Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch cốt thê tử

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

Phía trước thuyền xuất hiện một đoàn sương mù, hàng ngàn cơn lốc xoáy như từ mặt biển mọc lên phiêu động.

Thuyền nhỏ chậm rãi trôi đi, không biết lúc nào đã tiến vào khu vực này.

Một tia lực lượng kỳ lạ giữa thiên địa đánh gãy quá trình thi pháp của Mặc Băng Nghiên, sóng biển nổi lên gào thét dữ tợn, thuyền nhỏ ở trong đại hải rộng lớn bất lực bị cuốn đi mất phương hướng, quay cuồng điên đảo.

Triệu Huyền chỉ nhớ được rằng, giữa đại hải thịnh nộ gào thét, hắn không thể nắm được tính mạng chính mình trong tay.

Thuyền nhỏ không chống chọi được lâu trong biển lớn, nhanh chóng bị lật xoay nhiều lần, cuối cùng bị xé tan thành nhiều mảnh.

Triệu Huyền cũng không biết bản thân hôn mê từ lúc nào.

Trong lúc mơ hồ, cảm thấy bản thân được người nhấc lên, bay lên không trung.

Mặc Băng Nghiên, nàng không phải người thường, nàng là ai?

Chỉ tiếc cuồng phòng quá lớn, Mặc Băng Nghiên ôm chặt hắn trong ngực lung lay phi hành trong gió, cuối cùng cũng kiệt sức rơi xuống.

Thân thể hắn vô lực bị sóng dữ gào thét cuốn đi.

Trên thân hắn vết thương chồng chất không ngừng chảy ra máu tươi.

Những giọt máu này bị dòng nước cuốn đi trôi tứ tán, thời điểm thân thể Triệu Huyền bị cuốn qua một viên ngọc trai, máu hắn chảy lên viên ngọc trai ấy, lập tức bị ngọc trai hấp thụ.

Ngọc trai loé sáng, biến thành một hư ảnh bạch quang, không nhanh không chậm, đảo mắt đã tiềm nhập thân thể Triệu Huyền rồi sau đó biến mất.

. . .

"Tỉnh dậy, ca ca mau tỉnh dậy."

"Giờ lành đã điểm, nếu ngươi không mau mau thức dậy sẽ không còn kịp a!"

Triệu Huyền mơ hồ cảm thấy có người vỗ má mình.

Mở mắt ra, phát hiện có bốn khuôn mặt đang chăm chú nhìn lấy mình.

"Hô..."

Triệu Huyền ngồi dậy thở dốc một hơi, nguyên lai hình ảnh bản thân lưu lạc giữa biển vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Nhớ lại hình ảnh Mặc Băng Nghiên, không hiểu sao trong nội tâm hắn có một tia tiếc nuối.

Trước mắt hắn là phụ mẫu cùng nhị đệ và tam muội.

Phụ mẫu nay đã già ngoài chữ thất, mỗi một cử động trên nét mặt đều sẽ dẫn đến từng trận nhăn nhăn nhó nhó.

Nhị đệ hắn năm nay đã ngoài hai mươi, mà tam muội mới mười một tuổi.

"Tiểu tử này còn ngây ngẩn ở đấy làm gì, mau mau đi ra lên ngựa đón nàng dâu về cho nương."

Mẫu thân hắn quát nhẹ, ánh mắt hiện lên một tia vui mừng.

Lúc này Triệu Huyền mới để ý thấy bản thân đang mặc đồ tân lang đỏ chót lộng lẫy.

Nhớ lại ký ức, bản thân hắn là con của một điền phu nghèo, quanh năm bữa no bữa đói.

Thời điểm đó hắn có ba lựa chọn, một là tiếp tục làm ruộng, hai là xông pha trận mạc làm ra một số chiến tích tốt, có cơ hội được phong chút chức vị nhỏ.

Ba là lên kinh thành dự thi, trở thành một văn nhân, hi vọng áo gấm về quê.

Thời điểm này đao binh yên ổn không có chiến tranh, bản thân hắn muốn làm rạng danh tổ tông, không muốn chôn mình nơi sơn quê nghèo kia nữa.

Bởi vậy hắn quyết định lên kinh thành dự thi.

Đi qua một trấn lớn, nơi này Cố gia trang là nhà giàu nhất, cơ ngơi nhiều không đếm hết.

Đúng vào thời điểm này, nhi nữ độc nhất của gia chủ Cố gia, Cố Thanh Nhi ném tú cầu kén rể.

Triệu Huyền ngơ ngơ ngác ngác đi tới xem náo nhiệt, không ngờ dẫm phải vận khí cứt chó, tú cầu ném trúng người hắn.

Sau đó hắn từ bỏ lên kinh thành dự thi, trở về quê chuẩn bị hôn sự.

Không phải hắn từ bỏ lên kinh thành, mà là nhà Cố gia rất giàu, bọn họ đã chọn được ngày lành tháng tốt, không muốn hôn sự của con gái bị chậm trễ.

Mà năm nào cũng có kỳ thi a.

Hôn nhân đại sự mới là việc quan trọng hàng đầu. Dù cho Triệu Huyền không thành quan cũng có thể ở rể a.

Năm sau dự thi cũng tốt.

Triệu Huyền đi ra nhảy lên ngựa, dẫn đầu đoàn kiệu hoa, liễn hoa rực rỡ, phía sau ngươi bưng lễ vật, người đánh nhạc cụ...

Vì để chuẩn bị cho hôn sự này, nhà hắn đã phải bán hết chín phần gia sản.

