Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắc Quỷ Phong

Tiểu thuyết gốc · 1746 chữ

Bố cáo ban ra, giới tu sĩ trong Lương Thành nhộn nhịp sôi động, hoặc là đơn độc, hoặc là kết bạn tổ đội, đi vào Vụ Mộc Lâm săn yêu thú.

Thời gian trước yêu thú hiếm hoi khó săn bắt, hiện tại yêu thú xuất hiện đông đảo, ai cũng muốn lập tức đi săn vài đầu yêu thú về, kiếm chút canh.

Tu sĩ dù ít, nhưng tài nguyên tu luyện càng ít hơn. Nhất là những tán tu, những tu sĩ lâu ngày không thể phá bình cảnh, mong muốn từ săn yêu thú đổi lấy thật nhiều tài nguyên tu luyện, hoặc là từ chiến đấu, cảm ngộ đột phá.

Nhất thời đông đảo nhân ảnh rời khỏi Lương Thành, hướng về Vụ Mộc Lâm.

Tình cảnh như vậy, trên không lại không có người nào phi hành cả, bởi vì trong Lương Thành có lệnh cấm bay.

Triệu Huyền lẳng lặng đi ra Lương Thành, đến Vụ Mộc Lâm.

Sở dĩ gọi là Vụ Mộc Lâm, bởi vì khu rừng này ngẫu nhiên sẽ xuất hiện sương mù dày đặc không báo trước.

Nơi nào đó trong Lương Thành.

Trên một dòng sông lớn, nước trong xanh êm dịu, ven bờ mọc ra nhưng nhành linh mộc tinh xảo, một du thuyền lững lờ di chuyển trên mặt nước.

Trên đỉnh thuyền cắm một cây cờ lớn, bay phập phùng trước gió, trên lá cờ thêu một chữ Tống.

Đầu thuyền, một thiếu nữ mặc váy tím điểm kim văn trắng, từ ống tay áo, lộ ra tay ngọc trắng nõn tinh xảo, trước sau lồi lõm, dung nhan như hoạ, lung linh non nớt mà quyến rũ. Mười phần xinh đẹp, rất có tư thái khuynh quốc khuynh thành.

Nàng cầm một cây thủ sáo ngọc, đặt lên miệng, tấu một bài. Tiếng nhạc êm nhẹ, nghe rất thoải mái, ngẫu nhiên từ trong đó, nghe thấy một số ý cảnh u buồn.

Đám nha hoàn đứng sau lưng, nghe thấy những giai điệu mày, đều lộ ra thần sắc thưởng thức kính ngưỡng, người đi trên bờ cũng đều dừng bước nhìn lại, ngẩn người thưởng thức.

Nàng giống như trung tâm, được vạn chúng chú mục.

Tấu xong một bài, nàng dừng lại. Nha hoàn bên cạnh liền đi tới, lấy ra khăn nhỏ, thay nàng lau mồ hôi trên trán.

Nàng nhẹ giọng hỏi: "Hắn còn chưa đến sao?"

Nha hoàn lắc đầu: "Thưa tiểu thư, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn."

Đoạn, nha hoàn nhìn thấy chủ tử mình cau mày không vui, đột nhiên dẫm chân mắng: "Tiểu thư không cần để ý đến hắn, vốn dĩ hắn cũng không xứng với tiểu thư, hắn là cái thứ gì mà dám để cho tiểu thư chờ lâu như vậy. Mặt mũi thật lớn a..."

Chợt vị tiểu thư váy tím quay lại liếc mắt, nha hoàn giật mình, che miệng lại, cúi đầu xuống không dám thốt một tiếng.

"Chuyện tình của ta, đến lượt ngươi quản?"

Tiểu thư váy tím nhàn nhạt hỏi, tuy nét mặt nàng không biểu lộ cảm xúc, nhưng có thể nghe được trong ngữ khí nàng hàn khí dày đặc.

Nha hoàn cúi đầu xuống, miệng tạ lỗi, nhưng bộ dáng vẫn có chút cứng rắn: "Tiểu thư, nô tỳ có lỗi. Xin được trách phạt, bất quá nô tỳ không có nói sai."

