Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh văn đại sư?

Phiên bản Dịch · 2493 chữ
  • Màn đêm dần dần buông xuống, ánh trăng sáng tỏ, phủ lên mọi vật 1 tầng mỏng ánh sáng nhàn nhạt.

- Thí luyện chi địa.

- Nhiếp Ly hướng về chỗ lần đầu gặp Tiếu Ngưng Nhi thẳng bước, từ xa mà nhìn lại, dưới ánh trăng mờ, 1 thiếu nữ vận váy mỏng bằng lụa đang lẳng lặng đứng yên, nàng hôm nay tựa hồ là trải qua 1 sự chuẩn bị tỉ mỉ, mái tóc đen nhánh giống như là thác nước rủ xuống, bên trên tô điểm 1 sợi dây cột tóc bạc được buộc hờ hững. khuôn mặt trắng nõn non mịn, hai hàng lông mày thon dài như vẽ, thanh lệ thoát tục, mảy may không mang chút nào vẻ khói lửa nhân gian.

- Không hổ là mỹ nữ tề danh cùng với Diệp Tử Vân.

- "Ta còn tưởng rằng ngươi không tới?" đôi mắt sáng Tiêu Ngưng Nhi rơi vào Nhiếp Ly.

- "Sao được, ta là người rất thủ ước nga." Nhiếp Ly khẽ mỉm cười nói, "Mặc kệ có bao nhiêu bề bộn, cũng phải trước tiên đem tổn thương trên người ngươi chữa cho tốt." - "Cảm ơn." Tiếu Ngưng Nhi cúi đầu nhẹ nói, nội tâm tràn đầy cảm kích.

- Nhiếp Ly nhìn về phía Tiếu Ngưng Nhi, Tiếu Ngưng Nhi hôm nay có cách ăn mặc, so với lúc trước càng thêm động lòng người, váy tơ trắng phác hoạ lấy dáng người yểu điệu, dưới cằm là 1 đường cong uốn lượn nhô cao, váy dài đến chỗ đầu gối, lờ mờ có thể cảm giác được cặp đùi đẹp, tràn ngập co dãn.

- "Hiện tại hẳn là đỡ một ít rồi." Nhiếp Ly cầm chân ngọc Tiếu Ngưng Nhi, mắt cá chân tinh xảo xinh đẹp óng ánh tựa Thủy Tinh, hắn dịu dàng nắm chặt, tinh tế tỉ mỉ rót lực lượng vào, dần dần, chỗ máu ứ đọng địa phương trước kia liền phai nhạt đi không ít.

- "Ân, đúng vậy." Tiếu Ngưng Nhi gật đầu nói, nội tâm nàng đối với Nhiếp Ly tràn đầy cảm kích, nhờ Nhiếp Ly mát xa, mấy ngày về sau, buổi tối nàng ngủ đặc biệt ngon, không có khổ cực thống khổ như trước nữa rồi.

- Tuy rằng đã xoa bóp một lần, nhưng cảnh tượng mắt cá chân bị Nhiếp Ly giữ trong lòng bàn tay, vẫn như cũ làm nàng không khỏi vài phần ngượng ngùng.

- Nhiếp Ly một bên giúp đỡ Tiếu Ngưng Nhi mát xa, vừa nói: "Ta muốn cầu ngươi một việc, ngươi có thể giúp ta không a?" - "Mặc kệ sự tình gì, chỉ cần ta có thể làm được." Tiếu Ngưng Nhi trong ánh mắt tràn đầy chân thành mà nói.

- "Ta chỗ này có một vạn Yêu Linh Tệ, ta muốn nhờ ngươi phái người đi từng cái tiệm thuốc, giúp ta mua cỏ Tử Lam." Nhiếp Ly mở miệng nói ra.

- "cỏ Tử Lam?" Tiếu Ngưng Nhi cảm thấy kinh ngạc, hỏi, "Ngươi muốn mua Cỏ Tử Lam làm cái gì?" Cỏ Tử Lam là một loại dược thảo phi thường phổ thông, bình thường chỉ dùng làm hun khói. chỉ việc đem Cỏ Tử Lam phơi khô, sau đó xem như như củi mà đốt sẽ sinh ra đại lượng khói đặc, có hiệu quả đuổi côn trùng.

- Cỏ Tử Lam rất nhiều, mà lại phi thường dễ kiếm, một Yêu Linh Tệ có thể mua được một bó to, hàng năm tính cả Quang Huy Chi Thành không biết thiêu hủy bao nhiêu Cỏ Tử Lam.

