Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ nghèo

Tiểu thuyết gốc · 1883 chữ

Đại sảnh trong lâu thưa thớt người, làm Triệu Huyền hoài nghi Tầm Bảo Lâu này có thực sự là cửa hàng lớn nhất Lương Thành hay không.

Hắn nhàn nhạt hỏi tiểu nhị: "Ta muốn tìm đan dược thiên tài địa bảo dùng để tinh tiến tu vi."

Tiểu nhị tươi cười nói: "Vậy được, mời ngài đi lên lầu ba."

Hắn lập tức hô người, một thị nữ tiến đến, dẫn đường mang Triệu Huyền rời đi.

Đi lên Triệu Huyền mới biết, nguyên lai phía dưới chỉ là đại sảnh rỗng, các tầng phía trên mới thực sự nhộn nhịp.

Đi ngang qua lầu hai, người người ra vào nhộn nhịp, Triệu Huyền hỏi thị nữ: "Tầng này giao dịch cái gì?"

Thị nữ cung kính: "Công tử, tầng này bán các loại công pháp, pháp thuật, nếu ngài có hứng thú mời ngài vào xem."

Triệu Huyền gật đầu, "Cũng tốt."

Địa phương cửa ra vào, có một nam nhân ngồi tại một cái bàn gỗ giữ cửa.

Nhìn thấy thị nữ dẫn Triệu Huyền đến, hắn nhàn nhạt mở miệng.

"Phía Tây phía Bắc công pháp cấp bậc Luyện Khí Kỳ, phía Đông công pháp Ngưng Dịch Kỳ, phương Nam là các loại pháp thuật thần thông. Muốn mua công pháp nào có thể mang đến đây để ta hỗ trợ sao chép. Chớ có dại dột suy nghĩ trộm đi mất."

Triệu Huyền không nói gì, lẳng lặng đi vào.

Vừa rồi thần niệm hắn phát hiện, tại lối ra này, trong bóng tối có bốn khí tức cường đại.

Xem ra để trở thành một lâu các lớn nhất trong Lương Thành, không thể không đơn giản. Những khí tức ẩn trong bóng tối kia, không có tu vi Ngưng Dịch Kỳ là không thể.

Triệu Huyền trước đi đến khu vực công pháp cấp độ Luyện Khí Kỳ.

Trong những gian gỗ, từng quyển sách mỏng được bao phủ bởi một lớp linh quang, bày biện gọn gàng.

Hắn cầm thử một quyển lên xem, lật ra, thế nhưng một quyển sách dày chỉ lật ra được một trang.

Nội dung trong trang giới thiệu sơ lược công pháp. Hắn muốn lật xem những trang tiếp theo thì bị một loại lực lượng nào đó ngăn cản.

Xem ra lớp linh quang phủ trên quyển sách là một loại cấm chế phòng ngừa khách nhân không mua mà dựa vào trí não ghi nhớ nội dung phía trên.

Hoàng Vân Công, công pháp trụ cột căn bản, ba tầng, hệ kim, giá năm linh thạch.

Lục Hà Quyết, công pháp trụ cột căn bản, năm tầng, hệ mộc, giá sáu linh thạch.

. . .

Triệu Huyền xem xét một lúc, cũng không tiếp tục thăm dò khu vực công pháp dành cho tu vi Ngưng Dịch Kỳ cùng các môn pháp thuật.

Hiển nhiên những thứ này đều dùng linh thạch để trao đổi, hiện giờ hắn không có một khối nhỏ.

Thị nữ bồi tiếp hắn trải qua nhiều khách nhân, sớm đã dưỡng thành bản năng tinh tường, liền mở miệng: "Công tử, có phải ngươi không có đủ linh thạch, nếu vậy thì có thể sử dụng ngân lượng thay thế nha."

Triệu Huyền vui mừng: "Ngân lượng cũng có thể?"

Không lâu sau, hắn rời khỏi lầu hai cùng công pháp Hoàng Vân Công kia, cùng một môn pháp thuật Hoả Cầu Thuật.

Trong người hắn thiếu đi 700 lượng bạc, phân biệt công pháp giá 500, pháp thuật giá 200.

Thị nữ dẫn hắn đi lên lầu hai, địa phương này thì ít người lui tới hơn.

