Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến Tung Thê cùng Thấu Vi Thạch

Tiểu thuyết gốc · 1888 chữ

Triệu Huyền lạnh nhạt mở miệng: "Nói chính sự."

Tưởng Kiến Hành lấy trong người ra một khối bảo thạch màu đỏ nhạt:

"Tại hạ nhờ khối Thấu Vi Thạch này mới có thể nhận ra tu vi của tiền bối."

Hắn ngựa không dừng vó, miệng không dừng lại giải thích cách sử dụng cho Triệu Huyền.

"Ngài chỉ cần quan sát màu sắc, căn cứ độ sáng là có thể..."

Kẻ này rất thức thời, một chữ cũng không dấu diếm một năm một mười nói ra, tiện thể kể luôn xuất xứ, mỗi ngày hắn mang ra lau chùi sạch sẽ bao nhiêu lần, tầm quan trọng...

Triệu Huyền một bên nghe kẻ này lảm nhảm, một bên thử đưa một tia thần thức vào trong Thấu Vi Thạch dò xét.

Vậy mà bên trong có tận năm tầng cấm chế.

Hẳn là không chỉ dừng ở năm tầng cấm chế, chỉ là hiện tại tu vi Triệu Huyền nhỏ yếu, không thể xem thấu phần phía sau mà thôi.

Một phàm nhân như Tưởng Kiến Hành vậy mà dẫm phải vận khí cứt chó, nhặt được bảo vật này, sử dụng như một bảo thạch thông thường có tính năng kỳ lạ.

Đây chẳng phải linh khí trong lời đồn, uy năng cường đại, đẳng cấp cao hơn phù khí một bậc sao?

Triệu Huyền liếc nhìn Tưởng Kiến Hành một chút, làm cho hắn thấp thỏm lo âu, lồng ngực nhảy lên liên hồi.

Nội tâm Tưởng Kiến Hành không ngừng xoay chuyển.

Nhìn chằm chằm ta như vậy, chẳng lẽ là đang suy nghĩ phương thức hạ sát sao cho thống khoái nhất?

Có nhiều tà tu kia, ưa thích biến người sống thành xác không hồn, ngược đãi thi thể, hút dương khí a...

Thanh niên trước mắt nhìn có vẻ trẻ, không chừng là lão quái vật 200 tuổi cũng có thể, không thể căn cứ bề ngoài mà xem xét. Những người sống lâu, đầu não thường không bình thường, hay nghĩ ra những chủ ý quái dị a...

Bất chợt Tưởng Kiến Hành sụp người xuống, dập đầu liên tục trên mặt đất, làm cho mặt đất lõm ra một hố nhỏ:

"Tiền bối xin tha cho ta một mạng này, ta sẽ cống cho ngài trăm ngàn lượng bạc, thê thiếp của ta cũng sẽ dâng lên..."

"Dừng!"

Triệu Huyền vội giơ tay ngăn hắn lại.

"Ngươi nói cái gì kỳ quặc, ta là người tốt, làm sao có thể giống như cường hào ác bá cướp đồ của ngươi. Thê thiếp của ngươi thì ta không cần, bạc là tốt rồi."

Giữa người đưa tặng thiếp thất là chuyện thường tình, sao lại có thể tặng thê? Rốt cục kẻ này đầu não bệnh hoạn cỡ nào?

Tưởng Kiến Hành lại không cho là Triệu Huyền thực sự từ chối, cho là hắn đang thử mình, vội vã năn nỉ:

"Tiền bối làm ơn đừng từ chối. Ngài không biết mà thôi, lão bà nương kia của ta cơ bắp cuồn cuộn tựa tráng hán, võ công cao cường, luôn luôn đánh ta. Võ công của ta thường thường không có gì lạ, chỉ có một thân khinh công cao minh, mỗi lần nàng động thủ chỉ có thể chạy. Chỉ có ngài mới điều giáo được nàng a..."

Triệu Huyền không kiên nhẫn, cố gắng đá kẻ phía dưới quỳ ôm chân mình khóc ra xa, quát:

"Ngươi thật tâm xà bụng đao a. Dám mưu đồ đưa ta loại nữ nhân khủng khiếp kia, về sau nhân sinh một mảnh tối tăm, cuối cùng người cười là ngươi. Dừng lại, đừng lau nước mũi lên giày ta..."

