Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh sáng đom đóm so với trăng

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Triệu Huyền nhàm chán thả cho Tưởng Kiến Hành rời đi về sau, kẻ này một đường rời khỏi Vụ Mộc Lâm, trở lại Lương Thành.

Rẽ trái rẽ phái, đi qua nhiều cung đường, cuối cùng hắn đi vào một nhà gỗ nhỏ.

Một nữ tử lung linh có vài phần tư sắc, son phấn dày đặc, y phục ngắn ngủi hở trên hở dưới, lộ ra một mảnh trắng toát chạy ra đón.

"Tướng công, nhân gia chờ đợi ngươi đã lâu, mấy ngày nay ngươi trốn ở đâu a?"

"Thật ngại quá thật ngại quá, thời gian nay sự vụ quấn thân, tướng công thật nhớ ngươi."

Tưởng Kiến Hành thấy nàng, hai mắt sáng lên, chạy tới thân mật.

Nữ tử thấy được chỗ cánh tay cụt của Tưởng Kiến Hành, bị doạ cho suýt té ngất tại chỗ, Tưởng Kiến Hành gặp nàng hoảng sợ, phải dỗ dành một hồi lâu.

Đợi nàng ta đắp thuốc cho hắn xong, vẻ mặt Tưởng Kiến Hành đê tiện, bàn tay còn lại không yên phận di chuyển trên khắp bộ vị trên thân nàng.

"Phu nhân, mấy ngày không gặp, ta..."

Rất nhanh sau đó, trong nhà vang lên tiếng hoan thanh va chạm kỳ lạ.

Mặt trời chìm xuống phía Tây.

Trời tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt làm đèn lồng chiếu rọi thế gian.

Một bóng đen từ cửa sau nhà gỗ chạy ra, ẩn mình vào Lương Thành.

Tốc độ di chuyển của bóng đen rất nhanh, mập mờ hư ảo, rất nhanh ra khỏi Lương Thành, hướng về phía Đông mà đi, di chuyển về một toà núi nhỏ.

Bóng đen một đường đi không dừng lại, tựa hồ rất quen thuộc, đến sườn núi, phía trước chợt xuất hiện ánh đuốc.

Một toà kiến trúc sơn trại hiện ra trước mắt.

Bóng đen bỏ qua thủ vệ bên ngoài, tiềm nhập vào trong sơn trại, khinh thân chạy đến toà nhà cao nhất. Mở ra cửa sổ, chạy vào bên trong.

Một thiếu phụ xinh đẹp trên mặt có một nốt ruồi lớn gần mũi, tuy có phần vô duyên nhưng không làm cho nhan sắc của nàng giảm đi, ngược lại tăng thêm vài phần phong vị quyến rũ khó hiểu.

Nàng thấy một người mặc hắc y nhảy vào, kinh hoảng định hét lên, thì hắc y nhân đã tháo khăn trùm đầu, lộ ra bộ mặt của Tưởng Kiến Hành.

"Phu nhân, là ta."

Thiếu phụ liền vỗ vỗ bộ ngực:

"Tướng công ngươi doạ ta chết khiếp."

Đột nhiên nàng nhìn đến vị trí cánh tay cụt của hắn, vội vàng chạy lại, đau lòng nói:

"Kẻ nào đối xử với ngươi như vậy? Ngươi gặp cường địch, hay yêu thú?"

Tưởng Kiến Hành lắc đầu nói:

"Không có gì, ngươi không cần để tâm, là tồn tại chúng ta không thể đối phó được."

Thiếu phụ hỏi: "Là tu sĩ?"

Tưởng Kiến Hành gật đầu không nói gì.

Hắn nhìn sang vị trí cánh tay cụt, chợt huyết nhục nơi ấy nhúc nhích động đậy như có sinh mạng tự chủ, tiếp đến chậm rãi dài ra huyết nhục, da gân mới.

Xem bộ dáng mọc ra chậm chạp, hẳn là phải năm, sáu canh giờ mới mọc ra cánh tay hoàn chỉnh.

Thiếu phụ cẩn trọng căn dặn:

"Tướng công ngươi phải hành sự cẩn thận, kế hoạch của bản tộc đã đến bước mấu chốt, ngươi không thể sơ sảy ngã xuống vào lúc này."

Nàng vừa nói, vừa dịu dàng mang y phục mới tới cho hắn thay đổi.

Tưởng Kiến Hành thoát y phục, đến gần nàng:

"Phu nhân không cần nhắc nhở, ngươi không tin tưởng phu quân ngươi?"

Hắn cúi đầu xuống muốn hôn nàng, thiếu phụ chỉ để hắn chạm môi, rồi đẩy hắn ra, cười khanh khách lắc lư mông rời đi:

"Tướng công chính là người mà ta tin tưởng nhất, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng."

Tưởng Kiến Hành đứng tại chỗ, nhìn cánh tay mình đang chậm rãi mọc ra, trong mắt loé lên nét trầm tư.

Ở trên mái nhà.

Triệu Huyền liếc nhìn cánh tay đang dần hồi phục của Tưởng Kiến Hành, xoay người như bóng quỷ u minh rời đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Thời điểm ở Vụ Mộc Lâm, Tưởng Kiến Hành bị hắn chặt đứt một cánh tay mà không có một chút tức giận căm hận nào sâu trong mắt, lại không có một chút lo lắng với cánh tay cụt làm Triệu Huyền không khỏi nghi ngờ.

