Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện lớn hóa nhỏ

Phiên bản Dịch · 1241 chữ

"Ai đó, lề mề làm gì vậy?"

Bỗng nhiên một tiếng quát tháo vang lên từ ngã rẽ phía trước, một bóng người đeo mặt nạ đan lát cũng từ ngã rẽ đi ra, dưới ánh sáng lờ mờ chỉ về phía một cao một thấp.

Hầm mỏ này dường như không chỉ có một con đường, ban đầu do không biết chính xác vị trí mục tiêu nên một nhóm tu sĩ thổ dân đã đào bới lung tung dưới lòng đất cả tháng, mãi đến khi đào được mục tiêu mới tập trung đào một hướng, nên trong hang có không ít ngã rẽ.

Lý do khiến người giám công chất vấn, tự nhiên là vì hai người vừa đi vừa lén lút trò chuyện, dưới chân lại quá chậm chạp, dáng vẻ lề mề lười biếng quá rõ ràng.

Dùng lời nói của Ngô Cân Lượng trước đây, chúng ta làm như vậy có phải quá quang minh chính đại rồi không?

Tóm lại, hai người nghe tiếng thì khẽ giật mình, nhìn thấy người giám công thì lập tức cúi người, sắp sửa bày ra bộ dạng nịnh hót chạy đến nhận sai, động tác không hẹn mà lại giống y đúc.

Nhưng người giám công cũng thực sự bực mình vì thấy hai người kia lười biếng, coi giám công bọn hắn không ra gì cho nên liền xông đến, giơ tay quất một roi vào mặt Sư Xuân để dạy cho bài học.

Tính nết con người, đôi lúc cái tôi lại rất cao.

Hành động này khiến Sư Xuân rất khó chịu, theo hắn biết, dù là thợ mỏ hay giám công thì đều là do Thân Vưu Côn đưa đến làm việc, mọi người chỉ phân công khác nhau mà thôi, ai rồi cuối cùng cũng không phải chén cơm vĩnh viễn, đều cùng nhau làm việc mà thôi, hà cớ gì phải so đo tính toán, đắc tội người khác làm gì?

Ngô Cân Lượng ngẩn người không có phản ứng gì, cũng không có ý định giúp đỡ hay ra tay can ngăn, chuyện nhỏ như thế, hắn tin vị đại đương gia này sẽ tự có cách xử lý.

Sư Xuân theo bản năng muốn né tránh, thậm chí muốn trả lại cho đối phương chút dạy dỗ, cái đòn gánh trên vai suýt chút nữa đã thuận tay đập tới, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, hắn vẫn nhịn xuống, không muốn chọc giận đối phương, tránh để mọi chuyện ầm ĩ.

Cho nên, hắn quyết định để đối phương trút giận, đứng đó không né tránh.

Có điều cũng không thể không có phản ứng gì, nếu thật để đối phương quất một roi vào mặt, chẳng may bị phá tướng thì phải làm sao? Hắn tự cho mình tương lai vẫn còn có khả năng dựa vào nhan sắc để kiếm cơm nha.

Hắn giơ một tay lên đỡ trước mặt.

Bốp! Tiếng roi quất vang lên, đau đớn khiến Sư Xuân Cậu ta, vội vàng rút tay lại nhìn. Vết roi trên cánh tay đang rỉ máu rõ rệt khiến cơn tức giận của Sư Xuân bùng lên. Hắn không ngờ đối phương lại ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Ngọn lửa giận dữ đang thầm bốc hỏa nhưng Sư Xuân vẫn cố gắng kiềm chế, cúi đầu khom lưng với tên giám công đang tiến đến trước mặt, muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

"Nói, lề mề cái gì?” Tên giám công dùng roi thúc vào ngực Sư Xuân, sau đó quay sang dùng roi thúc vào người Ngô Cân Lượng chất vấn: " Không muốn ăn chén cơm này nữa đúng không?"