Phí rất nhiều công phu, hắn mới gỡ được kẻ này ra.

Tưởng Kiến Hành vẫn không từ bỏ đây: "Tiền bối, ngài có thể nghĩ kỹ một chút. Ngài mang nàng về, có thể làm thiếp cũng được. Đến lúc đấy ngài có nữ nhân hầu hạ, lại có một hộ vệ cường đại, há chẳng mỹ quá thay?"

"Mỹ gia gia ngươi!" Triệu Huyền quát, lại nói "Ngươi nói ngươi khinh công đệ nhất giang hồ Đại Thương, vậy chúng ra thử một chút, xem ngươi có thể chạy khỏi phi kiếm của ta hay không."

Tưởng Kiến Hành nhìn U Linh Huyền Kiếm linh quang sáng chói lên bên cạnh, mơ hồ cảm thấy bản thân bị một cỗ lực lượng thần bí khoá chặt, linh hồn run rẩy, lưng áo đổ mồ hôi lạnh, lập tức lắc đầu.

"Tiền bối muốn giết ta thì cứ việc nói, ta sẽ lập tức dâng mạng ra. Cho ta thêm mười lá gan, cũng không dám so tốc độ với phi kiếm của ngài."

Triệu Huyền xoa cằm không tồn tại râu, trầm tư một lát rồi chợt hỏi.

"Khinh công của ngươi là gì, dạng thiên phú nào mới có thể học, tuổi rất nhỏ có luyện được không?"

Ngẫm lại hiện tại ngoài U Linh Huyền Kiếm do Ngọc Như Ý biến thành ra, hắn không có bất kỳ kỹ năng chiến đấu gì.

Nếu không nhờ bản thân là tu sĩ, thần thức cường đại cố ý toả ra quan sát đề phòng bốn phía, cũng sẽ không phát hiện Tưởng Kiến Hành bám theo phía sau.

Ngoài thần thông phong bế bảo vệ thần hồn ra, Thố Nhi còn truyền cho hắn một thần thông vô danh có phần tương tự thu liễm khí tức. Bản thân sẽ biến thành thường thường không có gì lạ, tựa như không tồn tại.

Bởi vậy hắn mới có thể vô thanh vô tức lẻn ra sau lưng Tưởng Kiến Hành.

Bây giờ là thời điểm hạn hán, có thêm một môn khinh công của giang hồ phàm nhân hộ thân cũng không tệ.

Sở dĩ hắn hỏi Tưởng Kiến Hành như vậy, bởi vì lung lạc đối phương hiểu lầm, nếu để kẻ này biết một tiên nhân như hắn theo học khinh công phàm nhân, không phải có phần mất mặt a?

Tưởng Kiến Hành gật đầu, "Chỉ cần thiên phú không tệ đều có thể luyện, ngài muốn truyền cho hậu bối, hay phàm nhân trong gia tộc sao?"

Hiện tại, hắn liễm nhiên hiểu lầm Triệu Huyền là trưởng bối gia tộc nào đó.

"Vì sao ngươi biết ta là tu sĩ mà còn phục kích?" Triệu Huyền không trả lời hắn mà hỏi.

Tưởng Kiến Hành ấp úng một hồi, phát hiện ánh mắt lạnh lẽo hàn ý đáng sợ như hung thú của Triệu Huyền, liền nói thật:

"Ta... ta ỷ vào khinh công trác tuyệt, thường xuyên sẽ rình phục kích tu sĩ tu vi thấp. Những kẻ tu sĩ ấy lúc thi triển pháp thuật, phải mất thời gian niệm chú rất lâu, phù khí bọn hắn uy lực tuy mạnh, nhưng ta có thể sớm tránh được a. Với lại, thân thể bọn hắn tuy cường kiện nhưng vẫn là huyết nhục như thường, một đao giảo sát không phải chuyện khó. Bình thường ta đều đắc thủ, ngày hôm nay gặp phi kiếm tiền bối xuất thần nhập hoá, ta tâm phục khẩu phục nhận thua."

Giãi bày xong, Tưởng Kiến Hành lén lút quan sát nét mặt "tiền bối cao nhân".

Vẫn còn tốt, chưa có dấu hiệu nổi sát tâm.

A!

Triệu Huyền tâm động.

Dựa vào khinh công đối phó được tu sĩ, có chút bổn sự. Khinh công này đáng luyện.