Ngồi trên ngựa, Triệu Huyền hoan hỷ, phấn khởi vẫy tay với đám người trong thôn chúc mừng hắn.

. . .

"Triệu ca, hôm nay là ngày vui của ngươi, ta chỉ có một phần lễ mọn, ngươi không được chê cười."

"Triệu chất tử, uống một chén rượu mừng với bá bá."

". . ."

Triệu Huyền nâng chén với đám khách nhân, vui vẻ say sưa quên cả trời đất.

Vãn tiệc, hắn lảo đảo bước vào động phòng. Vì uống quá nhiều rượu, mắt mờ vụng về, bước đi phải vịn mọi thứ xung quanh.

"Ca ca ngươi cẩn thận một chút."

Tam muội trông thấy lập tức đến đỡ hắn.

"Muội muội tốt, đợi sau này ca ca sẽ tìm một rể hiền cho ngươi."

Triệu Huyền vươn tay vuốt mái tóc tam muội, ánh mắt toát vẻ cưng chiều.

"Không nói với ca ca ngươi."

Tam muội đỏ mặt đấm nhẹ thân thể hắn.

Triệu Huyền cười lớn một tiếng, dưới sự giúp đỡ của muội muội đáng yêu, thành công đi vào phòng.

"Nương tử, nàng đợi ta có lâu không?"

Triệu Huyền nhìn đến thân ảnh yểu điệu mặc trang phục tân nương ngồi trên giường mà lòng rạo rực.

Cố Thanh Nhi đi tới bên bàn, rót ra hai chén rượu:

"Phu quân, điều này ngươi còn hỏi ta sao? Tốt rồi, uống rượu giao bôi, từ nay ta sẽ là người của ngươi."

"Không ngờ ta có thể may mắn cưới được ngươi làm thê tử."

Triệu Huyền cầm lên chén rượu, cùng Cố Thanh Nhi khoác tay, đặt chén rượu tại bên môi.

Giữa lúc này, đầu hắn nhói đau.

Trong chớp mắt, hắn cảm tưởng như mình vừa nhìn thấy một bàn tay xương trắng hếu.

Triệu Huyền hơi giật mình, nháy mắt một cái, cảnh tượng trước mắt vẫn không có gì thay đổi cả.

Thê tử mỹ miều chạm nhẹ cổ tay ngọc phấn lên tay hắn, một mùi u hương lan đến làm hạ thân Triệu Huyền rục rịch. Cố Thanh Nhi nghi hoặc hỏi:

"Phu quân ngươi làm gì? Sao bỗng nhiên chững lại?"

"Không có gì a, dường như ta đã uống quá nhiều rượu dẫn đến tinh thần không tốt."

Triệu Huyền thực sự nghĩ bản thân uống quá nhiều rượu làm đầu óc choáng váng.

Uống xong rượu giao bôi, hắn bế Cố Thanh Nhi lên giường. Hồi hộp lật lên khăn che mặt tân nương.

Thời điểm này, hắn chợt sững sờ.

Nàng thật đẹp, đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào hắn từng nhìn thấy. Tựa như tiên nữ hạ phàm vậy.

Dung nhan này chẳng khác gì một bức tượng được đắp nặn công phu bởi bàn tay của tạo hoá.

"Nương tử!"

Hô hấp Triệu Huyền trở nên gấp gáp, hắn vội vàng cởi y phục, đè lên thân thể Cố Thanh Nhi.

Hôn lên môi.

Nụ hôn này thật lâu, sâu đắm như thời gian vĩnh cửu, tĩnh lặng như mặt hồ không gió, ngọt ngào như mỹ vị tuyệt nhất thế gian.

"Ô ô..."

Cố Thanh Nhi bị hắn hôn không thở được, cố đẩy hắn ra nhưng thân thể nàng yếu ớt, không thể đẩy ra. Sau cùng đến lúc Triệu Huyền chủ động rời môi, nàng mới hờn dỗi thở hổn hển:

"Phu quân hư, ngươi muốn hại chết nhân gia phải không?"

Triệu Huyền cười nhu tình:

"Nếu chết ngạt dưới đáy biển đại dương tình yêu, liệu nàng có bằng lòng."

"Miệng ngươi thật ngọt!"

Cố Thanh Nhi bĩu môi, da mặt đỏ bừng quay đầu sang một bên.

Đợi một lúc thấy Triệu Huyền không có động tĩnh gì, nàng mới nhỏ tiếng vo ve:

"Ta bằng lòng!"

Chỉ một lời này, làm cho Triệu Huyền phá phòng.

Hắn cúi đầu xuống, vùi mình lâm hạnh kiều thê.

Mây mưa như nước, nhu tình mật ngọt.

Xoạt xoạt, từng kiện y phục tân lang tân nương bị ném xuống đất.

Nến trong phòng đồng loạt tắt đi.

Hai thân thể trần truồng cuốn chặt lấy nhau. Tựa như vĩnh viễn không muốn tách rời.

Giữa lúc Triệu Huyền chân chính sắp sửa vào chính sự, cảm giác đầu đau nhói kia lại quay trở lại.

Ánh trăng sáng thông qua lớp giấy cửa sổ chiếu đến, hai mắt Triệu Huyền hiện lên bạch quang lóng lánh.

"Cẩu thí!"

Hắn không khỏi giật mình chấn kinh.

Không biết từ lúc nào, dưới thân thể hắn không còn là Cố Thanh Nhi, mà là một bộ bạch cốt trắng xám.

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.