Sư Xuân vội vàng nói: "Không có lề mề, không có lề mề, tráng sĩ bớt giận.". Hắn đưa cánh tay rướm máu ra cho đối phương xem, mong bọn họ sẽ thấy đủ.

Tên giám công vẫn chưa nguôi giận: "Tưởng ta mù à?"

Ngô Cân Lượng vội vàng nói: "Thật sự không lề mề gì cả, là ta trật chân, cho nên đi chậm thôi."

Tên giám công chỉ vào tai mình: "Xem ra không chỉ tưởng ta mù mà còn tưởng ta điếc nữa hả? Hai người suốt dọc đường ong ong trò chuyện vui vẻ, tưởng ta không nghe thấy à? Được, cứng miệng hả? Được, ta không làm khó các người, ta cho các người đứng đây trò chuyện cho đã, miễn là người khác không ý kiến gì là được, nói tiếp đi, tiếp tục nói."

Vừa nghe vậy, sắc mặt của hai người đều thay đổi. Bọn hắn vốn dĩ là ở đây tìm kiếm sơ hở, làm sao có thể đứng đây mặc cho người qua lại thưởng thức, sợ người khác không chú ý đến bọn hắn sao? Chút nữa nếu Thân Vưu Côn đến thì sẽ càng phiền phức hơn, chẳng lẽ thật sự trói người ta lại sao? Nếu không đến bước đường cùng thì cũng không cần thiết phải trói người ta làm con tin nha.

Sư Xuân lập tức chắp tay cầu xin: "Vị tráng sĩ này..."

"Đừng động đậy!" Tên giám công quát lớn cắt ngang lời Sư Xuân, roi quất vào chân Sư Xuân đang định bước lên hành lễ, "Ta bảo các người đứng đó nói chuyện cho đã, không nghe thấy à? Nói tiếp đi, tiếp tục nói chuyện của các người đi."

Sư Xuân không còn động tĩnh gì nữa, ánh mắt sau mái tóc rũ nhìn chằm chằm đối phương, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn Ngô Cân Lượng.

Cái đòn gánh trên vai Ngô Cân Lượng rơi ầm xuống đất, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của tên giám công, hắn đột nhiên quỳ xuống, nước mắt nước mũi tuôn trào, "Ta sai rồi, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chỉ mong chờ tiền thưởng này, xin tiên sinh từ bi tha cho ta lần này đi..."

Vừa khóc còng vừa quỳ lết đến trước mặt tên giám công, ôm lấy chân hắn mà nức nở cầu xin.

Xương mềm đến vậy sao? Giám công cũng có vẻ ngoài ý muốn, miệng hét lên "dạt ra", tay cũng muốn đẩy người kia ra, nhưng lại bị người kia túm lấy.

Ngô Cân Lượng khóc lóc thảm thiết một đường ôm lên.

Tên giám công nhanh chóng nhận ra sự bất thường, phát hiện hai tay mình không biết từ lúc nào đã bị ôm chặt, mà điểm mấu chốt là dù có cố gắng thế nào cũng không gỡ ra được.

Cảm nhận được nguy hiểm, hắn vừa định dùng đầu gối húc vào người đang ôm mình thì bỗng nhiên cổ họng trở nên lạnh toát. Liếc mắt nhìn xuống, liền thấy lưỡi dao sáng loáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo đang kề sát cằm, đồng thời còn cảm nhận được cơn đau rát nơi cổ họng.

Bị đe dọa uy hiếp như vậy, hắn lập tức không dám cử động.

Sư Xuân bất chợt rút ra một con dao nhỏ từ nơi nào đó, kề lên cổ gã giám công. Chiếc đòn gánh trên vai hắn cũng rơi xuống đất.

Giám công bỗng nhiên khẩn trương nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Ngậm miệng!" Sư Xuân cảnh cáo.

Giám công lại nhỏ giọng nói: "Mọi chuyện đều có thể thương lượng..."

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.