Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vọng Tương Tư

Tiểu thuyết gốc · 1718 chữ

Triệu Huyền chỉ tò mò mà thôi, nhưng cũng làm ra vẻ mặt ghen tỵ cho tên này vui vẻ: "Oa, ngươi làm sao trong thời gian ngắn kiếm được nhiều bạc như vậy, lần trước ngươi còn nợ ngân lượng ta, hiện tại ngươi phải bao ta ăn uống a. Thật ghen tỵ..."

Phương Chí Kính vỗ ngực đắc ý: "Yên chí, chỉ cần đi theo ta, đảm bao ngươi no say."

Hắn chỉ nam tử gầy nhỏ bên cạnh, "Chưa giới thiệu với ngươi, đây là Vương Đại Bàn huynh, nhị công tử của nhị gia Vương gia, cách đây không lâu mới từ kinh thành trở về."

Hắn híp mắt đầy ý vị thâm trường, mấp máy môi, nói hai chữ không thành tiếng mà chỉ có hình tướng, "Tài lộ."

Lấy trình độ giao hảo của Triệu Huyền và Phương Chí Kính, liền hiểu được đối phương muốn truyền đạt cái gì.

Hiển nhiên trong thời gian ngắn Phương Chí Kính có nhiều ngân lượng như vậy, chính là nhờ Vương Đại Bàn mang đến.

Triệu Huyền âm thầm cảnh giác, Phương Chí Kính vốn chỉ là một tên tài tử nghèo, thân phận thấp hèn, nhờ biết văn thải mà khoác lên áo thư sinh.

Từ khi nào hắn leo lên được cây lớn Vương gia kia?

Không phải ai cũng đặc biệt như Triệu Huyền nha.

Bản thân hắn là con thứ, mẫu thân thân phận thấp kém, hắn không được Triệu phủ trọng dụng, bị ruồng bỏ. Tính tình hắn rộng lượng có thể kết giao bất kỳ loại bằng hữu nào mà không cố kỵ thân phận của đối phương.

Sau đó, Phương Chí Kính nhiệt tình lôi kéo Triệu Huyền, cùng với Vương Đại Bàn đến một tửu lâu sang trọng gần đó, gọi ra một bàn tiệc thịnh soạn.

"Triệu huynh, nghe nói ngươi là tam công tử Triệu gia, việc này có đúng hay không?" Sau khi an vị, Vương Đại Bàn tò mò hỏi Triệu Huyền.

Đoạn đường này bọn hắn chào hỏi làm quen, nói chuyện phi thường thoải mái

Con người Vương Đại Bàn này rộng rãi sảng khoái, cảm thụ sơ qua không tệ.

Ở một bên, Phương Chí Kính ngạc nhiên hỏi: "Điều này là tất nhiên rồi, vì cớ gì Vương huynh hỏi như vậy?"

Triệu Huyền gật đầu rồi lắc đầu: "Đúng... mà cũng không đúng, hiện tại ta đã bị đuổi khỏi Triệu gia."

Vương Đại Bàn nghe vậy đột nhiên vỗ mạnh tay xuống bàn không một tiếng báo động trước, làm cho ly rượu trên bàn rung rung suýt đổ.

"Lý nào lại như vậy, Triệu huynh văn thải huyền luyện, tài trí trăm năm hiếm gặp, Triệu gia kia não chứa nước tiểu hay sao mà đuổi dạng người như huynh ra..."

Vương Đại Bàn bất bình mắng một chầu, tựa như người bị đuổi khỏi Triệu gia là hắn vậy.

"Đúng đúng, Triệu gia kia vốn không xứng với ngươi, Triệu huynh cũng đừng để trong lòng, sớm ngày lên kinh thành dự thi, đạt được quan danh làm cho Triệu gia hối hận thối ruột." Phương Chí Kính ở một bên phụ hoạ.

Triệu Huyền làm ra vẻ cảm động, chủ động nâng ly: "Có được bằng hữu như các ngươi, là Triệu Huyền ta may mắn, đến, ta mời các ngươi một ly."

