Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người ra lệnh

Phiên bản Dịch · 1336 chữ

Khi đi xuyên qua đám người, Sư Xuân dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Cân Lượng rồi rời đi trước một mình.

Một lúc sau, Ngô Cân Lượng cũng bước vào trong đám người, hắn chủ động len lỏi, nương theo ánh đèn dầu dao động dần dần đi xa.

Sau khi thoát khỏi tầm mắt của mọi người, hắn lập tức nhanh chóng đuổi theo. Đuổi theo không bao xa, hắn liền nhìn thấy Sư Xuân đang chống tay vào vách hầm cúi đầu thở dốc.

Nhìn thấy trạng thái của hắn có vẻ không ổn, Ngô Cân Lượng lập tức đi đến bên cạnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, bây giờ không phải là lúc để nói chi tiết, Sư Xuân cũng không thể giải thích rõ ràng, hắn chỉ biết rằng cảnh tượng kì quái mà mắt phải nhìn thấy đang dần dần biến mất, thị giác tựa hồ đang khôi phục lại bình thường, cơ thể cũng đang từ từ bình thường trở lại, đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại bình thường.

Hắn lắc đầu, "Chơi đùa quá trớn, đã xảy ra chuyện. Thân Vưu Côn đến đây, chúng ta sẽ lập tức lộ tẩy, phải nhanh chóng rời đi. Cơ thể ta cần thời gian hồi phục, ngươi phải cõng ta một đoạn đường."

Ngô Cân Lượng hơi kinh hãi, "Bị người ta đả thương à?"

Vừa nói vừa cõng hẳn lên lưng.

Sư Xuân: "Không phải, để sau này rồi nói. Đi nhanh đi. Cẩn thận đụng phải Thân Vưu Côn, hẳn hẳn đã đi vào."

Ngô Cân Lượng lập tức cõng hắn nhanh chóng rời đi.

Đúng như dự đoán, mặc dù đường hầm khai quật này đào đủ dài đủ sâu, nhưng Thân Vưu Côn vẫn đã chạy đến Ngô Cân Lượng công Sư Xuân chạy chưa được bao xa đã phải quay đầu trở lại. Chạy đến một ngã ba vừa mới đi qua, hắn nhanh chóng rẽ vào một bên im lặng nín thở chờ đợi.

Rất nhanh, một đám người ầm ầm chạy tới, hai gã kiệu phu khiêng Kỳ Tự Như nằm trên ghế, Thân Vưu Côn cũng được người cõng trên lưng chạy vào.

Không còn cách nào khác, tu vi gã đã bị phế bỏ, nếu không được tu sĩ trợ giúp, với đường hầm sâu như vậy đồng thời mặt đất mềm và không bằng phẳng, gã sẽ không thể đi nhanh.

Người rời đi báo tin lúc trước và hai gã đề xuất ý kiến khai quật cũng lao nhanh theo phía sau.

Sau khi đám người đã đi qua, Ngô Cân Lượng cũng nhanh chóng công người lao ra, tiếp tục chạy ra bên ngoài.

Sư Xuân ghé sát bên tai y, hạ giọng nói: "Không chạy thì sẽ muộn, hãy chạy ra nhanh nhất có thể."

Ngô Cân Lượng ừ một tiếng, lập tức dốc hết sức lực chạy đi, thân hình tung nhảy liên tục trong đường hầm.

Sư Xuân nằm úp trên lưng hắn liên tục phất tay dập tắt toàn bộ những ngọn đèn nơi bọn hắn đi qua...

Một nhóm người khiêng theo chiếc ghế nằm đơn giản lao tới trước đám đông tụ tập kín đường. Thân Vưu Côn đang dùng người làm tọa kỵ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy một đám người lười biếng làm việc, gã hét lên giận dữ: "Tránh ra, nhường đường!"

Thấy gã đến, đám người đang đứng hoặc ngồi đều dồn dập đứng lên tránh sang hai bên, rõ ràng gã có sức uy hiếp mạnh hơn mấy tên giám công kia rất nhiều.

Nhóm người Thân Vưu Côn nhanh chóng vượt qua.

Không ai để ý đến việc Sư Xuân, người nói rằng đi báo tin có trở lại hay không.