Tiểu thư váy tím nhìn nàng một hồi, rồi quay đi, lạnh nhạt nói: "Ngươi đâu, xuống thuyền, chuẩn bị ngựa."

. . .

Vụ Mộc Lâm.

Một đầu báo thon nhỏ thân dài hơn một trượng nằm dưới đất co giật vài cái rồi duỗi ra không còn động tĩnh. Giữa bụng, một thanh cốt kiếm toả ra bạch mang nhàn nhạt xuyên thấu bụng nó, ghim dựng thẳng trên mặt đất, từ lỗ thủng trên bụng, không ngừng "ọc ọc" chảy ra máu tươi.

Triệu Huyền đi đến rút cốt kiếm ra, thần niệm động, cốt kiếm liền rung một cái, bạch mang nhảy nhót, phát ra âm thanh "ô ô" toàn bộ máu tươi dính trên thân kiếm bị bài xích chảy xuống, trong nháy mắt, thân kiếm lại sạch sẽ như cũ.

Xách con báo lên, ném vào phù lục trữ vật. Nhìn vào bên trong, hắn không khỏi thầm lắc đầu.

Không gian trữ vật quá nhỏ, sau khi săn vài đầu thú hoang dã, đã không đủ chỗ chứa.

Hắn chỉ lang thang tại biên giới ngoài cùng Vụ Mộc Lâm nên vẫn chưa gặp được yêu thú nào, đều là dã thú thông thường.

Vỗ vỗ phù lục trữ vật, Triệu Huyền sải bước hướng về Lương Thành đi ra.

Hắn vừa rời khỏi, ngay sau địa phương hắn vừa đứng, sau thân đại thụ lớn, một bóng người bước ra.

Là một nam tử râu cá trê, vẻ mặt hèn mọn, thân thể nhỏ thó, y phục tinh xảo đắt giá, hông treo tiểu đao.

Hắn nhón chân, kéo ra một luồng tàn ảnh, chớp mắt phi tới một bụi rậm, nhìn về cảnh tượng phía trước, miệng lẩm bẩm:

"Kẻ tu sĩ này khí tức nhỏ bé, tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng năm, xem ra là một con mồi dễ hạ thủ, hôm nay tiết trời thật đẹp, hắc hắc, a, người đâu..."

Hắn ngạc nhiên nhìn về phía trước không một bóng người, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm, lúc dự định phi thân nhảy lên, phía sau bỗng vang lên một đạo âm thanh vô cảm:

"Tìm ta sao?"

Nam tử râu cá trê quay lại, phát hiện Triệu Huyền đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào.

Nam tử râu cá trê kinh ngạc, chắp tay hỏi: "Huynh đài, ta chính là đang tìm ngươi. Xin hỏi ngươi có phải Từ Lục, biểu muội phu của Từ Tâm, cô gia của Lý gia, thường xuyên thích đánh bạc tại Đông thành hay không?"

Triệu Huyền mặc không đổi sắc: "Ngươi là..."

Nam tử râu cá trê vui mừng nói: "Xem ra là đúng rồi. Đại ca, ta là biểu đệ của ngươi đây. Ngươi còn nhớ, ngày ấy bá phụ thường dẫn chúng ta đi thanh lâu, rèn luyện chúng ta trưởng thành hay không?"

Hắn chảy nước mắt nước mũi, bộ dáng gặp được thân nhân thất lạc nhiều năm, dang tay dự định ôm Triệu Huyền.

Khi vừa đên gần, bàn tay nhất chuyển, vung ra một đám bột trắng. Bàn tay kia hàn mang lấp loé, tiểu đao xuất hiện đâm tới.

Phanh!

Tâm niệm Triệu Huyền vừa động, khí thế bộc phát, thổi bay đống bột trắng kia bay ngược lại phủ đầy mặt nam tử râu cá trê, hư không trước ngực lẻ này, không biết từ lúc nào Ngọc Như Ý đã xuất hiện ở đấy, dài ra biến thành U Linh Huyền Kiếm, bạch quang đi qua, một dòng máu tươi vẩy ra kéo dài ba trượng trên mặt đất. Một cánh tay vô lực rơi xuống, những đoạn gân lộ ra còn nhúc nhích nhảy lên vài cái, phọt ra tia máu.

