Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu lầm tai hại

Phiên bản Dịch · 1383 chữ

Trong cái nơi quỷ quái này, ai có lòng tốt mà cho nhiều vật tư thế để tiễn chúng ta rời khỏi đây?

Sau đó, thực sự có người đến, từ đây lần ngược dấu vết để tìm ra kẻ chủ mưu là Thân Vưu Côn.

Thân Vưu Côn làm chuyện tốt này để làm gì? Thật chẳng thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên là hai người cố gắng tìm mọi cách để tóm lấy hắn rồi tra hỏi. Nữ nhi lão bản vẫn còn khá nhiều ngày nữa mới đến để kiểm kê, dù sao cũng rảnh, thế là cứ tra hỏi, kết quả tra tới tra lui lại thành ra thế này đây.

Dù hắn có khuyên can như thế nào thì Sư Xuân vẫn quyết định tiếp tục mạo hiểm, không ngừng tiến về phía trước, nói: "Mỗi ngày ăn uống của từng ấy người, thêm cả số lượng vật tư lớn ngầm chuyển giao cho chúng ta, ta không tin hao tổn nhiều như vậy mà không có mục đích gì. Chỉ là tạm thời chưa hiểu rõ thôi, ta tin cuối cùng nhất định sẽ biết thủ đoạn của hắn."

Ngô Cân Lượng vội đến mức muốn dậm chân, đuổi theo hắn tiếp tục khuyên can: "Cho dù bộ xương này có mánh lới gì thì chúng ta không cắn động được, cũng không mang đi được, thì cũng không liên quan đến chúng ta, mạo hiểm vì chuyện này là không đáng."

Sư Xuân quay đầu hỏi hắn: "Tên họ Thân đột nhiên lấy ra một số lượng vật tư lớn như vậy, ngươi cho là từ đâu ra, là hắn tích cóp lại sao?"

Nói là tích cóp lại, Ngô Cân Lượng không tin, họ sống ở Đông Cửu Nguyên mấy năm cũng chỉ mới đưa mấy chục người rời khỏi thành, mà Thân Vưu Côn bị đày đến đây cũng chỉ được hai ba năm, mà chỉ tính số vật tư được giả vờ bị bọn hắn cướp trước đó cũng đủ để đưa toàn bộ hơn trăm người bọn hắn rời đi, huống hồ còn cả số tiền chi tiêu của nhiều người như vậy, không phải là nơi nghèo nàn này có thể dễ dàng tích cóp được.

Vậy rốt cuộc chuyện là sao? Có một số điều mà mọi người đều biết rõ ràng, vấn đề có thể nằm ở trạm kiểm soát cửa thành, xét cho cùng thì những người bị đày ải cũng được chia thành ba loại chín hạng, những chuyện tương tự như vậy không phải là hiếm.

Có điều như thế thì sao, những kẻ yếu ớt như họ có tư cách gì để chất vấn thành quan à? Nếu muốn rước họa vào thân thì cứ thử đi.

Vì vậy, Ngô Cân mới phản vấn: "Nguồn gốc thì quan trọng sao? Xuân Thiên, bỏ đi, không liên quan đến chúng ta."

Sư Xuân: "Không liên quan gì ư? Với bối cảnh của Thân Vưu Côn ở bên ngoài, cho dù chúng ta có ra ngoài, ngươi có nghĩ hắn sẽ dễ dàng buông tha cho chúng ta không? Huống hồ đây còn là do chính hắn chủ động đưa chúng ta ra ngoài, ngươi có thể yên tâm được sao? Hắn có thể đưa nhiều thứ như vậy vào đây, liên lạc với bên ngoài thì xử lý chúng ta khó lắm à?"

Nghe vậy, lòng Ngô Cân Lượng lập tức chùng xuống, vội vàng hỏi nhỏ: "Ngươi muốn làm gì?"

Sư Xuân cũng tiến lại gần nhỏ giọng đáp lại: "Nguồn gốc của những vật tư kia rõ ràng có vấn đề, nơi này nhất định đang làm những điều mờ ám, tìm hiểu rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra, nếu trong tay có thể nắm được một số thứ hữu ích thì sẽ có nhiều chỗ xoay xở hơn."

Ngô Cân Lượng trầm ngâm đáp một tiếng ồ, lập tức dập tắt những ý định trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà than phiền một câu: "Ta nói này Xuân Thiên, năm đó ngươi đắc tội với ai không đắc tội, đắc tội với họ Thân làm gì, giờ thì hay rồi, người khác tích đủ 'công đức' thì ra ngoài sung sướng, còn chúng ta thì chỉ biết lo lắng sợ hãi."

