Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện lạ

Phiên bản Dịch · 1459 chữ

Vết thương trên cánh tay lại rỉ máu, Sư Xuân cảm thấy toàn bộ xương sống của mình đang bị vô số con kiến gặm cắn, đầu đau đớn như muốn nứt ra thành nghìn vạn mảnh.

Cảm giác xé rách cực kỳ đau đớn khiến h·ắ·n đứng không vững, trượt chân rơi khỏi hộp xương sọ vốn đã dốc nghiêng không bằng phẳng, uỵch, va vào bộ xương rồi rơi xuống qua khe hở những chiếc xương sườn, nện mạnh xuống đất.

Đối với Sư Xuân mà nói, cơn đau vì bị nện xuống đất lúc này chẳng là gì cả, cơn đau ở trong cơ thể mới không thể chịu nổi. Hắn ôm đầu nằm vặn vẹo trên mặt đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tiếng thở dốc hổn hển nặng nề như dã thú phát ra từ cổ họng, nhãn cầu đau nhức như đã bị mù, đôi mắt mở to nhưng không nhìn thấy gì.

Tên giảm công đang đứng nhìn xem bị tình cảnh của Sư Xuân làm cho sợ hãi, hắn muốn tiến tới hỗ trợ nhưng lại không dám đến gần, dường như sợ bị truyền nhiễm.

Ngay khi Sư Xuân cho rằng lần này mình sắp xong đời thì đột nhiên nhận ra rằng mình dường như đã khôi phục lại ý thức, đúng vậy, có vẻ như mình không còn thấy đau đớn nữa.

Hắn lập tức cảm nhận được rõ ràng, cơn đau thấu xương tủy khó thể chịu nổi đó đang biến mất rất nhanh, cơn đau ập tới rất đột ngột và biến mất cũng rất nhanh, nhưng hậu quả để lại trên cơ thể không hề thoáng qua, cơ thể hắn tựa như vừa bị xé nát, không còn thuộc về hẳn nữa.

Tên giám công ở một bên nghi hoặc nhìn hẳn, gã phát hiện vị đồng sự này của mình có vẻ không còn đau đớn như trước nữa, nhưng con mắt phải dưới chiếc mặt nạ hình như tỏa ra ánh sáng tím mờ nhạt, tuy nhiên ánh sáng tím đó đang dần dần biến mất.

Sau khi khôi phục lại ý thức, Sư Xuân nằm trên mặt đất cũng nhận ra thị lực của mình xảy ra vấn đề, không thể nhìn rõ cảnh vật.

Hắn vội vàng cảm nhận, phát hiện không phải là không thể nhìn rõ, sau khi nhắm mắt phải lại, thị lực của mắt trái vẫn bình thường, khung cảnh trong hầm vẫn vẫn giống hệt như trước.

Nhưng khi nhắm mắt trái lại, mắt phải chỉ nhìn thấy một hình ảnh mông lung kỳ quái. Trước mặt như là một vùng trống không với các loại màu sắc xa xa gần gần pha trộn vào nhau, thỉnh thoảng có những luồng sáng đầy màu sắc hoặc linh động vụt qua trước mắt, hoặc lấp lóe hoặc là vặn vẹo, khung nền tổng thể của hình ảnh là một màu xanh nhạt, rộng lớn và sâu thẳm.

Bức tranh ảo giác này dường như không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng bên trong hầm, nơi phát sáng cứ phát sáng, nơi u tối vẫn u tối.

Trước mắt phải lúc này, ngoài đường viền hình dạng của bộ xương ra, vách hầm hay những thứ khác tựa hồ đều đã biến mất, tầm mắt nhìn thấy một màn mông lung trong suốt kéo về nơi xa.

Hắn biết đây hẳn là hậu quả do đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím kia gây ra. Hắn không có thời gian suy nghĩ gì nhiều, sau khi cảm nhận khả năng vận động của tứ chi, hắn đưa tay về phía gã giám công đang theo dõi hẳn với vẻ kinh nghi, thở yếu ớt nói: "Ta khó chịu quá. Nhanh, nhanh dìu ta đi gặp Thân tiên sinh. Chắc hẳn hẳn có thể cứu ta. Nhanh, nhanh đưa ta đi, nhanh đi..."

Tên giám công nhận thấy ánh sáng tím trong mắt phải của Sư Xuân đã hoàn toàn biến mất, sau một lúc do dự, hắn đến gần, dùng đầu ngón chân chạm chạm vào thử xem, tiếp đó hắn chậm rãi cúi người xuống gần hơn, dùng ngón tay chạm vào. Nhận thấy dường như không có gì nguy hại, hắn bắt mạch cho Sư Xuân, phát hiện mạch đập và khí huyết quả nhiên rất hỗn loạn, hắn không khỏi tắc lưỡi nói: "Ai bảo ngươi đụng chạm lung tung chứ! Tự làm tự chịu."

