ để lại một phong thơ, trong thư nói xin lỗi Đảng, thực sự xin lỗi nhân dân, thực sự xin lỗi hẹ thống giáo dục Giang Thành mà các lão sư và học sinh.

Lão bà cùng đứa con Trịnh Tiên Thái nửa đêm báo án, công an sau khi biết chuyện này thì lập tức thông báo cho Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ đêm đó ngủ cũng không yên, điện thoại vang lên tiếng thứ nhất hắn cầm lấy điện thoại, nghe được tin Trịnh Tiên Thái mắt tích thì hắn lập tức trầm xuống. Cái đầu tiên hắn nghĩ chính là khoản góp vốn kia. Trịnh Tiên Thái mất tích nhất định là có quan hệ đến khoản góp vốn này. Hắn lợi dụng khoản góp vốn đầu tư bất động sản nhưng kết quả là mất cả vốn lẫn lãi. Chuyện bây giờ bại lộ, hắn không có tiền bồi hoàn nên chỉ có cách đào tẩu.

Lý Trường Vũ cảm giác được chính mình vẫn chủ quan, loại người như Trịnh Tiên Thái này chính ra phải sớm khống chế lại, không thể cho hắn cơ hội đào tẩu.

Cát Xuân Lệ ngái ngủ ngồi dậy nói:" Trường Vũ làm sao vậy? Có phải là gặp chuyện không may a?". Lý Trường Vũ gật gật đầu, lục lọi bao thuốc lá trên tủ đầu giường, rút ra một điếu rồi đốt, trong bóng tối ánh tàn thuốc lập lòe mơ hồ có thể nhìn thất gương mặt căng cứng của hắn.

Cát Xuân Lệ ôn nhu nói:" Rất nghiêm trọng sao?" " Không có việc gì đâu, em ngủ đi!". Lý Trường Vũ đứng dậy xỏ dép lê rồi đi ra ngoài ban công. Lúc này cả thành phố chìm trong bóng đêm, Lý Trường Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt mà tâm tình đầy áp lực. Hệ thống giáo dục sau chuyện Trịnh Tiên Thái mất tích mà sẽ gặp nguy cơ chưa từng có. Trịnh Tiên Thái mất tích đồng nghĩa với toàn bộ khoản góp vốn của giáo viên bị mất. Chuyện này liên quan đến không chỉ Trường trục học số tám mà còn mấy trăm lão sư, khoản góp vốn hơn bảy trăm vạn, đây là tiền tiết kiệm cả đời của rất nhiều người. Bọn họ làm sao có thể thừa nhận đả kích như vậy, sau khi các sư phụ biết được tình huống chân thật thì bọn họ có thể khống chế được tâm tình hay không?

Lý Trường Vũ nghĩ tới việc Tả Viên Triêu và Cục trưởng Cục tài chính Bàng Bân sở dĩ dám qua mặt mình tất cả đều là bởi vì Tả Viên Triêu cho hắn chỗ dựa. Biểu hiện của Tả Viên Triêu tại Hội nghị Thường ủy đã chứng minh được điều này, hắn muốn lợi dụng sự kiện lần này để cho chính mình nặng nề một kích. Hệ thống giáo dục xảy ra chuyện này tuyệt không phải chuyện nhỏ, ảnh hưởng ác liệt không chỉ giới hạn trong Giang Thành mà rất nhanh sẽ truyền khắp Bình Hải.

Trong phòng tiếng điện thoại một lần nữa vang lên, Cát Xuân Lệ mặc váy ngủ cầm điện thoại đi ra. Thật ra sau khi Lý Trường Vũ rời giường nàng cũng không ngủ được nhưng nàng biết thói quen của Lý Trường Vũ. Khi muốn suy nghĩ về vấn đề gì hắn thích ở một mình, hắn thích sự tỉnh táo cho nên Cát Xuân Lệ một mực ở trong phòng nhìn hắn cách cửa sổ.

Điện thoại là do Cục trưởng Cục công an Điền Khánh Long gọi tới. Hắn nói cho Lý Trường Vũ biết, đêm nay đã đem Trưởng phòng tài vụ Cục giáo dục, chủ nhiệm văn phòng và đám nhân viên liên quan khống chế lại, cũng đã xuất động cảnh lực tìm kiếm nơi Trịnh Tiên Thái hạ lạc.