Sau khi xem xét giá cả hắn mới biết lý do.

Ở nơi này đủ loại đan dược linh vật. Từ chữa thương, hỗ trợ tu luyện, thăng cấp ti vi... cho đến cái loại linh dịch làm cho nam nhân cường hổ uy mãnh trên giường kia cũng có.

Nhưng vì là đồ dùng cho tu sĩ nên giá cả quá đắt.

Ngẫu nhiên một khối bột tán dùng để tăng cảnh giới cho tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một có giá ba trăm lượng bạc.

Mà đồ vật dùng cho tu vi tầng ba trở lên đều không thể dùng ngân lượng giao dịch nữa, mà phải dùng linh thạch.

Nghe hắn thắc mắc, thị nữ bồi tiếp thân thiện đáp: "Phàm là đan dược đều phi thường khó luyện chế. Luyện đan sư lại hiếm hoi, nên giá cả đan dược mới đắt như vậy. Nếu công tử không đủ tài phí, có thể mua bột tán hoặc các loại linh thảo, tàn dược, giá trị sẽ thấp hơn, bất quá có một chút tác dụng phụ..."

Đương nhiên Triệu Huyền sẽ không mua những thứ chất lượng kém cỏi ấy.

Hiệu quả nhỏ bé không đáng kể, lại để lại lượng lớn tạp chất trong cơ thể, không bằng hắn thuần tu luyện hấp thụ thiên địa linh khí, tuy tốc độ tu vi tăng lên chậm hơn một chút nhưng không quá chênh lệch, lại vô cùng an toàn.

Sau cùng hắn không mua thêm gì mà rời khỏi Tầm Bảo Các.

Dù sao với 200 lượng còn lại trên thân thể, chỉ mua được cái lông.

Vấn đề lớn hiện tại là làm sao để thu thập được linh thạch a.

Thời điểm hắn nhìn thấy người khác móc linh thạch ra giao dịch, phát hiện một khối linh thạch chỉ nhỏ bằng ngón tay cái.

So với khối linh thạch lớn bằng toà núi nhỏ trong thạch động Cố Thanh Nhi ở, quả thực không thể so sánh.

Mà linh lực trên khối linh thạch kia, linh lực yếu ớt cực điểm, so với toà núi linh thạch, cưỡi ngựa chạy trước ba con phố cũng không kịp.

Cái trước là linh thạch hạ phẩm, cái sau là cấp độ gì khó mà nói rõ.

Linh thạch phân thành ba cấp hạ trung thượng phẩm, phía sau là cực phẩm, loại linh thạch chỉ nghe đồn, dù có một viên xuất hiện cũng khiến cho địa phương xung quanh bùng nổ.

Thứ đồ chơi này nằm sâu dưới lòng đất, do linh khí ngưng tụ thời gian lâu dài, hình thành linh thạch. Trong linh thạch ngẫu nhiên mang theo thuộc tính các loại nguyên tố mộc kim thuỷ hoả thổ phong lôi...

Mỗi một mạch khoáng linh thạch được phát hiện, đều bị các phương thế lực điên cuồng tranh chấp chiếm giữ.

Hiện tại hắn quả thực là một quỷ nghèo, một khối linh thạch hạ phẩm cũng không có.

Nhất thời Triệu Huyền nhớ đến Tống Kim Mạch, nàng là khuê nữ gia chủ Tống gia, tài lực tràn trề, là một phú bà giàu có đích thực.

Nếu có thể hố nàng ăn chùa một khoản lớn rồi vỗ mông rời đi, há không mỹ quá thay.

Hiện tại toàn bộ trên dưới Tống gia đang ở trong nguy cảnh bởi nàng đắc tội công chúa, nếu cơ linh lợi dụng len lỏi vào, nói không chừng thu hoạch được bất ngờ.

Dù sao trước đây nàng ta không có thái độ tốt với hắn, mỗi lần bởi vì hắn sủng nịnh, nàng mới miễn cưỡng đáp lại vài câu, sau đó thu lễ vật, mặt lạnh không nói lời nào vỗ mông rời đi.

Triệu Huyền thực sự hối hận, lúc trước người ta đã lạnh lùng như vậy, tại sao hắn cần phí tâm mặt dày mày dài truy sủng a.