Dù nói như vậy, nhưng gã vẫn đỡ Sư Xuân đứng lên, dìu hẳn đi ra phía ngoài.

Cũng không phải do hắn có lòng tốt gì đó nên ra tay giúp đỡ, mà bởi vì hắn nhất định phải giao Sư Xuân vào tay Thân Vưu Côn, để tên gia hỏa này tự làm chứng, nếu không, hắn không có cách nào giải thích cho Thân Vưu Côn về sự biến mất của đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím đó. Với bối cảnh gia thế của Thân Vưu Côn, hắn không thể trêu vào.

Hắn đoán, sau khi giao tên gia hỏa này cho Thân Vưu Côn, biết được cơ thể hắn đã hấp thu đám tinh vân sáng tím đó, Thân Vưu Côn nhất định sẽ nổi trận lôi đình, thực sự không biết sẽ cứu hay là hành hạ cho đến chết.

Mới đi chưa được mấy bước, trong lúc đầu óc hắn đang nghĩ ngợi miên man, cho rằng Sư Xuân chỉ có thể trông chờ vào may mắn, hắn đột nhiên rên "Ư" một tiếng, thân thể loạng choạng tách ra khỏi Sư Xuân, giữa hai người có máu tươi bắn ra.

Tên giám công đột nhiên giơ hai tay lên ôm lấy cổ mình, loạng choạng lùi lại tựa vào vách hầm, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm Sư Xuân, máu tươi tuôn ra như suối qua các kẽ ngón tay, vết thương trên cổ quá sâu và quá lớn, cơ thể gã run rẩy bần bật, tựa ở vách hầm chậm rãi trượt xuống, cổ họng phát ra tiếng khò khè.

Vừa rồi, Sư Xuân cũng dốc sức vung dao quá mạnh nên không thể kiểm soát được thân thể, hẳn bị xoay mấy vòng, va vào một chiếc xương sườn của bộ xương, đứng không vững, ngã ầm ra đất.

Sau khi nằm trên mặt đất thở hổn hển một lúc, mặc dù cơ thể đang rất khó chịu và tầm nhìn vẫn bị cảnh tượng kì quái làm rối loạn thị giác, hắn vẫn cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước nhanh về phía lối ra, không dám trì hoãn thêm một chút nào nữa.

Hắn không thể trì hoãn được nữa, một khi bị Thân Vưu Côn chặn đường, hắn sợ rằng mình sẽ không chịu nổi.

Hồi đó hắn muốn khiến Thân Vưu Côn biết được như thế nào là sống không bằng chết, kết quả không thể làm được. Lúc này, nếu để Thân Vưu Côn vây chặn được hắn, gã nhất định sẽ báo đáp hắn, sẽ thực sự khiến hắn sống không bằng chết.

Cất con dao nhỏ đi, phủi bụi đất dính trên người, tránh để bộ dạng trông quá chật vật.

Hắn còn bốc mấy nắm đất bôi lên vết thương roi quật đang rỉ máu ra lần nữa, để máu chảy đầy tay sẽ dễ khiến người ta nghi ngờ.

Hắn biết sắc mặt mình lúc này nhất định rất khó coi, người ta nhìn thấy cũng sẽ nghi ngờ, may mà có mặt nạ che chắn.

Chẳng mấy chốc hẳn đã đi đến góc rẽ chữ "T", hắn nỗ lực hết sức để giữ cho dáng đi ổn định, cố gắng làm như không có gì xảy ra.

Vừa rẽ qua chỗ ngoặt, hắn lập tức nhìn thấy một đám người đang chờ đợi, đồng thời cũng nhìn thấy một cảnh tượng làm hẳn kinh nghi, nhắm mắt phải thì thấy một đám người bình thường, nhắm mắt trái lại thấy những đám sương trắng hình dáng con người.

Một đám người cũng quay nhìn hắn, đặc biệt là Ngô Cân Lượng.

Không đợi người khác mở miệng, Sư Xuân đã lên tiếng trước: "Nhường đường chút đi, ta có chuyện cần bảo cho Thân tiên sinh."

Lần này không có ai gây khó, cho dù có người nhìn hắn không vừa mắt, mọi người vẫn nhanh chóng nhường cho hắn một lối đi.

Hai bên đường hầm có người ngồi bệt dưới đất, có vẻ không nhiều ham muốn, dù sao, có đồ tốt cũng không đến lượt bọn họ, có thể không làm việc mà vẫn có cơm ăn đã là chuyện vui mừng rồi.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.