Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 192: Thanh Niên Tiến Bộ

Phiên bản Dịch · 2990 chữ

Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu chậm rãi lắc đầu nói:" Không được! Tài chính thành phố có thể trả lương cho giáo viên nhưng mà, chúng ta không thể dùng tài chính quốc gia để trả giá cho những sai lầm của họ! Nếu như đã có tiền lệ thì bất luận hệ thống nào, bất luận Xí nghiệp nào cũng có thể vươn tay về phía chính quyền xin tiền. Đây là một cía động không đáy, là một lỗ thủng lớn vĩnh viễn không thể lấp đầy được!".

Lý Trường Vũ nói:" Thời điểm phi thường cần có thủ đoạn phi thường, quy tắc cũng cần phải vận dụng linh hoạt". Tả Viên Triêu dứt khoát đáp:" Tuyệt đối không phải là vấn đề quy tắc mà là nguyên tắc, quy tắc thì có thể linh hoạt vận dụng nhưng nguyên tắc thì không thể thay đổi".

Kể cả Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ và đa số Thường ủy viên đều đồng ý với quan điểm của Tả Viên Triêu. Nguyên tắc thì không thể thay đổi, nếu toàn bộ sai lầm của Cục giáo dục do chính quyền gánh vác thì tiền lệ này sẽ làm cho tất cả Xí nghiệp, đơn vị đều hướng về phía chính quyền vươn tay ra xin tiền, chính quyền sẽ không rảnh tiếp ứng. Thái độ của Tả Viên Triêu đối với sự kiện này là không sai, về mặt tài chính hắn có chỗ buông lỏng, đồng ý cho Cục tài chính phát lương sớm cho giáo viên nhưng hắn cũng hiện ra nguyên tắc của chính mình. Vụ án góp vốn của hệ thống giáo dục đã lưu lại lỗ thủng tài chính khủng lồ, cái này chính quyền cũng không gánh được.

Lý Trường Vũ nói:" Mọi người có nghĩ tới nếu giáo viên biết được khoản góp vốn bị mất thì sẽ có phản ứng như thế nào không?". Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ thở dài nói:" Cho nên mới nói trên đầu vai ngươi trọng trách rất nặng, nhất định phải làm tốt công tác hệ thống giáo dục! Tránh để cho bọn họ bất mãn mà ảnh hưởng đến công việc". Những lời này của hắn nói rõ cho Lý Trường Vũ. Chính ngươi lo liệu a, hệ thống giáo dục nguyên vốn là do ngươi quản lý, chúng ta quản không được mà chúng ta cũng không muốn quản mọi chuyện.

Lý Trường Vũ trầm mặc xuống, hắn cũng minh bạch tài chính chính quyền như trứng chọi đá, bắt chính quyền chịu vụ này hiển nhiên là không hợp lý nhưng dưới tình huống trước mắt nếu để cho những lão sư kia ý thức được khoản góp vốn đã trở thành bọt nước thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Sự kiện bãi khóa có thể lại lần nữa trình diễn, hơn nữa lại càng diễn ra ác liệt. Nếu lợi dụng thủ đoạn hành chính để can thiệp thì có lẽ sẽ có chút hiệu quả nhưng hiệu quả này đến tột cùng có thể kéo dài bao lâu, Lý Trường Vũ cũng không nắm chắc.

Sự kiện bãi khóa không có tái diễn nhưng tại tất cả trường học, lúc phát tiền lương thì đồng thời không hẹn mà cùng xuất hiện hiện tượng các sư phụ đều không nhận tiền lương. Bọn họ dùng phương thức này để biểu hiện sự phẫn nộ cùng kháng nghị. Dù sao đã gần nửa năm qua không có tiền lương, có thêm một tháng nữa cũng không sao. Cái bọn họ quan tâm nhất vẫn là khoản góp vốn. Cục trưởng Cục giáo dục Trịnh Tiên Thái chạy trốn, só tiền kia bọn họ biết tìm ai để đòi đây? Trường học không có tiền, Cục giáo dục không có tiền, bọn họ chỉ có thể nghĩ đến chính quyền nhưng liệu chính quyền có nguyện ý đi chịu thay khoản góp vốn này sao?

Trịnh Tiên Thái ngồi ở trong xe Trương Dương, vẻ mặt rất chán trường, tâm tình rất phức tạp. Hắn đưa mắt nhìn sang Kinh Sơn của trường học thực nghiệm mà khong khỏi thở dài:" Trương chủ nhiệm.... Ta...... Ta làm như vậy là thành tội phạm!" Trương Dương cười lạnh nói:" Không có người bức ngươi thì ngươi không biết lo đâu a!". Trịnh Tiên Thái bỗng nhiên nói:" Dì Hai ta đến đây!" rồi hắn sợ hãi ngồi lui về sau.

