Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ mạo kiều thê cầu hoan

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

"Phu quân ngươi làm sao vậy? Ngày hôm nay ngươi thường xuyên giật mình, chẳng lẽ do ngươi uống quá nhiều rồi?"

Rõ ràng vẫn là âm thanh thanh thúy kia của Cố Thanh Nhi, nhưng mà lại là phát ra từ miệng đầu lâu trắng kia.

Triệu Huyền cố áp chế nỗi chấn kinh trong lòng, gật đầu nói:

"Đúng vậy a đúng vậy a, dường như do uống quá nhiều rượu, ta cảm thấy đầu rất đau rất choáng váng."

Hắn cố biểu hiện ra rất bình thường, từ trên giường ngồi dậy, đi tới bàn rót một chén nước muốn uống một chút để bình ổn tâm tình.

"Phu quân, đó là rượu a! Ngươi còn muốn uống..."

Âm thanh Cố Thanh Nhi vang lên.

Triệu Huyền lắc đầu bồi chữa hành động vô ý thức của mình:

"Không có, ta chỉ muốn tìm một chén nước giải rượu."

Cố Thanh Nhi chỉ tới một phương hướng:

"Có trà ngon ở kia, ngươi hãy uống một chút."

Triệu Huyền liếc mắt nhìn lại phương hướng kia, nhìn thấy một bình trà.

Nhưng hắn có một loại ảo giác, vừa rồi vị trí đấy trống rỗng, bình trà này đột nhiên hoành không xuất hiện.

"Tốt a tốt a!"

Hắn đi tới rót ra một chén trà uống vào, một dòng nước ấm áp chảy xuôi vào dạ dày, theo đó đầu não hắn vốn thanh minh bỗng cảm thấy êm dịu thoải mái, mơ hồ mê muội, bụng dưới nóng hừng hực, dục vọng dâng cao.

Cảm giác nhói đầu lại đến.

Một tia thanh minh hiện lên, vốn hắn đang chảy nước bọt ra khoé miệng hướng về phía Cố Thanh Nhi bước đến bỗng dừng lại.

Mặc dù không hiểu vì sao bản thân lại nhìn Cố Thanh Nhi thành một bộ bạch cốt, nhưng sự tình kỳ lạ khiến hắn không dám vọng động, quyết định tĩnh quan kỳ biến quan sát tình thế.

"Nương tử, ta cảm thấy rất mệt mỏi, thực sự muốn ngủ a."

Triệu Huyền uể oải nằm xuống giường. Mặc dù hắn không sợ hãi nhưng khi nghĩ đến bên cạnh mình là một bộ bạch cốt hành sự như nhân loại, lông tơ theo bản năng dựng đứng lên.

Rốt cục thứ hắn nhìn thấy là ảo giác hay là sự thật?

"A?"

Cái này làm cho Cố Thanh Nhi không hiểu ra sao.

Vừa rồi không phải hắn mang bộ dáng sắc lang vồ tới nàng a, sao đảo mắt đã nằm xuống muốn ngủ rồi?

Một lúc sau, Triệu Huyền nghe được âm thanh khóc thút thít bên cạnh.

Hắn ngồi dậy nhìn thấy "Bạch cốt" quay mặt vào tường khóc thút thít. Hắn vỗ vỗ bả vai nàng hỏi:

"Sao nàng lại khóc rồi?"

A, rõ ràng ta chạm vào vai bạch cốt, sao lại có xúc cảm như cạm vào da thịt thực thụ như vậy?

Chẳng lẽ ta có ảo giác nên mới nhìn thấy bạch cốt?

Khi "Bạch cốt" quay đầu lại, Triệu Huyền lại nhìn thấy bộ dáng Cố Thanh Nhi.

Còn tốt.

Vẫn là hình dạng này nhìn quen thuộc.

Cố Thanh Nhi nức nở:

"Có phải là phu quân có người thương nhớ khác nên không để tâm Thanh Nhi rồi? Nếu không động phòng, vậy chẳng phải là phu quân không muốn ta chân chính trở thành thê tử ngươi? Đêm động phòng nữ nhân một đời chỉ có một. Ngươi... ngươi để ta phải làm sao a?"

Nàng vừa khóc, vừa vùi đầu vào ngực Triệu Huyền, tay nhỏ vô lực đấm vào lưng hắn.

Triệu Huyền ôm bả vai kiều thê gầy gò, an ủi:

"Ta... thực sự có lỗi... chỉ là hiện tại ta..."

Hắn thực sự rất muốn nói, ta sợ nàng.

Nhưng không thể nào thốt ra khỏi miệng.

Vào lúc này, cơn nhói đầu kia lại đến.

Cố Thanh Nhi mỹ mạo lại biến thành bạch cốt.

Triệu Huyền kém chút chửi mẹ thành tiếng. Có thể đừng cách một khoảng thời gian ngắn lại biến thành hình dáng khác nhau được không a? Thực sự là không thích ứng nổi.

Không còn cách não, cưỡng chế cảm giác kỳ dị trong đầu, ôm trong mình một bộ bạch cốt, Triệu Huyền lên tiếng an ủi:

"Tốt a đừng khóc nữa, ta sẽ bù đắp cho nàng."

"Ngươi bù đắp ta thế nào?" Cố Thanh Nhi ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm.

Nhìn đầu lâu trắng xám kia, Triệu Huyền có một loại xúc động muốn nói ra sự thật.

Dù sao cũng là thê tử cưới qua cửa, cũng phải cho nàng một công đạo a.

Thế nhưng lời vừa ra đến miệng, bạch cốt lại biến thành Cố Thanh Nhi.

