Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm đầu bếp

Phiên bản Dịch · 2275 chữ

Dễ dàng như vậy đã có 100 đồng tiền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quả Quả tràn đầy hưng phấn, nói:

- Hì hì, bố, bây giờ bố lại cho con 100 nữa có được hay không?

- Ặc, còn muốn nữa sao?

Từ Vân có phần khó hiểu, không phải mới vừa cho lễ gặp mặt rồi sao?

- Bố thật ngốc mà, đương nhiên là chi phí giúp bố theo đuổi mẹ nha!

Quả Quả vẻ mặt thân thiết không được, liền tỏ vẻ cứng rắn nói.

Giọng trẻ con non nớt nghe vào tai, Từ vân cảm thấy so với tiếng gầm của sấm sét giữa trời quang đều mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần gấp một nghìn lần.

Len lén liếc mắt tới phương hướng phòng bếp, Từ Vân bất đắc dĩ từ trong túi lấy ra một tờ 100 đồng đưa ra.

Quả Quả lại lấy được 100 đồng tiền, hưng phấn từ trên ghế tụt xuống phía dưới, một bước nhanh nhẹn chạy vào trong bếp.

Từ Vân ngồi trên ghế, đang còn cảm khái sức mạnh của tiền thật vĩ đại thì từ phòng bếp truyền tới một giọng nói trực tiếp đánh cảm khái của hắn thành bột mịn.

- Mẹ mẹ, mẹ mẹ, chú siêu nhân cho con 100 đồng tiền để cho con giúp ngài ấy theo đuổi mẹ!

Coi như chỉ là cha nuôi cũng không thể hãm hại như thế nha! Quả Quả chân trước thu tiền, chân sau liền bán Từ Vân đi! Nha đầu này thật đúng khiến cho Từ Vân nhận thức ra vài điều.

Nguyễn Thanh Sương bận rộn trong phòng bếp cũng bị một câu nói của Quả Quả làm vẻ mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn Quả Quả:

-Quả Quả, con nói lung tung gì vậy? Nhanh trả lại tiền cho chú.

- Không phải nha, con đã nhận chú siêu nhân làm cha nuôi rồi, thật vất vả có một cơ hội, ách, là có thể giúp đỡ bố của Quả Quả...

Quả Quả nói đến nỗi mình cũng trở nên cảm kích, mắt to linh động dần dần chứa đầy nước mắt.

Nguyễn Thanh Sương nhìn dáng vẻ yêu kiều đáng thương của Quả Quả, trong chốc lát khiến lòng nàng thương tiếc lại có chút đau từng cơn, quả thực Quả Quả đi với mình, hiện tại trừ Từ Vân ra, không người nào dám đứng ra bảo hộ các nàng.

Nghĩ tới đây, sắc mặt khiển trách của Nguyễn Thanh Sương hòa hoãn rất nhiều, bưng một chén thuốc đi ra, trên gương mặt tươi cười còn mang theo một tia đỏ ửng hướng Từ Vân áy náy cười, nói:

- Đứa bé Quả Quả này quá nghịch ngượm, lời nói mới rồi, anh đừng để trong lòng.

" Mình thật ra muốn để trong lòng, nhưng cũng không phải sự thật? Đứa nhóc này làm sao lại chọc mình.

Trong lòng Từ Vân rất là phiền muộn, nhưng ngoài miệng vẫn là nói:

- À, không có việc gì, ha hả, trẻ con mà.

- Quả Quả, cầm tiền trả lại cho chú nhanh!

Nguyễn Thanh Sương rất kiên nhẫn vỗ nhẹ đầu con, dưới cái nhìn của nàng vừa mới quen biết Từ Vân mà lại nhận làm cha nuôi thì có tám chín phần là đứa nhóc này đang có mưu kế gì đó.

Quả Quả miệng nhỏ cong lên, vẻ mặt không tình nguyện đem 100 đồng tiền trong tay để lên bàn, từ từ đẩy qua trả lại cho Từ Vân.

