Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 190: Đẩy Tường Trước Chúng Nhân

Phiên bản Dịch · 9356 chữ

Lúc Trương Dương đánh Hồ Quang Hải, Cục trưởng Cục du lịch Cổ Kính Ngôn ở sát đó cũng nghe được rành mạch nhưng hắn chỉ sửng sốt rồi đóng chặt cửa phòng, việc không liên quan đến mình, chỉ cần hắn không tìm đến thăm mình thì ta chẳng quản chuyện này.

Tuy nhiên hắn là lãnh đạo tối cao của Cục du lịch nên có một số việc không thể trốn tránh được. Hắn tránh ở văn phòng không được vì người ta có thể tìm tơi cửa. Phó Cục trưởng Hồ Quang Hải rất phẫn nộ, rất ủy khuất, rất uất ức vọt vào, hắn ôm mặt tiến vào. Trên làn da mặt trắng trẻo còn in dấu năm đầu ngón tay rõ ràng. Tuy Trương đại quan nhân ra tay lưu tình nhưng đối với người khác vẫn gâ ra thương tổn rất lớn, cái mấu chốt nhất là dấu vết hắn vũ nhục người khác thể hiện ra vô cùng rõ ràng.

Bị người đánh nguyên vốn là một chuyện rất dọa người, bị hạ cấp đánh lại càng dọa người, mà bị đánh trước mặt mọi người lại quả thực là dọa người đến cực điểm. Hồ Quang Hải năm nay bốn mươi bảy tuổi bị một gã thuộc hạ hai mươi mốt tuổi đánh cho như vậy, đánh như vậy là không lưu tình chút nào. Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy, có vấn đề gì thì đi tìm lãnh đạo, mà người trực tiếp lãnh đạo hắn chính là Cổ Kính Ngôn nên hắn đương nhiên muốn tìm Cổ Kính Ngôn giải quyết.

Cổ Kính Ngôn nhìn thấy Hồ Quang Hải xông tới thì lập tức minh mạch là trốn không thoát nên chỉ có thể ra vẻ đắn đo đồng tình kiêm kinh ngạc đứng lên nói :" Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ?". Hắn làm ra cái này quá mức giả dối, Trương Dương đánh Hồ Quang Hải, việc này phát sinh hắn đều nghe rõ, âm thanh Trương Dương bạt tai giòn vang, hắn cũng nghe được, đúng vào lúc đó hắn mới đi đóng cửa văn phòng lại nên giờ đây lại có thể giả dạng là hoàn toàn không biết gì cả.

Hồ Quang Hải ủy khuất mắt đỏ đục ngầu:" Cổ cục, ta không có cách nào khác, Trương Dương hắn đánh ta!". Khi nói ra những lời này mũi hắn cay xè, chỉ kém chút nữa là rơi lệ. Hắn nhớ rõ ngày đó khi hắn biết Cao Hưng Quý bị đánh thì trong nội tâm còn âm thầm cao hứng, nhưng hôm nay đến phiên hắn, hắn cuối cùng đặt mình vào hoàn cảnh người khác nhấm nháp tư vị khổ sáp này.

Cổ Kính Ngôn trong lòng tự nhủ ngươi là không may, Trương Dương là nhân vật nào mà ngươi còn không tinh tường, tại sao lại phải đi trêu chọc hắn a!? Trong nội tâm suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra được. Hắn rất đồng tình bảo Hồ Quang Hải ngồi xuống:" Lão Hổ a!, công tác có vấn đề gì mà tại sao lại ra tình trạng này!".

Trương Dương đã theo tới, trên mặt thằng nhãi này vẫn cười tươi giống như việc đánh người cùng hắn không có bất luận quan hệ gì. Hắn cười tủm tỉm nhìn ra Hồ Quang Hải nói:" Ơ , Hồ Phó cục trưởng, ngài cũng đến đây a?" Hồ Quang Hải hung hăng trừng mắt nhìn hắn, biểu hiện trên mặt tuy hung ác phẫn nộ nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, sợ thằng nhãi này một câu không hợp lại xông lên hành hung mình.

Cổ Kính Ngôn cố ý ngẩn mặt nói:" Tiểu Trương a!, có chuyện gì xảy ra vậy!? Có vấn đề gì mọi người nói ra, sao không dùng phương thức cấp tiến hơn để giải quyết?" Hồ Quang Hải nghe Cố Kính Ngôn nói như vậy thì trong lòng phẫn nộ!, người ta đã đánh vào mặt ta, Cổ Kính Ngôn ngươi cư nhiên còn định tính toán phương thức giải quyết cấp tiến hơn. Đánh vào mặt ta cũng là một phương thức làm việc a? Hắn ý thức được là từ Cố Kính Ngôn trước mặt căn bản không thể tìm được sự công bình, Cổ Kính Ngôn từ trước đến nay khéo đưa đẩy sẽ không vì hắn xuất đầu.

Trương Dương nói:" Ta là tới để nói chuyện công việc, Cổ cục trưởng, ta cảm thấy Lão Nhai là cảnh khu trọng điểm du lịch Giang Thành, đèn quảng cáo tại lối vào Lão Nhai hòa hợp với phong cách chỉnh thể của Lão Nhai, Tân Quang tập thể hình khí tài căn bản không hợp với chỗ này. Không thể để cho bọn họ phá hủy hình ảnh của Lão Nhai".

Hồ Quang Hải lớn tiếng nói:" Nói nhiều như vậy, ngươi còn không phải là muốn thiên vị cho bằng hữu ngươi a!".

Trương Dương gật đầu nói:" Hồ Phó cục trưởng, ngươi đã nói đến như vậy thì hảo, ta sẽ nói rõ, hộp đèn quảng cáo tại lối vào cửa Lão Nhai ta đã định rồi, ngươi bảo huynh đệ ngươi thôi đi, còn có nữa, Cổ cục ta cảm thấy việc cho thuê vị trí của Lão Nhai lần này tồn tại vấn đề trọng đại nên đề nghị tổ chức lại việc cho thuê quảng cáo !".

Cổ Kính Ngôn xuất mồ hôi trán, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, hắn và Hồ Quang Hải, một chính là Cục trưởng, một là Phó Cục trưởng. Người minh bạch thì biết bọn họ là thủ trưởng của Trương Dương còn người không biết thì còn tưởng rằng Trương Dương chính là thủ trưởng của bọn hắn, đang sai bảo bọn hắn.

Trương Dương từ trước tới nay mặc dù không đem mấy vị lãnh đạo Cục du lịch để vào mắt nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, tối thiểu nhất là vẫn phải tỏ vẻ tôn trọng nhau. Hắn hôm nay sở dĩ biểu hiện ra cường thế như vậy, nói ra lời nói khí phách mười phần như vậy chủ yếu là bởi vì việc Hồ Quang Hải khiến hắn rất tức giận. Việc khai phá Lão Nhai cùng tu bổ tường thành cổ cũng như việc thu hút đầu tư với từ bên ngoài đến đều là do hắn dùng năng lực và quan hệ có được. Tại Cục du lịch hắn được cho là đệ nhất công thần, giờ đây tại cảnh khu hắn đơn giản chỉ muốn lấy được vị trí đặt một cái hộp đèn quảng cáo, yêu cầu như vậy cũng không quá phận nhưng Hồ Quang Hải lại có thể đem giọng quan ra đùa giỡn với hắn và ra sức khước từ. Các ngươi đã không để cho ta mặt mũi, lão tử tại sao phải cho các ngươi mặt mũi? Các ngươi cảm thấy ta kiêu ngạo, cảm thấy ta cường thế, thì hôm nay ta chính thức kiêu ngạo cho các ngươi xem, cho đám các ngươi nhìn rõ, ai mới là có quyền thế nhất Cục du lịch, ai mới là người có cống hiến lớn nhất Cục du lịch.