Ba người cùng nâng chén, ngửa cổ uống hết rượu bên trong.

Phương Chí Kính đặt ly xong, lúc này mới thần thần bí bí nói: "Triệu huynh, ngươi có tò mò ta từ đâu kiếm ra ngân lượng?"

Triệu Huyền lắc đầu: "Không tò mò."

Phương Chí Kính ngẩn người: "Tại sao?"

Triệu Huyền hừ một tiếng: "Lấy bổn sự của ngươi, đột nhiên có nhiều tiền như vậy, nếu không phải cướp trộm thì là đánh bạc mà có, ta không cần thiết phải tò mò."

Phương Chí Kính không vui: "Trước kia không phải ngươi cũng thích đánh bạc a, làm gì có tư cách chế giễu ta. Nói cho ngươi một tin vui, Vương huynh đây chính là một quan văn trong triều."

"Quan văn?" Triệu Huyền không khỏi kinh ngạc, Vương Đại Bàn niên kỷ tựa hồ không hơn hắn và Phương Chí Kính nhiều, ít tuổi như vậy đã lăn lộn được đến triều đình.

"Đúng", Phương Chí Kính nói tiếp, "Vương huynh rất ưa thích văn thải thi từ. Hắn đã mua vài bức tranh chữ của ta."

Triệu Huyền quay sang nhìn Vương Đại Bàn.

Vương Đại Bàn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy a, ta phát hiện thơ của Phương huynh như rượu ngày đông, uống vào vừa làm ấm dịu thân thể lạnh lẽo, vừa mang đến cơn say ngất ngây. Nếu lần tới hắn thi Trạng, hẳn sẽ đạt được vị trí cao. Mà đối với những tác phẩm chân chính, giá trị vạn lượng hoàng kim. Những thứ này là vô giá, ta muốn có được thơ hoạ của Phương huynh, không thể không bỏ ra gì mà lấy đi. Dù tranh thơ là vô giá, ta vẫn muốn bỏ tiền ra để tỏ lòng kính ngưỡng."

"Ta nghe Phương huynh nói văn thải của Triệu huynh không kém hắn, nên hôm nay ta nhờ hắn dẫn đến tìm ngươi, nếu thật sự giống Phương huynh nói, ta sẽ bỏ ra giá cao để mua."

Cuối cùng, Vương Đại Bàn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thâm thúy tang thương: "Tài năng chi sĩ nếu bị giam giữ tại một Lương Thành nho nhỏ, quả thực đáng tiếc."

Phương Chí Kính một mặt nghiêm nghị, nương theo nói: "Vương huynh không hổ là quan nhân đến từ kinh thành, ánh mắt tinh tường, vậy mà có thể nhận ra tài năng của bọn ta."

Triệu Huyền có chút cảm thấy hai kẻ trước mắt thổi nhau lên trời quá đáng, nhưng không vạch trần, mà gật đầu: "Vậy phiền Vương huynh thẩm định một chút."

Phương Chí Kính nghe vậy, liền lấy từ trên thân ra một xấp giấy cùng bút trúc, nghiên mực.

Ân?

Tên này vậy mà mang sẵn đồ trên người.

Nhất thời Triệu Huyền có chút nhận thức lại tên bằng hữu này, tính ra kẻ này cũng có tâm.

Xem ra ngày hôm nay Phương Chí Kinh để cho hắn và Vương Đại Bàn tiếp xúc là vì muốn hỗ trợ hắn a.

Triệu Huyền cầm bút lên, Phương Chí Kính thì nhiệt tình ở một bên mài mực.

Triệu Huyền nghĩ nghĩ, nhìn xuống đường thành người đông nhộn nhịp, đặt bút xuống viết.

Chưa đến thời gian dùng xong nửa chung trà, Triệu Huyền đã viết xong, Vương Đại Bàn nói: "Triệu huynh, để cho ta niệm lên."

