Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dập tắt nghi ngờ

Phiên bản Dịch · 1438 chữ

Lời này chẳng khác gì giội một chậu nước lạnh lên đầu lên đầu Sư Xuân vốn trong lòng đang ngứa ngáy khó nhịn. Hắn nhìn chằm chằm vào tên giám công vừa mới lên tiếng kia, thấy gã ta nói ra lời có tính ra lệnh như vậy, có phần không biết người này vai vế thế nào, nếu là một tên đầu mục, hắn trái lệnh ngay trước mặt mọi người sẽ không hay, dễ dàng bộc lộ.

Nhưng hắn cũng có ý nghĩ như mọi người, ngay khi nhìn thấy đám tinh vân lập lòe này, hắn liền nhận định đây mới là mục tiêu chính của lần khai quật lần này, dù sao, chính tay hắn đã nhiều lần điều tra bộ xương kia, nhưng không phát hiện được kết quả gì, trước đó hắn vẫn luôn nghi hoặc, hóa ra đáp án là đây.

Mặc dù vùng đất lưu vong là một nơi truyền kỳ, từng có rất nhiều nhân vật trâu bò lưu lạc đến đây, hắn cũng từng nghe kế rất nhiều truyền thuyết vui buồn lẫn lộn, nhưng kì quan tinh vân như trước mặt là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, vừa nhìn qua liền biết thứ này không phải tầm thường.

Vật này xuất hiện khiến Sư Xuân đoán rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.

Trước đây, hẳn lầm tưởng rằng mục tiêu của Thân Vưu Côn là bộ khung xương to lớn, có thể lấy được thứ đó đưa đi nhưng rất khó, tuy nhiên, khi mục tiêu là đám tinh vân này, vậy thì sẽ không khó để lấy đi.

Nói cách khác, Thân Vưu Côn đã đạt được mục đích, cuộc khai quật này có lẽ sẽ kết thúc ở đây.

Khi công việc đã kết thúc, tất nhiên nhân viên sẽ được tập trung lại, hậu quả là hắn sẽ không thể tiếp tục chơi trò lợi dụng cái này, lợi dụng cái kia được nữa, và chuyện thiếu người cũng sẽ lập tức bị phát hiện ra.

Với hắn mà nói, những điều đó chỉ là thứ yếu, nếu đã dám đến đây, hẳn đương nhiên có dũng khí đối diện với việc bị bại lộ, vấn đề chính yếu là mục đích khi hắn trà trộn vào đây vẫn còn chưa đạt được, nhưng mọi việc lại kết thúc rồi sao?

Hẳn biết rõ Thân Vưu Côn đang làm chuyện không thể công khai, nhưng chuyến đi này vẫn chưa bắt được nhược điểm của Thân Vưu Côn, sau khi rời khỏi vùng đất lưu vong, người ta vẫn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đào bảo vật dưới lòng đất là nhược điểm gì chứ? Để kiếm tiền, rất nhiều người tại vùng đất lưu vong này đi đào bới, khai quật.

Nếu không thể giải thích rõ ràng mọi thứ, sẽ không thể nào dùng nó để uy hiếp người ta.

Dựa vào nguồn gốc có vấn đề của lượng lớn vật tư đó là có thể đe dọa được Thân Vưu Côn ư? Nếu là một người nào đó có thực lực làm việc này có lẽ sẽ được, nhưng tôm tép như hắn đối mặt với thế lực có thể duỗi bàn tay vào thành quan, muốn lấy đó làm nhược điểm quả thực chính là trò cười.

Vì vậy, ánh mắt hắn vẫn dừng lại chỗ đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím kia, nếu có thể biết được tác dụng của thứ này, hắn có lẽ còn có cơ hội.

Nhưng hẳn cũng biết rõ, cho dù để cho hắn đến tiếp xúc với đám tình vân kia, trong thời gian ngắn, khả năng hẳn có thể tìm hiểu được tác dụng của nó cũng không lớn.

Thực sự không còn cách nào khác, vì vậy hắn chỉ có thể nghĩ cách đoạt lấy thứ này, trước tiên nắm giữ nó vào trong tay mình rồi tính tiếp.

Vấn đề là hắn còn chưa có ra tay, hẳn không biết có thể lấy bào vật này đi hay không, tình hình tên giám công trước đó chạm vào tinh vân vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn.

Nếu Thân Vưu Côn đến đây vì thứ này, gã nhất định có biện pháp thu lấy nó. Còn nếu thực sự không được, hắn chỉ có thể chờ Thân Vưu Côn đến lấy, sau đó nghĩ cách cướp lấy từ trong tay Thân Vưu Côn.

