Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 2411 chữ

“Hai người có thật là ba mẹ của chúng con không?” Sophie hỏi.

“Câu hỏi hay nhỉ!” Isis nạt ngang.

Sophie và Josh nhìn nhau. Cặp song sinh đang ngồi trên hai chiếc ghế hẹp ngay đằng sau Isis và Osiris. Virginia Dare thu mình trên sàn sau lưng hai đứa nhỏ. Josh đã cố nhường chỗ cho ả, nhưng ả bảo mình không thích bị gò bó. Ả vỗ vào mặt cậu bé khi nói lời cám ơn, và sự đụng chạm ấy đã khiến cả người cậu nóng bừng.

Richard Newman - Osiris - vặn người trong chiếc ghế da đen và mỉm cười. “Đúng, chúng ta thật sự là cha mẹ của các con. Chúng ta thật sự là các nhà khảo cổ và cổ sinh vật học - hay chí ít, chúng ta là thế trong Vương quốc Bóng Tối của các con. Mọi thứ các con biết về chúng ta đều là thật hết.”

“Ngoại trừ phần Isis và Osiris, các nhà cai quản Danu Talis,” Josh nói. “Hay là toàn bộ những khái niệm như cổ xưa và bất tử.”

Nụ cười của Osiris nở rộng. “Ta đã nói mọi thứ các con đã biết về chúng ta đều là thật hết. Chứ ta đâu có nói các con đã biết mọi thứ về chúng ta.”

“Chúng con phải gọi hai người là gì?” Sophie hỏi.

“Như những gì các con luôn gọi,” Isis nói. Bà đang điều khiển chiếc vimana bằng vàng và pha lê, bàn tay với những ngón thuôn dài đặt bè ra trên một bảng kính, những cử động chút xíu của ngón cái và ngón trỏ của bà làm phát ra những tiếng o o của con tàu xuyên khắp không trung.

Sophie chăm chăm nhìn vào sau gáy người phụ nữ. Người này trông giống hệt mẹ cô bé, nói chuyện và cử động y như mẹ... song... có gì đó khác biệt, có gì đó không ổn. Cô bé liếc qua cậu em trai mình và bằng bản năng, biết rằng cậu cũng đang cảm thấy chính xác như thế. Người đàn ông trông giống cha cô bé đang mỉm cười với hai đứa. Và nụ cười ấy cũng giống với nụ cười cô bé biết rất rõ trong Vương quốc Bóng Tối của mình, Trái Đất -những vết nhăn nơi khóe mắt ông, những đường nho nhỏ nơi khóe miệng ông. Đôi môi ông mím chặt y hệt như đôi môi của cha cô bé, một người không bao giờ mở miệng khi cười. Cô bé luôn nghĩ ông ngượng với nhữrg chiếc răng nanh dài của mình. “Răng ma cà rồng,” ông đã gọi chúng như thế hồi cô bé còn là một đứa trẻ. Cô bé đã phá ra cười khi nghe nói thế, nhưng bây giờ, những lời ấy sao mà ớn lạnh.

“Con nghĩ mình sẽ gọi hai người là Isis và Osiris,” cuối cùng cô bé nói - như thế cảm thấy đúng - và từ nơi khóe mắt mình, cô bé có thể nhìn thấy Josh đang gật lầu tán thành.

“Đương nhiên,” Osiris nói giọng đều đều. “Ta chắc chắn việc này thật khó tiếp thu. Để chúng ta đưa các con trở về cung điện và lấy chút thức ăn. Như thế sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.”

“Cung điện ư?” Josh hỏi.

“Chỉ nhỏ thôi. Cái lớn hơn nằm trong Vương quốc Bóng Tối gần đây.”

“Vậy ra hai người là nhà cai trị ở đây sao?” Virginia Dare hỏi vọng lên từ chỗ ả ngồi trên mặt sàn.

Thoáng bực bội rất tinh tế nhảy nhót trên gương mặt bà khi nghe câu hỏi đó. “Chúng tôi là những người cai trị, đúng, nhưng chưa phải là người cai trị chủ chốt. Một người khác kia.”