Trương Dương trong lòng mắng thằng nhãi này không có tiền đồ rồi theo ánh mắt của hắn nhìn lại, lúc này hắn thấy một vị lão thái diện mục hiền hòa đi ngang quan bên xe Jeep. Trịnh Tiên Thái dì hai hắn tới đón hai đứa con Trình Kế Cao tan học.

Trương Dương vỗ vào đầu vai Trịnh Tiên Thái một cái khiến hắn giật mình. Trương Dương cười tủm tỉm nói:" Hảo hảo đến tâm sự với dì Hai ngươi, chỉ cần đạt được mục đích thì không nhất định phải dùng thủ đoạn bạo lực!". Trịnh Tiên Thái căn môi dùng sức gật nhẹ đầu.

Trịnh Tiên Thái coi như vẫn còn có chút bổn sự, tốn ít công phu đã đem dì hai hắn cùng hai đứa cháu lừa gạt lên xe Jeep. Trương Dương đưa cho hắn ba bình đồ uống, lão thái thái cùng hai đứa cháu uống xong thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trịnh Tiên Thái nhìn thấy mà sợ hãi, gã Trương Dương này phong cách làm việc thật sự khó lường, nhìn thủ đoạn làm việc thì không giống một cán bộ quốc gia mà căn bản chính là một phần tử phạm tội kinh nghiệm phong phú. " Bọn họ không có việc gì a?" Trương Dương nở nụ cười, đối với phân lượng hắn nắm giữ rất chuẩn xác, tuyệt đối sẽ không tạo thành thương tổn đối với lão thái thái cùng hai đứa cháu trai. Hắn chạy đến một cái buồng điện thoại công cộng ven đường rồi nói:"Nhanh đi gọi điện a, ta cũng không tin Trình Kế Cao không quan tâm đến tánh mạng của mẹ và hai đứa con trai hắn".

Trịnh Tiên Thái không biết điện thoại của Trịnh Kế Cao nên hắn trước tiên gọi về nhà Trình Kế Cao. Người nghe là vợ Trình Kế Cao, Trịnh Tiên Thái dựa theo những gì trước đó đã thương lượng qua cùng Trương Dương gọn gàng dứt khoát nói cho nàng biết, đứa con nàng cùng bà bà đã bị mình đưa đi vài ngày, bảo nàng nói cho Trình Kế Cao một tiếng và cho số di động của Trương Dương. Vợ Trình Kế Cao lập tức gọi điện thoại cho Trình Kế Cao, Trình Kế Cao laoaj tức hoảng sợ, hắn lập tức ý thức được lão nương cùng hai đứa con khả năng bị người bắt cóc.

Trịnh Tiên Thái gọi xong cú điện thoại kia không bao lâu thì điện thoại của Trương Dương vang lên, Trương Dương nhìn nhìn dãy số rồi cười đưa cho Trịnh Tiên Thái. Trịnh Tiên Thái gọi điện thoại thì chợt nghe Trình Kế Cao rống lên giận giữ:" Trịnh Tiên Thái, ngươi đang làm cái gì sao? Nếu mẹ của ta, con của ta thiếu một sợi tóc gáy thì ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!" Trịnh Tiên Thái nguyên bản vẫn rất chột dạ rất không yên, nhưng nghe Trịnh Kế Cao uy hiếp thì không khỏi tức giận nói:" Trịnh Kế Cao, ngươi đừng uy hiếp ta! Tiền góp vốn kia đều là tiền mồ hôi nước mắt của các giáo viên. Ta cho ngươi biết, ta giờ đây không sợ cái gì hết, chết ta còn không sợ, là ngươi làm hại ta đến tình trạng hôm nay, ta cái gì cũng không có nữa, ta sợ cái gì? Mẹ ngươi, hai đứa con trai ngươi đều ở trong tay của ta. Ngươi muốn thế nào a? Báo cảnh sát? Loại ngươi mà đi báo cảnh sát! Dù sao ta là người có tội không thể tha thứ rồi, ta cũng không ngại thêm mội cái tội nữa".

Trịnh Kế Cao căn bản nghe Trịnh Tiên Thái căn bản không sợ đe dọa thì trong nội tâm lập tức hoảng loạn, ngữ khí của hắn bất đầu mềm đi:" Biểu ca, ngươi làm cái gì vậy? Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Tất cả tiền ta đầu tư vào đất rồi, ta cũng muốn trả cho ngươi tiền nhưng ta căn bản không có tiền, ngươi nói ta làm sao bây giờ?" Trịnh Tiên Thái nhìn Trương Dương, Trương Dương ngã về chỗ ngồi phía sau rồi làm ra động tác chém tay xuống. Trịnh Tiên Thái cắn răng nói:" Trình Kế Cao, ngươi chơi ta nhiều rồi, ta cho ngươi ba giờ, nếu ba giờ sau ngươi không trả tiền vào tài khoản chỉ định thì ngươi cứ đợi nhặt xác con ngươi đi a!". Trịnh Tiên Thái nói xong câu hung ác này thì cúp điện thoại luôn.

