Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Sinh Ức Kiếp Luân Hồi

Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

Thẳng đến khi Triệu Huyền dùng hết sức bình sinh nỗ lực đẩy Cố Thanh Nhi ra, làm cho nàng té ngã sang bên cạnh.

Cảnh tượng xung quanh hắn như đèn kéo quân, ồ ạt loé lên rồi biến mất, thay vào đó hiện tại hắn đang ngồi trên ghế trúc trong một thạch động.

Đối diện có một nữ nhân diễm lệ cũng đang ngồi trên ghế trúc.

Hắn và nàng đều ở trên một đài cao.

Dung mạo này... không phải Cố Thanh Nhi hay sao?

Hắn vô thức nhìn sang bên cạnh, phát hiện bên mình cũng có một Cố Thanh Nhi khác, mà sau vài khắc, Cố Thanh Nhi này biến thành một trương người giấy.

Cái này...

"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại."

Cố Thanh Nhi ngồi trên ghế trúc ung dung mỉm cười.

Triệu Huyền nghi hoặc không hiểu:

"Vừa rồi... là ảo giác?"

Cố Thanh Nhi thở dài một hơi lắc đầu, ngữ khí tang thương:

"Vừa rồi là hình ảnh quá khứ của chúng ta."

"Của chúng ta?"

Triệu Huyền nghi hoặc gấp bội.

Cố Thanh Nhi ngạc nhiên nói:

"Ngươi quả thật không còn nhớ?"

Hai mỹ mâu ngấn lệ, chậm rãi chảy ra hai dòng nước mắt:

"Ngày ấy, hai chúng ta thành thân. Vốn ta dự định cùng ngươi sống một cuộc sống hạnh phúc, ngày ngày ta vì ngươi may áo làm cơm, sinh một bảo bối...

Về sau, ngươi vẫn quyết định tới kinh thành dự thi.

Chuyến đi ấy, ngươi có duyên gặp được một tiên nhân, bái sư học nghệ, lên núi tu tiên.

Ngươi để lại hai mẫu tử ta hàng ngày trông ngóng mong chờ ngươi trở về.

Đến khi tóc ta chuyển bạc. Dung mạo ta phai tàn. Mắt vẩn đục.

Nhi tử thì theo quân gia tuyển mộ, gia nhập chiến trường chém giết, về sau nó không về, mà chỉ có hung tin chiến tử."

Cố Thanh Nhi nức nở, ánh mắt u oán nhìn hắn, ngừng một lúc rồi nói tiếp:

"Thẳng đến lúc ta sắp từ giã thế gian, ngươi bỗng nhiên xuất hiện.

Tình cảnh lúc đấy ngươi còn nhớ sao, ngươi vẫn giữ được dung mạo thanh xuân, anh tuấn bất phàm, còn ta? Ta chỉ là một lão thái bà, làn da thô ráp, xấu xí ma chê quỷ hờn. Đứng cạnh ngươi rất chênh lệch.

Ngươi chỉ để lại một câu: Ta một lòng theo tiên đạo, phu thê vĩnh biệt, tơ hồng đứt bỏ.

Thế mà lúc ấy có một nữ nhân bay đến, ngang nhiên trước mặt ta dắt tay ngươi bay về trời. Ngươi một chút phản ứng cũng không có, chỉ lúng túng nhìn ta, rồi nói đây là bằng hữu của ngươi.

Lúc ấy nàng ta mạnh bạo hôn ngươi trước sự chứng kiến của ta.

Có bằng hữu nào như vậy sao?

Ngươi thậm chí không nói gì như là thừa nhận việc ấy, sau đấy bay đi mất."

Lời của nàng làm cho Triệu Huyền thực sự hoài nghi nhân sinh.

Bản thân hắn cặn bã đến mức như vậy sao?

Không có a!

Hắn nhịn không được hỏi:

"Vậy sau đó như thế nào?"

Cố Thanh Nhi ngừng lại một chút rồi ô ô khóc:

"Ngươi... vậy mà ngươi thản nhiên hỏi như vậy... ngươi không quan tâm đến tâm tình của ta một chút nào sao?"

"Được a được a, là ta không tốt."

Triệu Huyền phải an ủi hồi lâu, nàng mới dừng khóc kể tiếp.

"Vào lúc ấy, ta vì hận ngươi phụ tình, nên đã đi đến bên bờ vực.

Ngươi nghĩ ta còn gì? Ngươi bỏ ta, nhi tử tử trận nơi chiến trường xa xôi, phụ mẫu thân nhân chỉ còn lại nắm cát vàng, ta tiếp tục sống thì có ý nghĩa gì?

Bởi vậy ta đi đến bờ vực dự định nhảy xuống tự tử. Dù sao trước sau gì cũng chết, chết sớm một chút bớt đi nỗi khổ dày vò khi phải sống tại thế gian.

Trùng hợp thay, mạng ta lớn, rớt xuống không chết mà lọt vào động phủ của một tiên nhân."

Triêu Huyền nghe đến đây cảm thấy có chút kỳ quái, đây chẳng phải phải thiết lập khuôn mẫu của nhân vật chính, thường xuyên rớt xuống vực rồi tìm thấy bảo vật bí tịch thượng cổ các loại hình a?

Cố Thanh Linh nói tiếp.

