Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị đánh giết ra ngoài

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Thân Vưu Côn ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi, bảo bối đã bị đánh cắp, gã phải một đường truy sát, sao có thể nói thôi, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Tự Như liếc tới, đành phải nói: "Cứ làm như thế đi."

Mấy tên giám công lập tức nhận lệnh nhanh chóng rời đi.

Bọn họ vừa rời đi, Thân Vưu Côn định hỏi lí do, nào ngờ lại bị Kỳ Tự Như giận dữ mắng trước: "Đã bảo ngươi phải đích thân giám sát hiện trường, ai bảo ngươi chạy ra ngoài chứ?"

Thân Vưu Côn lại ngập ngừng muốn nói gì đó, hắn cảm thấy có chút ấm ức, cữu cữu đột nhiên giá lâm, sau khi kiểm tra hiện trường khai quật thì có chút khó chịu đi ra ngoài, mà hắn thì khó thể không đi ra ngoài, có một số lời không thể nói ra ngay trước mặt một đám người trong hầm, hắn cần phải trực tiếp hỏi cữu cữu cho rõ ràng, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Chuyện đã xảy ra rồi, Kỳ Tự Như cũng không muốn dông dài, hắn giơ tay ra hiệu rời đi. Trước khi đi, còn quay đầu lại nhìn hộp sọ rằn, lẩm bẩm nói: "Vậy mà lại đào ra được một loại bảo vật khác..."

Sau nhiều chuyến đi về, Sư Xuân đã quen thuộc với địa hình đường hầm khai quật, thấy đã sắp đến lối ra, hắn dừng việc dập tắt đèn dầu, một đoạn đường gần với lối ra vẫn còn những ngọn đèn soi sáng. Hắn thuận tay vỗ vỗ vai Ngô Cân Lượng, "Dừng lại. Ta lấy lại sức đủ rồi."

Hằn tự nhảy xuống đất, hít một hơi thật sâu và cảm nhận tình trạng cơ thể mình.

Ngô Cân Lượng hỏi tiếp: "Không phải đang rất ổn ư? Tại sao lại bị lộ tẩy vậy?"

Sư Xuân: "Về sau rồi nói. Chuẩn bị đánh giết xông ra ngoài đi!"

"A!" Ngô Cân Lượng giật mình hỏi: "Không sử dụng cách giả mạo để lẻn ra ngoài ư?"

Sư Xuân: "Không có thời gian, không kịp nữa rồi." Vừa nói hắn vừa giơ tay lên dùng sức chà mạnh vào vết thương trên cánh tay, gạt bùn đất trên đó đi, cố ý bộc lộ cánh tay chảy máu, hành động này khiến hắn đau đớn phải nhe răng méo miệng, ngay lập tức mang huyết đích cánh tay đưa đến trước mặt Ngô Cân Lượng.

Không cần phải giải thích, Ngô Cân Lượng lập tức giơ tay chấm máu bôi lên mặt mình, đồng thời không quên nhắc nhở, "Ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng, nếu trực tiếp đi ra ngoài, e rằng ngươi và ta sẽ không giấu giếm được thân phận nữa, chúng ta đã nhìn thấy chuyện bí mật của Thân Vưu Côn, hắn càng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Đã đánh rắn động có rồi, nếu không ra ngoài sẽ không ra được nữa, chúng ta không còn lựa chọn, chỉ có thể lo chuyện trước mắt." Sư Xuân không khỏi thở dài, quay đầu lại nhìn vào nơi tối đen như mực bên trong, rút cánh tay chảy máu về rồi cũng quẹt lên miệng mũi mình một ít máu, sau đó quay người chạy ra phía cửa hầm.

Ngô Cân Lượng bám sát theo phía sau.

Bọn hắn đã nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa hầm, khi đến gần cửa hầm, Sư Xuân quay đầu lại ra hiệu, Ngô Cân Lượng liền ngã xuống bên vách hầm, trông như bị thương nặng ngạ ra chết.

Sư Xuân thì như người trọng thương chạy trốn, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài hầm.

Hai tên canh gác ngoài cửa hầm thấy vậy thì rất giật mình, một kẻ nhanh chóng đỡ lấy hắn, một kẻ vội hỏi,

"Chuyện gì vậy?"

Sư Xuân thì pháp hướng ra xung quanh hét to lên: "Nhanh tập hợp lại, Thân tiên sinh gặp nạn, nhanh đi cứu Thân tiên sinh."

Giọng nói vang vọng khắp xung quanh.