Đã vậy nếu hắn hố nàng, cũng không cần tự vấn lương tâm.

Bước trên đường phố, nhìn thấy gian hàng bánh ngọt, nghĩ tới từ trước đến nay nha đầu Mộc Tố Nhu luôn sống mà tiếp thụ ủy khuất, trước kia ở trong Triệu phủ luôn bị các nha hoàn khác ức hiếp khinh bỉ, dù sau này rời khỏi Triệu phủ sinh sống cùng hắn, nàng cũng không có một ngày tốt hơn.

Không chút tiếc nuối, hắn vung tay mua liền ba phần bánh ngọt ngon nhất.

"Triệu huynh, không ngờ lại gặp ngươi ở đây."

Một âm thanh nam tử vang lên phía sau lưng.

Triệu Huyền quay lại, phát hiện hai thanh niên, một người mắt hẹp, một người gầy nhỏ đang hướng hắn đi tới. Đều là tài tử văn nhân, cái loại người miệng giảng đạo lý, thân thể hư nhược gió thổi sợ ngã kia.

Người trước là Phương Chí Kính, một bằng hữu mà hắn kết giao, thường xuyên cùng nhau đi thanh lâu ngâm thơ tán cảnh, cũng coi là chỗ quen biết, người sau Triệu Huyền không quen, chắc là bằng hữu của Phương Chí Kính.

Nhớ đến thanh lâu, Triệu Huyền lại thầm cảm ơn Tống Kim Mạch.

Nhờ phúc nữ nhân này, vì truy cầu nàng, nên Triệu Huyền luôn cố giữ thân thể trong sạch, vì thanh lâu là nơi tạp ngư lẫn lộn, đủ loại người ra vào, tai mắt khắp nơi, thu thập tin tức dễ dàng, chỉ cần có chuyện kỳ quái, một đám người biết, cả toà Lương Thành biết.

Mỗi lần Triệu Huyền đến thanh lâu, đều cố đè nén bản năng nam nhân mà không vào khuê phòng hoa khôi vui vẻ. Sợ tiếng xấu truyền đến tai Tống Kim Mạch, đối phương sẽ chê hắn dơ bẩn.

Những lần hắn ngủ tại thanh lâu qua đêm, chằng qua là uống rượu say không thể về mà thôi.

Lúc ấy đám đồng bạn cũng không hơn gì hắn, nên không thể chiếu cố lẫn nhau. Ma ma thanh lâu phát hiện bọn hắn không còn ngân lượng, tất nhiên sẽ không để đám nữ nhi của mình bồi tiếp bọn hắn qua đêm.

Phương Chí Kính đi tới khoác vai Triệu Huyền, vẻ mặt thần thần bí bí: "Triệu huynh ngươi xem đây là gì?"

Hắn khẽ hé mở hầu bao ra bên trong ngân lượng lấp loé.

Triệu Huyền ngạc nhiên: "Từ nơi nào ngươi lại có nhiều ngân lượng như vậy?"

Phương Chí Kính này thực ra là thư sinh hoàn khố, thành thân với một nữ tử nhan sắc tầm thường không có gì lạ, ở trong một gian nhà nhỏ rách nát, ngày thường dựa vào việc bán chữ mà sống, cơ bản là con quỷ nghèo giống với Triệu Huyền.

Thế nhưng hắn lại có tật xấu, rất thích ra vào thanh lâu. Có lần còn tiết kiệm tiền cả một năm, chỉ để đủ tiền qua đêm với một nữ tử thanh lâu.

Lần ấy nương tử hắn đã suýt chút nhảy giếng, doạ hắn hoảng sợ, quỳ xuống cầu xin ba ngày ba đêm.

Phương Chí Kính nhìn thấy bằng hữu thân thiết kinh nghi, hai chữ đắc ý viết lên mặt:

"Trước đây ngươi là tam công tử Triệu gia, thân phận ta không với tới, nhưng hiện tại ngươi bị đuổi ra khỏi Triệu phủ, mất đi tài lực chu cấp, hiện tại ta sống tốt hơn ngươi a, ghen tỵ hay không, đỏ mắt hay không?"

Hai người bọn hắn giao hảo phi thường hợp ý, là bằng hữu lâu năm, nói chuyện hào sảng không chút khách khí.

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.