Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà trúc ấm áp

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

Tiễn đưa nhị phu nhân về sau, Triệu Huyền ngoảnh lại phát hiện tiểu nha đầu một mặt lo lắng.

Mộc Tố Nhu nhìn xem nhị phu nhân đã đi xa, mới thở phào nói, run run nói:

"Công tử, vừa rồi ta nhìn thoạt như nhị phu nhân rất tức giận, ngươi chọc giận nàng, liệu..."

Hiển nhiên thời gian ở Triệu phủ đã để lại cho nha đầu này bóng mờ.

Triệu Huyền mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, dù trời sập xuống ta cũng chống lấy, không cho ngươi thụ một chút tổn thương."

Hắn ôm Mộc Tố Nhu vào lòng, vuốt ve má nhỏ phấn trắng.

"Công tử, nô tỳ đây là lo lắng cho ngươi. Đúng rồi, công tử, yêu quái trong chiếc nhẫn kia là thứ gì, với lại, ngươi..."

Mộc Tố Nhu hưởng thụ Triệu Huyền xoa bóp, dựa đầu vào lồng ngực hắn, vòng tay ôm chặt eo.

"Cái này a... là yêu thành tinh." Triệu Huyền cảm thấy rất khó giải thích, ôn nhu hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy hiện tại công tử rất khác với trước kia không?"

Thân thể gầy nhỏ Mộc Tố Nhu run lên, ngập ngừng nói:

"Đúng vậy công tử, nô tỳ, nô tỳ thấy công tử hiện tại và ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt, nô tỳ, nô tỳ sợ hãi..."

Nếu không phải cách đây không lâu nàng nghe cuộc trò chuyện giữa công tử và yêu quái kia, thì hiện tại nàng vẫn kinh nghi bất định, tâm tình không ổn định được đây.

Mộc Tố Nhu suy nghĩ thoáng qua, càng ôm chặt Triệu Huyền hơn.

Mặc kệ, chỉ cần là công tử, dù hắn biến thành bộ dạng gì, nàng cũng sẽ không ghét bỏ hắn.

"Trước kia ta bị mê hoặc thần trí, nhưng hiện tại đã không còn."

"Mặc kệ dù ta có là ác nhân hay hiền giả, ngươi chỉ cần biết ta vĩnh viễn bảo vệ, không làm hại ngươi là được rồi."

Triệu Huyền nhỏ giọng thì thầm.

Lời ít ý nhiều, giữa hai người ngầm hiểu lẫn nhau, bàn tay càng siết chặt, thân thân mật mật dựa vào nhau ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Chợt, một bông tuyết rơi xuống.

Liên tiếp sau đó là một trận bông tuyết, không khí bên ngoài trở lạnh, nhưng trong nhà trúc ấm áp mãi mãi không biến mất.

"Công tử, nô tỳ đi làm cơm cho ngươi."

Mộc Tố Nhu buông hắn ra, trái tim trong lồng ngực vẫn đang nhảy loạn như hươu non không ngừng, vui vẻ nhảy nhót rời đi.

Triệu Huyền nhìn theo thân ảnh nhỏ bé của tiểu nha đầu, trong lòng ấm áp chảy xuôi. Hắn nắm chặt tay.

Hắn cần phải mạnh lên, để bảo vệ người của hắn.

Trước đây ở trong Triệu phủ, mặc dù chưa tu luyện, không có chút kiến thức về tu tiên, nhưng hắn vẫn đã nghe qua hai chữ tu sĩ.

Sau này trưởng thành, hắn tiếp xúc được nhiều thứ hơn.

Trong Triệu phủ cũng có tu sĩ, trong mắt những người thường, những người này là tồn tại cao quý, xa không thể với tới, luôn ôm một loại tâm tình kính ngưỡng khi nhắc tới.

Những người này rất ít khi thể lộ thực lực. Ngẫu nhiên có số ít lần, một số tu sĩ biểu diễn một số pháp thuật, như bay lên, ngưng tụ ra hoả cầu, đóng băng nước... làm cho đám thiếu niên thiếu nữ trầm trồ, khích lệ bọn hắn nỗ lực cố gắng.

Mỗi khi hài tử đủ sáu tuổi, sẽ được kiểm trắc một lần, xem có dấu hiệu linh căn tồn tại hay không.

Trong Triệu phủ, chỉ có nhị ca, đại ca của hắn có linh căn.

Triệu Huyền cũng không hiểu vì sao lúc nhỏ bản thân không kiểm trắc được linh căn, mà bây giờ lại có thể tu luyện.

Trong não hắn loé lên một tia sáng. Lấy chiếc nhẫn ra.

"Công tử, ngươi... có gì phân phó?"

Hầu Linh bay ra cẩn trọng nhìn hắn.

Yêu này rất sợ Triệu Huyền bỗng nhiên nổi cơn điên, lại chà xát chiếc nhẫn.

Triệu Huyền liếc mắt: "Lúc ta sáu tuổi, ngươi động tay động chân gì trên người ta?"

Hầu Linh vội vã lắc đầu như trống lúc lắc: "Không có a không có a, vì sao công tử lại nói như vậy?"

Triệu Huyền lặng lẽ đặt nhẫn giữa lòng bàn tay, bạch quang ẩn hiện.

"Thời điểm ta sáu tuổi, kiểm trắc thấy không có linh căn."