Lý Trường Vũ ừ một tiếng, thật ra Trịnh Tiên Thái trong sự kiện này đã trở nên không quá trọng yếu nữa. Cái trọng yếu nhất là khoản góp vốn hơn bảy trăm vạn kia, chỉ có tìm về số tiền kia thì mới có thể dẹp được trận phong ba này.

Trịnh Tiên Thái là mang theo tâm trạng sợ hãi chạy khỏi Giang Thành. Hắn đi một cái xe Santana cũ màu xanh đậm và không có mục tiêu cụ thể nào mà chỉ thầm nghĩ mau rời khỏi Giang Thành, rời khỏi chỗ này. Lúc trước hắn đề xuất việc góp vốn thật sự là có ý tốt, bởi vì nhìn thấy điều kiện sống của các giáo viên quá kém, hắn muốn góp vốn xây dựng nhà nhưng biểu đệ của hắn là Trình Kế Cao khi biết chuyện này thì khuyên hắn mua đất để đầu tư. Một năm trước khi giá đất phía nam liên tục tăng giá,, Trịnh Tiên Thái cùng tài vụ thương lượng qua và cũng cảm giác được chủ ý này không tệ thế là đem khoản góp vốn này đưa cho biểu đệ Trình Kế Cao mở tài khoản ở công ty bất động sản Khai Thiên Hằng. Nhưng ai có thể ngờ sau khi bỏ vốn vào thì giá đất lại một đường đi xuống, Trình Kế Cao chỉ nói là tiền đều dùng để mua đất, giờ đây nếu bán thì chỉ sợ là không thu hồi được vốn gốc.

Trịnh Tiên Thái chỉ có thể tự nhận là không may, khi giáo viên đòi tiền lương hăn cũng muốn lấy từ chỗ biểu đệ hắn một ít tiền nhưng Trình Kế Cao nói là trương mục không còn tiền. Trịnh Tiên Thái vì chuyện này mà trước sau đi Quảng Đông ba lượt nhưng cản bản là tìm không thấy Trình Kế Cao đâu. Lúc này hắn mới ý thức được là mình đã bị gạt, trong khoảng thời gian này hắn rất sợ hãi, biết rằng chỉ cần chuyện này bại lộ thì chính mình chẳng những thân bại danh liệt mà hơn nữa bị đưa vào cơ quan kiểm sát. Có thể nói là Trịnh Tiên Thái đã sớm chuẩn bị tùy thời trốn đi. Khi Lý Trường Vũ mắng hắn tại Trường trung học số tám kia thì hắn ý thức được là địa nạn đã đến, giờ đây không trốn thì chỉ sợ không còn cơ hội.

Khi Trịnh Tiên Thái lái xe chạy nhanh ra khỏi Giang Thành thì hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại. Khi hắn nhìn thấy ánh đèn Giang Thành thì chợt nhớ tới mẹ già tóc trắng xóa trong nhà, chợt nhớ tới thê tử cùng con gái mà mũi cay cay rơi lệ. Làm người thật không thể quá tham lam, nếu không phải bị gã biểu đệ kia hứa hẹn một khoản hoa hồng kếch xù thì hắn cũng sẽ không phạm sai lầm này.

Khi Trịnh Tiên Thái đang thương tâm thì đột nhiên đằng sau có một chiếc xe vọt lên phía trước xe hắn rồi đột nhiên phanh gấp một cái khiến hắn hoảng sợ phanh xe lại. Lúc xe hắn dừng lại thì chỉ cách đuôi xe đối phương chưa đến nửa thước. Trịnh Tiên Thái một thân đầy mồ hôi lạnh, hắn còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy một người tuổi còn trẻ từ trong chiếc xe phía trước nhảy xuống, lao tới muốn kéo hắn ra, Trịnh Tiên Thái cuống quýt khóa cửa xe lại.

Đối phương cười cười, sau đó một quyền đập vỡ kính xe rồi nắm cổ áo Trịnh Tiên Thái lôi ra ngoài. Trịnh Tiên Thái lúc này mới nhận ra người này chính là Trương Dương, thời gian gần đây tại Cục du lịch Giang Thành phong quang vô hạn. Hắn thảm thiết nói:" Ngươi làm gì a? Ta muốn báo cảnh sát!".