- Mà ngoại trừ hun khói, Cỏ Tử Lam tựa hồ cũng không có tác dụng khác. Nhiếp Ly thoáng cái hao phí một vạn Yêu Linh Tệ mua sắm nhiều như vậy Cỏ Tử Lam, hắn muốn làm gì?

- "Đều có lí do cả." Nhiếp Ly nói, hắn sở dĩ để cho Tiếu Ngưng Nhi giúp hắn, là vì Tiếu Ngưng Nhi đi làm chuyện này sẽ không để người chú ý. Nhiếp Ly hắn hiện tại danh tiếng có chút lan rộng, cho nên hắn muốn ít xuất hiện một chút.

- "Ngươi muốn bao nhiêu Cỏ Tử Lam?" - "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, trên thị trường có bao nhiêu Cỏ Tử Lam, ta muốn bấy nhiêu." Nhiếp Ly nói.

- Tiếu Ngưng Nhi thật sự làm không rõ ràng, nhiều như vậy Cỏ Tử Lam có thể làm cái gì?

- "Chuyện này giao cho ta a, ta sẽ ứng tiền júp ngươi, một vạn Yêu Linh Tệ với ta mà nói không coi là cái gì!" Tiếu Ngưng Nhi nói, tuy rằng gia tộc Tiếu Ngưng Nhi hiện tại xuống dốc, nhưng dù sao cũng là hào môn thế gia, Tiếu Ngưng Nhi với tư cách là dòng chính đệ tử, thiên phú thập phần trác tuyệt, từ nhỏ đến lớn không có thiếu qua tiền, nàng bình thường cơ bản không tiêu dùng jì, tất cả tiền đều tích súc lại, sơ sơ cũng có mấy chục vạn Yêu Linh Tệ.

- Nhiếp Ly suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được, ngươi trước giúp ta mua a, càng nhiều càng tốt, ứng ra júp ta một ít, đến lúc đó ta trả lại ngươi gấp bội." - "Không cần, chút tiền ấy không coi là cái gì." Tiếu Ngưng Nhi vội vàng nói, nàng vì có thể giúp Nhiếp Ly mà cảm thấy cao hứng, dù sao ân tình Nhiếp Ly đối với nàng thật sự quá lớn, nàng cũng không biết làm như thế nào hoàn trả, một ít Yêu Linh Tệ đó không đáng kể chút nào.

- Mát xa xong chân, đôi má Tiếu Ngưng Nhi đỏ hơn, cho dù đã có kinh nghiệm lần trước, nhưng vị trí vẫn là nhạy cảm, nàng vẫn rất ngượng ngùng, cúi đầu không nói tiếng nào, đem nút thắt từng bước từng bước cởi bỏ. Hôm nay Tiếu Ngưng Nhi quấn 1 cái dây lưng lụa hồng nhạt có viền tơ, so với trước càng lộ ra vẻ vũ mị cùng gợi cảm, bộ vị kia nhô lên cao, da thịt trắng nhõn mịn màng mơn mỡn như ẩn như hiện.

- cái yếm nhỏ hồng nhạt, so với trước còn muốn gợi cảm hơn, mơ hồ có thể chứng kiến một cái khe rãnh lấp ló, Nhiếp Ly tranh thủ thời gian di dời ánh mắt, chuyên tâm mát xa chỗ máu ứ đọng trên người Tiêu Ngưng Nhi.

- "Ngươi có uống thuốc đúng hạn không?" Nhiếp Ly hỏi, hai tay nhẹ nhàng mà xoa nắn lấy, mát xa xung quanh huyệt vị, chỗ máu ứ đọng chậm rãi tan ra, thỉnh thoảng tay hắn lại thoáng chạm vào bộ vị mê người mềm mại kia.

- "Ân." Tiếu Ngưng Nhi khuôn mặt ửng đỏ, kiều mị động lòng người, nàng chợt nghĩ tới việc công pháp được Nhiếp Ly sửa chữa, nghiêm túc nói: "Nhiếp Ly, từ khi ta tu luyện công pháp mới, cảm giác Linh hồn lực tăng cường rất nhiều. Ta biết ngươi là một thiên tài đúng nghĩa, tuy hiện tại mọi người còn không chú ý tới tài hoa của ngươi, nhưng sẽ có một ngày ngươi chính thức triển lộ tài hoa, nhất định sẽ hào quang vạn trượng!" - Tiếu Ngưng Nhi nhìn xem khuôn mặt tuấn dật của Nhiếp Ly, có chút say mê, trong lòng của nàng hiện lên một tia cô đơn cùng thương cảm, đến ngày đó, chỉ sợ nàng không thể cùng Nhiếp Ly sóng vai rồi,vì cái áp lực này, mấy ngày nay Tiếu Ngưng Nhi phi thường cố gắng tu luyện.