Sau khi rẽ qua góc đường, lao thẳng đến cuối đường hầm, đám người Thân Vưu Côn nhìn thấy hộp sọ rằn to lớn và dữ tợn ở trên sống lưng bộ xương, và cũng nhìn thấy hốc mắt thứ ba trên hộp sọ, nhưng bọn họ không nhìn thấy thứ gọi là tinh vân lấp lóe sáng tím.

Thân Vưu Côn nhảy xuống đất rồi lập tức quay đầu nhìn về phía gã giám công đã báo tin.

Gã giám công lập tức chỉ vào hộp sọ và nhấn mạnh: "Lúc trước nó lơ lửng ở đó, to như một cái bàn lớn, tuyệt đối không phải nói dối, mọi người đều nhìn thấy."

Kỳ Tự Như tin rằng người này không cần phải nói dối, hắn ở trên ghế dựa quay đầu lại nhìn về phía tên giám công tựa vào vách hầm ngồi trong vũng máu ở phía sau.

Lúc này, mọi người mới chú ý đến người chết này. Thân Vưu Côn nhanh chóng quay ngược lại, đi đến bên cạnh giơ tay gỡ mặt nạ của người này ra, xác nhận đây đúng là người mình đã mời tới. Gã quay đầu nhìn về phía ngã ba, phát hiện ra bọn họ đã đến đây nhưng đám người kia lại không có một người nào đi theo đến, có ý gì vậy? Mắt mù sao?

Gã lập tức hét to: "Người đâu!"

Tiếng gọi vang vọng trong đường hầm.

Chỉ chốc lát sau, mấy tên giám công đi tới. Bọn họ bước tới với bộ dạng do do dự dự, không dám xác định có phải

gọi mình không. Khi nhìn thấy đồng sự của mình bị giết, bọn họ càng thêm kinh hãi, không biết vì sao Thân Vưu

Côn lại hạ độc thủ như vậy. Bọn họ cảm thấy bất an.

Sau đó, bọn họ phát hiện đám tinh vân lập lòe ánh sáng tím kia đã biến mất, bọn họ nghĩ rằng mình đã hiểu được điều gì đó.

Nào ngờ Thân Vưu Côn lại chỉ vào người chết hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm?"

Mấy tên giám công tức thì sửng sốt, nhận ra rằng có thể mình đã đoán sai, một người thử hỏi: "Không phải tiên sinh giết ư?"

Thân Vưu Côn tức thì nổi giận, "Đánh rắm, khi lão tử đến, hẳn đã chết ở đó rồi."

Kỳ Tự Như ngồi trên ghế dựa xua tan nghi ngờ của mấy tên giám công, "Vết thương đã ngừng chảy máu, máu trên mặt đất cũng đã ngừng chảy."

Vừa nghe lời này, mấy tên giám công mới bừng tỉnh hiểu ra, nếu do mấy người Thân Vưu Côn động thủ, tất nhiên máu sẽ vẫn chảy.

Thân Vưu Côn nổi giận nói: "Các ngươi nghìn vạn lần đừng nói với ta là các ngươi không biết ai giết hắn!"

Mấy tên giám công nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh nghi, bọn họ đều có sự nghi hoặc tương tự, một người hỏi: "Người được tiên sinh phái tới đây ra lệnh đâu rồi? Vừa rồi hẳn ở đây một mình với đầu lĩnh."

Thân Vưu Côn tức giận, "Cái gì mà người ra lệnh? Gì vậy chứ?"

Kỳ Tự Như ngồi trên ghế dựa giơ tay trấn an mấy tên giám công, "Đừng gấp gáp, nói chậm thôi, mệnh lệnh gì, chuyện gì xảy ra?"

Mấy tên giám công tất nhiên không dám giấu giếm, bọn họ bổ sung cho nhau kể lại chuyện đã xảy ra lúc trước.

Sau khi nghe xong, không cần nhiều lời, Thân Vưu Côn giận dữ chỉ tới con đường mình vừa đi vào, "Một đám ngu xuẩn, bị người ta lừa gạt mà cũng không biết? Còn không nhanh dẫn người đuổi theo!"

Kỳ Tự Như lại bổ sung thêm một câu, "Nếu đuổi ra đến ngoài hầm mà không thấy ai thì đừng đuổi nữa, chỉ cần phong tỏa lối vào hầm là được."

Mấy tên giám công lập tức nhìn về phía Thân Vưu Côn, có phần không biết phải nghe lời người nào.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.