Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta biết hắn là ai

Phiên bản Dịch · 1445 chữ

Bất kể có phải là thực tâm xông vào dẹp yên phản loạn hay không, ít nhất cũng xông vào đây vì mục đích dẹp phản loạn, nhìn thấy một đám người từ bên trong lao ra, bọn họ lập tức rút ra vũ khí.

Đám người ở bên trong lao ra nhìn thấy người bên ngoài chạy vào rút vũ khí hướng về mình, những người có vũ khí cũng lập tức rút vũ khí ra đề phòng, đám thợ khai quật lộ rõ vẻ khẩn trương, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đám người từ bên ngoài chạy vào hô to, "Bỏ vũ khí xuống!"

Những người cùng đi dồn dập hét lên phụ họa để đe dọa.

Đám đông tách ra, Thân Vưu Côn bước tới trước, chỉ vào nhóm người từ bên ngoài chạy vào cất lời quở trách, "Các ngươi làm gì vậy? Có phải chán sống rồi không hả?"

Cho dù không còn tu vi, đối mặt với bóng vũ khí lập lòe lóe sáng, hắn vẫn ương ngạnh như trước, có thể thấy hắn coi thường những người địa phương này như thế nào. Đây cũng là tật xấu do những người dân địa phương này tạo ra. Còn như Đại đương gia Đông Cửu Nguyên, không dung dưỡng cho tật xấu đó, hắn liền sợ.

Nhìn thấy hắn, nhóm người từ bên ngoài chạy vào lập tức buông vũ khí xuống, một người dẫn đầu kinh nghi hỏi: "Thân tiên sinh, ngươi không sao chứ?"

"Ta thì có thể xảy ra chuyện gì? Các ngươi không canh gác ở bên ngoài, chạy vào đây làm gì?" Thân Vưu Côn giận dữ, hắn còn hi vọng đám người này ngăn chặn kẻ chạy trốn chứ.

Với lời đối đáp của hai bên như thế, có thể tưởng tượng ra được tình huống, Thân Vưu Côn có thể nói tức muốn bể phổi, hắn chửi ầm lên, "Một đám ngu xuẩn!"

Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Kỳ Tự Như cũng được khiêng tới trước, hắn bình tĩnh cất tiếng ngăn chặn Thân Vưu Côn đang nóng nảy xao động, "Chỉ có một người xông ra sao?"

Hắn muốn xác nhận xem sao, nếu thực sự chỉ là một người, lại dám một mình mạo hiểm lừa gạt mọi người như vậy, hắn đúng là cần phải coi trọng.

"Đúng vậy, chỉ một người."

"Chúng ta chỉ nhìn thấy một người."

"Không đúng, cách lối vào không xa còn có một tên thợ khai quật nằm bất tỉnh trên đất như bị trọng

thương, có thể cũng là giả."

"À, đúng vậy, nếu việc thợ khai quật làm phản là giả, vậy tên thợ trọng thương bất tỉnh đó có khả năng cũng là giả."

Trong khi đám người đua nhau trả lời, một tên bảo vệ tại lối vào cũng chen lời: "Tên thợ khai quật đó rất cao, rất dễ nhận ra, hắn đã mấy lần ra ra vào vào, ta nhớ rõ hắn."

Vừa nghe nói như vậy, Thân Vưu Côn chợt ngẩn người lẩm bẩm, "Một tên cao, hai người..."

Đồng thời trong đầu hiện ra cảnh tượng suýt chút nữa va chạm vào một kẻ to cao tại lối vào lúc trước, bốp, hắn chọt tự tát vào mặt mình một cái, tức giận nói: "Là bọn hắn, cữu cữu, là..."

Kỳ Tự Như dứt khoát ngắt lời, "Ngậm miệng, trước tiên đi phong tỏa cửa vào đã đi."

Thân Vưu Côn vội hét lên: "Cữu cữu, ta biết đó là ai rồi, là..."

Kỳ Tự Như đột nhiên lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi ngậm miệng!"

"..." Thân Vưu Côn lập tức câm miệng, cữu cữu đã thật sự nổi giận, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.

Dưới sự chỉ đạo của Kỳ Tự Như, đám nhân viên tại đây lập tức đuổi theo.

Khi một đám người ầm ầm lao ra khỏi hang động, trời đã chạng vạng tối, đâu còn có thể nhìn thấy nửa cái bóng người nào.

Kỳ Tự Như không có để cho mọi người chạy đi khắp nơi lục soát, truy tìm, hắn nói thẳng trước mặt mọi người, nói rằng ai dám bảo đảm hung thủ không có cố ý bố trí nghi trận rồi tiếp tục trốn ở trong hang? Ai dám bảo đảm hung thủ không có lợi dụng lúc hỗn loạn để xen lẫn vào giữa mọi người?