Cổ Kính Ngôn thật vất vả mới đem Trương Dương đuổi về phòng, chuyện Phó Cục trưởng Hồ Quang Hải bị đánh rất nhanh đã truyền đi khắp cả Cục du lịch. Bốn vị phụ trách Cục du lịch ngồi lại một chỗ, Phó Cục trưởng Cao Hưng Quý từ khi bị Trương Dương tát cho một cái, sau đó lại bị cảnh cáo Đảng nên trở nên thu mình lại rất nhiều. Nghe nói Hồ Quang Hải cũng gặp vận rủi đồng dạng thì cảm giác đầu tiên chính là có chút hả hê. Mẹ nó, ngươi cũng có ngày hôm nay a?. Cái khiến hắn cao hứng còn có giờ đây người bị đánh không chỉ có một mình hắn, có người cùng chia sẻ, cảm giác vũ nhục cũng giảm đi rất nhiều. Sau này lưng hắn có thể thẳng lên một chút, dù sao người bị đánh cũng không phải chỉ có ta.

Hồ Quang Hải vẫn đang ôm mặt, hắn tràn ngập bi phẫn nói :" Ta công tác đã hai mươi lăm năm chưa bao giờ gặp phải hành vi dã man như vậy, không có lý lẽ như vậy, cán bộ vô lại như vậy. Trên phương diện công việc mọi thứ đều có thể thương lượng giải quyết, ta là lãnh đạo của hắn nhưng sự tôn trọng tối thiểu với ta hắn cũng không có. Hắn đánh ta, cái này không đơn thuần là đánh ta mà là hành động miệt thị cơ quan nhà nước, miệt thị tính nguyên tắc giai cấp !" Cao Hưng Quý rất đồng tình thở dài một hơi :" Loại người này chính là con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ cán bộ. Hành vy cua hắn tạo ra ảnh hưởng xấu trong quần chúng, lần này tuyệt không có thể nuông chiều được nữa!", dưới tình huống Trương Dương không ở tại hiện trường, hắn cũng không che dấu sự oán độc trong nội tâm.

Cổ Kính Ngôn nhìn về phía Tưởng Khánh Thiện Trong ba vị Phó cục thì Tưởng Khánh Thiện là người trẻ tuổi nhất, hắn và Trương Dương cũng chưa có bất luận xung đột gì. Hắn lại biết rõ chỗ dựa sau lưng Trương Dương, hắn đương nhiên biết rõ sáng suốt nhất là bảo trì sự trầm mặc.

Cổ Kính Ngôn nhìn ra là Tưởng Khánh Thiện đang bo bo giữ mình, hắn thầm nghĩ trong lòng, kẻ nên bo bo giữ mình cũng chính là ta. Giờ đây ngay cả ta cũng bị lôi kéo vào nên ngươi muốn không đếm xỉa đến cũng không có cửa đâu! Hắn không nhanh không chậm nói :" Đồng chí Khánh Thiện thấy thế nào?" Tưởng Khánh Thiện bị điểm danh, hắn không muốn biểu lộ thái độ cũng không được nên đành nói :" Trương Dương xử lý chuyện này....... xác thực là có một ít ảnh hưởng không hay!" Sau đó tiếp đó trầm mặc xuống.

Hồ Quang Hải nói :" Cổ Cục trương, lần này ta nhất định sẽ không để mặc như vậy, ngươi quản hay không quản thì mặc kệ? Mặc kệ ngươi ta phải đi tố cáo, ta sẽ lên tỉnh bẩm báo, ta cũng không tin thiên hạ này không có nói lý, ta là một nhân viên quốc gia khi thi hành công tác mà quyền nhân dân cơ bản nhất cũng không được bảo đảm?" Cao Hưng Quý phụ họa nói:" Ta đi cùng với ngươi, chúng ta đến Phó Lý thị trưởng nói rõ lý lẽ đi, mọi người cùng nhau đi!". Khi nói câu sau cùng hắn muốn lôi cả Cổ Kính Ngôn và Tưởng Khánh Thiện vào.

Cổ Kính Ngôn ho khan một tiếng:" Chuyện này không cần phải long trọng như vậy a?".

Hồ Quang Hải ôm mặt đứng lên nói:" Ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra ngay bây giờ, khi quay về ta sẽ đi tìm chính quyền thành phố phản ánh tình huống!". Hắn nhìn Cổ Kính Ngôn rồi xoay người đi ra cửa, Hồ Quang Hải từ thái độ của Cổ Kính Ngôn đã mình bạch, muốn trông cậy vào hắn để xử lý Trương Dương căn bản là không có bất kỳ hy vọng nào. Người sống vì mặt mũi, sự nhục nhã này nói gì thì nói hắn không thể bỏ qua được.

Khi Trương Dương đánh Hồ Quang Hải hắn cũng không nghĩ sự tình sẽ náo loạn như thế, nhất là chuyện này bị đưa ra Hội nghị Thường ủy làm đề tài cho các Ủy viên Thị ủy thảo luận. Người nhắc tới chuyện này là Quyền trưởng Tả Viên Triêu, thật ra chẵng những riêng Tả Viên Triêu mà mấy vị lãnh đạo Thị ủy khác đều nhận được lời tố cáo của lãnh đạo Cục du lịch. Cổ Kính Ngôn mặc dù không có ra mặt nhưng hắn đã ký tên vào danh sách nhân chứng chứng kiến Hồ Quang Hải bị đánh. Bốn vị lãnh đạo Cục du lịch hợp lực tố cáo Trương Dương trong đó Hồ Quang Hải là chính, Cao Quý Hứng làm phụ, Cổ Kính Ngôn và Tưởng Khánh Thiện là thuộc về nhân vật bất đắc dĩ bị dẫn ra pháp trường. Bình tĩnh mà xem xét, bọn họ đối với Trương Dương cũng khá bất mãn, chỉ có điều là tuy giận mà không giám nói gì, nếu không cũng sẽ không đi theo trợ giúp.

Hồ Quang Hải quan hệ với quần chúng không tệ, lại được Cao Quý Hưng toàn tâm toàn ý hợp tác, bọn họ lần này kích động đại bộ phận nhân viên trong Cục du lịch cùng kí tên, liên danh kiện lên cấp trên. Đối với Trương Dương mà nói, đây không phải lần đầu tiên, từ lúc hắn còn ở Xuân Dương cũng từng phải gặp trường hợp bị tập thể Viện bà mẹ và bảo vệ sức khỏe trẻ em huyện Xuân Dương kiện lên cấp trên, cuối cùng phải cho hắn đi Bắc Kinh tránh né, còn lần này phong bạo ập tới so sánh lần trước cầng thêm kịch liệt.

Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu trên mặt mang theo vẻ đau lòng phẫn nộ, hăn căn bản không cần che giấu tâm tình thật sự của mình. Từ sau Phục dương ẩm thực tiết hắn đối với Trương Dương tràn đầy căm hận. Đúng là tiểu tử không biết trời cao đất rộng này đã khiến cho mình mặt đầy bụi đất đứng trước Cố Duẫn Chi, hơn nữa rất có khả năng ảnh hưởng đến cái nhìn của Cố Duẫn Chi đối với mình. Tả Viên Triêu cũng không phải muốn mượn việc công để báo tư thù mà trong thể chế việc hạ cấp đánh thượng cấp nguyên vốn là một loại hành động tối kị. Trương Dương hết lần này tới lần khác muốn làm như vậy là hắn tự tìm không may. Tả Triêu Viên nói :" Một số cán bộ tuổi trẻ trong chúng ta tự cho là làm được một điểm thành tích là đã đắc chí, quên đi sự khiêm tốn cẩn thận, không kiêu không ngạo, quên sự đoàn kết hữu ái giữa các đồng sự, quên việc tôn trọng lãnh đọa thượng cấp. Đây là một loại hành vi lệch lạc, đây là bôi đen cờ Đảng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh cán bộ chúng ta trong mắt quần chúng! Ta đề nghị, phải nghiêm túc xử lý chuyện này, đối với người trong cuộc phạm sai lầm vô luận hắn đã từng có thành tích như thế nào, bối cảnh như thế nào cũng không được nuông chiều! Nếu không là cỗ vũ đội ngũ cán bộ có hành vi lệch lạc!". Khi hắn nói những lời này lại liếc mắt nhìn Lý Trường Vũ, cả Giang Thành người nào không biết Trương Dương là người của Lý Trường Vũ ngươi. Ta nói tới bối cảnh chính là nói đến ngươi, ngươi là chỗ dựa của hắn, giờ đây Trương Dương gây ra tai họa ta lại muốn nhìn ngươi xử lý ra sao?.

Phó Thị trưởng Viên Thành Tích nói :" Người trẻ tuổi dù sao tính tình xúc động, nhìn thấy ưu điểm của bọn họ thì còn cho bọn hắn cơ hội, bất quá đối với người đã phạm sai lầm thì thực sự không thể nuông chiều được, nhất định phải để cho bọn họ nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình, nếu không sẽ bất lợi với phát triển sau này của bọn họ ". Hắn thấy hành động của Trương Dương thì cũng không vui, qua đó đối với người trẻ tuổi này cũng không có quá nhiều hảo cảm.

Nhân đại chủ nhiệm Triệu Thụ Lâm cười nói:" Cái này tựa như trồng cây vậy, nhất định phải kịp thời uốn nắn bọn hắn, nếu không thì bọn họ có thể phát triển sai lệch!".

Các ủy viên Thường ủy đều nở nụ cười, không khí vốn nặng nề nghiêm túc giống như được hòa hoãn đi một ít, chỉ có Cục trưởng Cục công an Điền Khánh Long là ủng hộ Trương Dương, hắn thấp giọng nói:" Cây cao chịu gió lớn, có một số việc chúng ta cũng phải nhìn thấy, Trương Dương đi tới Cục du lịch công tác lấy được thành tích sáng chói, hơn nữa có một số việc cũng không thể nghe đơn phương được, chúng ta làm cảnh sát rất chú ý đến chứng cớ, cái này cũng phù hợp với nguyên tắc thật sự cầu thị!".

Tả Viên Triêu có chút bất mãn nhìn Điền Khánh Long, thật không biết vị lão đại ca này tại sao lại thiên vị Trương Dương như vậy? Bốn vị lãnh đạo Cục du lịch liên hợp kiện lên cấp trên, cía này còn muốn chứng cớ, chẵng lẽ người ta kết phường vu hãm hắn không bằng? Tả Viên Triêu nói:" Thành tích phải khẳng định sai lầm mà xử lý. Xử lý sai lầm cũng là cách giúp hắn tiến bộ, là vì hắn muốn mà thôi ".

Hồng Vỹ Cơ rất hào hứng nhìn hiện trường, chuyện của Trương Dương hắn cũng không để trong lòng. Cái chính thức khiến hắn cảm thấy hứng thú là thông qua chuyện này hắn có thể thấy được sự khác nhau giữa các Ủy viên thường ủy. Hắn đưa mắt nhìn về phía Lý Trường Vũ, làm chỗ dựa sau lưng Trương Dương, là người dẫn đường trên con đường làm quan Lý Trường Vũ liệu có thể nghiêng theo Tả Viên Triêu hay không?

Lý Trường Vũ mím môi chậm rãi nói:" Ta đồng ý với ý kiến Tả Thị trưởng !" Tất cả mọi người đồng thời đều nhìn vào Lý Trường Vũ, mọi người đều biết Lý Trường Vũ là chỗ dựa của Trương Dương nên cũng đều cho rằng Lý Trường Vũ khẳng định là phải ủng hộ Trương Dương nên nghe câu nói đầu tiên của Lý Trường Vũ là đồng ý xử lý Trương Dương, nhất trí với ý kiến của Tả Viên Triêu thì ai cũng bất ngờ.

Lý Trường Vũ đương nhiên biết rõ tại sao Tả Viên Triêu đem chuyện này nói ra trước mặt mọi người. Dụng ý của hắn chính là làm khó dễ mình mà Trương Dương tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo đi rồi, động thủ đánh lãnh đạo. Vô luận điểm xuất phát của hắn ở đâu thì loại sự tình này đều làm cho người ta kiêng kị. Tuy sau khi hắn đến Cục du lịch đã làm được không ít nhưng trong con mắt vài vị lãnh đạo Cục du lịch thì trở thành giọng khách át giọng chủ. Cho dù bốn vị lãnh đạo mặt ngoài không nói ra thì trong lòng nhất định cũng sẽ có chút suy nghĩ. Mà việc đố kị người tài trí là chuyện bình thường, Trương Dương xác thực là rất có bổn sự , năng lực của hắn lại xuất chúng nên bị nhiều người ghen ghét. Lần này hắn ra tay đánh Hồ Quang Hải tuy không tính là đại sự gì nhưng chẳng khác gì mồi lửa khiến cho tất cả oán niệm của những người xung quanh đối với hắn từ xưa tới nay đều được dẫn phát ra, trong đó còn kể cả cấp lãnh đạo Thị ủy như Tả Viên Triêu, Viên Thành Tích.

Lý Trường Vũ đồng ý xử lý Trương Dương cũng có dụng ý của hắn. Một đám các ngươi hợp mưu xử lý Trương Dương, không bằng ta xuất thủ trước, các ngươi nghĩ ta chống thì ngược lại ta lại đẩy. Ta diễn cho các ngươi thấy một màn nhỏ lệ trảm mã, cho các ngươi có lực mà lại không có chỗ dùng. Trước khi các ngươi đẩy tường ta đem bức tường hủy đi! Vừa rồi khi mọi người lên tiếng chỉ trích thì Lý Trường Vũ đã suy nghĩ phương án giải quyết chuyện này nên lúc này hắn hắng giọng một cái nói:" Nếu không xem xét nguyên nhân khiến cho cấp dưới đánh lãnh đạo trực tiếp thì hành vi này đều không đáng để đề xướng, huống chi chuyện này lại phát sinh ở trên người một cán bộ vừa mới đi học ở trường Đảng tỉnh về, phát sinh ở trên một cán bộ mới được lãnh đạo Tỉnh khen ngợi!".