Trương Dương ha ha cười nói:" Báo cảnh sát a!, ta sẽ giúp ngươi, ngươi không báo cảnh sát thì ngươi là cháu ta!" Trịnh Tiên Thái bị Trương Dương đạp một cước nhưng cũng không nặng lắm, hắn ngồi dưới đất, hai chân duỗi ra tựa vào ô tô, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lúc này hắn nhớ tới ban ngày Trương Dương một mực đi theo Lý Trường Vũ, xem ra hắn xuất hiện trong lúc này nhất định là nhằm vào mình.

Trương Dương lúc ban ngày đã lưu ý đến Trịnh Tiên Thái, hắn định đêm nay mang tất chân trùm đầu lẻn vào nhà Trịnh Tiên Thái uy hiếp hắn gióa ra khoản góp vốn nhưng cũng không ngờ mới đến nhà Trịnh Tiên Thái thì đã thấy hắn lái xe rời đi, thế là Trương Dương một đường theo dõi. Không thể tưởng tượng được ý đồ đồ đánh bậy đánh bạ của hắn lại vừa vặn bắt được Trịnh Tiên Thái đnag định đào tẩu.

Trịnh Tiên Thái kiệt lực trấn định lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười nói:" Trương Dương, ta đi lên tỉnh có việc gấp, ngươi đừng nói giỡn!".

Trương Dương cười lạnh nói:" Ngươi nói vô dụng thôi, ta đùa giỡn với ngươi hay sao? Có phải là định đem tiền mồ hôi nước mắt của các lão sư lặng lẽ đi đào tẩu sao? Thật không biết xấu hổ, ngươi hôm nay nhất định không đi đâu được, ngoan ngoãn theo ta trở về tự thú đi!".

Trịnh Tiên Thái gấp đến độ khóc lên nói:" Ta thực sự không có tiền, những khoản góp vốn kia ta cũng không có chủ tâm đi lừa gạt lão sư mà là bị người ta lừa gạt. Hơn bảy trăm vạn kia đã mất hết, ta biết ta có tội nhưng ta thực sự không có cầm tiền! Ta cũng chỉ là nhìn thấy điều kiện sống của giáo viên quá kém, ta muốn trợ giúp cải thiện nhà ở của hệ thống giáo dục, ta là có hảo ý..... nhưng ta không ngờ lại có kết quả như vậy!" Trương Dương khinh thường nhìn Trịnh Tiên Thái:" Ngươi cũng coi như là đàn ông? Ô uất khóc lóc, làm sai mà không dám thừa nhận? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi tốt nhất là thành thành thật thật đem tiền nôn ra cho ta, bằng không ta cho ngươi muôn sống không được muốn chết không xong!" Trịnh Tiên Thái đột nhiên đứng lên muốn chạy trốn nhưng lại bị Trương Dương một cước đá vào mông, cả người bay lên không, bay ra hơn một trượng mới nặng nề té trên mặt đất, quần áo trên người rách nát nhiều chỗ, bộ dáng chật vật tới cực điểm.