Đó là một chuyện cũ. Khi đó, Thân Vưu Côn vừa bị đày đến đây, không giống như người thường, hắn rất ngông cuồng. Dù đã bị đày đi nhưng vẫn không coi ai ra gì, đi đến đâu cũng khoe khoang gia thế để hù dọa người khác. Hầu hết mọi người vì tính toán cho tương lai, không muốn rước họa vào thân nên không muốn dây vào.

Đây cũng là lý do tại sao một số kẻ bị lưu đày dù đã bị phế bỏ tu vi nhưng vẫn có thể sai khiến một số người bản địa có tu vi.

Một thời gian sau, lá gan của Thân Vưu Côn càng lớn, bắt đầu có ý định làm càn. Sau đó, hắn gây hấn với Đông Cửu Nguyên đụng độ với Sư Xuân.

Danh tiếng của Sư Xuân trong vùng này không phải dạng vừa, không dễ dàng thỏa hiệp với thói hư tật xấu của người khác. Nhưng cũng vì kiêng dè gia thế của hắn nên Sư Xuân vẫn tỏ ra nhượng bộ.

Nhưng Sư Xuân cũng không phải là người dễ bị doạ nạt. Không thể cứ nghe hắn nói mình có gia thế mà tin được, dù sao cũng phải kiểm chứng chứ. Vì vậy, Sư Xuân liền giam lỏng Thân Vưu Côn, vẫn cho hắn ăn uống đầy đủ, đồng thời yêu cầu Thân Vưu Côn liên lạc với người nhà thông qua thành quan.

Kết quả, liên hệ mãi mà Thân Vưu Côn vẫn không thể chứng minh được gia thế của mình.

Hậu quả có thể tưởng tượng được mà nhỉ, đồ khốn này dám lừa gạt ta, làm sao Sư Xuân có thể để hắn yên. Từ lâu hắn đã để mắt đến bộ y phục đẹp mà Thân Vưu Côn đang mặc, nên việc đầu tiên hắn làm là lột sạch y phục của Thân Vưu Côn ngay trước mặt mọi người, còn không thiếu một trận nhục mạ hành hạ dã man.

Lúc đó không giết Thân Vưu Côn là vì muốn cho hắn biết thế nào là sống còn đau khổ hơn chết, đồng thời tung tin Thân Vưu Côn là kẻ lừa đảo, đã giao nộp hắn cho bên liên quan.

Tưởng rằng Thân Vưu Côn sẽ chết chắc, ai ngờ tin truyền về lại là hắn được người ta cung phụng như tổ tông.

Tìm hiểu mới biết, Thì ra ngoài kia Thân Vưu Côn thật sự có bối cảnh, có liên hệ với người bên này.

Sau khi biết chuyện, Sư Xuân đúng là có chút sững sờ, tìm hiểu một hồi mới biết được đại khái, Thân Vưu Côn thật sự có bối cảnh, nhưng phía thành an kia cũng rất cứng rắn, không phải cứ có bối cảnh là dễ dàng giải quyết được, điều này mới gây ra hiểu lầm, đến khi Thân gia thông báo với bên này thì Sư Xuân đã đắc tội với Thân Vưu Côn đến mức không thể gỡ lại được rồi.

Sau đó quả nhiên Thân Vưu Côn liền nhiều lần gây sự với hắn, dẫn theo cả nhóm đến tìm hắn gây phiền phức, nhưng đều không chiếm được lợi thế.

Bực mình vì bị làm phiền quá nhiều, Sư Xuân nghĩ cách cho Thân Vưu Côn một bài học nhớ đời, Thân Vưu Côn mới chịu im lặng.

Trong suốt thời gian đó, thực ra có cơ hội giết chết Thân Vưu Côn, nhưng Sư Xuân vẫn nhẫn nhịn, nếu thật sự giết chết người ta, thì tính chất của vụ việc sẽ thay đổi, gia đình người ta có thể đưa tay vào tận nơi trong thành quan thì có thể nhẫn nhịn chịu đựng chuyện này không? Nếu họ thực sự tức giận, thì chỗ thành quan kia muốn cắt đứt đường sống của hắn cũng dễ như trở bàn tay, bất kỳ ai cũng làm được.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.