Từ Vân sao có thể đem tiền cho trẻ con thu hồi lại được, hắn híp mắt cười cười nói:

- Quả Quả giữ lại mua kẹo cho mình ăn có được hay không?

- Không được đâu, ăn kẹo sẽ làm sâu răng. Mẹ nói trẻ con ăn kẹo không phải là bé ngoan.

Quả Quả nói, không cam lòng lắc đầu.

Thế nhưng dựa vào nét mặt của cô bé thì nhìn ra được nội tâm của cô bé cũng không cho là như vậy, chỉ là ngại uy nghiêm của mẹ nên không thừa nhận thôi.

Từ Vân đối với đứa bé dễ thương này càng ngày càng thích, tự tay sờ đầu Quả Quả:

- Cứ cầm đi, mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho được không?

- Lý do này có thể!

Quả Quả hai mắt tỏa sáng, dùng sức gật đầu, thoát một cái đem tiền đang chậm rãi đẩy ra ngoài rút trở về.

Nguyễn Thanh Sương đối với Quả Quả cũng rất là thương yêu, chỉ có thể ngượng ngùng nhìn Từ Vân. Quả Quả còn hoan hô một tiếng thật lớn sau đó liền lắc eo nhỏ hấp ta hấp tấp đi rửa tay.

- Tôi sẽ lấy tiền trả lại cho anh.

Nguyễn Thanh Sương thấy Quả Quả rời khỏi chổ này, nhanh tay móc bóp ở trong túi ra.

- Không cần, con bé thích là được rồi.

Từ Vân mỉm cười, đứa nhỏ này thật sự là khả ái số một mà.

Nguyễn Thanh Sương sao có thể đồng ý:

- Không được đâu, Quả Quả không hiểu chuyện, nhưng tôi có thể làm sao không biết xấu hổ lấy tiền của anh được. Chuyện hôm nay tôi cũng không biết cảm tạ anh như thế nào nữa.

- Cảm tạ tôi sao?

Từ Vân liếc cửa tiệm thuốc bên trên dán thông báo tuyển dụng đầu bếp và người bán hàng, suy nghĩ một chút liền vỗ vỗ vào cái bụng nói:

- Mời tôi ăn no rồi nói tiếp được không! Canh thịt nạc Hoa Kỳ, thế nào?

Nguyễn Thanh Sương ngẩn ra, nàng mở tiệm lâu như vậy còn không đụng phải thực đơn canh như thế này, sửng sốt một chút sau nàng vội vàng gật đầu:

- Được!

Nguyễn Thanh Sương lần nữa đi vào phòng bếp, Quả Quả lúc này đã rửa tay xong, chạy trở lại, nàng nhìn thấy Từ Vân vẻ mặt phòng bị nhìn mình, nghiêng đầu nói:

- Cha nuôi, làm sao rồi? Con cũng không phải phần tử xấu, tại sao nhìn con như vậy.

Nhìn đứa trẻ này nhiều khiến cho người ta yêu mến, mở miệng một tiếng cha nuôi, gọi lại thuận miệng lại ôn nhu! Từ Vân nếu không phải là có chút định lực như vậy như vậy, đoán chừng đã bị nha đầu kia bán không còn một chút nào.

- Quả Quả, hai ta có phải rất có duyên hay không?

Từ Vân bắt đầu mắt đối mắt với Quả Quả cười nói.

Quả Quả cảnh giác nhìn Từ Vân một chút, một hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu:

- Có chuyện gì cầu con sao? Bố nói thẳng ra đi! Nhưng con tuyệt đối sẽ không nói cho bố biết, mẹ mặc quần áo lót cùng màu hồng nhạt với Quả Quả.

........!