Nhìn khuôn mặt yêu kiều lã chã nước mắt làm người đau đớn kia, lời hắn muốn nói ra đành phải nuốt ngược trở lại.

"Nàng muốn ta bù đắp như thế nào?" Lau lau nước mắt của nàng, Triệu Huyền ôn nhu hỏi.

Cố Thanh Nhi cúi đầu, tay vẽ vẽ ngực hắn: "Ta... Muốn trở thành thê tử ngươi."

Nghe nàng nói Triệu Huyền không khỏi dấy lên nghi ngờ.

Nàng luôn muốn mình lâm hạnh là có ý gì.

"Ta thực sự rất mệt mỏi, lần sau..."

Triệu Huyền quyết định dùng kế hoãn binh.

Mắt thấy Triệu Huyền khảng khái đáp lại sau đó nằm xuống ngủ, Cố Thanh Nhi thực sự gấp.

Sau cùng nàng phải tự tay động thủ. Nằm lên thân Triệu Huyền ôm chặt hắn:

"Nếu phu thân quá mệt mỏi, vậy hãy để ta giúp ngươi. Ngươi chỉ việc nằm hưởng dụng là được rồi."

Nói xong, tay nàng di chuyển xuống phía dưới.

Thân hình mỹ thê lồi lõm ngồi trên người, chỉ cần hơi ngước nhìn lên, sẽ nhìn thấy hình ảnh làm cho người điên cuồng, tư thế này xác thực vô cùng gợi cảm, dục vọng Triệu Huyền đã lấp đầy não. Xác thực hắn khó mà từ chối nổi dụ hoặc này.

Bàn tay ngọc phấn của Cố Thanh Nhi đã chạm đến giới hạn Triệu Huyền.

Cứ tiếp tục nằm im như vậy sẽ không phải là cách.

"Đủ rồi!"

Triệu Huyền quát lên giận dữ làm cho Cố Thanh Nhi giật mình sững sờ.

Hắn ngồi dậy đẩy nàng ra, chỉ mặt nàng quát tháo:

"Rõ ràng nàng là tiểu thư nhà gia giáo, vậy mà có bộ dáng thành thạo như vậy. Chẳng lẽ nàng từng làm ra chuyện gì có lỗi với ta?"

"Ta không có..." Cố Thanh Nhi liên tục lắc đầu, thần sắc hỗn loạn.

"Đủ đủ đủ, ta không muốn nghe nữa!"

Triệu Huyền để lại một tiếng, sau đó bước ra khỏi phòng. Để lại Cố Thanh Nhi thẫn thờ một mình.

Chỉ có thể làm đến nước này để thoát khỏi vậy.

"Ô ô ô..."

Trong phòng truyền ra âm thanh Cố Thanh Nhi nức nở.

Bước ra khỏi phòng, Triệu Huyền chợt nhận ra bản thân đang trần truồng chưa mặc lại y phục, gió lạnh thổi vào làm hắn rùng mình.

Quay trở vào phòng mặc y phục, chợt hắn kinh hãi. Giữa phòng Cố Thanh Nhi đang lảo đảo đứng trên bàn vắt dây qua xà nhà dự định treo cổ, vòng dây đã đặt đến cổ.

"Dừng lại!"

Triệu Huyền vội vàng tiến tới mang nàng xuống, ôm tới giường, một bên vỗ về thân thể nàng run rẩy một bên trách cứ:

"Nàng dự định làm gì? Tự tử sao? Không sợ ta đau lòng a?"

Cố Thanh Nhi không còn khóc, ngữ khí vô hồn nói:

"Phu quân đã coi ta là loại nữ nhân bất trung trinh không có tiết hạnh, ta làm sao còn mặt mũi sống trên đời, chết đi không phải tốt hơn sao?"

"Ai, ngươi làm sao có thể suy nghĩ dại dột đâu..."

Triệu Huyền cảm thấy có lỗi, ôm nàng an ủi một hồi lâu.

"Vậy vì nguyên cớ gì ngươi luôn từ chối ta?" Cố Thanh Nhi đặt tay lên má hắn hỏi.

Ánh mắt nàng u oán làm cho người đau lòng thay.

"Ta..." Triệu Huyền chợt cảm thấy bản thân không còn gì để nói.

Viện lý lẽ gì bây giờ a?

"Đêm khuya sắp sửa tới canh ba, ta và chàng cũng không nên náo nhiệt nữa."

Cố Thanh Nhi bỗng nhẹ giọng, lôi kéo Triệu Huyền nằm xuống.

Hắn cứ nghĩ nàng lại chuẩn bị ra yêu sách gì, không ngờ nàng thực sự cứ vậy mà gác đầu lên vai hắn thiếp đi.

Triệu Huyền yên tâm, qua một lúc, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Đột nhiên, hắn cảm thấy dưới thân có dị động.

Mở mắt ra liền nhìn thấy Cố Thanh Nhi ngồi trên thân hắn sắp sửa "hành động".

Nhân lúc không để ý mà trộm nhà a?

"Không được a, nàng..."

Triệu Huyền nỗ lực đẩy nàng ra, nhưng không hiểu vì sao ngày thường Cố Thanh Nhi yếu ớt mỏng manh, lúc này lại rất khoẻ.

"Phu quân, ta yêu chàng, hãy nằm im."

Cố Thanh Nhi gạt tay hắn ra, nỗ lực hạ xuống.

"Không thể nào."

"Chàng không yêu ta?"

"Ta yêu nàng, nhưng hiện tại không thể..."

"Ta biết chàng mệt mỏi, chỉ cần nằm ngoan là được a."

"Không... đừng..."

"Đừng cử động."

"Không!"

"Ô ô..."

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.