Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dụ dỗ

Phiên bản Dịch · 1417 chữ

Rất nhanh, một đám đông vây kín ở đây đã rời đi, hiện trường trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có cảm giác âm trầm quạnh quẽ.

Ngọn lửa đèn mờ ảo chập chờn, tạo ra những bóng đen lay động.

Tại hiện trường chỉ còn lại hai người, một người nhìn chằm chằm đám tinh vân lấp lóe tím phía trên, một ngườ thì nhìn chằm chằm một người khác.

Người trước là Sư Xuân, trong mắt hắn chỉ có đám tinh vân kia.

Tên giám công ra lệnh kia quan sát hắn một lúc, cảm thấy hắn có chút lạ mặt, ánh mắt hắn thoáng dừng lại ở vết thương trên cánh tay hắn, rồi hỏi lại lần nữa: "Ngươi thuộc tổ nào?"

Sư Xuân hoàn toàn không đáp lại hắn, không chỉ không trả lời mà còn tung người nhảy lên trên khung xương sườn, chân đạp khẽ vào khung xương để mượn lực rồi tiếp tục nhẹ nhàng nhảy lên trên hộp xương sọ con rắn với những chiếc răng nanh dữ tợn, kiểng hai chân đứng ở trước đám tinh vân lập lòe ánh sáng tím, tò mò quan sát ở khoảng cách gần.

Tên giám công ra lệnh nhìn thấy cảnh này thì hơi kinh nghi, quát hỏi: "Ngươi làm gì đó?"

Hắn hỏi câu hỏi của hắn, còn Sư Xuân thì hỏi câu hỏi của mình, mỗi người hỏi một câu, không ăn nhập gì với nhau, "Đây là cái gì?"

Tên giảm công ra lệnh: "Ta làm sao biết được. Có lẽ chỉ có Thân tiên sinh mới biết."

Thời gian không còn nhiều, Sư Xuân không dám chần chứ nữa, sau khi quan sát một chút hẳn liền duỗi tay ra thử đụng vào đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím đó.

Tên giám công thấy vậy lập tức trầm giọng hỏi: "Ngươi làm gì đó, không phải ngươi nói cần chờ Thân tiên sinh tới sao?"

"Không phải vẫn còn chưa tới sao." Sư Xuân quay đầu lại nhìn tên giám công đứng phía dưới, đầu độc hắn: "Ngươi cho rằng Thân tiên sinh tới đây sẽ để cho chúng ta biết được đây là cái gì ư? Ngươi không muốn biết đây là thứ gì hay sao?"

Giám công hơi giật mình rồi đột nhiên cũng tung người nhảy lên trên bộ xương, khi thì nhìn hắn chằm chằm, lúc thì nhìn chăm chú vào đảm tinh vân lấp lóe ánh sáng tím kia.

Sư Xuân và hắn nhìn nhau mấy lần, thấy hắn không nói thêm gì nữa, Sư Xuân liền không tiếp tục do dự, bàn tay vươn ra cuối cùng chậm rãi đấy sâu vào bên trong đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím.

Ánh mắt tên giám công nhìn chằm chằm quan sát, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lối vào ở phía sau, dường như còn lo lắng Thân Vưu Côn đột nhiên xuất hiện hơn cả Sư Xuân.

Sau khi dùng tay khuấy động mấy lần trong tinh vân, Sư Xuân không nhịn được "Ỗ" lên một tiếng, cuối cùng hắn đã hiểu được vì sao tên giám công lúc trước lại ồ lên liên tục, bởi vì không có cảm giác gì, bàn tay đã đưa vào bên trong đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím không cảm thấy gì, đám tinh vân này giống như là một ảo ảnh hư vô, không hề có bất kì thay đổi gì khi bị dị vật quấy nhiễu.

Hắn ra sức thổi sức phù phù mấy lần cũng vô ích.

Tên giảm công đứng trên bộ xương quay đầu lại nhìn lối đi phía sau, sau khi xác định không có ai, hắn cũng tung người nhảy lên chỗ đám tinh vân lấp lóe màu tím, rồi cũng vươn tay ra chạm vào nó, cùng với Sư Xuân, mỗi người một bên nhúng tay vào thử xem.

Một chút nghi ngờ lúc trước đối với Sư Xuân đã vứt ra sau đầu, ít nhất là vào lúc này.

Chỉ sợ rằng ngay cả chính gã cũng không ngờ được, mình lại thông đồng với người ta cùng làm bậy nhanh như vậy, người ta còn chưa có thuyết phục gì nhiều.