Trương Dương nhìn về phía hắn dựng ngón cái lên, thằng nhãi này có phong thái của bọn cướp trời cho. Trịnh Tiên Thái trong nội tâm thập phần bất an:" Trương .... Trương chủ nhiệm..... Hắn...... Hắn có thể báo cảnh sát hay không a!?" Trương Dương cười nói:" Hắn muốn báo cảnh sát thì cứ cho hắn đi báo, dù sao chúng ta cũng không bắt cóc con tin, chỉ là ngươi mời bọn họ lên xe nghỉ ngơi một chút." " Đối với chúng ta bây giờ đây thật là bắt cóc....." Trương Dương thở dài nói:" Đừng nói cái gì chúng ta, ta chỉ lái xe mà thôi, ngươi làm gì không quan hệ đến ta!". Hắn một câu phủi sạch sẽ trách nhiệm mà trên thực tế hắn đoán là Trình Kế Cao sẽ không dám báo cảnh sát,, không có ai không quan tâm đến an nguy của thân nhân,. Trình Kế Cao mặc dù là gian thương nhưng cũng không ngoại lệ, hắn không ngừng gọi điện thoại cho Trương Dương nhưng Trương Dương căn bản không có ý định nghe.

Thời gian trôi qua, một giờ sau Trịnh Tiên Thái lại gọi điện thoại lại. Trình Kế Cao hiển nhiên đã luống cuống đầu hàng, hắn nói trong thời gian ngắn như vậy không gom đủ tiền nhiều như vậy mà đáp ứng sẽ chuyển trước cho hai trăm vạn. Trịnh Tiên Thái quả quyết cự tuyệt rồi đọc số tài khoản cho Trình Kế Cao đồng thời gia hạn cho Trình Kế Cao hai giờ , trong thời gian đó hắn phải chuyển đủ tất cả tiền vào tài khoản chỉ định.

Chuyện này cũng coi như có vận khí, Trình Kế Cao lừa Cục giáo dục khoản góp vốn, sau khi sử dụng thì vẫn còn thu lại được không ít. Trước khi giá đất liên tục giảm xuống hắn đã bán được tất cả, hắn không trả cho Trịnh Tiên Thái khoản góp vốn thực sự không phải là không có tiền mà là hoàn toàn không nghĩ tới. Cái loại thương nhân vô lại này có thói quen trêu đùa như vậy, hắn cho rằng Trịnh Tiên Thái nhân viên chính quyền không dám tham ô khoản góp vốn nhưng cho trịnh Tiên Thái một số hoa hồng lớn thì có thể được. Nắm bắt được tâm lí Trịnh Tiên Thái hắn mới không ngừng kéo dài thời gian. Đối với Trịnh Tiên Thái thì Trình Kế Cao rất minh bạch, hắn cho rằng Trịnh Tiên Thái không có lá gan làm ra loại chuyện bắt cóc này nhưng sự tình hết lần này tới lần khác lại ra ngoài dự kiến của hắn. Trịnh Tiên Thái chẵng những đã làm, hơn nữa một lần bắt cóc ba người. Chính câu này, con thỏ gấp quá còn cắn người, Trịnh Tiên Thái gấp, hậu quả gì hắn cũng không để ý.

Trình Kế Cao ruốt cuộc khuất phục, hắn đựa theo mệnh lệnh của Trịnh Tiên Thái ngoan ngoãn đem tiền chuyển về tài khoản chỉ định. Khi Trịnh Tiên Thái vững tin tiền đã về tài khoản chỉ định thì cả người kích động dị thường. Thu hồi được khoản góp vốn có nghĩa là trách nhiệm của hắn đã nhẹ hơn rất nhiều, hắn cũng không cần xa xứ đào tẩu. Đối với Trương Dương hắn lúc đầu sợ hãi giờ biến thành cảm kích, nếu như không có Trương Dương thì khoản góp vốn này cũng không biế năm tháng nào mới có thể thu trở về.

Trương Dương tin sự tình đã làm thỏa đáng thì lúc này mới gọi điện cho Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ nhận được điện thoại thì bất giác giật mình, hắn cũng không có nghĩ đến Trương Dương một mực giúp đỡ hắn để ý chuyện này. Khi nghe nói Trịnh Tiên Thái ở trong tay Trương Dương và khoản góp vốn cũng đã thu hồi lại thì trong nội tâm cảm kích thật sự khó có thể hình dung được. Cái làm hắn đau đầu nhất trước mắt chính là sự kiện này, nếu không cách nào bình ổn được hệ thống giáo dục thì trận phong ba này là trận lớn nhất mà hắn gặp phải kể từ khi đảm nhiệm chức Thường vụ Phó thị trưởng. " Cảm ơn!" Lý Trường Vũ phải rất khó khăn mới nói ra được hai chữ này. Trương Dương nở nụ cười:" Trình Kế Cao đã chuyển tiền về tài khoản chỉ định, ngươi có thể cho người chứng thực. Ta cùng Trịnh Tiên Thái đêm nay sẽ quay lại Giang Thành!".