"Từ đấy ta chăm học nghệ. Có được tu vi, trở thành tu sĩ, thọ nguyên ta tăng trưởng, dung mạo trẻ lại biến thành bộ dáng cũ. Lúc ấy ta bắt đầu đi tìm ngươi."

"Trải qua muôn trùng hiểm trở mới tìm được đến ngươi, lại nghe thấy hung tin, ngươi bị ả tình nhân kia lừa đảo. Trong thân thể ngươi có thánh cốt, loại linh cốt giúp ngươi sở hữu tư chất tu luyện tuyệt thế, tiền đồ vô song. Nàng ta đã lừa ngươi tiến vào trận pháp đặc thù, móc ra linh cốt của ngươi."

"Lúc ấy ta nổi cơn thịnh nộ, dù ngươi phụ tình phụ nghĩa, nhưng ân tình phu thê vẫn còn đó sao ta có thể nào quên. Ta tiến vào đại trận đại chiến bảy bảy bốn chín ngày với nữ nhân kia. Ngươi biết kết cục thế nào không?"

Triệu Huyền bị lôi cuốn theo tiết tấu, vô thức hỏi: "Kết cục ra sao?"

Cố Thanh Nhi nói tiếp.

"Thực lực ta vốn không bằng nữ hồ li kia. Nhưng vì nàng ta đã tiêu hao nhiêu nguyên căn để thôi động trận pháp, lại thi triển bí thuật để móc ra linh cốt của ngươi, nên chiến lực không còn năm phần lúc toàn thịnh.

Cũng bởi vậy mà ta có thể đánh ngang tay với nàng. Sau cùng đến bước đồng quy vô tận. Nàng ta quyết tâm tiêu hao hết thọ nguyên thay đổi cách thức đại trận vận hành, biến thành một loại đại trận khác, nhốt lại chúng ta trong đại trận, vĩnh viễn phong ấn trong một bí cảnh, gọi là Tam Sinh Ức Kiếp Luân Hồi."

"Đã mấy trăm ngàn năm trôi qua, ta thức tỉnh lại được một phần ý thức, muốn gọi ngươi tỉnh lại nhưng ngươi lại vô hồn mất hết thần trí. Ta hao tổn một bộ phận thần hồn mới làm ngươi tỉnh lại, không ngờ ngươi không còn nhớ chút gì.

Vì thế mới thi triển bí pháp làm cho ngươi nhập mộng, mộng về ký ức của chúng ta."

Nói đến đây, Cố Thanh Nhi lại rưng rưng nước mắt chực tuôn:

"Ta không ngờ ngươi lại đối với ta có thành kiến như thế. Vốn đêm hôm đó chúng ta động phòng, nhưng trong mộng ngươi lại liên tiếp từ chối ta.

Ngươi căm ghét ta như vậy sao? Vì cái gì, vì cái gì a?

Nếu chúng ta động phòng, ngươi sẽ tiếp tục mộng thấy những cảnh tượng về sau, ngươi sẽ nhớ ra tất cả, nào có bộ dáng hồ đồ như bây giờ?"

Triệu Huyền phát hiện mình không trả lời được.

Như vậy chính mình thật có lỗi a, nàng vốn dĩ giúp hắn nhớ lại quá khứ bằng mộng thuật, chính mình không hiểu được tâm ý của nàng lại làm ngược lại.

Hắn muốn nói sự thật chính mình nhìn thấy hình ảnh bạch cốt nên sợ hãi nhưng không thể, nếu nói ra không chừng sẽ làm nàng thất vọng nát tâm.

"Thi triển mộng thuật như vậy hẳn là tổn hao nhiều lắm a, nàng có còn ổn không?"

Triệu Huyền ôn nhu hỏi.

Cố Thanh Nhi lau nước mắt:

"Ta không sao, ngươi không cần phải quan tâm ta."

Triệu Huyền lắc đầu:

"Sao ta có thể vô tâm như vậy được. Ta đã sai một lần rồi, không thể sai thêm nữa. Nếu ngươi không sao, vậy hãy thi triển lại mộng thuật, để ta nhớ rõ lại hoàn toàn quá khứ kia, để ta có thể chân thật tự vấn lương tâm bồi tội với ngươi..."

Cố Thanh Nhi hừ một tiếng nói: "Ngươi nghĩ thi triển bí thuật này thực sự không bỏ ra đại giới gì sao, không ngờ ngươi lại vô tâm như vậy."

Triệu Huyền một mặt im lặng.

Vừa rồi nàng không phải nói như vậy a.

Tâm tư nữ nhân thật khó suy đoán.

"A, sao ta không thể đứng dậy?" Lúc này Triệu Huyền mới chú ý tới bản thân không thể rời khỏi ghế trúc.

"Địa phương này chính là bí cảnh kia, chúng ta đã bị vây tại nơi này không biết bao nhiêu thời gian, nếu có thể đứng dậy là có thể rời khỏi ghế, ta đã làm như vậy ngàn lần." Cố Thanh Nhi đáp.

"Vậy nữ nhân kia có..." Triệu Huyền hỏi.

Cố Thanh Nhi gật đầu: "Đúng vậy, nữ nhân kia cũng bị giam giữ ở đây. Nếu nàng không bỏ ra đại giới, làm sao có thể giam giữ chúng ta."

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.