Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta giữ ngươi mãi mãi bên mình

Tiểu thuyết gốc · 1923 chữ

Canh ba, đêm khuya thanh lãnh.

Thương khung lấp lánh những ngôi sao lớn nhỏ, làm cho bầu trời tối càng thêm lung linh rực rỡ.

Vầng trăng lưỡi hái lững lờ trôi, nguyệt quang yếu ớt trải xuống thế gian, mơ hồ toả ra sát khí lành lạnh.

Giữa đại hải mênh mông không thấy bờ, trơ trọi không hòn đảo, một bóng thuyền cô độc nhỏ bé lững lờ trôi trong đêm.

Trên thuyền ngồi hai bóng người, một người thân hình thon thả lồi lõm tóc dài đến mông, một người cường tráng cao lớn, rõ ràng là một nam một nữ.

Đám mây che khuất mặt trăng trôi đi, ánh trăng nhu hoà chiếu xuống, lộ rõ bộ dáng hai người.

Nam dung mạo anh tuấn, da thịt trắng nõn, nét mặt có vài phần thuần phác. Xem bộ dáng giống như một công tử thiếu gia nhà giàu, nhưng thân hình rắn chắc trường kiện. Nhìn lướt qua có vài phần vận vị.

Nữ dung nhan xinh đẹp tuyệt thế, tóc xanh như suối, da trắng như mỡ đông, con ngươi long lanh hơi nước. Tại trên mỹ diện có vài phần ngây thơ, rõ ràng là một thiếu nữ đến độ tuổi phát dục. Tuy y phục là loại vải gai thô rẻ tiền, nhưng không ngăn cản được mỗi nhấc tay cử động của nàng toát ra quyến rũ vô hạn.

Trên con thuyền nhỏ chỉ đủ chỗ cho tám chín người, thiếu nữ ngồi giữa thuyền, ngây ngốc nhìn lên vầng trăng cong cong kia, còn thiếu niên nằm phía đầu thuyền.

"Triệu ca ca, ta có thể hỏi ngươi một câu được hay không?" Giữa không gian tĩnh mịch, thiếu nữ bất chợt mở miệng phá tan không khí yên tĩnh.

Ánh mắt nàng nhìn về phía thanh niên, loé lên nét u oán.

"Nói a." Thiếu niên dửng dưng khoát tay, trong vô tình không chú ý đến bộ dáng khác thường của thiếu nữ.

"Ngươi... có thực sự ưa thích ta hay không?" Thiếu nữ chần chừ một lúc, ngữ khí run run nói ra.

Hai đoàn đỏ ửng nhuộm đỏ gò má, làm cho nhan sắc của nàng càng thêm phần mỹ lệ.

Thiếu niên giật mình, không ngờ được là thiếu nữ lại thẳng thừng như vậy. Trong lúc nhất thời há hốc mồm không trả lời.

Bốn mắt nhìn nhau, trong hư minh mờ mịt hai khoả nội tâm có vô vàn sợi dây nhu tình mật ý nối lại.

"Có."

Thiếu niên muốn nói rất nhiều, nhưng phát hiện bản thân vô ngôn, nỗ lực phun ra một lời.

Thiếu nữ gật gật đầu, vuốt ve lọn tóc, thở dài một hơi u sầu:

"Cái kia... vậy thái độ trước kia của ngươi đối với ta là gì?"

Triệu Huyền á khẩu, ngây ngẩn người, không hiểu ý tứ của nàng.

Thiếu nữ nói tiếp:

"Hai ta từng có một đoạn kinh lịch, mãi mãi nằm sâu trong nội tâm của ta. Ngươi có biết, nó dần dần chìm sâu, khó có thể lấy ra được."

"Ngày ấy mẫu thân ta rời khỏi nhà, trở về bộ dáng cử chỉ vẫn bình thường, vẫn sinh hoạt không khác gì thường ngày. Nhưng... ta biết, nàng đã không còn là nàng. Trong thể xác ấy hoàn toàn trống rỗng."

Thanh âm thiếu nữ biến thành băng lãnh, mắt phượng chảy ra một hạt ngọc châu thánh khiết, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Huyền.

"Ngươi đã làm gì mẫu thân ta? Tại sao lại giết nàng, biến nàng trở thành bộ dáng thi khôi như vậy?"

Triệu Huyền sững sờ trong vài khắc.

Sau đó hắn chợt giật mình.

