Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ban đêm đừng chỉ mặc yếm ngủ

Tiểu thuyết gốc · 1597 chữ

Rừng trúc gió thanh, từng chiếc lá vàng bị gió cuốn đi, rơi vào trên người Triệu Huyền.

Trước cửa nhà trúc đơn sơ, một mỹ thiếu phụ đứng đối diện thiếu niên tuấn lãng, sâu trong mắt toát lên vẻ châm chọc.

Vương Hổ kia từ lúc nào đã đứng sang một bên cạnh, phong toả một phương, khuôn mặt hung dữ hiện lên ý đe doạ.

Vương Yến cười thầm trong lòng, hôm nay nàng muốn nhục nhã tiểu tử thư sinh này một phen.

Thân là thư sinh, cốt cách hắn yếu ớt, chỉ sợ nếu Vương Hổ tiến thêm một bước đe doạ, hẳn hắn sẽ bị doạ sợ tiểu ra quần a.

Mày kiếm Triệu Huyền khẽ động, chợt hắn mỉm cười nghiêng người, giơ tay bày ra tư thế mời:

"Nhị phu nhân đi đường xa chắc hẳn rất mỏi mệt, mau mau vào nghỉ ngơi. Ngài đến thăm ta là rồng đến nhà tôm nha."

Nội tâm đang đắc ý chuyển thành bất ngờ, vẻ mặt Vương Yến hiện lên nét nghi hoặc.

Trong ký ức của nàng, Triệu Huyền là một thư sinh, có chút tài cán thi hoạ nhưng bản tính tự kiêu tự ngạo, lại phi thường nóng nảy.

Lấy mạch não Triệu Huyền, vừa rồi hẳn đã nghe ra nàng châm chọc a. Nếu đúng như sở tác bình thường, hắn sẽ nhảy dựng lên, dùng giọng điệu văn nhân mắng chửi nàng một hồi.

Chẳng lẽ bị đuổi ra khỏi Triệu gia, chịu kích thích nên tâm tính hắn thay đổi rồi?

Mang theo tâm thái nghi hoặc, Vương Yến bước vào nhà trúc, quay đầu ra lệnh.

"Vương Hổ, ngươi ở ngoài canh giữ."

Mộc Tố Nhu châm hai chén trà, nhìn đến quản gia Triệu Hà, lại muốn châm thêm một chén nữa, thì Triệu Huyền đã khoát tay.

"Được rồi Nhu Nhi, bổn công tử mệt mỏi, ngươi lại đây đấm vai ta."

Mộc Tố Nhu ngoan ngoãn đi đến phía sau lưng Triệu Huyền, tay nhuyễn tuyết đặt lên vai hắn bắt đầu phục thị.

Những kẻ này vừa đến đã muốn trấn áp khí tràng, hắn cũng sẽ không nể mặt đối phương.

Lại thêm Triệu Hà là quản gia Triệu phủ, không nói đến thực quyền, hắn nắm trong tay rất nhiều tin tức bí mật Triệu gia, xưa nay làm người trầm lặng ít nói, luôn đi kề kề phụ thân hắn Triệu Ất Viên, thực lực thần bí khó lường.

Tiện thể hắn muốn xem xem thái độ lão quản gia này là như thế nào. Dù sao đã rời khỏi Triệu gia, vạch mặt hay không cũng không quan trọng.

Khoé mắt Triệu Hà giật nhẹ, nhưng không biểu lộ ý bất thường gì, vẫn duy trì mỉm cười.

Vương Yến nhấp một ngụm trà, sau đó nhăn mặt, ném chén trà xuống đất, chén trà vỡ thành nhiều mảnh, vang lên âm thanh "Lạch cạch" thanh thúy.

"Đây là trà gì? Trà này có thể cho người uống? Loại trà rẻ tiền nhất cũng không có mùi vị tệ như vậy."

Đám nha hoàn cùng Triệu Hà nhìn thấy cảnh này, hiện lên vẻ mong chờ kịch hay xảy ra.

Ngược lại Mộc Tố Nhu mặt tái đi, hai tay không ngừng vân vê tà áo.

Đây là trà nàng châm a, vị thật dở sao?

Đợi một lát nữa công tử sẽ trách phạt Nhu nhi? Lại dìm nàng xuống giếng ? Ô ô...

Triệu Huyền mỉm cười nhàn nhạt: "Không phải vừa rồi nhị phu nhân đã uống sao?"

Vương Yến trợn trừng mắt: "Ngươi nói cái gì?"

Triệu Huyền lười nhác cùng nàng nói nhảm, không thèm để ý một loạt thao tác khinh thường của nàng, nói:

"Nhị phu nhân hôm nay đến nơi này có việc gì? Ta không có nhiều thời gian, không thể bồi tiếp ngươi lâu được."

Vương Yến bĩu môi: "Ngoài việc đi thanh lâu, sòng bạc, ngươi còn có thể đi đến nơi nào."

Nàng liếc mắt nhìn phía sau, một nha hoàn lấy ra túi vải lớn dâng lên.

"Ai, Triệu Huyền, ngươi cũng biết, phụ thân ngươi đích thực rất cưng chiều ngươi, bề ngoài đối xử với ngươi lãnh khốc vô tình, kỳ thực sâu trong nội tâm lão gia rất thương xót ngươi."

"Lần này trục xuất ngươi ra khỏi Triệu gia, thật ra là bởi vì ngươi đi đánh bạc, ngủ qua đêm tại thanh lâu, trêu hoa ngắt cỏ... đủ loại tật xấu. Lão gia làm vậy là vì muốn răn dạy ngươi nghiêm khắc, để ngươi sớm tỉnh ngộ quay về chính đạo."