Những lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều nghe ra ý che chở của Lý Trường Vũ đối với Trương Dương. Người ta đây là nói, đừng tưởng rằng chỗ dựa của Trương Dương chính là Lý Trường Vũ ta mà chính là Cố Bí thư Tỉnh ủy. Một đám người các ngươi không phải muốn xông lên muốn vây công hắn sao? Đừng trách ta không điểm tỉnh các ngươi, đnáh chó còn phải xem mặt chủ nhân, xử lý Trương Dương phải cẩn thận không có đắc tội với Cố Duẫn Tri thì tất cả mọi người đều không hay đâu.

Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu sắc mặt rất khó coi nhìn Lý Trường Vũ. Lời của Lý Trường Vũ khiến cho hắn không khỏi nhớ lại chuyện phát sinh tạo Phục dương ẩm thực tiết. Khi đó Bí thư Tỉnh ủy Cố Duẫn Tri đối xử với Trương Dương cũng thật sự không bình thường, lại có thể bỏ qua lãnh đạo Giang Thành để xuống huyện Xuân Dương cổ động.

Bí thư Thị ủy Hồng Vỹ Cơ lại biết những lời này của Lý Trường Vũ có chút lên gân. Với thân phận và địa vị của Cố Duẫn Tri thì tuyệt sẽ không ra mặt can thiệp loại chuyện nhỏ nhặt này, huống chi hôm nay mọi người nhắc đến chuyện này, mục đích cũng không phải là đem Trương Dương một gậy đánh chết tươi mà muốn cho hắn một sự giáo huấn, là muốn dẹp sự phẫn nộ của dân chúng xuống. Hồng Vỹ Cơ mỉm cười nói :" Xem ra hắn đi trường Đảng cũng không học được cái gì!".

Lý Trường Vũ cũng cười một tiếng nói :" Nhất định là phải xử lý nhưng mà cũng không thể vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc. Dù sao khi hắn ở Cục du lịch lo lắng công tác chiêu thương cũng làm được nhiều thành tích. Như vậy , ta đề nghị miễn đi chức vụ Trưởng phòng khai phá du lịch của Trương Dương, xử phạt cảnh cáo hành chính đối với hắn. Khu du lịch tường thành cổ và Lão Nhai sắp toàn diện mở ra, ta có ý định liên hợp tác các Cục di vật văn hóa, Cục du lịch, Cục bảo vệ môi trường và Cục công thương thành lập một Ban quản lý tổng thể khu du lịch, thống nhất quản lí công tác trù bị. Nhiệm vụ ở đây gian khổ mà nặng nề, hắn tinh lực vô hạn, từ công việc giai đoạn trước ta thấy việc cho hắn làm chân tổng hợp đi lại quản lý lo liệu công tác là phù hợp. Hắn phải cam đoan đưa khu du lịch mở cửa tiếp khách thuận lợi và đúng hẹn, coi như là để hắn lấy công chuộc tội, mọi người xem thế nào?".

Tất cả mọi người nghe rõ, cái này cũng có thể gọi là xử lý sao? Căn bản chính là lên chức biến tướng, cấp bậc tuy không thay đổi nhưng bằng việc đem quyền lực của vài cơ quan tập trung ở cùng một chỗ, cứ như vậy mà giao cho Trương Dương thì sự bao che của Lý Trường Vũ quá rõ ràng.

Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu còn muốn nói điều gì nhưng Bí thư Thị ủy Hồng Vỹ Cơ cười nói:" Ta xem như vậy không sai, khu du lịch tường thành cổ, phong cảnh Lão Nhai đều là công trinhg du lịch trọng điểm của Giang Thành, nhất định phải bảo đảm lợi nhuận tiếp khách, khiến cho hắn lập công chuộc tội". Hắn lại chuyển hướng sang Tả Viên Triêu nói:" Hồ Quang Hải ở Cục du lịch bên kia, ngươi bảo với hắn, chỉ là xô sát trong công việc mà thôi, một lão đồng chí công tác nhiều năm cần độ lượng với các đồng chí trẻ tuổi một chút".

Điền Khánh Long không nhịn được bật cười lên, Trương Dương hỗn tiểu tử này vận khí thật sự là tốt, nhiều người đẩy như vậy mà hắn không ngã .

Trương Dương thời gian này cũng không có tốt. Hán giờ đây có chút hối hận là đã đánh Hồ Quang Hải. Hồ Quang Hải là người địa phương Giang Thành, lão bà hắn Triệu Kim Liên là người đàn bà chanh chua điển hình. Sau khi Hồ Quang Hải bị đánh, lão bà của hắn liền tập hợp sáu tỷ muội vào Cục du lịch chửi bới. Trương đại quan nhân cái dạng tràng diện hung hiểm nào đều đã trải qua, coi như là đối mặt với cao thủ nhất lưu hắn vẫn có thể trò chuyện vui vẻ mặt không đổi sắc, nhưng mà khi Thất tỷ muội xông vào Cục du lịch chống nạnh và bắt đầu chửi ầm lên thì Trương đại quan nhân kể từ khi trùng sinh đến nay lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Bảy nữ nhân thay nhau ra trận khiến cho toàn thể nhân viên Cục du lịch đều được lãnh hội thế nào gọi là người đàn bà chanh chua nhất Giang Thành.

Trương đại quan nhân theo cửa sau trốn khỏi Cục du lịch, thậm chí ngay cả xe Jeep cũng không dám lấy đi. Sau khi thoát khỏi chiến trường thì cột sống đều ướt đẫm mồ hôi, mẹ nó những lão nương này mồm miệng cũng quá độc đi!

Thất tỷ muội Triệu Kim Liên chẵng những mắng chửi người ác độcmà còn rất bền lòng. Mỗi ngày đúng tám giờ liền xuất hiện ở cổng Cục du lịch. Thay phiên mở miệng mắng. Đối mặt với đmá đàn bà chanh chua này Trương Dương thật sự không có biện pháp nào tốt, hảo nam không cùng nữ đấu, người bình thường ai cùng người đàn bà chanh chua đấu a!? Lão tử không thể trêu vào vậy thì trốn thôi. Thế là hắn lựa chọn không đi Cục du lịch làm việc nữa, dù sao đám đàn bà chanh chua này không có khả năng cả đời canh giữ ở Cục du lịch.

Trong tình trạng này Trương Dương tham gia hôn lễ của Lý Trường Vũ. Hôn lễ của Lý Trường Vũ cũng không để lộ ra ngoài, ngoại trừ nhà Trương Dương ra thì dự hôn lễ cũng chỉ có chị dâu hắn Tô lão thái, cha mẹ huynh đệ của Cát Xuân Lệ. Dưới sự an bài của Trương Dương, bọn họ đến nhà Trương Dương tại Nhã Vân hồ tỏ chức hôn lễ, Cố Giai Đồng cũng cùng đi với Trương Dương tới dự hôn lễ và cũng đưa lễ vật tới.

Bí thư Thị ủy Hồng Vỹ Cơ nguyên vốn cũng có ý định tới dự nhưng lại sự vụ khẩn cấp nên không thể đích thân tới. Nhưng vậy cũng là tốt rồi, đều là người trong nhà tụ họp cùng một nơi cười cười nói nói càng thêm tự nhiên thân mật.