Từ Vân thiếu chút nữa thì hộc máu! Đầu năm nay trong đầu bọn trẻ toàn chứa thứ gì vậy? Nhưng hắn vẫn vô ý thức liếc nhìn Nguyễn Thanh Sương, mơ hồ quả thực phát hiện trong quần áo Nguyễn Thanh Sương lộ ra màu hồng nhạt, lời nói Quả Quả cũng không sai.

Nhìn đến đồ lót trên người Quả Quả, mặt trên còn thêu mèo khả ái, trong đầu Từ Vân không khỏi nhớ lại Nguyễn Thanh Sương bắt đầu ăn mặc đồ lót đáng yêu như vậy lúc nào đây.

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một thoáng qua trong đầu mà thôi, Từ Vân rất nhanh thu hồi tâm tư, chỉ quảng cáo tuyển người trên cửa, nói:

-Quả Quả, trong tiệm tìm được đầu bếp rồi có phải không?

- Còn không được đâu.

Quả Quả không vui lắc đầu, cầm muỗng lên uống một hớp canh ngân nhĩ tuyết, nói:

- Không có cách nào, một ngàn rưỡi căn bản không có người chịu làm. Có thể mẹ không có nhiều tiền hơn để trả lương.

Từ Vân mỉm cười:

- Vậy con cảm thấy chú tới làm đầu bếp thì thế nào?

- Bố sao?

Quả Quả để đũa xuống, ngồi dậy đứng ở ghế trên, mắt to tinh quái nhìn ở trên người Từ Vân tới tới lui lui nhiều lần, còn đưa ra một ít yêu cầu về lĩnh vực đầu bếp:

- Biết hát nhạc thiếu nhi không?

- Biết!

- Biết kể chuyện cổ tích không?

-Biết!

-Biết chơi trò chơi lời thật lòng đại mạo hiểm không?

-Không thành vấn đề!

-Biết dỗ mẹ mẹ vui vẻ không?

-Khẳng định không vấn đề!

Lúc này, Nguyễn Thanh Sương bưng một phần Canh thịt nạc Hoa Kỳ đi ra, chứng kiến một lớn một nhỏ hai người dáng vẻ kỳ quái, nhịn không được hỏi:

- Hai người đang làm gì vậy?

- Mẹ, con đầu tìm được bếp cho mẹ! Tiền lương một nghìn!

Quả Quả dương dương đắc ý nhìn về phía Từ Vân chu mỏ.

Từ Vân sửng sốt nhìn về Quả Quả bên cạnh thấp giọng hỏi:

- Không phải một ngàn rưỡi sao?

Quả Quả đứng ở ghế trên, vừa lúc có thể ghé vào tai của TừVân, cô bé dùng giọng điệu uy hiếp:

- Nếu bố muốn tán tỉnh mẹ con, vẫn còn suy nghĩ muốn nhiều 500 đồng tiền sao?

Hừ! Chiêu này thật đúng là đòn sát thủ nha! Từ Vân rất sợ đứa nhóc này trực tiếp hô ra ý đồ kia của hắn, dĩ nhiên không dám cò kè mặc cả, một nghìn thì một nghìn!

- Trẻ con còn không im lặng, nói lung tung, anh ngàn vạn lần chớ để ý.

Nguyễn Thanh Sương không nghe được đối thoại của hai người, vội vàng tiến lên đem Quả Quả ở ghế ôm xuống. Thật tình không biết một lớn một nhỏ khôn khéo liếc mắt truyền tin tức.

- Quả Quả không có nói lung tung.

Từ Vân uống một ngụm thuốc canh trên bàn:

- Không sai nha. Thế nhưng canh này tỉ lệ điều phối có phần không đồng đều, nếu như có thể thêm hai miếng gừng thì vị càng tốt hơn một chút.

Nguyễn Thanh Sương trực tiếp bị Từ Vân phê bình gây kinh hãi:

- Anh thực sự hiểu nấu ăn?