Bất quá, đứng trước U Linh Huyền Kiếm thần kỳ lợi hại, đến hắn cũng không thể xem thấu, kẻ này thoát được mới là chuyện bất thường.

Triệu Huyền mở miệng, "Truyền ta khinh công này."

Tưởng Kiến Hành liền ngoan ngoãn lấy ra một trương giấy mỏng ố vàng được bảo quản cẩn thận hai tay cung kính dâng lên, "Khinh công Biến Tung Thê này là do ta phát hiện được trong bức tượng tại một hang động bỏ hoang lúc năm tuổi, ngoài ta ra, tiền bối là người thứ hai..."

Vì sao kẻ này lại muốn học khinh công phàm nhân? Kỳ quái? Chẳng phải đám tiên nhân này xưa nay khinh thường những thứ này, nhún chân phất tay liền bay lên sao?

Chẳng lẽ hắn tạo ra cách phối hợp pháp thuật cùng khinh công? Như vậy thì quá lợi hại nha...

Tưởng Kiến Hành nhìn Triệu Huyền chăm chú nghiên cứu, nội tâm có chút khinh thường.

Tuyệt kỹ khinh công này hắn phải mất hai mươi năm mới luyện thành, người này muốn trong thời gian ngắn có thể luyện thành, là chuyện mộng tưởng...

A...

Hai mắt hắn trợn tròn.

Chỉ thấy Triệu Huyền nâng chân, thân hình hoá thành tàn ảnh, sau cùng không thấy bóng dáng.

Không gian xung quanh trở nên im ắng đáng sợ, người cũng đã biến mất.

Tưởng Kiến Hành quan sát xung quanh không thấy bóng dáng Triệu Huyền, tim đột nhiên đập rộn.

Chẳng lẽ đây là cảnh giới đại thành của Biến Tung Thê?

Là một người nằm ngủ cũng mơ thấy bản thân đang luyện khinh công, trong nháy mắt hắn nghĩ đến khả năng này.

Vài khắc sau.

Thân ảnh Triệu Huyền lại hiện ra.

Lúc này hắn khấp khởi vui mừng. Trong mơ hồ, hắn phát giác bản thân có khả năng nhìn qua không thể quên.

Trong đầu diễn luyện khinh công này nhiều lần, vừa đạp chân ra, thuận nước xuôi mây luyện thành Biến Tung Thê.

Mà dường như khinh công này không giống võ công phàm nhân bình thường, nếu sử dụng pháp lực gia trì, tốc độ sẽ nhanh gấp nhiều lần.

Tưởng Kiến Hành này... toàn thân bảo vật?

Vừa nãy hắn nói bản thân tìm được trương giấy khinh công này trong bức tượng tại một hang động, phải là người có khí vận gì mới may mắn như vậy a?

Vẻ mặt Triệu Huyền đầy thâm ý nâng Thấu Vi Thạch lên hỏi: "Khối thạch này ngươi tìm được cùng một chỗ với Biến Tung Thê?"

"Đúng vậy." Tưởng Kiến Hành gật đầu.

Lông mày Triệu Huyền nhảy lên, dường như hang động kia chính là của tu sĩ a.

Mà lúc này, nội tâm Tưởng Kiến Hành cả kinh. Chẳng lẽ vị tiên nhân này đọc được suy nghĩ của ta sao? Lại biết được hai thứ này xuất hiện tại cùng một địa phương.

Đây là ý nghĩ hắn vừa nghĩ cách đây không lâu.

Hắn thầm lau mồ hôi lạnh. May mắn tất cả mọi thứ vừa rồi hắn đều nói thật, nếu không hậu quả...

Không, cũng không hẳn đều nói thật.

Tưởng Kiến Hành ấp úng nói: "Tiền bối, có một chuyện ta nói dối ngài..."

Đối phương đã dâng bảo nên Triệu Huyền sẽ không định làm khó hắn, nhưng vẫn tò mò hắn nói dối cái gì: "Nói, nếu không phải chuyện lớn có thể tha thứ."

Tưởng Kiến Hành thấp giọng đáp: "Ta không phải là đại trưởng lão Diệp Phong Môn mà là môn chủ, còn nữa, thê tử ta không phải cái loại tráng hán cơ bắp lông chân dài kia, mà nàng rất xinh đẹp..."

Triệu Huyền: ". . ."

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.