Trương Dương tạm thời trở thành người dẫn chương trình, khi hướng dẫn vợ chồng giao bái thì trong mắt Cát Xuân Lệ đã tuôn ra nước mắt hạnh phúc. Nàng cùng Lý Trường Vũ có thể đi đến ngày hôm nay có thể nói là đã trả qua nhiều sóng gió, rất không dễ dàng gì. Trong thời điểm Lý Trường Vũ gặp vụ án song quy biểu hiện của nàng ruốt cuộc chiếm được tình cảm tối chân thành của Lý Trường Vũ.

Cố Giai Đồng ở một bên nhìn sáng Cát Xuân Lệ mà chợt nhớ tới năm đó khi nàng cùng Ngụy Chí Thành kết hôn. Lúc ấy tràng diện hôn lễ có thể nói là quy mô hùng vỹ nhưng người mặc áo cưới nàng lại cảm giác như đang diễn xuất vậy. Nàng cảm giác mình chỉ là một cái đạo cụ, cái mà tất cả mọi người quan tâm đều thực sự không phải là hôn lễ, từ đó trở đi nàng đối với hôn lễ sinh ra một loại cảm giác bài xích, một loại cảm giác chán ghét thậm chí là cự tuyệt đi tham gia hôn lễ nhưng hôm nay nàng chợt phát hiện ra nguyên lai hôn lễ cũng có thể ấm áp như thế hạnh phúc như thế. Niềm hạnh phúc của Cát Xuân Lệ hiện rõ trên mặt, mọi người chung quanh đều có thể cảm nhận được nàng giờ phút này ôn hòa cùng thỏa mãn. Cố Giai Đồng sinh ra một loại cảm giác hâm mộ không nói nên lời, nàng nhìn sang Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn nàng. Trên mặt hai người đồng thời lộ ra một tia tiếu dung nhàn nhạt. Ở cùng Trương Dương lâu ngày, Cố Giai Đồng đối với Trương Dương cũng càng rõ ràng, nàng biết Trương Dương có yêu thương mình, điều này không phải là dối lừa nhưng trong lòng Trương Dương chưa quá nhiều người. Cố Giai Đồng sau lần không khống chế được tâm tình lần trước, lần này cũng càng trở nên lý trí, thật ra hai người yêu nhau ở cùng một chỗ là tốt rồi, về phần những cái khác nàng cũng không có mong muốn xa vơi gì.

Triệu Tĩnh cùng mẫu thân Từ Lập Hoa cũng tới tham gia hôn lễ. Lý Trường Vũ là cha nuôi của nàng, làm con gái nuôi dương nhiên phải tới, hai mẹ con đnag đứng một bên xì xào bàn tán mà chủ đề nói tới lại là quan hệ giữa Trương Dương cùng Cố Giai Đồng. Từ Lập Hoa đối với chuyện tình cảm của con mình cực kỳ quan tâm, nữ nhi hắn mang về nhà cũng không ít nhưng đến bây giờ cũng không có một ai xác định quan hệ rõ ràng, điều này làm cho nàng là mẫu thân sao có thể không nóng lòng?

Tiệc cưới được tổ chức trong nhà, Trương Dương gọi hai gã đầu bếp từ Ngư Mễ chi hương tới, mọi người cùng ngồi một chỗ, vui vẻ uống chén rượu mừng. Nếu không phải là vì chiếu cố tâm tình Cát Xuân Lệ thì Lý Trường Vũ chắc là không muốn tổ chức nghi thức này. Tuy nhiên người vui vẻ nhất phải kể tới Tô lão thái, nàng kéo tay Cát Xuân Lệ nói liên miên, xem ra hai người ở chung thập phần hòa hợp.

Khi Lý Trường Vũ cùng Cố Giai Đồng chạm cốc có nhắc đến chuyện Xí nghiệp chế dược Giang Thành:" Cố tiểu thư, tình huống chế dược Xí nghiệp Giang Thành ngươi hẳn là minh bạch ?" Cố Giai Đồng gật nhẹ đầu, công trình ba đường bao vòng quanh thành phố đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa việc thi công cụ thể do Phương Văn Nam phụ trách, nàng cũng không hao phí quá nhiều tinh lực nữa. Sau Phục dương ẩm thực tiết nàng mà bắt đầu chú ý đến chuyện Xí nghiệp chế biến dược này và xuất hiện ý niệm thu mua trong đầu:" Ta hiểu, tình hình giờ đây của Xí nghiệp chế dược Giang Thành rất kém, đã khất nợ lương công nhân hơn mười tháng, địa bộ phận cán bộ kỹ thuật đã bỏ đi. Hơn nữa còn có nợ nần bên ngoài không ít, nếu như loại tình huống này tiếp tục phát triển thì tương lai càng tệ".

Trương Dương đứng một bên giúp đỡ nói:" Ta nghe nói hai ngày trước, công nhân ở đây đã đi lên tỉnh khiếu oan tập thể nhưng đã bị đuổi trở về".

Lý Trường Vũ thở dài nói:" Công nhân cũng muốn ăn cơm. Hành vy của bọn có có chút quá kích cũng có thể hiểu được". Cố Giai Đồng nói:" Lý Phó thị trưởng, nếu ta ra mặt thu mua Xí nghiệp chế biến dược Giang Thành thì có thể có chính sách ưu đãi hay không?". " Chuyện này ta lén cùng vài vị thường ủy đàm luận qua, Xí nghiệp chế dược Giàng Thành là một Xí nghiệp quốc doanh già cỗi, nên nếu muốn toàn diện thu mua thì sẽ gặp phải một số vấn đề. Hay là Cố tiểu thư dùng biện pháp mua cổ phần chi phối hoặc cổ phần lớn tiến vào Xí nghiệp chế dược Giang Thành, chúng ta sẽ tận lực ủng hộ về mặt chính sách!" Cố Giai Đồng nói:" Càng là Xí nghiệp quốc doanh già cỗi thì tình huống nội bộ lại càng phức tạp, không dối gì Lý Phó thị trưởng, ta sớm đã có hứng thú với Xí nghiệp chế dược Giang Thành nhưng đối với việc quản lý xí nghiệp sau này thì cơ cấu cổ đông như thế nào. Đây là vấn đề khiến ta vẫn rất băn khoăn mà chậm chạp không hành động, Thật ra số nhà đầu tư như ta còn rất nhiều, ta cho rằng muốn triệt để thay đổi cục diện khó khăn của Xí nghiệp chế dược Giang Thành thì nhất didjnhj phải triệt để cải cách. Cái ta cần là nắm giữ quyền quản lý tuyệt đối, chỉ như vậy thì ta mới có thể yên tâm lớn mật phóng tay mà làm" Lý Trường Vũ cũng không nói lời nào, suy nghĩ của Cố Giai Đồng hiển nhiên có chút quá mức lý tưởng hóa. Yêu cầu của thời đại bắt buộc phải cải cách cái gì thì quá trình làm đều phải tiến hành theo chất lượng, bước chân nhất định không thể bước quá lớn, phải phù hợp với tình huống thực tế. Bảo thủ quá cũng không được, quá cấp tiến cũng không được, nhất định phải tìm được điểm cân bằng. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:" Suy nghĩ của Cố tiểu thư cũng không thích hợp với tình huống bây giờ, muốn tìm kiếm hợp tác thì nhát định phải tìm được phương án hợp lý nhất. Hai ngày nữa ta sẽ bảo người quản lý Xí nghiệp chế dược Giang Thành tiếp xúc với Cố tiểu thư, bàn bạc thương lượng tìm kiếm phương pháp giải quyết phù hợp, ngươi xem thế nào?".