Lý Trường Vũ sau khi chứng thực đã thu được khoản góp vốn thì nội tâm bớt nặng nề đi rất nhiều. Hắn đem chuyện này báo với Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ.

Hồng Vĩ Cơ nghe nói khoản góp vốn đã được thu hồi, Trịnh Tiên Thái hôm nay cũng sẽ phản hồi Giang Thành thì cũng thở phào một hơi. Thân là nhân vật số một Giang Thành hắn rất không nguyện ý để hệ thống giáo dục xảy ra chuyện lớn như vậy. Hồng Vĩ Cơ mỉm cười nói:" Tiền có thể thu về là tốt rồi, thực sự là sơn cùng thủy tận không đường hi vọng mà lại về!" Lý Trường Vũ có chút ít cảm khái nói:" Chuyện này ít nhiều là nhờ Trương Dương, khi Trịnh Tiên Thái đào tẩu thì hắn đã lặng lẽ theo dõi, bức bách Trịnh Tiên Thái đem khoản góp vốn phun ra!" Lý Trường Vũ cũng không biết tin tức cụ thể về khoản góp vốn.

Hồng Vĩ Cơ nói:" Trương Dương xác thực rất có bổn sự, chuyện hệ thống giáo dục lần này hắn lại lập đại công rồi!". Trong lòng hắn thầm nghĩ, Trương Dương thật đúng là phúc tinh của Lý Trường Vũ. Nếu khoản góp vốn này không cách nào truy hồi kịp thời thì hệ thống giáo dục rất nhanh sẽ sinh ra nguy cơ chưa từng có và Tả Viên Triêu tuyệt sẽ không buông tha cơ hội này để chèn ép Lý Trường Vũ. Hồng Vĩ Cơ nhấp một ngụm trà nói:" Trường Vũ, khoản góp vốn sau khi lấy về phải nhanh chóng trả cho các lão sư để cho bọn họ có thể an tâm".

Lý Trường Vũ nói:" Ta đã cho người đi thông báo nhưng muốn phát số tiền kia đến tay từng cá nhân thì chỉ sợ cũng phải mất vài ngày, hơn nữa khoản hoa hồng mà Cục giáo dục đáp ứng trong quá khứ chắc cũng không thể thực hiện được".

Hồng Vĩ Cơ cười nói:" Có thể đem tiền vốn tìm trở về cũng đã là vạn hạnh trong bất hạnh, ta không tin nhưng giáo sư này còn có người nghĩ đòi được chia khoản hoa hồng đâu?". Hắn đặt chén trà xuống nói:" Sau khi Trịnh Tiên Thái trở về thì trực tiếp đưa đến cơ quan kiểm sát. Một cái Cục giáo dục mà lá gan lại lớn như thế, tiền góp vốn hơn bảy trăm vạn, một số tiền lớn như vậy mà cũng dám tham ô".

Lý Trường Vũ hiện tại tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, hắn nở nụ cười một tiếng nói:" Thật ra cái hiện tượng lén góp vốn này không chỉ tồn tại ở Cục giáo dục mà trong rất nhiều các đơn vị sự nghiệp đều có. Ta nhân lúc này muốn sửa sang lại, bằng không sau này sẽ có sự tình giống như vậy phát sinh".

Hồng Vĩ Cơ gật đầu nói:" Trước tiên đem sự tình giải quyết xong rồi nói sau, giờ đây báo tình đã đưa tin nhưng ta cũng không muốn sự tình náo loạn. Việc này đã xảy từ lâu nhưng những gì trong tỉnh nghe được tấ cả đều là mặt trái của chúng ta gì đó, những người lãnh đạo sẽ không nghĩ đến nguyên nhân căn bản của sự việc mà họ chỉ cảm thấy chúng ta không có năng lực, chúng ta những lãnh đạo thành phố này không có bổn sự." Lý Trường Vũ thấp giọng nói:" Lần này hệ thống giáo dục xảy ra chuyện này ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm,Hội nghị thường ủy lần sau ta sẽ công khai tự kiểm điểm!".

Hồng Vĩ Cơ nói:" Cũng may việc này cũng không có tạo thành hậu quả quá lớn, lần này chẳng những ngươi phải kiểm điểm mà tất cả lãnh đạo thành phố chúng ta cũng phải hảo hảo tự phê bình!"

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi infinite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 543

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.