Hắn chợt phát hiện chính mình không thể nhớ ra được quá khứ, mà chỉ nhớ được một số sự kiện trước đây.

Mãn Hoa Lâu là một thanh lâu nổi tiếng lớn nhất trong vùng. Ngày hội đèn lồng hôm qua, tổ chức một đợt du lãm trên sông.

Giữa dòng sông đen nhánh, hơn ba mươi thuyền lớn chầm chậm trôi.

Phía trên thuyền giăng đèn kết hoa, phát ra những âm thanh oanh oanh yến yến. Từng nhóm từng nhóm hoa khôi, nữ nhân thanh lâu yểu điệu cười nói, ca cơ vũ cơ kéo đàn đánh trống tưng bừng.

Thiếu gia công tử, thương nhân nông phu, đủ loại người giao tiền lên thuyền du nhập cuộc vui.

Triệu Huyền một thân áo gấm, ngọc thụ phong lâm đứng tại đầu thuyền cùng một vị hoa khôi trò chuyện vui vẻ.

Vị hoa khôi này rất nổi danh, dung mạo mỹ lệ hiếm gặp, bài vị trong Mãn Hoa Lâu thuộc hàng đệ nhất.

Nàng bán nghệ không bán thân, nghe nói từ trước đến nay không một nam tử nào được nàng nhìn lọt mắt.

Nam nhân xung quanh nhìn thấy hắn được vị hoa khôi này trò chuyện cùng, vẻ mặt nàng vui vẻ hạnh phúc mà ước ao ghen tỵ, những ánh mắt kia như hận người đứng bên cạnh nàng không phải là chính mình.

Tiếp đến, không nhớ rõ bọn hắn đã nói những gì.

"Công tử, ngươi xem ta như thế nào?" Hoa khôi chợt hỏi một câu.

"Xinh đẹp tuyệt trần, cơ linh vũ mị, khó có nam nhân nào quên được cô nương khi nhìn qua một lần." Triệu Huyền tán thưởng.

"Thật không, nếu có cơ hội, công tử có khi dễ ta không?" Hoa khôi đặt tay lên ngực Triệu Huyền, hai con ngươi lúng liếng hỏi.

Triệu Huyền không phải kẻ tốt lành gì, cười lớn di chuyển bàn tay không an phận xuống.

"Cái này cần phải hỏi cô nương có cho ta cơ hội hay không, thời điểm ấy cô nương sẽ biết được đáp án."

Hoa khôi e thẹn cúi mặt, thấp giọng rầu rĩ:

"Thật không?"

Nhìn thấy mỹ nhân e thẹn, Triệu Huyền cảm thấy đắc ý.

Bàn tay lại càng lỗ mãng thêm một chút.

"Công tử, xúc cảm như thế nào?" Hoa khôi không chặn tay Triệu Huyền lại, để mặc hắn du ngoạn trên những bộ vị cơ mật.

"Rất mềm, thật tuyệt." Triệu Huyền không chút khách khí thừa nhận.

"Ngươi thật là..." Hoa khôi phụng phịu bĩu môi vì hắn quá lỗ mãng, "Ta có vị trí thậm chí còn non mềm dễ chịu hơn, ngươi muốn tiến đến hay không a?"

Hai mắt Triệu Huyền toả sáng: "Cái này... không phải nên đợi đêm nay tiến nhập khuê phòng cô nương sao?"

Hoa khôi lắc đầu, mỉm cười "Ngược lại không cần, ở chỗ này cũng được nha."

Dưới ánh đèn lồng đỏ máu, con ngươi tròn rạo rực của nàng dần thu hẹp dựng thẳng.

Trên trương mặt xinh đẹp kia, khoé miệng đôi môi nhỏ nhắn kéo dài ra đến tận mang tai. Da thịt vùng cổ chuyển thành màu tím đen, nổi lên từng lớp lân phiến.

Thân thể nàng trong trương áo rộng kia nhanh chóng co lại.

Sau vài cái nháy mắt, hoa khôi lắc mình hoá thành một mãng xà lớn, há rộng miệng như chậu máu lớn, phát ra âm thanh thanh thúy, trái ngược với bề ngoài dữ tợn:

"Nói là ngay tại chỗ này, công tử tuyệt không thể từ chối thịnh tình của ta a."

Mãng xà há miệng rộng, nháy mắt sắp đem Triệu Huyền ngậm vào trong miệng, một thân ảnh thon thả bỗng nhiên chạy đến chắn trước người hắn.

"Mặc cô nương."

