Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thêm một bộ xương

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

Phần cuối đường hầm này đã được đào bới thành hình chữ "T", nguyên nhân là vì đào đến đoạn giữa của bộ xương, nên sau đó phải đào ngang ra hai bên của bộ xương nằm ngang, phần đuôi của bộ xương đã được đào ra hết, hiện tại đang khai quật về phía đầu.

Căn cứ vào quy mô kích thước của bộ xương, với tốc độ khai quật hiện tại, ước chừng không đến nửa ngày nữa sẽ đào ra hết.

Lúc này, việc khai quật đã tạm dừng, một đám người vây xung quanh ồn ào bàn tán, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đi nhanh đến, dù còn ở xa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào, hai người đi xuyên qua giữa hai khúc xương sườn của bộ xương.

Bộ xương rất lớn rất dài, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy móng vuốt hay thứ gì tương tự, nhìn kiểu dáng thì đây có vẻ là một loại rắn khổng lồ, chỉ với chiều dài đã đào ra đã gần ba mươi trượng.

Màu sắc bộ xương cũng có chút kỳ lạ, nửa đen nửa trong suốt, tạo cảm giác như là một loại ngọc bích màu mực.

"Còn tỏa ra ánh sáng nữa chứ. Rốt cuộc nó là thứ gì nhỉ?"

"Thứ phát sáng này không phải là thứ chúng ta cần đào đó chứ?"

"Các ngươi nói xem, thứ này có phải rất có giá trị hay không?"

Hai người một cao một thấp chạy đến phía sau đám người, bọn hắn nghe được rất nhiều tiếng bàn tán xôn xao, có người tò mò nói chuyện, có người kề tai nói nhỏ, tựa hồ có ý nghĩ gì đó.

Tóm lại, phía trước đã bị đám người xem náo nhiệt chặn kín, có người kiến chân ngước đầu, thậm chí có người vươn tay nhảy lên như vượn, treo người trên bộ xương để nhìn xem, dù sao, người đến sau đều đã bị che kín, khó thể nhìn thấy tình hình phía trước.

Sư Xuân lập tức vỗ vai từng người, "Nhường đường một chút, nhường một chút..."

Có người nhường đường, có người phản ứng chậm chạp, có người lề mề từ từ dang tay, ra hiệu người dồn lại với nhau rất khó nhường đường, thậm chí còn có một số người quan sát hắn từ trên xuống dưới, như muốn nói mọi người đều phải chen chúc vào nhau, vì sao ta phải nhường đường cho ngươi.

Một đội ngũ tạm thời được tụ tập lại, về mặt quy củ quả thực không thể được như mong muốn.

Thấy đám người phản ứng như thế, Sư Xuân không quen nhìn tật xấu của bọn họ, hắn trực tiếp vung cây roi trong tay lên vụt ra, một trận quất vù vù, rất nhiều tiếng rên rỉ và rẻ to vang lên, có người tức giận mắng mỏ, hỏi hắn dựa vào đâu mà đánh bọn họ.

Sư Xuân không thèm trả lời, hắn chỉ muốn nhìn cho rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì phía trước.

Dù thế nào đi chăng nữa, đôi khi bạo lực thực sự hiệu quả hơn lịch sự, ít nhất đám người đã phải nhanh chóng nhường đường, cho dù đang có đông người chen lấn bọn họ cũng phải dồn ép lại với nhau để cho hắn có đường đi qua.

Ngọn roi này vừa vung ra, thực sự đã cho thấy khí phách của nhân vật địa đầu xà Đông Cửu Nguyên, đây là địa bàn của lão tử.

Ngô Cân Lượng đi theo ở phía sau trong lòng hơi run, có thể nói mồ hôi rịn ra đầy người, lúc trước lén lút động thủ thì không sao, bây giờ lại làm công khai ngay trước mặt mọi người, như vậy có phải quá đáng rồi hay không?

Hắn phát hiện vị Đại đương gia này thật sự không coi mình là người ngoài nha, không khách khí chút nào, không hề có nhận thức mình chỉ là kẻ trộm.

Ban đầu, khi mới quyết định trà trộn vào đây, y cho rằng toàn bộ hành trình là một quá trình né tránh kinh tâm động phách, sau khi đến đây, hắn mới phát hiện dường như mình đã suy nghĩ quá nhiều, cảm thấy phong cách đã bị Đại đương gia làm sai lệch, bây giờ thì sai lệch cảng quá đáng.