Đồng thời hắn cũng muốn biết cái hang động mà Tưởng Kiến Hành phát hiện được Biến Tung Thê cùng Thấu Vi Thạch ở đâu, nói không chừng nơi ấy còn có đồ dùng của tu sĩ mà Tưởng Kiến Hành không phát hiện.

Bởi vậy một đường bám theo kẻ này.

Tưởng Kiến Hành kẻ này hành sự rất cẩn thận, lo lắng Triệu Huyền bám theo, một đường đi về, rẽ ngoặt nhiều nơi, mỹ nữ tại nhà nhỏ trong Lương Thành cũng chỉ là tiểu thiếp bao nuôi, cả hai xưng hô như phu thê cũng chỉ là tiện miệng vui đùa.

Thời gian trước Triệu Huyền thường đi thanh lâu ngâm thơ đối chữ, trí nhớ lại tốt, kỹ nữ nhìn qua đều nhớ mặt.

Mỹ nữ kia được Tưởng Kiến Hành bao nuôi vừa đi ra, Triệu Huyền liền phát hiện nàng là một kỹ nữ có chút tiếng tăm hắn đã từng gặp mặt.

Tưởng Kiến Hành kẻ này thật âm, cẩn trọng hết mức, còn triền miên với kỹ nữ kia đến đêm để mê hoặc người theo đuôi hắn, một người mà hắn không biết là tồn tại hay không.

Bất quá, kết cục vẫn bị Triệu Huyền bám đuôi đến sơn trại này.

Đêm nay hắn thu hoạch được rất nhiều tin tức rất thú vị.

Vừa rồi Tưởng Kiến Hành chậm rãi mọc ra tay mới, Triệu Huyền phát giác trong cơ thể hắn phát ra một loại khí tức kỳ lạ, dường như không phải là của nhân loại.

Có vẻ như giống của yêu.

Mà thiếu phụ thê tử hắn, yêu khí càng nồng đậm hơn rất nhiều, lại có linh áp phát ra ngang với tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín.

Cũng may liễm tức thuật vô danh mà Thố Nhi truyền thụ cho hắn thần kỳ, đối phương không thể nào phát giác phía trên mái nhà có người.

Mà quan hệ giữa Tưởng Kiến Hành và thê tử hắn có một tia vi diệu khó nói.

Đạt được tin tức hữu ích, thấy hai người phía dưới không tiếp tục nói, Triệu Huyền quay lưng rời đi.

Trở về nhà trúc, phát hiện bên trong đèn vẫn còn sáng.

Mộc Tố Nhu thấy hắn quay trở về, ân cần mà ôn nhu:

"Công tử ngươi đã đi đâu mà về muộn như thế, thức ăn đã nguội đây, để nô tỳ nấu nước tắm cho ngươi. Về sau nếu công tử về muộn hoặc không về, hãy thông báo cho nô tỳ, nếu không nô tỳ sẽ rất lo lắng. Còn nữa, gần đây yêu thú xuất hiện nhiều, nếu có người mời công tử ra khỏi Lương Thành du sơn ngoạn thủy, công tử tuyệt đối không được đi a. Không phải vậy nô tỳ sẽ..."

Nàng vừa nói, vừa giúp Triệu Huyền cởi ra y phục bên ngoài, lại ngồi xuống giúp hắn cời giày ra.

Trong lòng Triệu Huyền ấm áp, cảm giác ở nhà luôn có một người thắp đèn chờ hắn về, lại ôn nhu, lại yêu kiều, lại ấm áp...

Thật hạnh phúc!

Tiểu nha đầu này xưa nay vẫn luôn như vậy. Miệng luôn nhắc nhở, trấn an hắn, lời ngay nói thật, dù biết một số lời không dễ nghe, nhưng vẫn ngốc manh mà nói ra.

Hắn hỗ trợ Mộc Tố Nhu mang thùng tắm vào. Không lâu sau, hắn trần truồng ngồi trong thùng tắm, nước nóng bốc hơi lững lờ, bên trong thùng tắm, rải đầy cánh hoa.

Mộc Tố Nhu ở phía sau giúp hắn xoa bóp vai, nhẹ giọng hỏi:

"Công tử, đây là Lưu Diễm Hoa, dùng để tắm rất thơm, lại có tác dụng giúp thần thanh khí sảng, sáng nay ta đi chợ vừa mua, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Triệu Huyền quan sát bên trong thùng tắm một chút, lại nhìn mỹ nhân ở ngoài, lắc đầu nói: "Không thơm, không tốt."

"Cái gì, không thơm?"

Mộc Tố Nhu ngạc nhiên.

Triệu Huyền chỉ vào những cánh hoa, "Ngươi thử ngửi xem a."

Nàng cúi đầu xuống, mũi nhỏ tinh xảo trắng nõn nhúc nhích ra sức ngửi.

"Công tử, ra thấy rất thơm a..."

Nàng quay đầu lại, chưa nói hết, chợt bị Triệu Huyền ôm chặt, kéo vào thùng tắm.

"So với ngươi, những cánh hoa kia chỉ như ánh sáng đom đóm so với ánh trăng, tiểu Nhu nhà ta thơm nhất thế gian, tốt nhất thế gian..."

Môi nàng bị Triệu Huyền chặn lại.

Một đêm nay, khó ngủ.

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.