"A... a..."

Giữa rừng sâu âm u, âm thanh thê lương đau đớn vọng lên.

Nam tử râu cá trê ngã trên mặt đất, hét lên đau đớn, tay kia ôm nơi cánh tay cụt, ánh mắt hoảng sợ kinh hoàng nhìn Triệu Huyền.

"Đừng giết ta đừng giết ta, ta có rất nhiều ngân lượng có thể cho ngươi."

Hắn liên tục lùi lại, liên miệng cầu xin.

Ban đầu cứ tưởng thiếu niên này là một con dê béo, dù có cứng đầu húc vài lần, nhưng muốn làm thịt, chỉ cần đúng phương pháp thì sẽ dễ dàng.

Chẳng ngờ được rằng, nguyên lai là một tôn ác thần.

"Bột trắng này không có độc sao? Nhanh nhanh giải độc." Triệu Huyền chỉ lần mặt hắn nói.

"A?"

Nam tử râu cá trê ngẩn người, cắn răng nói: "Bột này không có độc, là bột mì."

U Linh Huyền Kiếm bay đến cận kề cổ nam tử râu cá trê, bạch mang chớp loé, cắt vào một phần nhỏ da thịt, chảy xuống một tia máu.

Nam tử râu cá trê kinh hãi không dám vọng động, yên tĩnh ngoan ngoan.

Hắn biết, tính mạng bản thân lệ thuộc vào một ý niệm của tu sĩ trước mắt.

Triệu Huyền đi tới gần, mặt lạnh kéo ra một nụ cười thân thiện: "Nói, ngươi là ai, vì sao ngươi lại biết ta là tu sĩ? Hơn nữa lại còn biết chính xác tu vi Luyện Khí Kỳ tầng năm của ta."

Khuôn mặt Triệu Huyền thanh tú, mỉm cười như gió xuân. Bất quá ở trong mắt nam tử râu cá trê tựa như ác ma. Lông tơ tóc gáy dựng đứng, từ sâu trọng nội tâm run lẩy bẩy.

Hắn vừa muốn trả lời, Triệu Huyền liền nói: "Nên nhớ, ngày hôm nay ngươi có thể sống sót hay không đều dựa vào chính mình. Ta vừa học được một môn pháp thuật, có thể truy tra ký ức, mới sử dụng vài lần đây..."

Nam tử râu cá trê tin.

Hắn đích xác tin.

Những thủ đoạn này của tu sĩ hắn đều từng nghe tới.

Không quản vết thương nơi cánh tay cụt đang chảy máu như suối, nam tử râu cá trê chồm chồm ngồi dậy, quỳ xuống, khóc lớn, mặc dù không chảy ra được một giọt nước mắt:

"Tiên nhân gia gia, hạ nhân sai rồi hạ nhân sai rồi. Xin ngài tha cho ta, trong nhà ta còn có mẹ già..."

Triệu Huyền lạnh nhạt nói: "Nói chính sự."

"Tốt a."

Nam tử râu cá trê thở dài, lấy trong người ra một cái bình nhỏ, đổ ra dịch lỏng nhầy dính trắng, vừa đắp lên vết thương, vừa nói, bộ dáng tuyệt vọng đến thờ ơ, không thèm để ý U Linh Huyền Kiếm kề sát, vô tư lự bôi thuốc chữa thương:

"Tại hạ Diệp Phong Môn đại trưởng lão Tưởng Kiến Hành, hiệu Quỷ Phong, đệ nhất cao thủ khinh công giang hồ, toàn bộ Đại Thương, chỉ có hai người có khinh công có thể sánh với ta, gọi là Bắc Quỷ Phong, Nam Lý Vũ, Đông..."

U Linh Huyền Kiếm vang lên thanh âm "ong ong" trầm thấp.

Triệu Huyền lạnh nhạt mở miệng: "Nói chính sự."

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.