Đều là tài tử văn nhân, trước khi một người chưa hoàn thành tác phẩm, đều không muốn xem trước, dạng này tựa hồ như một loại quy củ nho nhã khảm sâu trong tiềm thức.

Ngồi trong tửu lâu, văn nhân không ít. Thấy bên này có người muốn đề thơ, đều tò mò nhao nhao quăng ánh mắt sang bên này.

Cầm trương giấy mỏng lên, Vương Đại Bàn bắt đầu niệm lên.

"Đông khẩu gai hữu mộ lý nhân

Thương kinh vạn lý tình minh tịch

Nguyệt cô vọng nhật hồ kề tựu

Tố bạch cô lưu yết mạn sầu

Ngân kim hắc nhiễm trì trí hạch

Đại hải nộ hoả quỷ vô ưu."

Không gian trong tửu lâu vốn ồn ào bỗng nhiên tĩnh mịch.

Một thanh niên mang theo hài tử ngồi dùng bữa cách đấy không xa, hài tự định mở miệng nói gì đó, thanh niên liền bịt miệng nó lại, ánh mắt nghiêm nghị lườm lấy.

"Tốt tốt, hay cho: Gai hữu mộ lý nhân, dào dạt tình ý, thấm đượm u buồn, lại chân thành tha thiết, phải chăng huynh đài này có người thương nhớ mà chưa thể mang về nhà?"

Một nam tử vỗ tay tán thưởng, phá vỡ bầu khí khí trầm lặng.

Người khác trong tửu lâu cũng gật gù.

"Nguyệt cô vọng nhật hồ kề tựu? Đây là ngươi có người bên cạnh, vẫn cảm thấy lòng trống rỗng cô đơn, vì còn có người thương bên ngoài? Ai nha? Chẳng lẽ huynh đài có nương tử, nhưng hiền phu nhân quá dữ, không cho ngươi nạp thiếp?"

"Hừ, ngươi thì biết cái gì, một câu này ẩn chứa hàm ý sâu lắng, không phải người như ngươi có thể diễn giải được. Để mà nói..."

"Ngân kim hắc nhiễm trì trí? Đây là nói tiền tài bảo vật làm mờ tâm trí phàm nhân? Kết hợp câu sau: Đại hải nộ hoả quỷ vô ưu, vậy nghĩa là... A, tài thi lược của các hạ quả thực quá cao thâm, ta không thể hiểu được. Nghe sơ qua tưởng đã hiểu, thực sự lại cao không thể với."

"Thiên túng kỳ tài a..."

Triệu Huyền thầm cảm thán, trong những người này, đều có chút bản sự a.

Bài thơ kia hắn tiện tay viết ra, hắn nhìn thấy cảnh tượng Lương Thành nhộn nhịp, lại nhớ đến cách đây không lâu hắn còn ở cạnh chúng nữ Cố Thanh Nhi, Thố Nhi.

Đảo mắt, từ phàm nhân trở thành tu sĩ.

Đảo mắt, tính tình bản thân triệt để thay đổi.

Hơi cảm khái một chút, nên viết thành thơ.

Không ngờ đám văn nhân này chỉ vừa nghe qua, đã đem tầng y phục bên ngoài lột xuống, để lộ tâm tư chân thật của hắn.

Triệu Huyền chắp tay cảm tạ những người xung quanh, Phương Chí Kính mở miệng hỏi: "Triệu huynh, ngươi định đề danh bài thơ này là gì?"

Triệu Huyền không cần suy nghĩ, nói: "Vọng Tương Tư."

Chúng khách nhân trong tửu lâu lại vỗ tay hoan hô khen hay.

Phương Chí Kính ở một bên thổn thức không thôi.

Triệu huynh vẫn như thế a, bản thân mãi không thể đuổi kịp thi phú của hắn.

Chợt lúc này vang lên một âm thanh âm dương quái khí: "Văn nhân cái chó gì, cũng chỉ có thể bắn pháo miệng, ngoài ra còn có thể làm được gì khác?"

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.