Nhìn thân hình thon thả trước mắt, ánh mắt Triệu Huyền run rẩy.

Mặc cô nương không quay đầu nhìn hắn, nàng nâng tay lên, hư không xung quanh nàng nhộn nhạo từng gợn sóng, không khí phụ cận trở nên lạnh lẽo, ngưng thành những sợi băng lam xoay quanh.

Từ dưới mặt sông, những sợi thủy tiễn phóng lên đâm vào mãng xà. Xuyên phá lân giáp, xoáy vào thể nội. Huyết tinh vẩy ra, phun xuống như cơn mưa nhỏ.

"Không!"

"Dừng lại!"

Một số hoa khôi nhìn thấy cảnh này hét lên, lắc mình biến thành đại xà, lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, vang lên những âm thanh khè khè nuốt gió, nghe qua nổi da gà.

Người xung quanh sớm đã bị doạ chạy hết.

Những đại xà này tức tốc phi đến, Mặc cô nương liên tục thi pháp những chi thuỷ tiễn phóng đến.

Phía xa xa phát ra âm thanh gào thét gầm vang, âm thanh sàn sạt to lớn vọng lại, tựa hồ có một đầu đại xà khổng lồ dài mấy trăm trượng trườn bò trên mặt đất.

Một cỗ uy áp khổng lồ quét đến, nước sông dâng lên vài chục trượng, thuyền lâu chịu áp lực từng cái từng cái vỡ tan thành ngàn mảnh vụn.

Thẳng đến khi Triệu Huyền mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên thuyền nhỏ, bên cạnh là Mặc Băng Nghiên.

Mặc cô nương khuê danh là Mặc Băng Nghiên.

Vào lúc này, Mặc Băng Nghiên còn đang không ngừng chất vấn hắn.

"Ngươi nói cho ta biết, trong mắt ngươi ta là gì, vì cớ gì lại đối xử với ta như vậy?"

Triệu Huyền không phải là không muốn nói. Mà cơ bản hắn không nói được.

Ngoại trừ sự kiện du lãm trên sông, hắn không nhớ chút gì chuyện trước đây.

"Ta thực sự đối với ngươi chân tình."

Hàm hồ ứng phó một câu.

Không đúng, câu này cũng không phải tiện miệng nói ra, bởi sâu trong lòng, hắn phát hiện chính mình có tình cảm với nàng.

Cỗ cảm xúc này rất vi diệu, chính là tình yêu.

Mặc Băng Nghiên cười đắng chát: "Thật vậy? Không phải ngươi đã mặc ta bên bờ sông Thương Nguyệt chờ đợi một đêm, cùng với nữ nhân khác sao?"

"Ngươi bỏ lỡ ước hẹn cùng ta, đến gặp phụ thân nữ nhân khác bàn chuyện thành hôn có phải chăng?"

"Ngươi biến mẫu thân ta thành thi khôi, sau này cũng đối xử với ta như vậy chăng?"

Nàng ngồi dậy đi đến trước mặt Triệu Huyền, từng giọt lệ chảy xuống liên miên không dứt.

"Ta xuất thân thấp hèn, không xứng với ngươi? Hay là do ta không tốt?"

Triệu Huyền lặng im một lúc, lắc đầu: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi."

Mặc Băng Nghiên mỉm cười cay đắng: "Đã ngươi phụ tình bạc nghĩa, ta cũng muốn như ngươi vậy... nhưng không làm được. Nếu đã như vậy, ta không giết ngươi nhưng sẽ giữ ngươi mãi mãi ở bên mình không chia rời, mãi mãi..."

Không đợi Triệu Huyền có thời gian phản ứng, không biết từ lúc nào, bàn tay trắng nõn gầy nhỏ của nàng đã đặt trên lồng ngực hắn. Đợi Triệu Huyền kịp phản ứng, ngón tay nàng đã phủ một lớp băng sắc bén, rạch phá lồng ngực.

Triệu Huyền đau đớn tâm tì gan thận, đau đớn cực điểm, muốn cử động nhưng phát hiện toàn thân bất động vô lực.

Hắn dự định mở miệng, Mặc Băng Nghiên đã hôn lên môi hắn, làm hắn không thể thốt thành lời.

Thể nội Mặc Băng Nghiên hiện lên một đoàn lam cầu, Triệu Huyền cảm tưởng như ý thức bản thân dần dần bị hút vào trong đó không thể kháng cự, ngón tay hắn chậm rãi bất lực duỗi ra.

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.