“Tuy nhiên cũng không còn lâu lắm đâu,” Isis nói. Bà quay đầu mỉm cười với chồng.

Lần này những cái răng sữa nhọn hoắt cắn vào môi dưới khi bà toét miệng cười. “Không còn lâu lắm đâu,” ông nhất trí. “Và rồi chúng tôi sẽ là những nhà cai trị thế giới này và hết thảy các thế giới bên kia.”

“Vậy rõ ràng là chúng ta đang ở trên Danu Talis rồi,” Josh nói, gần như tự nhủ. Cậu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài chiếc vimana đang tăng tốc. Tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy từ phía bên mình là miệng của một ngọn núi lửa khổng lồ, một làn khói màu trắng xám mỏng như chỉ cuộn bay lên các tầng trời. “Cội nguồn nổi tiếng của tất cả mọi huyền thoại Atlantis.”

“Vâng, đây là Danu Talis.”

“Khi nào thế?” cậu nhấn mạnh.

Osiris nhún vai. “Khó nói lắm, thật đấy. Giống người đã điều chỉnh niên lịch của họ hết lần này đến lần khác quá thường xuyên đến nỗi việc tính toán chính xác là không khả thi. Nhưng phỏng chừng mười ngàn năm trước thời của các con trên Trái Đất.”

“Từ thời của chúng con à?” Josh nói. “Không phải thời của hai người sao?”

“Đây mới là thời của chúng ta, Josh à. Thế giới của các con chỉ là một cái bóng của thế giới này.”

“Nhưng hai người cũng sống trong thế giới của chúng con mà.”

“Chúng ta đã sống trong nhiều thế giới lắm,” Isis nói, “và cũng nhiều thời kì nữa.”

“Mẹ con nói đúng đấy,” Osiris nói. “Chúng ta đã đi giữa các thế giới suốt nhiều thiên niên kỉ. Cả hai chúng ta có khả năng thám hiểm nhiều Vương quốc Bóng Tối hơn bất kì Elder nào khác.”

“Vậy ra hai người là Elder?” Sophie hỏi.

“Đúng, chúng ta là thế.”

“Và điều đó khiến chúng con trở thành gì?” Josh hỏi. “Chúng con là Elder hay là Thế hệ Kế tiếp ạ?”

“Phần còn lại sẽ được thấy thôi,” Osiris nói. “Vào điểm đặc biệt này của thời gian, không có Thế hệ Kế tiếp. Và nếu tất cả đi theo kế hoạch, thì sẽ không có Thế hệ Kế tiếp đâu. Họ chỉ xuất hiện sau biến cố Nhận chìm của hòn đảo này thôi.”

“Toàn bộ vấn đề là hai con đang ở đây, cả hai đứa đều đã được đánh thức và được huấn luyện nhiều Pháp thuật Cơ bản,” Isis nói.

Con tàu hụp xuống và thình lình một thành phố như mê cung có hình tròn rộng mênh mông hiện ra phía trước và bên dưới họ. Ánh sáng mặt trời phản chiếu màu bạc và vàng từ hệ thống kênh rạch và giao thông đường thủy trải rộng chạy vòng quanh một ngọn kim tự tháp khổng lồ tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Đường phố đông nghẹt người, và trên đỉnh các kim tự tháp nhỏ rải rác chói rực ngọn lửa đuốc, trong khi những đỉnh khác lại bừng sáng những cờ xí. Dường như đó là những ngôi nhà, cung điện, đền đài và dinh thự với hàng tá kiểu kiến trúc khác nhau. Nằm ven thành phố là những mái nhà xiêu vẹo thấp lè tè chen chúc.

“Lớn quá,” Josh thì thào.

“Thành phố rộng lớn nhất thế giới đấy,” Osiris nói đầy vẻ tự hào. “Thực ra, đây là tâm điểm của thế giới.”