- Nghe Tiếu Ngưng Nhi nói, Nhiếp Ly mỉm cười, hắn biết Tiếu Ngưng Nhi đây là ở cổ vũ hắn. Trùng sinh trở về, nội tâm Nhiếp Ly đã vô cùng cường đại, hắn không chút nghi ngờ sẽ có một ngày chính mình đứng trên đỉnh của đại lục, cái mà hắn muốn trở thành, chính là vượt xa hơn bất cứ tồn tại nào mà đám người Tiếu Ngưng Nhi có thể tưởng tượng.

- Bất quá, dù như thế nào, Nhiếp Ly đều muốn cảm tạ Tiếu Ngưng Nhi đã dành sự quan tâm.

------------------------------------------------- Thần Thánh thế gia - chấp sự Trưởng lão nghị sự đại sảnh.

- Thần Thánh thế gia Chấp sự Trưởng lão Thẩm Minh là một Bạch ngân Yêu Linh Sư, tuy tu vi không mạnh, nhưng bên trong Thần Thánh thế gia rất có quyền vị, bởi vì hắn rất có năng lực, chịu trách nhiệm xử lý sự vụ lớn nhỏ của Thần Thánh thế gia.

- Sau khi nghe được phía dưới báo cáo trở về, Thẩm Minh lộ ra thần sắc tức giận.

- "Một Võ giả Học đồ sơ cấp đệ tử, cũng dám cùng Thần Thánh thế gia ta khiêu chiến!" thần sắc Thẩm Minh âm kiệt, Nhiếp Ly phơi bày xuất xứ Xích Diễm Viêm Bạo Minh văn, đã tạo thành ảnh hưởng phi thường ác liệt giữa các đại thế gia, vì tiêu trừ ảnh hưởng, Thẩm Minh đã hao tốn không ít thủ đoạn, phái người đi theo các đại thế gia giải thích, mới lấy được sự thông cảm.

- Chuyện này đụng đến căn bản lợi ích của Thần Thánh thế gia, hết lần này tới lần khác, Thần Thánh thế gia vẫn không thể tìm Nhiếp Ly mà tạo phiền toái, bởi vì bọn họ nghe nói có một vị đại nhân vật phi thường coi trọng Nhiếp Ly.

- Mấy ngày sau đó, lại truyền tới tin tức, trong trường học, Nhiếp Ly đem Thần Thánh thế gia đệ tử dòng chính là Thẩm Việt đánh cho tè ra quần.

- "Thẩm Việt Thiếu gia không phải là Thanh đồng 1 sao ư? Như thế nào không phải đối thủ Nhiếp Ly?" Thẩm Minh nghi hoặc, lạnh lùng nhìn về phía thủ hạ.

- Thủ hạ kia cảm giác được thần sắc lạnh băng của Thẩm Minh, lập tức rùng mình, nói: "Ta cũng không rõ, Thẩm Việt Thiếu gia nói lực lượng của hắn cùng Linh hồn lực rõ ràng đều vượt qua Nhiếp Ly, không biết Nhiếp Ly đã dùng yêu thuật gì mà đánh bại Thẩm Việt Thiếu gia." - Nghe được thủ hạ nói, Thẩm Minh nhíu mày, yêu thuật gì, Thẩm Việt nhất định là tài nghệ không bằng người, thua xong kiếm cớ, bất quá một Võ giả Học đồ đệ tử lớp sơ cấp có thể có mạnh như thế nào? Chỉ sợ liền Thanh đồng 1 sao đều không tới đi.