Nhưng đối phương người đông thế mạnh, để rơi vào cảnh bị vây công sẽ rất phiền toái. Có lẽ hắn có thể lợi dụng thi thể của mấy tên giảm công đã bị giết, nói rằng Thân Vưu Côn muốn giết chết mọi người để bịt miệng, dùng điều này để kích động mọi người...

Trong thoáng chốc, trong đầu hẳn đã xoay chuyển đủ loại biện pháp, lúc này hắn quyết định trước tiên tiếp xúc với đám tinh vân thử xem rồi tính tiếp.

Khi đối mặt với điều chưa biết, còn chưa thử đã cảm thấy vô ích, đó không phải là phong cách làm việc của hắn.

Việc này không nên chậm trễ, hắn cũng biết thời gian dành cho mình quả thực đã không còn nhiều, tên giám công bọn hẳn gặp trên đường đã đi thông báo cho Thân Vưu Côn, chẳng bao lâu nữa Thân Vưu Côn sẽ tới đây.

May mà hắn cũng rất nhanh miệng, thoáng suy nghĩ rồi đột nhiên lớn tiếng nói: "Thân tiên sinh sắp đến rồi. Thân tiên sinh đã nói, hai người ở lại canh giữ hiện trường, những người khác lập tức rút lui đến chỗ rẽ, chờ đợi ở đó."

Vừa nói hắn vừa rút roi ra, đi tới phía trước nhất, xoay người lại đối mặt với mọi người, vung vẫy chiếc roi trong tay, có chút cảm giác thị uy, không để mọi người vào mắt.

Có quá nhiều người vây ở quanh đây, nếu như hắn ra tay mà có thể lấy đi đám tinh vân lấp lóe sáng màu tím đó, thì việc trộm đồ ngay trước mặt mọi người có vẻ không thích hợp.

Hắn không biết việc lừa gạt như thế này có hiệu quả hay không, tạm thời mặc kệ, cứ thử cái đã rồi tính tiếp.

Đây là kẻ vừa vung roi vừa chen vào phía trước, có thể nhận ra hắn qua vết thương trên cảnh tay, không ít người nhớ rõ hẳn, có người từng ăn roi lộ rõ vẻ bất mãn trên nét mặt.

Ngô Cân Lượng nhìn thấy cảnh này, chợt thấy đau đầu, tên này lại bắt đầu rồi.

"Ngươi là..." Tên giảm công vừa mới ra lệnh do dự hỏi.

Thấy hắn lộ vẻ nghi ngờ, ánh mắt Sư Xuân lóe lên, nhanh chóng thay đổi chủ ý, lập tức sửa lại kế hoạch, quyết định trước tiên dập tắt sự nghi ngờ của người này. Hắn vung roi chỉ về phía tên giám công, ngắt lời: "Ngươi ở lại coi chừng nơi này với ta. Tất cả những người khác vòng qua chỗ rẽ, tránh đi."

Tiếp đó, hắn khua roi ra hiệu cho các giảm công khác làm theo, "Thân tiên sinh có việc cần làm, một lát nữa các ngươi hãy để ý kỹ mọi người, đừng để cho bất kì kẻ nào nhìn trộm."

Mọi người nghĩ thầm, còn có thể làm chuyện gì, chẳng qua là muốn thu thập bảo vật lấp lóe ánh sáng tím trước mặt mà không để cho mọi người thấy được phương pháp thu giữ mà thôi.

Tên giám công lúc nãy đưa ra mệnh lệnh nghe nói mình có thể ở lại giám sát hiện trường, tức thì nhẹ nhõm không ít, có nghi ngờ gì hay không cũng tạm thời gạt sang một bên, phất tay giục mọi người: "Mọi người hãy làm theo lời dặn của Thân tiên sinh đi, trước tiên tránh đi!"

Mấy tên giám công khác lập tức bắt đầu hét to, xua đuổi đám người rút lui ra sau.

Sư Xuân cầm roi chắp tay sau lưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hay quá, có hiệu quả rồi.

Đứng trong đám người, Ngô Cân Lượng có chút há hốc mồm, nghe nói hai người ở lại, hắn cho rằng có một phần cho mình, không ngờ lại là một người khác. Có ý gì vậy chứ?

Nhìn thấy ánh mắt nhìn tới Sư Xuân, mặc dù không biết vì sao, hắn vẫn phối hợp, xoay người rời đi theo đám người.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.