Trương Dương đi tới bên cạnh hắn nhấc chân đá vào mông hắn cái nữa rồi nói:" Lên xe!" Nhưng Trịnh Tiên Thái lại giở trò vô lại ôm đầu rầm rì nói:" Ngươi đánh chết ta đi, dù sao ta cũng không còn tiền, ta không đi, ở đây chờ công an đến bắt ta! Khoản góp vốn ta chịu trách nhiệm!" Trương Dương mắng:" Ta chưa thấy kẻ nào đê tiện như ngươi vậy! Ngươi tính toán gì đó? Cho là mình rất trọng yếu a?, cái ta muốn là khoản góp vốn!". " Đều bị lừa rồi, nó nằm trong tay biểu đệ ta, ta có đến cũng không tìm thấy hắn!". Trương Dương nổi giận:" Ta nói ngươi là phế vật a!? Ngươi tìm hắn không được thì sao không tìm bố mẹ hắn?" " Hắn là con Dì Hai ta, bọn họ cũng không biết hắn ở đâu!". Trương Dương vươn tay vỗ đầu hắn một cái nói:" Không ngờ một chút năng lực ấy của ngươi tất cả đều dùng để lừa gạt các lão sư, ngươi không biết dùng thủ đoạn sao?". " Ta có thể có thủ đoạn gì? Ngươi chẵng lẽ muốn ta bắt cóc ông bà già hắn để đòi tiền sao?" Trịnh Tiên Thái nói xong câu đó lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trương Dương thì có phần sợ hãi mím môi nói:" Không phải đâu......" Trương Dương cười nói:" Ta cũng không nói a!, cũng là do ngươi có bản lĩnh, trong đầu có ý nghĩ xấu. Ta nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, hay là đi cùng ngươi một chuyến!". Trịnh Tiên Thái vẻ mặt đau khổ nói:" Bắt cóc con tin là phạm pháp đó!". " Góp vốn phi pháp, tham ô công khoản, tội của ngươi chưa bị bắn chết a!? Mẹ nó, còn ra vẻ công dân tuân thủ luật pháp sao! Ta cho ngươi 24 tiếng đồng hồ, ngày mai ngươi không lấy được khoản góp vốn này về thì ta sẽ chôn sống ngươi! Chôn sống!" Trương đại quan nhân hai mắt hổ trừng trừng, vương bát khí đột nhiên hiện ra khiến Trịnh Tiên Thái sợ tới mức run rẩy.

Hắn run giọng nói:" Nhà dì Hai ta ở Kinh Sơn, hai đứa con sinh đôi của Trình Kế Cao đều học ở trường thực nghiệm Kinh Sơn!". Trương Dương chỉ chỉ vào xe Jeep:" Đi, chúng ta đi thôi!" Lúc 5 giờ sáng thì xe Santana của Trịnh Tiên Thái được phát ra. Cửa sổ xe bị vỡ, thủy tinh nứt ra, hiện trường còn chút vết máu nhưng Trịnh Tiên Thái lại không có ở đó, chung quanh cũng không có phát hiện tung tích Trịnh Tiên Thái khiến cho vụ án càng trở nên khó bề phân biệt.

Dựa theo quyết định của Thường ủy thị ủy, đối với sự kiện Trường trung học số tám nghỉ học cùng với việc Trịnh Tiên Thái mất tích, yêu cầu Ban tuyên giáo thông báo cho tất cả tạp chí lớn cùng cơ quan tin tức Giang Thành tạm thời giữ kín để tránh tạo thành hỗn loạn.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới là sáng hôm sau, nhật báo Bình Hải đã đưa tin vụ giáo viên Trường trung học số tám bãi khóa, hơn nữa tin Trịnh Tiên Thái lại không có ở nơi đó, chung quanh cũng không có phát hiện tung tích Trịnh Tiên Thái khiến vụ án càng trở nên khó bề phân biệt.

Dựa theo quyết định của Thường ủy thị ủy, đối với sự kiện Trương trung học số tám nghỉ học cùng với Trịnh Tiên Thái mất tích, yêu cầu của Ban tuyên giáo thông báo cho tất cả tạp chí lớn cùng cơ quan tin tức Giang Thành tạm thời giữ kín để tránh tạo thành hỗn loạn.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới là sáng sớm hôm sau, nhật báo Bình Hải đã đưa tin vụ giáo viên Trường trung học số tám bãi khóa, hơn nữa tin Trịnh Tiên Thái mang theo khoản góp vốn chạy trốn đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Giang Thành với tốc độ không tưởng tượng nổi.

Thị ủy khẩn cấp tổ chức họp Hội nghị Thường ủy, Hồng Vĩ Cơ sắc mặt tới nhợt, hắn phẫn nộ cũng không phải bởi vì một loạt sự kiện của hệ thống giáo dục mà là sau khi sự kiện phát sinh thì các nhật báo Bình Hải lại làm ra phản ứng nhanh chóng chuẩn xác như thế. Hiển nhiên là có người thông báo tin. Chuyện Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái thì lại càng có người cố ý truyền ra ngoài, người này mười phần đến từ nội bộ Thường ủy. Ánh mắt Hồng Vĩ Cơ đảo qua mặt mỗi vị Thường vụ ủy viên. Trong thanh âm hắn lộ vẻ tức giận nói:" Thật sự là không ngờ! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải đem ảnh hưởng hạn chế trong phạm vi nhỏ nhất, ngàn vạn lần không được ảnh hưởng đến tâm tình giáo viên. Làm việc phải vì đại cục Giang Thành mà suy nghĩ, còn có người không nghĩ đến Giang Thành mà muốn gây sóng gió, muốn lợi dụng sự kiện lần này để đạt tới mục đích của mình. Ta rất thất vọng!".

