Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất thường

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

Do thể xác và tinh thần không tốt, Kỳ Tự Như vốn không muốn nổi giận, nhưng lúc này hắn vẫn không nhịn được thay đổi sắc mặt cất tiếng mắng, "Ngu xuẩn! Ngươi nói còn chưa đủ nhiều sao? Chỉ với những gì ngươi đã nói, kẻ nào có quan tâm chỉ cần tìm hiểu nhiều hơn một chút là có thể đoán được ai đã cướp đi bảo vật.

Tại trước khi chưa bắt được bọn hắn, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bất kì người ngoài nào biết được là ai đã cướp đi bảo vật. Chúng ta chỉ có thể dùng lực lượng ở đây của chúng ta để đuổi bắt lấy về. Nếu không, ngươi và ta sẽ không có cách nào đối mặt với gia tộc. Ngươi còn muốn dẫn thế lực khác đến đoạt bảo ư? Những người nghe được lời ngươi nói hôm nay, không thể để ai thoát khỏi!"

Thân Vưu Côn đang im lặng lại thấy nghẹn lời, cuối cùng đã nhận ra được đầu óc mình thật thiếu sáng suốt.

Cảm thấy áy náy, hắn nói sang chuyện khác: "Cữu cữu, tên đó rất xảo trá, đã để cho hắn ôm bảo vật chạy trốn, e rằng muốn bắt được hắn cũng không dễ dàng."

Kỳ Tự Như không vui liếc hắn một cái, sau đó lại chắp tay sau lưng dõi mắt nhìn phương xa, chậm rãi nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chắc hẳn không thể chạy thoát."

Thân Vưu Côn sửng sốt, "Không thể chạy thoát?"

Hắn không biết lời này ám chỉ hiện tại hay là sớm muộn gì cũng sẽ sa lưới. Thấy cữu cữu có vẻ bình thản ung dung, dường như ám chỉ trường hợp trước, hắn mơ hồ nhận ra điều gì đó, không khỏi quay nhìn xung quanh.

Kỳ Tự Như hừ một tiếng, "Đây là trọng trách mà gia tộc giao phó, ngươi cảm thấy ta có thể gửi gắm toàn bộ mọi việc cho ngươi sao? Trong lúc ngươi đi mời chào nhân thủ, ta đã liên hệ với một nhóm người khác ở đây để dự phòng. Nếu ngươi làm được thì thôi, không được sẽ có người làm thay bất cứ lúc nào.

Sau khi nhận được tin ngươi khẳng định đã tìm được mục tiêu, ta liền đến đây. Khi đó ta cũng tiện thể khảo sát địa hình xung quanh một lượt, đồng thời bố trí người mai phục sẵn tại một số con đường có thể phải đi qua. Ta đã hạ lệnh, bất cứ ai rời khỏi nơi này khi chưa được ta cho phép, một khi phát hiện ra, tuyệt đối không thể bỏ qua!"

Thân Vưu Côn có thể hiểu được sự sắp xếp đó, để đề phòng có kẻ lọt lưới thoát khỏi nơi đây, nhưng hắn vẫn nghi hoặc hỏi: "Ngài đã bố trí bao nhiêu người? Khu vực này rộng lớn như vậy, có quá nhiều đường để thoát đi."

Kỳ Tự Như: "Hắn sợ bị truy sát, trong khoảng cách gần đây hắn sẽ vội vã chạy trốn, nên sẽ chọn con đường dễ dàng chạy trốn. Khả năng đụng phải hắn sẽ rất cao."

Thân Vưu Côn vẫn còn lo lắng, "Cữu cữu, tên đó không chỉ xảo quyệt, ở nơi này hắn cũng là kẻ có khả năng đánh đấm, nếu ít người, e rằng chưa chắc đã có thể ngăn cản được hẳn."

Với phạm vi lớn như vậy, hắn tin rằng cữu cữu sẽ không thể bố trí nhiều nhóm đông người ở khắp nơi, và cũng không thể tạo ra thế trận phô trương như vậy ở vùng đất lưu vong này.

"Hắn chạy không thoát, trừ khi bị hắn chui vào chỗ trống. Chỉ cần phát hiện ra hắn, cho dù hắn có cảnh giới Cao Võ, hắn cũng không thể chạy thoát!" Kỳ Tự Như nhàn nhạt đáp lại, giọng điệu lộ ra sự tự tin.

Khuôn mặt Thân Vưu Côn lộ vẻ dữ tợn, con mắt chớp chớp, hắn đã hiểu rồi, cữu cữu đã chuẩn bị dự phòng rất đầy đủ. hắn lập tức có chút hưng phấn, có phần mong chờ cảnh tượng khi tên tặc tử Sư Xuân đó rơi vào tay mình. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ Tự Như không có tâm tình quan tâm đến phản ứng của hắn, cúi đầu đi qua đi lại, trầm ngâm lẩm bẩm, "Đám tinh vân màu tím lấp lóe đó rốt cuộc là cái gì? Gia tộc có biết hay là không? Chắc là không biết. Nếu không, với thứ quan trọng như thế, trước đó không thể không báo trước..."