Những lời này vừa vang lên, trên các ngọn núi ở xung quanh liền xuất hiện bóng của từng người, bọn họ nhìn đến nơi này.

Gã bảo vệ đỡ hắn vội hỏi lại lần nữa, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Sư Xuân nhìn tình hình xung quanh, lại thì pháp hét lên bi thương, "Trong hang đào lên được rất nhiều trọng bảo, đám thợ khai quật nảy sinh lòng tham, làm phản rồi! Tình hình rất khẩn cấp, Thân tiên sinh đang nguy hiểm, chư vị nhanh chóng đi cứu đi, chậm trễ thì sẽ muộn. Hãy nhanh đi cứu Thân tiên sinh!"

Trọng bảo? Hai gã bảo vệ đều sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn vào trong đường hầm tối đen.

Cùng lúc đó, trên các ngọn núi ở xung quanh bắt đầu có người nhảy xuống, sau đó càng ngày càng nhiều, lũ lượt lướt đến.

"Không cần lo cho ta, nhanh đi cứu tiên sinh." Sư Xuân đẩy tên bảo vệ ra, sau đó thuận thế ngã ra mặt đất, nằm thở dốc.

Tên bảo vệ đó hơi do dự một chút, chợt nhìn thấy đồng bạn lao tới chui vào đường hầm trước thì lập tức lao theo cùng đi vào.

Đám người từ trên các ngọn núi chạy đến sau đó, không có ai quan tâm tới sự sống chết của Sư Xuân nằm trên mặt đất, nhìn thấy bảo vệ canh gác cửa hang đã đi vào, bọn họ liền lao vào theo. Theo bọn họ, các bảo vệ lối vào hẳn đã trao đổi xác minh lai lịch của Sư Xuân, không có vấn đề gì, điều đó càng làm bọn họ không còn nghi ngờ.

Chẳng mấy chốc, xung quanh đã không còn bóng người nào, Sư Xuân nằm trên mặt đất lập tức ngần đầu, hỏi vọng vào trong hang: "Cân Lượng, chết chưa vậy?"

Rất nhanh liền thấy bóng dáng của Ngô Cân Lượng loáng thoáng trong đường hầm, khi sắp ra cửa hang thì hắn lại nằm "Chết" trên mặt đất, hỏi về tình hình bên ngoài, "Bên ngoài sao rồi?"

Sư Xuân lập tức xoay người đứng lên, cất tiếng gọi, "Đi thôi!"

Ngô Cân Lượng ngay lập tức "Sống" lại, lao vụt ra ngoài, đuổi theo sát phía sau Sư Xuân.

Sư Xuân cũng không biết liệu những người ẩn nấp canh chừng xung quanh đã đi hết hay chưa, dù sao, hẳn cứ chọn chạy thẳng về một phía vừa rồi có nhiều người chạy vào hang...

Bên trong đường hầm, việc Sư Xuân tắt đèn dọc đường đã gây ra một số rắc rối nhất định cho những kẻ truy đuổi. Bọn họ lao vào trong bóng tối nhưng không thấy ánh sáng, khi đó mới nhận ra được một điều, quá tối, tối đến mức đưa tay ra không thấy năm ngón, với thị lực tu sĩ của bọn họ cũng vô dụng.

Chờ thắp sáng lại hết toàn bộ đèn đường rồi tiếp tục truy đuổi là chuyện không thực thế, bọn họ chỉ có thể chia người thắp đèn cầm ở trong tay thi pháp che chở để chiếu sáng, rồi tiếp tục truy đuổi.

Một chút chậm trễ đó liền để cho Thân Vưu Côn và Kỳ Tự Như xuất phát sau đuổi theo kịp bọn họ.

Đám người từ bên ngoài chạy vào cứu tiên sinh cũng gặp phải tình trạng tương tự. Sau khi chạy vào trong hang, một đoạn đường đầu vẫn có ánh đèn chiếu sáng, không có gì nghi ngờ, bọn họ cứ vậy xông vào bên trong, đến khi lao vào trong bóng tối mới phát hiện phía trước một màu tối đen, bọn họ cũng loay hoay một lúc, tìm dao đánh lửa, tìm những ngọn đèn trên đường.

Đến khi hai nhóm người giơ lửa chạy vùn vụt từ hai hướng đụng vào nhau, lại thêm một lần lúng túng khẩn trương, đám người bên ngoài chạy vào cho rằng những kẻ phản loạn đang xông ra.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.