Cố Giai Đồng gật nhẹ đầu.

Trương Dương không nhịn được nói:" Ta thật không rõ, cái Xí nghiệp này đã ngưng sản xuất, ăn cơm không nổi nữa, nay có người muốn tới tiếp quản, muốn đầu tư vào chế dược, muốn căn bản thay đổi diện mạo nhà máy. Đây vốn là việc lưỡng toàn kỳ mỹ, có cái gì phải thảo luận chứ?" Cố Giai Đồng tỏ vẻ hiểu được Trương Dương lại nói:" Hơn nữa cục diện bên kia rối rắm mấy năm liên tục thua lỗ, không bằng chuyển nhượng ra ngoài, biến phế vi bảo. Nhà máy thì có lợi nhuận, quốc gia thì có thu nhập từ thuế, thu nhập từ thuế càng nhiều thì quốc gia càng mạnh, ích lợi càng nhiều." Lý Trường Vũ không phủ nhận hắn nói có đạo lý tuy nhiên đổi chủ đề sang nói chuyện hắn gần đây đnáh Hồ Quang Hải:" Trương Dương, ngươi ở trong thể chế đã lâu tại sao còn xúc động như vậy?".

Trương Dương hót như khứu nói:" Ta thực sự là tức giận mà, du lịch Giang Thành từ chỗ không có gì, từ cái nhỏ đến cái lớn là do ta vắt óc tìm mưu kế biến thành như ngày hôm nay nhưng ta chỉ mở miệng muốn thuê một vị trí lắp đặt hộp đèn quảng cáo mà Hồ Quang Hải hắn ngay cả mặt mũi ta cũng không cho".

Lý Trường Vũ nói:" Trên quan trường muốn đi được xa hơn thì nhất định phải cẩn thận, không kiêu không ngạo, nhất định phải đoàn kết, thể đoàn kết đồng chí. Ngươi cho dù có năng lực nhưng nếu không có quần chúng làm trụ cột thì cũng không đi xa được". Khi nói đến chuyện này, Lý Trường Vũ không khỏi nhớ tới việc mình đề xuất thành lập Ban quản lý tổng hợp khu du lịch, chuyện này lúc ấy tại Hội nghị Thường ủy cũng không có gây ra sóng gió gì nhưng sau hội nghị thì lại truyền đi rất nhanh, người ta nói hắn dùng người không khách quan, nói hắn lạm dụng quyền lực trong phạm vi đại quản hạt. Cái làm cho Lý Trường Vũ đau đầu là Hồ Quang Hải đi làm cáo trạng rất có tùy hứng, nghe nói xong kết quả xử lý Trương Dương thì hắn tỏ vẻ không phục, đã cùng Cao Hưng Quý lên tỉnh cáo trạng.

Lúc Lý Trường Vũ cùng Trương Dương nói chuyện, Cố Giai Đồng đứng dậy nói điện thoại, đây là ba ba của nàng gọi tới. Cố Duẫn Chi hỏi một chút về tình hình của nữ nhi gần đây rồi thuận tiện nhắc nhở nàng, Dưỡng Dưỡng trong thời gian tới muốn đi Bắc Kinh học, bảo nàng trở về xử lý. Cố giai đồng gật nhẹ đầu rồi thuận miệng nói đang tham gia hôn lễ của Lý Trường Vũ. Khi Cố Duẫn Tri nghe tên Lý Trường Vũ thì trầm ngâm một chút rồi bảo Cố Gia Đồng đưa điện thoại cho Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ nhận được điện thoại của Cố Duẫn Tri thì trong nội tâm có chút mừng rỡ. Cố Duẫn Chi đầu tiên là chúc mừng hắn kết hôn sau đó thanh âm trở nên có chút nghiêm túc. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Hồ Quang Hải lần này bẩm báo lên Tỉnh ủy, hắn chẵng những tố cáo mà còn đưa lên huyết thư. Lý Trường Vũ thấy thì sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nhân vật bình thường không nói nhiều như Hồ Quang Hải lại vô lại như vậy, đã kinh động đến Cố Duẫn Tri. Điều này cho thấy hắn lên tỉnh đã gây ra động tĩnh không nhỏ.

Cố Duẫn Tri rõ ràng có chút tức giận nói:" Làm cái gì vậy? Một cán bộ còn trẻ lại có thể trong giờ làm việc ẩu đả thượng cấp, loại sự tình này làm cho người ta cười đến rụng răng, hắn dám làm như vậy là vì những lãnh đạo trực tiếp như các ngươi dung túng".

Lý Trường Vũ nghĩ thầm, chỗ dựa sau lưng hắn không phải là ngươi sao? Nói đến dung túng đối với hắn thì ngươi so với ta còn lợi hại hơn nhiều. Tại Phục dương ẩm thực tiết ngươi bỏ qua nhiều lãnh đạo Giang Thành như vậy mà trực tiếp đi Xuân Dương cổ động cho hắn. Đâykhông phải dung túng thì là cái gì? Tại sao giờ đây lại đi chỉ trích ta. Lý Trường Vũ trong nội tâm mặc dù có chút khó chịu nhưng lại không dám nói với Cố Duẫn Tri. Hắn tỏ vẻ rất thành khẩn phải xư lý tốt vấn đề này, tuyệt không khiến cho vấn đề bị khuếch đại, không để cho thượng cấp lãnh đạo thêm phiền toái, nhất định phải làm cho Trương Dương nhận thức sâu sắc về sai lầm của mình.

Cố Duẫn Tri hết tức giận thì lại nói:" Kinh tế Giang Thành so sánh với cả Bình Hải thì thủy chung vẫn rớt ở phía sau, lãnh đạo các ngươi phải đem hết tinh lực vùi đầu vào phát triển kinh tế đi, những chuyện nhàm chán thế này không cần phải đi làm!" rồi hắn lại nói:" Còn có đội ngũ cán bộ các ngươi có phải là học tập thật giỏi không? Đánh người giỏi, chửi bới giỏi, còn ra cái thể thống gì nữa?". Nói xong Cố Duẫn Tri cúp luôn điện thoại.

Lý Trưởng Vũ đưa di động trả lai cho Cố Giai Đồng, tâm tình hắn nguyên bản bởi vì hôn nhân mà vui sướng lúc này như bị bao phủ bởi tầng mây đen. Đại lão bản sẽ không vô duyên vô cớ gọi cú điện thoại này. Cú điện thoại này truyền lại cho hắn vài cái tin tức trọng yếu, thứ nhất Hồ Quang Hải lần này huyên náo rất lớn, khiến cho Đại lão bản không cao hứng, thứ hai là Trương Dương giống như bị thất sủng trước mặt Cố Duẫn Tri. Cố Duẫn Tri tuy nói không nhiều lắm nhưng lộ ra một sự bất mãn đối với Trương Dương. Lý Trường Vũ vốn giỏi về lĩnh hội tinh thần người khác, hắn ngồi xuống cạnh Trương Dương và bắt đầu lo lắng chuyện này. Việc thành lập Ban quản lý tổng hợp khu du lịch, nhất là khi cảnh khu toàn diện mở ra sẽ trở thành tiêu điểm tại Giang Thành nên trong mắt rất nhiều người cái ghế quản lý này không thể nghi ngờ gì là rất êm ấm. Cho Trương Dương đi làm chủ nhiệm chẳng bằng đem hắn một lần nữa đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, ngay tại lúc này hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt.