Điều hắn đang suy nghĩ lúc này là, lỡ như không chặn lại được, để cho tên Đại đương gia đó chạy thoát, thì có nên giấu giếm gia tộc việc này hay không? Dù sao thì xong việc cũng sẽ diệt khẩu tất cả những người liên quan biết chuyện.

Mọi người đều có tư tâm, có xu hướng quan tâm đến lợi ích của bản thân, hắn lo lắng sự việc có sai sót sẽ làm cho gia tộc không hài lòng về mình, khiến việc hắn rời khỏi vùng đất này không như ý muốn. Suy cho cùng, hắn đã tìm được thứ mà gia tộc yêu cầu tìm kiếm, hắn thực sự không muốn làm phức tạp tình hình.

Tuy rằng hắn rất tự tin trước mặt cháu trai, nhưng năng lực chơi đùa thủ đoạn của tên Đại đương gia đó thể hiện ra ở đây khiến hắn có chút lo lắng, trong lòng có phần không yên tâm...

Sau khi vội vã chạy đến một chỗ giữa núi, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng di chuyển một tảng đá lớn sang bên, và lấy ra hai bọc quần áo. Bọn hắn là người có quần áo để mặc khi ra ngoài, dù sao, bọn hắn cũng đại biểu cho mặt mũi của Đông Cửu Nguyên.

Bọn hắn còn lôi từ trong lỗ ra hai kiện vũ khí, đó là hai cây đao, một lớn một nhỏ.

Đao nhỏ thực ra cũng không nhỏ, nó có kích thước bằng với bội đao bình thường, chỉ là so với cây đao lớn thì nó nhỏ hơn rõ ràng. Cây đao này có vỏ được quấn đầy vải.

Cây đao lớn thì không có vỏ, trọn vẹn một màu đen, dài gần nửa trượng, rộng gần một thước, sống dao dày cỡ nắm đấm. Một cây đao thật to thật nặng lại được Ngô Cân Lượng nhẹ nhàng dùng một tay vung lên vác ở trên vai.

Đao này không có lai lịch gì, là do chính tay hắn rèn ra tại xưởng của một thợ rèn, chỉ vì người thợ rèn đó nói hắn cứ thoải mái sử dụng vật liệu theo ý mình, vì vậy hắn liền tuân thủ nguyên tắc có lợi không chiếm là có bệnh, tự tay lấy đủ nhiều vật liệu rèn ra một thanh đao. Về sau, hắn lại phát hiện dùng thứ to đánh nhau cũng có lợi thế riêng của nó, dùng riết rồi trở thành quen tay.

Thông thường, Sư Xuân muốn tỏ ra thanh lịch, hắn sẽ đưa bội đao cho Ngô Cân Lượng cầm, lúc này cần bỏ chạy bảo vệ bản thân nên đương nhiên không cần thiết.

Sau khi đưa tảng đá lớn về lại vị trí cũ, hai người vợ lấy đao và bao hành lý rồi tiếp tục lên đường chạy trốn.

Trên đường chạy trốn, hai người đều chọn các nơi có địa thế thấp, trũng xuống như khe núi, không dám xuất hiện tại nơi địa thế cao vì như vậy sẽ dễ dàng bị phát hiện. Thỉnh thoảng, khi muốn xem tình hình ở phía sau, bọn hắn mới sẽ lên ngọn núi gần nhất để xem phía sau có kẻ nào truy đuổi hay không.

Sau khi chạy được một thời gian, Sư Xuân quay đầu lại nhìn phía sau mấy lần rồi lại định luồn vào trong khe núi, nhưng đột nhiên hẳn đưa tay ra đè vai Ngô Cân Lượng lại, hai người đồng thời dừng lại giữa sườn núi.

Ngô Cân Lượng vừa định hỏi xem có chuyện gì, nhưng chưa kịp hỏi thì Sư Xuân vừa cảnh giác quan sát xung quanh vừa nói: "Không đúng!"

Hắn lập tức quay người lại, một lần nữa lẻn lên đỉnh núi nằm úp sấp quan sát con đường vừa đi tới.

Vì vậy, Ngô Cân Lượng co người rón rén đến bên cạnh hắn hỏi ra câu hỏi kia, "Có chuyện gì vậy?"

Sư Xuân trầm giọng nói: "Quá yên tĩnh, suốt đường đi không thấy có ai truy sát chúng ta. Bọn họ lại để cho chúng ta thoải mái chạy trốn như vậy sao? Ngươi có cảm thấy bình thường không?"

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.