"Nhiều lần ta ở bên cạnh lão gia nói tốt cho ngươi, phát hiện lão gia vì chuyện này cũng rất sầu muộn, ngươi đừng trách lão gia a. Tính tình lão gia cứng rắn, không quen cư xử phong cách tình tình ướt ướt, rất quan tâm ngươi nhưng không biết thể hiện thế nào vì rất ngại ra mặt. Từ thời điểm này trở đi, lão gia muốn chiếu cố ngươi chuyện gì, ta sẽ ra mặt thay..."

Triệu Huyền một bên vừa nghe vừa tấm tắc gật đầu, mặt ngoài cảm kích vô cùng, chỉ thiếu khóc thành tiếng.

Nhưng hắn rặn mãi không ra một giọt nước mắt.

Bất quá nhị phu nhân này thật có tài thuyết phục. Nàng lảm nhảm một hồi lâu, thái độ rất ân cần ấm áp, tựa như mẫu thân dỗ dành nhi tử ngỗ nghịch đang hờn dỗi vì bị phụ thân giáo huấn, lại âm thầm chiếu cố an ủi sau mặt phu quân.

Triệu Huyền nghe nàng nói, đôi lúc thật giống như cảm thấy chính mình đã hiểu lầm Triệu gia, Triệu Ất Viên, đám huynh đệ tỷ muội đã từng ghét bỏ cách xa hắn.

Mẹ nó cũng may hiện tại hắn đã trở thành một tu sĩ, đầu óc cơ linh, lại không bị hầu tử kia khống chế, nếu không lại bị Vương Yến thuyết phục cho ngoan ngoãn.

Vương Yến nói một hồi khô cổ, ngừng lại một lúc, nói: "Có thể cho ta một chén trà sao?"

Triệu Huyền tiếc nuối lắc đầu:

"Ta không còn tiền, trà vừa hết, Nhu nhi, lấy nước cho nhị phu nhân."

Hắn còn muốn xem tiếp theo đối phương sẽ chơi bài gì đây.

Vương Yến uống liền bốn li nước lớn, mở ra túi vải nha hoàn dâng lên.

"Triệu Huyền, lão gia rất quan tâm đến hoàn cảnh sống của ngươi mà không tiện ra mặt, ta thay hắn đến. Đây là một ngàn lượng bạc, ngươi cầm lấy cẩn thận tiêu xài, đừng phung phí quá mức."

Triệu Huyền thầm cảnh giác.

Ngẫu nhiên đưa nhiều bạc đến như vậy, là có ý gì?

Vương Yến nói tiếp:

"Trong thời gian này ngươi tự chất vấn bản thân, đến khi nào lão gia cảm thấy ngươi đã thay đổi, tức thì sẽ triệu hồi ngươi về. Bởi vậy đừng quá lo lắng."

"Bất quá vì đã trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc, tuy chỉ là tạm thời, nhưng ở bất kỳ nơi nào, ngươi cũng không được nói bản thân là người Triệu gia a, nếu không ngoại nhân sẽ chê cười gia pháp Triệu gia vô tác dụng, gia tộc khác sẽ phỉ báng Triệu gia, lão gia sẽ xấu mặt nổi giận..."

Ra vậy!

Triệu Huyền một mặt kích động, thu lại bạc, vỗ ngực lớn tiếng cam đoan:

"Nhị phu nhân yên tâm, ngươi cứ việc trở về bẩm báo với hắn, ta sẽ không làm cho Triệu gia mất mặt. Tiện thể phiền ngươi gửi lời cho lão phụ, ta rất biết ơn hắn, hãy cố gắng sống thật tốt, tiết trời thay đổi dễ cảm lạnh..."

Vương Yến hiền hậu hài lòng: "Tốt, nếu lão gia cũng thấy ngươi như vậy, hẳn sẽ rất hài lòng."

Trong lòng nàng cười lạnh, đứa con thứ này ngoài chút tài làm văn thơ ra, đầu óc lại thật ngu dốt a. Tùy tiện nói ngọt một chút liền ngoan ngoãn ngay.

Trước khi ngồi dậy rời đi, Vương Yến còn nhắc nhở hắn:

"Cái kia... dù sao Tống Kim Mạch cũng là vị hôn thê của ngươi, thân làm nam nhân, ngươi cũng nên chiếu cố nàng một chút, đừng để nàng thụ ủy khuất thương tâm quá nhiều sẽ không tốt..."

Triệu Huyền lắc đầu không vui:

"Nhị phu nhân nghĩ Triệu Huyền ta là người bội tình bạc nghĩa như vậy sao? Quá xem thường ta a. Ngươi không cần nhắc nhở, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt."

Vương Yến nghe vậy tuổi già an lòng rời đi.

"Nhị phu nhân, ngươi cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ, chớ để bị nhiễm phong hàn. Ban đêm cũng đừng chỉ mặc yếm ngủ, nhớ mặc thêm vài kiện áo lót..."

Triệu Huyền đứng trước cửa vẫy vẫy tay tiễn đưa, bộ dáng lưu luyến không rời, hận không thể tiễn nhị phu nhân đến tận cửa chính Triệu gia.

Vương Yến đang thầm đắc ý bản thân chỉ phí chút miệng lưỡi, làm cho ban đầu mới đến đây Triệu Huyền còn có địch ý, lúc rời đi cảm kích không ngừng, nước mắt tiễn biệt.

Khi nghe hắn nói lảo đảo kém chút nữa té ngã. Hơi chút hoảng hốt liếc nhìn thiếu niên phía xa.

Tiểu tử này làm sao biết ta ưa thích chỉ mặc yếm ngủ?

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.