Tiệc cưới kết thúc, Lý Trường Vũ gọi Trương Dương ra bên ngoài, đem chuyện Hồ Quang Hải bẩm báo lên tỉnh thành nói với hắn. Trương Dương cũng có vẻ kinh ngạc, hai ngày này hắn bị lão bà của Hồ Quang Hải chửi cho sứt đầu mẻ trán, có câu là, không phải người nhà thì không vào cửa. Thằng cha này còn vô lại khó chơi hơn là Trương Dương nghĩ. Lý Trường Vũ thở dài nói:" Cùng sơn ác thủy, bát phụ điêu, có lúc đắc tội với nhân vật quyền thế cũng không sợ, bởi vì ngươi có thể dùng cách đánh bại hắn, còn có ít người, đắc tội với hắn hắn khiến cho cả nhà ngươi gà chó không yên".

Trương Dương giờ đây đã thấm sâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:" Ta lập tức làm cho bọn họ nói không được lời nào!" Lý Trường Vũ biết hắn có bổn sự này nên cười nói:" Ngươi a!, ở quan trường lăn lộn không ít thời gian, trước khi làm một chuyện gì cần động não trước, đầu óc phải đi trước, quyền cước theo sau, ngươi đối với Ban quản lý tổng hợp có ý kiến gì không ?" " Ta thì không sao cả, lãnh đạo phái ta đi nơi nào, ta đi nơi đó!" Hắn cũng nghe nói việc định điều mình đi làm tại Ban quản lý tổng hợp nhưng đối với cái này cũng không có quá nhiều ý kiến.

Nhưng Lý Trường Vũ lại xoay chuyển nói:" Ta cảm thấy ngươi chưa nhận thức được sai lầm của mình, hơn nữa tuổi của ngươi còn rất trẻ, chỉ sợ không có cách nào đảm nhiệm việc lãnh đạo Ban quản lý tổng hợp khu du lịch này được. Ngươi không đến Cục du lịch công tác nữa mà đi Cục chiêu thương lo liệu công việc!" Trương Dương có chút sửng sốt, Lý Trường Vũ nói vậy là có ý tứ gì? Là ngươi bảo ta đi làm Ban quản lý tổng hợp nọ nay lại bảo không, ngươi coi ta là tiểu tử ngốc sao? Đổi thành là người khác thì Trương Dương đã sớm vỗ án nổi giận nhưng đối mặt hắn là Lý Trường Vũ, là người một tay đem hắn dẫn nhập vào quan lộ. Thời gian lâu như vậy Lý Trường Vũ cũng không có lỗi với hắn, bằng vào quan hệ giữa hắn và Lý Trường Vũ thì Lý Trường Vũ cũng không khả năng ra tay đối phó hắn .

Tuy nhiên điều khiến cho Trương Dương càng thêm không thể tiếp nhận được còn đang đằng sau. Người Lý Trường Vũ bổ nhiệm giữ chức lãnh đạo Ban quản lý tổng hợp cảnh khu lại chính là Hồ Quang Hải. Trương Dương mặc dù không quan tâm đến cái chức này vì du sao cấp bậc cũng không có tăng lên, có làm hay không cũng không có gì nhưng chính mình bị cảnh cáo xử phạt, chức Trưởng phòng khai phá du lịch trưởng cũng bị bỏ đi, còn Hồ Quang Hải lại ngồi vào cái ghế đáng ra giành cho mình. Điều này làm cho Trương Dương cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa?

Lý Trường Vũ cũng biết trong lòng Trương Dương có suy nghĩ nên sau khi đưa ra quyết định này thì gọi Trương Dương vào phòng làm việc của mình.

Trương Dương trên mặt cũng không có biểu hiện gì, hắn coi việc này là thất bại trọng đại lần thứ nhất trong kiếp sống chính trị của mình, vô cùng nhục nhã. Cho dù là lúc đối mặt với Hứa Thường Đức, Tả Viên Triêu là đối thủ cấp cao thủ thì hắn đều có thể chiếm thượng phong. Lần này lại lật thuyền trong mương, lại thua trong tay một gã Phó Cục trưởng Cục du lịch, uất ức, thật sự là uất ức tới cực điểm.

Lý Trường Vũ chậm rãi nói:" Có tâm sự gì à?". Trương Dương không chút nào giấu diếm gật nhẹ đầu:" Ta xác thực có đánh hắn, nhưng Hồ Quang Hải cũng không phải hảo nhân gì, lão bà hắn suốt ngày đến Cục du lịch chửi bới, hắn không sai sao lại còn được khen ngợi?" Lý Trường Vũ mỉm cười nói:" Hắn sẽ không phụ trách công việc tại Cục du lịch nữa, sau này tới Ban quản lý tổng hợp công tác!". Trương Dương tức giận nói:" Nguyên vốn không phải là để cho ta mà?" Lý Trường Vũ gõ gõ đầu thuốc lá, ý vị thâm trường nói:" Ban quản lý tổng hợp là vì để chuẩn bị nghênh đón cảnh khu toàn diện khia trương mà thôi, cơ cấu của nó có tính tạm thời, có phần giống như Ban tổ chức lễ Phục dương đó. Giờ đây có chút quyền lực nhưng qua hai tháng sau Ban quản lý này sẽ bị giải tán, quyền lực một lần nữa trở về các Cục". Ngươi phải minh bạch, ngươi đừng thấy Hồ Quang Hải giờ đây uy phong mà nhầm, là ta chơi hắn đó, ta bảo hắn giao ra chức Cục Phó Cục du lịch , sau đó cho hắn tạm thời giữ chức lãnh đạo Ban quản lý. Qua hai tháng sau giải tán Ban quản lý thì dạng như thằng chó này chỗ ngồi sẽ không có nữa. Nói tới mưu tính sâu xa thì Trương Dương còn kém xa Lý Phó thị trưởng.

Trương Dương nghe Lý Trường Vũ giải thích thì thoải mái hơn rất nhiều:" Nhưng tại sao cảnh cáo xử phạt hành chính ta a?" " Cái này không ảnh hưởng đến sự phát triển của ngươi sau này mà còn tránh bị dân tình kêu ca, còn có nữa, Cố Bí thư cũng nghe nói chuyện này, hắn hình như rất tức giận!". Lý Trường Vũ uyển chuyển nói ra chuyện này, có ý nói cho Trương Dương biết, lần này cả lão Cố cũng không sướng ngươi, ta làm ra động tác này, mục đích chính là ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, là ta bảo vệ ngươi. Tuy nhiên hắn còn có một mục đích khác là thám thính quan hệ chính thức giữa Trương Dương cùng Cố Duẫn Tri và trong đó đến tột cùng đang có chuyện gì xảy ra.

Trương Dương nghe Cố Duẫn Tri khó chịu với chính mình th hắn đương nhiên biết rõ. Cố Duẫn Tri khó chịu là vì nữ nhi của hắn, Trương Dương tình cảm không chuyên hiển nhiên là chọc giận tới vị Đại đương gia Bình Hải này. Tuy rõ lý do nhưng Trương Dương lại không có nói ra, tự tạo nghiệt thì phải tự kẹp đuôi làm người.