Josh chỉ tay về phía kim tự tháp đồ sộ mà dễ dàng nhận ra là thành phố được xây dựng chung quanh, cùng với cung điện nằm phơi mình phía sau. “Đó là nơi chúng ta đến phải không?”

“Chưa đâu.” Osiris mỉm cười. “Đó là Cung điện Thái Dương của hoàng gia, hiện nay là nơi ở của Aten, nhà cai trị Danu Talis.”

“Trông nó nhộn nhịp...” Josh mở lời.

Isis bất chợt ngồi chồm tới và chiếc vimana hụp nhào xuống. “Ông xã!” bà kêu lên, tâm trạng hoảng hốt hiện rõ trong giọng nói.

Osiris xoay người, chồm tới trước chăm chú nhìn vào khối kim tự tháp ấy. Không gian bên trên cung điện nhộn nhịp những chiếc vimana đủ mọi hình dạng, đủ mọi kích cỡ, và dưới đất từng hàng lính gác mang giáp đen đã vào sẵn vị trí. Một đám người rất đông tụ tập trước công trình kiến trúc, và từng dòng người từ khắp các đường phố xung quanh tuôn đổ vào.

Isis liếc xéo qua Osiris. “Trông như có gì đã xảy ra trong lúc chúng ta đi vắng thì phải,” bà nói khẽ.

“Bastet!” ông rít lên. “Lẽ ra tôi phải biết mụ ta không chịu ở yên chứ. Thay đổi kế hoạch: hạ chúng ta xuống. Chúng ta cần phải tập trung vào vụ này ngay tức thì mới được.”

“Hạ cánh à?” Isis nói, vừa đúng lúc động cơ của chiếc vimana giảm xuống thành một tiếng rên rỉ trầm trầm và con tàu nhẹ nhàng dao động qua một quảng trường họp chợ rộng rãi, đầy những quầy hàng được che bạt sáng trưng nhiều màu sắc. Không gian chật ních những người nước da rám nắng đậm màu, thấp, béo, đa số mặc áo chùng bằng len trắng hoặc sơ mi quần dài trắng toát. Vài người liếc nhìn chiếc vimana, nhưng không ai chú ý đặc biệt. Hai tay lính gác anpu mặc giáp da thú, mang khiên và giáo, đến chạy quanh chiếc vimana, nhưng khi nhìn thấy ai đang hạ xuống, chúng lập tức quay đi và biến mất dưới một con phố phụ. Bụi đất xoáy tròn khi con tàu đậu xuống ngay giữa quảng trường.

“Virginia, tôi sẽ để hai đứa song sinh lại cho cô chăm sóc,” Osiris nói khi phần mái của con tàu giật lui.

“Tôi sao!” Virginia Dare chớp mắt ngạc nhiên.

Osiris gật đầu. “Cô đấy.”

Isis ngồi tại chỗ vặn người quay lại nhìn Sophie và Josh. “Hãy đi với Virginia. Cha con và ta sẽ trở lại ngay, sau đó chúng ta sẽ ăn một bữa cơm gia đình và trò chuyện tiếp. Chúng ta sẽ trả lời mọi câu hỏi của các con, ta hứa đấy. Có nhiều điều tuyệt vời dành sẵn cho các con. Các con sẽ được mọi người biết đến như là người Vàng người Bạc. Các con sẽ được tôn sùng. Các con sẽ thống trị. Bây giờ thì đi đi, hãy đi đi.”

Cặp song sinh rời khỏi chỗ, bước ra đi vào bầu không khí buổi chiều muộn. Hai đứa hít thở sâu, xua sạch khỏi phổi mùi ozone kim loại khô khốc của chiếc vimana. Khu chợ đầy tràn hàng ngàn thứ mùi kì lạ và hoàn toàn không chút dễ chịu: trái cây - một số đã bị hư thối, gia vị nước ngoài và quá nhiều những thân thể không tắm rửa nhồi nhét sát nhau.

“Các người định đi đâu?” Virginia hỏi Osiris.