- "Chấp sự Trưởng lão, có nên hướng gia chủ báo cáo chuyện này?" - "Không được, chuyện này không thể nói cho gia chủ, gia chủ đang trùng kích Truyền kỳ Yêu Linh Sư cảnh giới, không phải chuyện sinh tử tồn vong cũng không cần phải bẩm báo gia chủ." Thẩm Minh xem ra, Nhiếp Ly đối với Thần Thánh thế gia hoàn toàn không cách nào tạo thành uy hiếp gì, "Các ngươi điều tra Nhiếp Ly thuộc gia tộc nào chưa?" - "Chúng ta đều đã điều tra xong, là Thiên Ngân gia tộc!" - "Thiên Ngân gia tộc? Hừ hừ, chỉ là 1 quý tộc thế gia bình thường, làm sao có thể dám khiêu chiến đỉnh phong thế gia chúng ta, cỏ lẽ chỉ là con nít không biết chuyện, ngẫu nhiên phát hiện xuất xứ của Xích Diễm Viêm Bạo, không nhịn được liền lấy ra khoe khoang mà thôi." Thẩm Minh thầm nghĩ, một cái quý tộc thế gia nho nhỏ, Thần Thánh thế gia căn bản không có khả năng để vào mắt, nếu thật sự phái người đối phó Thiên Ngân thế gia, những thế gia khác nhất định sẽ phát hiện, đến lúc Thần Thánh thế gia sẽ bị tiếng keo kiệt rồi, "Để cho Thẩm Phi Thiếu gia chú ý Nhiếp Ly đi, bọn thiếu niên xảy ra mâu thuẫn, trong trường học đánh nhau cũng là sự tình hợp lý!" - Gã thủ hạ nghe Thẩm Minh nói liền lập tức đã minh bạch, Thẩm Phi mười sáu tuổi đã là một Bạch ngân Yêu Linh Sư, dùng thực lực của hắn đối phó Nhiếp Ly dư xài rồi, Thẩm Minh có ý tứ là lại để cho Thẩm Phi Thiếu gia trong trường học hảo hảo gõ đầu Nhiếp Ly 1 phát.

- Suy nghĩ một chút, Thẩm Minh lại dặn dò một câu: "Hiện tại sự tình phong ba còn chưa qua, để sau hãy nói. Đợi phong ba hơi lắng xuống hẵng cho Thẩm Phi Thiếu gia động thủ!" Với tư cách Chấp sự Trưởng lão Thần Thánh thế gia, hắn nhất định phải đem sự tình làm cho cẩn thận chặt chẽ, không thể cho bất luận kẻ nào lưu lại đầu đề câu chuyện.

- "Vâng!" ------------------------------- Phủ Thành Chủ - Trong phủ Thành Chủ, trong căn phòng riêng được bố trí tinh xảo của Diệp Tử Vân, trên bàn sách, Diệp Tử Vân đang cúi đầu nghiên cứu cái gì, nàng thỉnh thoảng lại dừng lại, đôi mi thanh tú trầm tư, nàng muốn tìm trong một ít điển tịch để tìm xuất xứ của cái Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' mà Nhiếp Ly đã vẽ kia, nhưng kết quả là nàng đã thất bại.

- Nhiếp Ly đến cùng là từ đâu tìm được cái Minh văn này?

- Một lát sau, một vị phu nhân mặc 1 bộ váy lụa mỏng màu lam đi đến.

- "Tiểu thư, xin hỏi người tìm ta có chuyện gì?" Mỹ phu nhân mỉm cười khiêm nhường nói.

- "Tiết di, người là Minh văn đại sư, ngươi biết lai lich của cái Minh văn này không?" Diệp Tử Vân ngẩng đầu nhìn hướng mỹ phu nhân hỏi.

- Tiết Âm ánh mắt rơi vào tờ giấy kia, ánh mắt của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: "Tiểu thư, ngươi từ đâu tìm ra cái Minh văn này? cả ta cũng chưa thấy qua?" - "Cả Tiết di cũng chưa gặp cái Minh văn này sao?" Diệp Tử Vân kinh ngạc, Tiết Âm là một Minh văn đại sư! Liền nàng cũng chưa từng gặp qua, Nhiếp Ly liệu có phải hay không loạn vẽ lung tung?

- "Hình như là Lẫm Phong Sậu Tuyết, nhưng lại không phải, dường như so với Lẫm Phong Sậu Tuyết cường đại hơn một ít." Tiết Âm khoa tay múa chân thoáng một phát, nói, "Tỉ lệ cân xứng cân đối, không biết là thủ bút của vị đại sư nào, Tiết Âm cam bái hạ phong. Chẳng lẽ tiểu thư đã gặp một vị Minh văn đại sư?" - Nhiếp Ly là một Minh văn đại sư? Điều đó không có khả năng, Nhiếp Ly mới mấy tuổi? Nghĩ đến Nhiếp Ly nặng mà như nhẹ, rải rác vung vẩy vài nét bút liền hòan tất cái Minh văn này, nội tâm Diệp Tử Vân càng thêm mê mang rồi!

Bạn đang đọc Yêu Thần Ký của Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 1937

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.