Kiểm kê nhân số tại hiện trường, phát hiện thiếu năm giám công.

Kỳ Tự Như không yêu cầu cởi mặt nạ ra để kiểm tra từng người.

Có một số người đến đây kiếm chút thù lao cũng là người có danh tiếng ở bên ngoài, họ có thể để cho một mình Thân Vưu Côn biết họ là ai nhưng không muốn lộ mặt trước mắt mọi người, tuy nhiên, không phải vì điều đó mà Kỳ Tự Như không kiểm tra.

Với những kẻ lúc trước bí mật canh gác ở xung quanh, Kỳ Tự Như không để cho họ quay ra lại bên ngoài, hắn chỉ để lại một ít người phong tỏa cửa hang, toàn bộ nhân lực còn lại đều được bổ sung vào đội ngũ khai quật. hắn yêu cầu mọi người cần phải khai quật ra tất cả những phần còn lại của bộ xương với tốc độ nhanh nhất có thể.

Hắn chấp nhận đề nghị của hai tên giám công kia, đất đá đào ra được đổ vào những đường hầm gần nhất thay vì phải vận chuyển ra ngoài. Nói chung, tốc độ khai quật cần phải thật nhanh.

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc, Kỳ Tự Như mới khó khăn đứng dậy khỏi ghế tựa, giơ tay ra hiệu cho người khiêng kiệu đừng đi theo, rồi cất bước đi chậm giữa sơn cốc, chỉ có một mình Thân Vưu Côn cùng đi theo.

Thân Vưu Côn quan sát xung quanh, rõ ràng có phần lo lắng, sau khi biết là ai đang quấy rối, lúc này lại rời khỏi vòng bảo vệ, hắn quả thực có phần sợ hung thủ sẽ đột nhiên nhảy tới.

Sau khi bên cạnh không còn ai, Kỳ Tự Như dừng bước, liếc nhìn tôn tử rồi dõi mắt về phía chân trời âm u, "Đừng lo lắng, người ta đã lấy được đồ vật, lúc này khẳng định đang vội vã chạy trốn."

Nghe được lời này, Thân Vưu Côn quả nhiên được an ủi, hắn quay đầu lại nhìn cửa hang, suy đoán ý đồ của cữu cữu, hung thủ chắc chắn đã bỏ chạy, vì sao lại nói hung thủ có thể vẫn đang ở bên trong và còn phong tỏa cửa hang.

Câu hỏi của Kỳ Tự Như cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, "Là vị Đại đương gia đó đến thăm ư?"

Thân Vưu Côn tức thì tỉnh táo, đáp: "Đúng vậy, chính là 'Tư xuân' và 'Không cân nặng'. Sau khi được bảo vệ cửa hang nhắc nhở, ta mới nhớ ra, có lẽ ta đã chạm mặt Ngô Cân Lượng tại cửa hang, lúc đó đang vội vã tìm ngài, nên nhất thời sơ suất."

Kỳ Tự Như tặc lưỡi tán thán, "Quả nhiên là bọn họ! Chỉ có hai người lại dám ngang nhiên trà trộn vào giữa đông người như vậy để làm bậy. Ngay cả một tên to cao dễ nhận ra như thế cũng dám trà trộn vào trong, quả thực là xem chúng ta như không có. Thật là can đảm! Không chỉ trêu đùa chúng ta xoay vòng vòng, mà đoạt bảo cũng giống như lấy đồ trong túi. Thực sự là một nhân vật!

Chẳng trách ngươi thà rằng đấy bọn hắn đi bằng mọi giá chứ không muốn chính diện phát sinh xung đột. Hóa ra ngươi đã có bài học khắc sâu, nhưng lúc trước lại không chịu thổ lộ. Nếu sớm biết có nhân vật với thủ đoạn như vậy, ta làm sao có thể để cho hắn thoải mái nhởn nhơ, há có thể để cho hắn dễ dàng lấy được?"

Thân Vưu Côn có chút chột dạ lẩm bẩm: "Lúc trước, khi ở trong hầm, ta đã đoán được là bọn hắn, muốn nói cho ngài, nhưng ngài lại mắng ta, không cho ta nói."

Ngụ ý là, ngài nhìn xem, có một số việc, khi ta muốn nói ngài lại không cho nói, khi ta không muốn nói ngài lại trách ta không chịu nói, ta cũng không thể biết được khi nào nên nói khi nào không.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.