Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hảo nữ nhân

Tiểu thuyết gốc · 1531 chữ

Theo thời gian trôi đi, mưa tuyết rơi xuống rừng trúc dần dày đặc, một mảnh trắng xoá bao phủ xuống, rừng trúc như đổi y phục, từ một mảnh xanh biếc, chuyển thành y sa xanh trắng đạm mạc.

Trong nhà trúc, trước mặt Triệu Huyền là một bữa ăn nóng.

Chính xác là chỉ có cơm và rau xào.

Không có cách nào, trước kia hắn tiêu xài phung phí, toàn bộ ngân lượng trên thân rời xa, có cơm cùng rau ăn là rất tốt rồi.

Vẫn tốt hơn những thân ảnh gầy gò chỉ có túi xương, chết đói ngoài ngoại ô Lương Thành.

Sau khi hắn giáo huấn Hầu Linh một trận, đã để cho nàng trở lại nhẫn. Dù sao hiện tại nàng chỉ là một luồng thần hồn, không dám ở bên ngoài nhẫn quá lâu, thời gian trôi đi sẽ hao phí nhiều năng lượng.

Yêu này mặc dù bề ngoài bộ dáng nhát gan nghe lời, nhưng Triệu Huyền linh cảm được nàng không đơn giản chút nào.

Thời điểm nàng đối diện với thần thông Dung Cốt, U Linh Huyền Kiếm, hắn thấy trong mắt nàng có e ngại, sợ hãi, nhưng không phải cái loại tuyệt vọng kia.

Nếu dồn nàng đến đường cùng, không chừng sẽ liều mình làm ra hành động nguy hiểm nào đó.

Thông qua thuận miệng hàn huyên vài câu, hắn cảm nhận được yêu này rất khó lường. Về phần những chuyện trước đây nàng đã làm với hắn, Triệu Huyền tất nhiên sẽ tính sổ. Nhưng hiện tại chỉ làm ra bộ dáng chịu thiệt thòi chứ chưa muốn vơ vét gì từ nàng.

Nếu không may hắn tu luyện công pháp thần thông nào đấy nàng đưa ra, thông qua những thứ này, nàng ta lại khống chế được thần trí hắn thì lúc ấy khóc không ra nước mắt.

Trong mộng lúc Thố Nhi chỉ điểm hắn tu luyện, từng giảng giải rất nhiều kiến thức về công pháp, thần thông, vũ khí, các loại công phu và vật phẩm tùy thân của tu sĩ.

Đương nhiên, đây là Triệu Huyền tò mò chủ động hỏi ra, chứ không phải Thố Nhi chủ động nói.

Có nhiều loại công pháp cao thâm mạt trắc, giá trị không thể dùng tài nguyên thông thường để quy đổi. Loại công pháp này mang đặc tính quan hệ chủ tử. Hai người cùng tu luyện một công pháp, một người tu phần chủ, người kia tu phần tử, người tu phần chủ nếu vì một lý do nào đấy mà mất đi nhục thân chỉ còn lại thần hồn, sẽ có thể tùy thời đoạt xá người tu phần tử, có được một nhục thân mới.

Hoặc các loại hình bí quyết khống chế thân thể, tâm thần...

Triệu Huyền cầm chiếc nhẫn lắc lư: "Xú Mao Tử, mau ra đây."

Hư ảnh Hầu Linh nổi lên, không vui phàn nàn: "Ta là Hầu Linh, không phải Xú Mao Tử."

Triệu Huyền không thèm để ý, chỉ vào đồ ăn trên bàn: "Ngươi ở trong nhẫn bao nhiêu năm, hẳn là đã lâu chưa được nếm hương vị đồ ăn. Đến đến, ngồi xuống cùng ăn."

Hầu Linh mặt khinh bỉ: "Ta đang ở dạng thần hồn sao có thể ăn. Với lại, thân là yêu tiên, sao có thể ăn loại đồ ăn phàm tục thô thiển này."

Triệu Huyền không tin hỏi: "Ngươi có chắc là bản thân không ăn đồ ăn, mà chỉ tu luyện khô khan như vậy?"

Hầu Linh lắc đầu: "Cũng không hẳn, thông thường thi thoảng ta ăn chút ít linh quả..."

Hư ảnh của nàng nhịn không được mà làm động tác nuốt xuống.

Không phải thi thoảng mới ăn, mà là ăn rất nhiều.

Nhớ loại Thủy Lê Quả kia a, nhiều lần ăn nhiều đến nỗi linh lực tràn đầy suýt chút nữa bạo thể. Ân... thật nhớ hương vị đó.

Triệu Huyền khinh bỉ nhìn lão thái bà đối diện vẻ mặt thèm thuồng, nếu nàng có nhục thân, hẳn hiện tại đã chảy một vũng nước bọt lớn.

Hắn xua tay xua đuổi: "Tốt tốt, nguyên lai ngươi không ăn được, không có nhục thân thật là tội nghiệp a, được rồi, ngươi có thể đi."

Hầu Linh ngẩn người.

A, nguyên lai hắn gọi ta ra để chế giễu.

Nàng nổi khí, muốn quát tháo một trận, nhưng nghĩ đến U Linh Huyền Kiếm lại thôi. Thở phì phò quay về nhẫn.