Đảm người chen chúc ở đây quả thực rất chật chội, cho dù có đi theo phía sau Đại đương gia, hắn cũng không thể tiến lên phía trước. Hắn bị người phía trước dồn ép ra sau nhường đường cho Sư Xuân ngăn chặn lại. May mà hắn đủ cao, sau khi đi đến vị trí này, hắn đã có thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra phía trước. Thoáng nhìn qua, đôi mắt hắn lập tức trợn tròn!

Sư Xuân đương nhiên là một mạch xông đến phía trước. Đám giám công đứng ở phía trước nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay đầu lại nhìn, thấy là người mình, sự chú ý của bọn họ quay trở lại trên cao phía trước.

Ngước đầu nhìn lên, đôi mắt Sư Xuân mở to ra mấy phần, lộ vẻ không thể tin được.

Trên khung xương sườn giống như xương rồng, lại có thêm một bộ xương, đặt trên long cốt, còn chưa có đào ra hoàn toàn. Mặc dù còn một nửa bị chôn trong đất, nhưng từ hình dạng dữ tợn lộ ra một nửa vẫn có thể nhận ra được đây là đầu một con rắn, không biết đây có phải là đầu của bộ long cốt này hay không.

Có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trên đầu xà này ngoài hai nơi hốc mắt ra, nơi Ấn đường dường như còn có một cái hốc khác, không biết đó có phải là hốc mắt hay không.

Khiến mọi người chủ ý chính là, trong hốc lõm có vẻ là con mắt thứ ba đó có một đám sương mù bồng bềnh lóe sáng màu tím, giống như một đám tinh vân nhỏ do vô số ngôi sao màu tím rất nhỏ tập hợp thành, nó không ngừng biến đối hình thái, khi thì bồng bềnh như mây trôi, khi thì như vô số con mắt nhìn chằm chằm, có khi lại như vô số mị điệp vỗ cảnh tung bay, rất xinh đẹp.

Kích thước của đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím đó cao tương đương một người, bởi vì có một người đứng trên hộp sọ rằn, đang ở bên cạnh thử đưa tay chạm vào tinh vân và so sánh.

Người này quả thực rất can đảm, không biết tinh vân lập lòe tím này có hại gì hay không mà cũng dám chạm vào. Không ít người nín thở tập trung nhìn chằm chằm.

Ai nhìn thấy được đều biết rõ đám tinh vân này tuyệt đối không đơn giản, không biết nó là bảo bối gì, có lẽ đây chính là mục tiêu khai quật của cố chủ.

Có người âm thầm hiếu kỳ, lòng dạ vị cố chủ này thật là phóng khoảng, kỳ trần bộ lộ rõ ra đó, người ta vậy mà dâm không có mặt tại hiện trường theo dõi sát sao, chẳng lẽ chắc chắn rằng không ai có thể cướp được sao?

Ở hai bên xương sọ rằn còn có người đang hưng phấn vung cuốc đào đất, muốn đào ra toàn bộ xương sọ, đất đá không ngừng rào rào rơi xuống, may mà độ ẩm sâu dưới lòng đất này rất cao, không có bụi bặm tung lên.

Tên giám công chạm vào tinh vân, bàn tay khua qua khua lại trong tinh vân, khuấy động đủ kiểu, nhưng tựa hồ không gây ra bất kì ảnh hường nào đến tinh vân, thỉnh thoảng hắn còn phát ra những tiếng kêu kinh ngạc "A a a".

Sư Xuân bị mấy tiếng a a của hắn làm cho cảm thấy ngứa ngáy, trong lòng đang ân cần thăm hỏi tổ tông của hắn, a cái rắm, có chuyện gì thì nói ra đi.

Sau đó, hắn thực sự không nhịn được nữa, giắt roi vào một bên eo rồi định nhảy lên tự mình thử xem.

Nào ngờ, một tên giám công đứng ở hàng trước nhất quát lên: "Xuống hết đi, đừng có đào nữa, ngươi cũng đừng có chạm vào nữa. Tất cả xuống dưới đi. Chờ Thân tiên sinh tới quyết định."

Tên giám công đang khua tay trong tinh vân, và mấy gã thợ đang vung cuốc đào bới lập tức nhảy xuống.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.