Từ Vân gật đầu, bây giờ Quả Quả ban cho hắn cơ hội tốt làm cho hắn có thể có cùng cô gái cực phẩm như vậy. Nếu có cơ hội, hắn đương nhiên nắm lấy cơ hội khoe khoang thật tốt, nói:

- Hiểu sơ sơ mà thôi.

Quả Quả len lén giơ ngón tay cái lên ra hiệu cho Từ Vân ý bảo: Giỏi quá!

- Anh thực sự đồng ý làm việc ở đây sao?

Nguyễn Thanh Sương dùng không giọng thể tin được thử thăm dò, trong lòng lại có phần hy vọng Từ Vân có thể đáp ứng, trải qua chuyện côn đồ ép trả nợ ngày hôm nay, nàng cảm giác trong tiệm thuốc nếu như không có một người đàn ông thì sẽ có một ngày lại xảy ra chuyện như thế, nàng và Quả Quả rất khó ngăn cản.

Từ Vân ừ một tiếng, làm bộ suy nghĩ một chút:

-Nếu như cô tin tưởng tay nghề của tôi thì tôi có thể thử một chút.

-Thực sự sao?

Nguyễn Thanh Sương mừng rỡ, nàng chưa từng nghĩ chính mình lại có vận khí tốt như vậy!

Từ Vân gật đầu:

- Ừ, đúng vậy.

- Zê!

Quả Quả cũng hưng phấn nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ rực rỡ đối với Từ Vân hơi chớp con mắt trái:

- Tiền lương một nghìn đồng, đây là điều chúng ta đã bàn bạc qua.

Cái đứa nhỏ tham tiền này thật đúng là có thể giúp mẹ nàng tiết kiệm tiền nha!

Nguyễn Thanh Sương yêu thương vuốt đầu Quả Quả, đối với Từ Vân nói:

- Trong khoảng thời gian này, tôi quả thật có hơi thiếu tiền. Nếu như anh không ngại thì tháng sau làm ăn khá, tiền lương của anh lập tức tăng lên có được không?

Không đợi Từ Vân mở miệng, Quả Quả đã thay Từ Vân ra quyết định:

- Không cần không cần, bố tới nơi này làm việc chỉ là vì gần quan được ban lộc, bố cũng không để bụng tiền lương gì đâu.

Bố?Nguyễn Thanh Sương trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Từ Vân cũng bị đỏ mặt, con bé này thật đúng là đem mình bán đứng sạch sẽ rồi!

- Ăn cơm!

Quả Quả không để ý tới hai vị đại nhân đang lúng túng trước mắt nữa, nghiêm trang ngồi xuống hưởng dụng mỹ vị mẹ mẹ làm, còn dùng giọng điệu nhạo báng nói:

- Đầu bếp mới, ngài chẳng lẽ không muốn động tay chân sao? Ta không phải nuôi người rảnh rỗi ah.

Đứa nhỏ này thật là có ba phần dáng vẻ bà chủ. Từ vân bị nàng nói đến không còn gì để nói:

- Vậy bố sẽ lập tức cho con thấy nha.

Kỳ thực Nguyễn Thanh Sương cũng muốn biết một chút tài nấu nướng của Từ Vân, nàng hy vọng Từ Vân có thể biết một chút, bằng không nhãn hiệu bài thuốc tổ truyền của nàng có khả năng bị làm hỏng, nhưng lại ngại mặt mũi nói, bây giờ Quả Quả đã mở miệng, nàng cũng không ngăn cản mà mặc cho Từ Vân cột tạp dề màu sắc sặc sỡ đi vào trong phòng bếp.

Quả Quả nháy mắt mấy cái với Nguyễn Thanh Sương, dường như là đợi mẹ tán dương, cô bé có đầu óc như vậy đương nhiên nhìn ra được tâm tư của mẹ.

Bạn đang đọc Yêu Nghiệt Binh Vương (Dịch) của Bút Tiên Tại Mộng Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @thuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.