Lý Trường Vũ lại nói:" Riêng công tác chiêu thương cũng đủ làm ngươi vất vả rồi. Sau này làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không nên vì nóng giận mà làm bừa". " Ta biết rồi" Trương Dương chảng muốn nghe Lý Trường Vũ dạy bảo nữa, hắn đứng lên nói:" Cục du lịch thối nát, chuyện này sau này ta mặc kệ, bọn họ không phải tố cáo ta sao? Cứ để cho bọn họ tố cáo!" Sau khi Trương Dương rời khỏi Cục du lịch, trong Cục du lịch từ trên xuống dưới đều chấn động. Mấy vị lãnh đạo Cục thấy cuối cùng cũng đem cục khó khăn này đẩy đi, nguyên một đám vỗ tay ăn mừng nhưng rất nhanh họ tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo lại bọn họ cảm thấy có chút sợ hãi. Năng lực của Trương Dương bọn họ đều biết rõ, hơn nữa gã Trương Dương này căn bản không phải là kẻ chịu nén giận nhẫn nhục, hắn lần này rời đi do bốn vị lãnh đạo Cục liên danh kiện lên cấp trên, bất luận kẻ nào gặp chuyện như vậy cũng khó mà nuốt cơn tức này được, Trương Dương càng sẽ không, hắn sau này có thể nghĩ biện pháp trả thù hay không?

Hồ Quang Hải cũng bởi vì sự kiện này mà rời khỏi Cục di lịch nhưng hắn đi tới địa phương béo bở, là quản lý Văn phòng tổng hợp, là nơi quyền lực của mấy Cục gộp lại. Giờ đây việc đặt hộp đèn quảng cáo hoàn toàn do hắn định đoạt, không có người nào tranh chấp với hắn, cũng không còn ai dám tát hắn nhưng Hồ Quang Hải cũng sợ hãi. Cái này giống như hai người đánh nhau, có kẻ đỏ mắt liều mạng muốn tìm lại mặt mũi nhưng khi mình chiếm được tiện nghi, người ta lỗ vốn thì hắn lại tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh táo lại mới ý thức được mình vừa trêu chọc vào một cái phiền toái nhất từ lúc chào đời tới nay. Hồ Quang Hải sau khi nhận được quyết định bổ nhiệm thì chuyện thứ nhất chính là đẩy Tân Quang tập thể hình khí tài ra sau đó thông tri cho Tô Hiểu Hồng tới ký kết hợp đồng. Hắn cảm thấy chính mình đã chiếm thượng phong, mình là người chiến thắng, người thắng nên có lòng khoan dung, hắn muốn dùng cử động như vậy nói cho Trương Dương biết, ta không so đo với ngươi, ta muốn lấy ơn báo oán, hai ta xóa bỏ đoạn ân oán kia.

Sau khi Trương Dương đi rồi Cổ Kính Ngôn lại cảm thấy có chút áy náy, bình tĩnh mà xem xét, từ khi Trương Dương vào Cục du lịch thì đối với hắn vẫn một mực tôn kính, hơn nữa năng lực công tác của Trương Dương rất mạnh. Một cái Cục di lịch tầm thường bỗng dưng trở thành nơi ai cũng biết, làm cho trở thành một ngôi sao trong các cơ quan Nhà nước ở Giang Thành. Tuy kẻ gây ra náo động là Trương Dương nhưng hắn cũng mang vinh quang đi theo. Theo địa vị tăng lên của Cục du lịch các vị lãnh đạo Cục trưởng cũng có nhiều mặt mũi hơn nhưng một người như vậy lại bị bọn họ liên thủ đuổi đi rồi. Lương tâm hắn cũng cảm thấy áy náy. Cổ Kính Ngôn sau khi cân nhắc thì lấy hết dũng khí gọi cho Trương Dương, hắn đại biểu cho Cục du lịch mời Trương Dương ăn bữa cơm chia tay.

Trương Dương đối với việc hình thức này không bất kỳ hứng thú nào, hắn cũng biết Cổ Kính Ngôn phải làm chuyện này, hắn tuy không phải người ý chí gôm thâu nhậu nguyệt nhưng loại người Cổ Kính Ngôn như cỏ leo đầu tường này hắn cũng chẳng muốn so đo. Oan có đầu nợ có chủ, cho dù hắn muốn trả thù thì cũng sẽ tìm tới Hồ Quang Hải, còn đám tiểu nhân đi theo châm ngòi thổi gió này hắn cũng không có hứng thú và cũng không còn tinh lực phản ứng.

Sau khi từ chối Cổ Kính Ngôn mời sau, Trương Dương cúp điện thoại. Giang Nhạc lúc này đi tới giúp hắn pha trà rồi thuận tiện đem tờ Giang Thành nhật báo hôm nay đặt ở trước mặt bàn. Từ khi Trương Dương vào Cục chiêu thương làm việc thì Giang Nhạc trên cơ bản thành thư ký của hắn.

Trương Dương nhìn tờ báo, thời gian gần đây Giang Thành cũng không còn cái đại tin tức gì, đầu đề trang đầu chỉ là một số chỉ đạo của Chính quyền, phần lớn đều quay quanh vấn đề cải cách, đối với tin tức quốc tế hắn không có nhiều hứng thú.

Giang Nhạc cầm theo chén trà ngồi lên ghế sofa rồi cùng Trương Dương nói chuyện về một số kỳ văn dị sự hắn mới nghe được. Hai người đang trò chuyện đến lúc nào nhiệt thì nghe tiếng đập cửa, Giang Nhạc đứng dậy mở cửa, chỉ thấy một thanh âm truyền vào:" Chỗ này có phải văn phòng thị trưởng không?".

Trương Dương nghe nói như thế thì không nhịn được cười, hắn muốn ngồi trong văn phòng thị trưởng lắm nhưng cấp trên lại không đáp ứng a!.

Giang Nhạc lại kinh hỉ nói:" Chu lão sư, ngài tại sao lại đến nơi đây?" Nguyên lại vị gõ cửa này chính là thầy giáo trung học dạy ngữ văn của hắn, lão sư Chu Bảo Kì, Chu Bảo Kì là một trong tám lão sư Giang Thành, còn hai năm nữa là về hưu, hắn lần này tới Tòa thị chính là muốn cáo trạng.

Giang Nhạc mời Chu lão sư vào trong văn phòng ngồi xuống, Chu Bảo Kì vừa ngồi đã nói:" Ta muốn gặp Lý Phó thị trưởng để phản ánh tình huống!".

Trương Dương cùng Giang Nhạc liếc mắt nhìn nhau, Lý Trường Vũ thật ra không dễ dàng gặp như vậy? Hai người đều có chút buồn bực, Chu Bảo Kì tại sao lại trà trộn vào Tòa thị chính?

Giang Nhạc rót cho Chu lão sư chén nước, mỉm cười nói:" Chu lão sư, ngươi uống nước rồi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì đừng nóng vội, nói ra nghe một chút đã để xem ta có thể giúp đỡ được ngươi hay không!".

Chu Bảo Kì tiếp nhận chén trà, uống một ngụm trà rồi nói:" Lý Phó thị trưởng không phải chủ quản giáo dục hay sao. Vấn đề của giáo viên chúng ta hắn không quản thì ai quản? Chuyện của Cục giáo dục hắn không quản sao?".

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 602

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.