Bàn giao một câu, hai tay khẽ cử động, bắt đầu dùng lực chà nhẫn.

Hầu Linh vội vã nói: "Công tử dừng tay. Ta nói, là do ta lúc đấy trọng thương nên đã hấp thụ một phần bản nguyên của ngươi, dẫn đến linh căn suy yếu đến cực điểm, thuộc tính phiêu tán. Về sau theo thời gian mới chậm rãi ngưng tụ lại."

Triệu Huyền nhíu mày.

Những lời của Hầu Linh có phần thâm ảo, nghe có vẻ đơn giản nhưng niệm kỹ sẽ thấy khó hiểu.

Bất quá hắn không để tâm quá nhiều, dù sao cũng hiểu được đại khái.

Thở dài một hơi, hắn mở miệng: "Xú Mao Tử, quả thực ngươi quá nguy hiểm, ta không dung được ngươi."

A?

Lời này làm cho Hầu Linh giật nảy mình.

Không dung được, vậy dự định... giết ta sao?

Triệu Huyền tiếp tục nói: "Ta biết ngươi nghĩ gì. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không hủy nhẫn này đi, thay vào đấy ta sẽ ném ra giữa đường, chờ đợi người hữu duyên gặp được. Ngươi biết đấy, trong Lương Thành này không thiếu cường giả. Ngươi theo bọn hắn, sẽ tốt hơn là đi theo ta."

Nói xong, Triệu Huyền cẩn thận quan sát biến hoá trên mặt Hầu Linh muốn nhìn xem phản ứng của nàng như thế nào.

Hầu Linh vội vã xua tay: "Không thể nào được!"

Triệu Huyền hỏi: "Tại sao lại không thể?"

Hầu Linh chần chừ một lúc rồi lấy hết dũng khí nói ra: "Sự thật là, cứ cách một khoảng thời gian ngắn, ta hút một phần tinh nguyên chi huyết của ngươi để củng cố thần hồn, thời gian trôi đi, nhẫn này vốn là tàn huyền chi bảo có linh, ta hút máu ngươi cũng phải thông qua nó. Bởi vậy mà nó đã sớm nhiễm khí tức của ngươi, bảo vật này vốn cận kề ranh giới sụp đổ, nếu rời khỏi ngươi, ngày tàn càng đến nhanh."

A?

Lại còn hút tinh nguyên chi huyết của ta?

Triệu Huyền triệu hồi Ngọc Như Ý, biến thành U Linh Huyền Kiếm.

Hay vung vẩy cốt kiếm trong tay, mỉm cười như gió xuân:

"Cái này a... Xú Mao Tử, ngươi xem, ngươi ăn cơm chùa ta biết bao nhiêu năm mà không có một chút đáp lễ, có phải không có đạo lý hay không?"

Hầu Linh bị linh áp U Linh Huyền Kiếm cọ xát, run rẩy nổi da gà, mặc dù nàng không có thân thể. Trong mặt hiện lên vẻ tham lam cùng sợ hãi.

"Nếu ngươi có thể... Cho ta hấp thụ một chút năng lượng của viên ngọc này, ngươi muốn gì ta sẽ cho."

Cái gì?

Ăn chùa chán chường không trả tiền còn muốn ăn tiếp?

Nhà trúc lẳng lặng nằm trong mưa tuyết, lá trúc xao xao, cảnh tượng thương sinh hữu tình, bình bình yên yên.

Không gian tĩnh mịch bỗng nhiên bị phá vỡ bởi một đạo âm thanh thê lương.

Triệu Huyền khinh bỉ nhìn hư ảnh Hầu Linh mờ nhạt bốc khói, "Cứ tưởng ngươi có phân lượng, không ngờ mới nếm chút ngon ngọt đã không chịu đựng nổi. Không phải ngươi muốn hấp thụ năng lượng sao, đến đến, đừng chạy."

Hầu Linh hoảng hốt bay quanh nhà. Tuy không thể rời đi chiếc nhẫn quá xa, nhưng tách khỏi trong vòng khoảng cách ba năm trượng đều có thể.

"Ngươi xem ta là gì? Có thần hồn nào mà không yếu đuối không chịu tổn thương? Nếu thần hồn bản toạ mạnh mẽ như năm tháng đó, không cho ngươi ăn thiệt thòi là không được."

"Còn muốn cho bổn công tử ăn thiệt thòi? Tốt tốt, đừng chạy a."

Triệu Huyền gầm lên, đuổi theo chém Hầu Linh.

Hầu Linh nào dám để cho U Linh Huyền Kiếm chém vào thần hồn. Vừa rồi nàng chỉ hơi chạm vào, liền bị lực lượng âm sát lạnh lẽo trên đó cho ăn đau khổ.

Thứ nàng muốn là viên ngọc kia, chứ không phải là cốt kiếm do ngọc này biến thành.

Thứ đồ chơi này là gì a, lợi hại như vậy. Thật không thể xem thường tiểu tử này.

Nàng thật không thể hiểu nổi, mười một năm nay Triệu Huyền luôn đeo nhẫn trên tay, thời thời khắc khắc nàng quan sát hắn trưởng thành, mọi hành động của hắn đều không thoát khỏi mắt nàng.

Vậy những cơ duyên này... hắn có được từ thời điểm nào?

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.