Elder dừng lại nơi lối ra của chiếc vimana. “Chúng tôi phải đến cung điện, và tôi không muốn mang bọn trẻ vào chốn nguy hiểm,” ông ta nói. Ông chỉ tay hướng về một tháp hình chóp màu vàng kim vút lên qua những mái nhà. Trên đầu tháp nhọn ấy là một lá cờ phấp phới, đính vào lá cờ là vật gì đó trông như một con mắt trang trí công phu. “Đó là nhà chúng ta. Hãy tới đó. Chờ chúng ta.” Ông ta nhìn quanh quảng trường. Phần lớn các chủ quầy hàng đều quay lại nhìn chằm chặp vào người đàn ông cao ráo đầu để trọc. Không phải ai cũng giấu được vẻ ghê tởm trên khuôn mặt họ. Không ai đón gặp ánh mắt ông. “Sẽ không ai làm hại các con,” ông nói lớn, giọng vang dội khắp quảng trường. “Không một ai ngay cả thử cũng không. Họ biết sự báo thù của ta là thật sự khủng khiếp.” Ông chồm tới đặt một bàn tay lên bờ vai trái của Virginia. Tức khắc, cô ả hất đi ngay. “Hãy bảo vệ con ta người bất tử,” ông ta nói khẽ. “Nếu có bất cứ điều gì xảy đến cho hai đứa, ta sẽ không hài lòng đâu đấy. Mà cô cũng không nốt.”

Virginia Dare nhìn trân trân vào đôi mắt màu xanh lơ của Elder. Ông ta mới là người hạ ánh mắt xuống trước. “Tôi không thích mấy lời đe dọa đó,” cô ả lào thào.

“Ồ, đây đâu phải là một lời đe dọa,” ông ta dịu dàng nói. Ông bước ra khỏi chiếc vimana, tiếng rì rầm lan khắp đám đông. “Mọi người biết cho,” ông ta nói oang oang, “ba người này được đặt dưới sự bảo trợ của ta. Hỗ trợ họ, hướng dẫn họ, bảo vệ họ thì ta sẽ rộng tay. Gây trở ngại cho họ, chỉ dẫn sai cho họ, hãm hại họ thì các người - tất cả các người - sẽ nghiệm được sự báo thù của ta. Đây là lời của ta, và các người biết lời ta là luật pháp.”

“Lời của ngài là luật pháp,” đám đông ầm ì đáp lại. Vài ông bà lớn tuổi cúi mọp người, áp trán xuống nền đất lát đá, vài người trẻ hơn chỉ cúi đầu.

Osiris trừng trừng nhìn một nhóm thanh niên. “Nếu ta có nhiều thì giờ hơn, ta sẽ dạy chúng một bài học vì sự xấc láo của chúng...” ông lầm bầm. Ông ta bước vào chiếc vimana trở lại. “Bây giờ thi đi đi. Đừng trì hoãn. Hướng thẳng tới tòa nhà treo cờ hiệu. Chúng ta sẽ trở lại nhanh hết sức.”

Hông chiếc vimana Rukma đóng lại đằng sau ông ta và con tàu kêu rền trong không trung, bỏ lại Sophie, Josh, và Virginia Dare đứng một mình giữa quảng trường. Chiếc vimana vừa khuất qua các mái nhà thì một quả cà chua bay vèo qua đầu đám đông rớt bắn tóe trên nền đất ngay chân Josh. Một quả thứ hai và thứ ba đi liền theo sau.

“Tôi mừng khi thấy rằng Isis và Osiris thật sự khiến đám đông phải kính trọng,” Josh nói.

“Đi thôi.” Virginia vừa nói lớn, vừa chụp lấy cánh tay hai đứa nhỏ, kéo chúng lùi lại. “Thường thường bắt đầu bằng trái cây...”

Một hòn đá rơi lóc cóc xuống đất và vỡ vụn.

“... nhưng luôn luôn kết thúc bằng đá.”

Bạn đang đọc Yêu Nữ ( The Enchantress ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.