Nhân đại chủ nhiệm Triệu Dương Lâm nói:" Ta xem chuyện này chưa chắc là do nội bộ chúng ta, chuyện Trường trung học số tám nghỉ học gây ra động tĩnh rất lớn, lúc ấy phóng viên hiện trường cùng các đơn vị tin tức rất nhiều. Ban tuyên giáo Thị ủy có thể tiến hành can thiệp nhưng loại can thiệp này cũng chỉ giới hạn trong phạm vi nhất định, cũng không loại trừ có phóng viên lén đem tin tức cung cấp cho báo tỉnh. Về phần Trịnh Tiên Thái thì cơ quan công an đã vào cuộc, người biết chuyện rất nhiều, muốn giữ bí mật càng khó, có câu là thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết được".

Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ gật nhẹ đầu, hai mắt hắn đầy tơ máu, có thể nhìn ra được tối hôm qua hắn cả đêm không ngủ, Lý Trường Vũ nói:" Ta tin tưởng, trong nội bộ cấp lãnh đạo chúng ta không có vấn đề nhân hòa, chúng ta là một tâp thể đoàn kết nên sẽ không xuất hiện tình huống như lời Hồng bí thư". Thật ra hắn cũng hoài nghi Tả Viên Triêu nhưng dưới tình huống không có chứng cớ thì không thể nói lung tung được.

Tả Viên Triêu vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn biết lời nói vừa rồi của Hông Vĩ Cơ là nhằm vào mình nhưng hắn rất bình tĩnh vì ngày hôm qua hắn làm khó Lý Trường Vũ về việc tài chính trí tuệ hắn cũng không phải là hẹp hòi như vậy. Chuyện của hệ thống giáo dục mặc dù là do Lý Trường Vũ quản lý nhưng lại có ảnh hưởng đến cả Giang Thành. Hắn vẫn muốn một Giang Thành ổn định phồn vinh, hắn là Quyền thị trưởng Giang Thành nên hắn sẽ không vì lợi ích cá nhân mà hi sinh lợi ích của cả Giang Thành. Nhưng hắn vẫn minh bạch, dưới ánh mắt của tất cả mọi người thì mình là người cực kỳ đáng nghi bởi vì hắn cùng Lý Trường Vũ trong lúc đó tồn tại quan hệ cạnh tranh và người muốn Lý Trường Vũ gặp chuyện không may nhất chính là hắn. Tả Viên Triêu không muốn giải thích bởi vì có giải thích cũng không ai tin. Lý Trường Vũ giờ đây đã rất phiền toái, hệ thống giáo dục phát sinh chuyện này và tình thế trở nên ngày càng nghiêm trọng, Lý Trường Vũ lần này hẳn là không thoát được việc chịu trách nhiệm.

Tả Viên Triêu nói:" Sự tình đã truyền ra, chúng ta cũng không còn thời gian để đi lo cách tiêu trừ ảnh hưởng, vấn đề mấu chốt giờ đây là phải nhanh chóng bắt lấy Trịnh Tiên Thái, truy hồi khoản góp vốn." Lý Trường Vũ nói:" Ta có đề nghị, bởi vì tình huống xuất hiện quá đột ngột, để tránh cho tình huống chuyển biến xấu thêm chúng ta có thể xem xét sử dụng tài chính của thành phố chi khẩn cấp một khoản tiền..." Tả Viên Triêu cười nói:" Trường Vũ đồng chí, ý ngươi là dùng tài chính của thành phố để ngăn chặn lỗ thủng tài chính của hệ thống giáo dục?" Lý Trường Vũ thật là có ý tứ này, trước mắt chỉ có phương pháp này mới có thể làm yên ổn nhân tâm cả hệ thống giáo dục.

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 611

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.