Đợi thân ảnh Hầu Linh biến mất, Mộc Tố Nhu ở bên cạnh mở miệng: "Công tử, lần sau đừng để yêu này đi ra, trông nàng bay lơ lửng, thật giống những quỷ hồn mà tiên sư trong thành từng hàng phục."

Bàn tay nàng còn nắm chặt lấy góc áo Triệu Huyền do sợ hãi đây.

Nghĩ đến trước kia công tử một mực bị Hầu Linh ảnh hưởng tâm trí, độc ác xấu xa, thật đáng sợ a.

Nếu như một ngày nàng cũng như vậy...

"Lão nương không phải là quỷ hồn." Thần hồn Hầu Linh ló đầu ra khỏi chiếc nhẫn phản bác rồi quay trở về.

Triệu Huyền an ủi tiểu nha đầu: "Ngươi không cần sợ nàng, lần sau nàng đi ra ta cho ngươi mượn kiếm, ngươi chỉ cần nhìn nàng không vừa mắt, chém vài kiếm là được."

Ở trong nhẫn, Hầu Linh nghe thấy không nhịn được phỉ nhổ kẻ tâm đen này.

"Vâng, công tử." Mộc Tố Nhu cười vui vẻ, công tử thật tốt với nàng a.

Trong lúc mơ hồ, nàng như nhìn thấy hình ảnh nam hài ngày tuyết lạnh ấy.

Mộc Tố Nhu bất chợt ôm chặt Triệu Huyền.

Nam hài ngày đấy, dường như đã trở về.

"Ngươi làm gì nha, ta còn đang ăn cơm đâu." Triệu Huyền lên tiếng.

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này bị dung mạo anh tuấn phi phàm của ta mê hoặc, không nhịn được muốn thân thân?

"Công tử, ngài chậm rãi ăn, ta ra ngoài giặt y phục." Mộc Tố Nhu hạnh phúc buông hắn ra, chuẩn bị rời đi.

Triệu Huyền liền giữ nàng lại, "Ngươi không ăn cùng ta?"

"Nô tỳ có thể ăn với người?" Mộc Tố Nhu kinh ngạc hỏi.

Thân phận nàng là nha hoàn, địa vị thấp kém, ngày thường không ăn cơm cùng bàn với chủ tử, chỉ có thể đứng một bên hầu hạ, đợi khi hắn ăn xong, nàng mới có thể ăn.

Lấy tính cách Triệu Huyền trước đây, ngồi ăn cùng một nha hoàn là không thể nào.

Kéo nàng ngồi xuống, Triệu Huyền ôn nhu nói: "Tất nhiên là có thể, ngươi mau bồi bản công tử ăn cơm. Nơi này chỉ có hai chúng ta sống cùng nhau, không cần câu nệ những tiểu tiết cẩu thí kia."

Mắt đẹp Mộc Tố Nhu ngậm nước mắt.

"Công tử, ngươi thật tốt với nô tỳ."

"Đừng khóc."

"Ô ô..."

". . ."

Triệu Huyền kéo nàng lại gần, vươn lưỡi chậm rãi liếm những giọt lệ đang chảy ra, hôn mắt nàng.

"Nhu nhi, nước mắt ngươi vị thật ngon."

Mộc Tố Nhu nghe vậy càng khóc lớn.

Công tử nói ưa thích vị nước mắt của ta.

Nàng liền nỗ lực khóc chảy càng nhiều nước mắt chảy ra, để công tử lại hôn hôn lên mắt, liếm vào da thịt...

Ăn xong, Triệu Huyền rời khỏi nhà trúc, đi dạo trong Lương Thành.

Chuyện tu luyện, nếu một mực an phận ngồi xuống tĩnh toạ hấp thụ thiên địa linh khí, tu vi sẽ chậm rãi từ từ tăng lên.

Nếu có thể phục dụng các loại đan dược đặc thù, linh thực, bảo vật chứa linh khí nồng hậu, dùng cho việc tu luyện, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Đương nhiên loại hành động này tất nhiên sẽ có hạn chế, pháp lực không phải do bản thân chậm rãi tu luyện ra mà dựa vào thiên tài địa bảo, sẽ không được tinh thuần, chứa nhiều tạp chất.

Khi ấy thi triển các loại pháp thuật, công pháp... Uy năng sẽ biến nhỏ đi rất nhiều.

Loại chuyện này lại không phải là chướng ngại đối với Triệu Huyền.

Bởi vì hắn có thần thông Dung Cốt a.

Trong lúc nhất thời, hắn có chút nhớ Cố Thanh Nhi, nữ nhân này thật tốt.

Đi dạo một hồi lâu trong Lương Thành, hắn nhắm đến Tầm Bảo Lâu, địa phương kinh doanh các loại tài nguyên cho tu sĩ lớn nhất Lương Thành này.

"Khách quan, hoan nghênh ghé qua bản lâu, ngươi cần gì a?"

Tiểu nhị nhìn thấy một thanh niên dung mạo thanh tú xuất trần, khí chất không tầm thường, vội vàng phấn khởi chạy ra tiếp đón.

Loại địa phương này trước đây Triệu Huyền chưa một lần đặt chân tới.

Lý do vô cùng đơn giản, trước kia hắn không thể tu luyện, là một tài tử thường thường, có tu vi cái lông, đến nơi này để làm thơ a?

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.