Lúc này, cả hai đều có cảm giác mình đang lén lút trộm cắp.

Thấy không cảm nhận được gì, Sư Xuân lại nhìn lên nhìn xuống, rồi cũng giơ tay kia lên tham gia dò xét. Hai tay sờ soạng dò tìm khoảng không xung quanh tinh vân, muốn cảm nhận xem nguồn gốc phát ra lực lượng cho đám tinh vân lấp lóe màu tím này.

Đột nhiên, hai người đứng hai bên đột nhiên gần như cùng lúc kêu lên một tiếng "Ồ", bởi vì bọn hắn phát hiện đám tinh vân lấp lóe màu tím chợt lay động một cái, dường như đã bị quấy nhiễu.

Tên giám công kia không biết nguyên nhân.

Nhưng Sư Xuân thì nhanh chóng nhìn chăm chú vào cánh tay trái của mình, nhìn thẳng vào vết thương trên cánh tay trái, ở đó có cảm giác lạnh lẽo và nhoi nhói đau.

Khi hẳn giơ hai tay lên sờ soạng, trong lúc không chú ý, cánh tay trái bị thương tự nhiên cũng được đưa vào trong đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím, hình như là cánh tay trái này đã khiến tinh vân bị quấy nhiễu.

Hắn thử lắc lư cánh tay trái lần nữa, quả nhiên, đám tinh vân lấp lóe ánh sáng tím lại rung chuyển, tựa như vân vụ cuồn cuộn.

Xuyên qua đám tinh vân, gã giám công kia cũng nhìn thấy, phát hiện tình hình, lập tức hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Có quỷ mới biết..." Sư Xuân đang kinh nghi đáp lại, bất chợt hít sâu một hơi, vết thương đột nhiên đau nhức và bắt đầu chảy máu. Cảm giác lạnh lẽo và đau nhức này xuyên thấu vào dây thần kinh khắp cơ thể, khiến hắn rùng mình run rẩy, tại khoảnh khắc đó hắn có cảm giác linh hồn mình như muốn rời khỏi cơ thể, nhận thấy không ổn, hắn đâu dám chần chừ nữa, vội vàng rụt tay lại.

Tên giám công kia giật mình trước phản ứng của hắn, cũng vội vàng rụt tay về, lùi xa ra một bước khỏi đám tình vân.

Sư Xuân đã rút lui rồi nhưng càng kinh hãi hơn, hẳn phát hiện đám tinh vân lập lòe tím giống như là một tấm màn bị vết thương của hắn kéo ra một góc.

Sư Xuân lập tức dùng tay phải liên tục gạt ra, muốn tách đảm tỉnh vân ra khỏi vết thương, bởi vì hắn cảm thấy hình như có thứ gì đó đang chui vào trong cơ thể mình, nhưng tay phải của hắn vẫn như lúc trước, làm thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến tinh vân.

Hắn lập tức vận công thi pháp, nhưng vẫn không thể cắt đứt sự kết nối. Nỗi sợ hãi đối với thứ chưa biết tràn ngập trong lòng hăn.

Đột nhiên, đám tinh vân dường như được máu tươi tẩm bổ nên kích hoạt lên, nó chợt phát sáng với màu sắc mới, bắt đầu từ vết thương trên cánh tay trái của Sư Xuân, nhanh chóng lan ra toàn bộ đám tinh vân. Đám tinh vân tựa như được phủi đi lớp bụi bặm và u tối, trong nháy mắt, ánh sáng tím lấp lóe liền trở nên trong trẻo và sáng rõ hơn, long lanh tươi sáng và tỏa đầy sức sống.

Điều đáng sợ hơn nữa là, cơ thể Sư Xuân tựa hồ đã biến thành một cái phễu, đám tinh vân tựa như nước chảy rót vào vết thương trên cánh tay trái của hắn.

"A..." Sư Xuân ngửa đầu kêu lên đau đớn.

Mặc dù hẳn đang đeo mặt nạ, nhưng gã giám công vẫn có thể cảm nhận được mức độ đau đớn của Sư Xuân. Hắn rất sợ hãi, lo lắng bị liên lụy, sợ tránh không kịp nên vội vàng nhảy khỏi hộp xương sọ, hạ xuống dưới giữa những chiếc xương sườn của bộ xương. Sau đó gã lùi ra sau hai bước ngửa đầu nhìn, trong mắt đầy nét kinh nghi bất định.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ luồng tinh vân lấp lóe tím đã xâm nhập hết vào trong cơ thể Sư Xuân.

Bạn đang đọc Sơn Hải Đề Đăng (Bản Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.