Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú có phải thích mẹ cháu hay không?

Phiên bản Dịch · 2393 chữ

Nguyễn Thanh Sương dùng ngón tay nhỏ nhắn lau nước mắt trên mặt, cất bước đi tới trước người Từ Vân nói:

- Cảm ơn, cám ơn anh nhiều lắm.

Từ Vân cười ha ha, quơ quơ tay nói:

- Chỉ là tiện tay mà thôi, tôi cũng không quen nhìn một đám đàn ông bắt nạt một cô gái yếu đuối.

- Ai da, bây giờ mà vẫn còn gặp được anh hùng cứu mỹ nhân?

Người đàn ông xăm mình nhìn về một gã khác cầm đầu khuôn mặt dữ tợn nói ra.

Vừa mới Từ Vân một cái tát cùng một cước làm bọn hắn choáng váng, kinh sợ mắt chó một hồi nhưng tỉnh hồn lại bọn họ cũng không có đem Từ Vân để vào mắt, dưới cái nhìn của bọn họ thì Từ Vân cũng chỉ có thể bị đánh mà thôi, phía sau mình đứng hơn ngàn người của Tứ Lang Bang, hoàn toàn không cần sợ một mình hắn.

Từ Vân quay đầu liếc nhìn người đàn ông xăm mình, cười nói:

- Thế nào? Mấy thằng mày cũng muốn hưởng thụ tư vị bị đánh sao?

- Nhóc con , ăn nói khách khí một chút! Tao ở đây có Tứ Lang Bang, không muốn bị hơn ngàn người đuổi theo chém giết thì mày nên câm miệng, ngoan ngoãn cút sang một bên!

Tên đàn ông cầm đầu cả giận nói.

Tứ Lang Bang ba chữ vừa ra khỏi miệng, quần chúng vây xem nhao nhao lui về phía sau một bước, trên mặt đều nổi lên một tia sợ hãi, hiển nhiên Tứ Lang Bang ở chung quanh ác danh đã quá nhiều.

- Tao không muốn đi đâu hết? Mà muốn chém tao sao?

Từ Vân nhíu mày lại nói.

- Hừ, nhóc con, tao biết mày có thể đánh, nhưng hôm nay ông đây là tới đòi nợ, khoản nợ lấy xong xuôi rồi, nếu mày muốn đánh thì chúng ta tùy thời hẹn một chỗ đánh một trận!

Từ Vân khinh thường bĩu môi nói:

- Muốn tính toán sổ sách lại không tìm chủ nợ mà tìm người không liên quan, nói nhỏ một chút là tìm lộn người, còn nói lớn ra đó chính là quấy rối.

- Hừ!

Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Sương nói:

- Tiền Lữ Bảo thiếu trong sòng bạc, côrốt cuộc có trả hay không?

- Lữ Bảo thiếu tiền của các anh, các anh tìm hắn mà đòi, không quan hệ với tôi.

Nguyễn Thanh Sương ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt còn có chút sợ hãi.

- Xem ra cô cho rằng có thằng nhóc này che chở, cô liền dám thiếu nợ của Tứ Lang Bang đúng không? Bây giờ tao lặp lại một lần nữa, mày nếu không thay Lữ Bảo đem tiền trả lại thì tao sẽ đem cái tiệm thuốc này của mày phá hủy!

Tên cầm đầu tàn bạo nói.

Nguyễn Thanh Sương làm sao nghĩ đến bọn họ lại vô lý như vậy, trong lúc nhất thời vừa kinh vừa sợ, nàng một thân một mình ở thành phố Hà Đông này thì ai có thể giúp nàng?Không biết thế nào, Nguyễn Thanh Sương vô ý hướng bên người Từ Vân nhìn sang.

Từ Vân hướng Nguyễn Thanh Sương đưa một ánh mắt trấn an, sau đó cất bước đi tới đối diện mặt thằng cầm đầu, cười nói:

- Lúc đầu tao đối với việc mở sòng bạc cùng ổ đá gà bằng bản lĩnh chính mình kiếm ăn vẫn không tính là phản cảm nhưng bây giờ nha, ha hả... Tao cho mày hai con đường, một là thu lại hết những lời vừa nói rồi cụp đuôi cút đi, một con đường khác chính là cùng Lữ Bảo giống nhau, ta sẽ gọi 120 tới mời các ngươi cút đi, các ngươi chọn một đi!!

- Hả? Con mẹ nó, mày dám so sánh Tứ Lang Bang với cái ổ gà?

Tên cầm đầu mắt trừng như chuông đồng, trong con ngươi lửa giận như muốn phun ra ngoài, sau lưng các đàn em cũng nộ khí trùng thiên.

- Tự bôi vàng lên trên mặt mình, các ngươi so với ổ gà có thể sạch sẽ hơn chút nào không?

Từ Vân lạnh nhạt nói.

- Mẹ kiếp, nhóc con mày là tự tìm chết.

Têncầm đầu nói, sau đó trở tay quất ra cây côn đeo ở hông, phất tay hướng phía Từ Vân đánh tới.

- A! Cẩn thận...

Nguyễn Thanh Sương hoảng hốt thét lên, nàng chưa bao giờ thấy qua tình cảnh như thế này, tuy là hoàn toàn bị dọa nhưng vẫn không quên lên tiếng nhắc nhở Từ Vân.

Từ Vân tránh cũng không tránh, thẳng đến thời điểm cây côn cách đầu hắn mấy tấc thì hắn mới bắt đầu hành động. Chỉ thấy ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn chợt hướng về phía trước đâm thẳng, dường như độc xà tập kích chuột vậy, tốc độ nhanh đến nổi lưu lại tàn ảnh trên không trung.

Bốp!

Ngón tay của Từ Vân đụng nhau với cây côn đang đập xuống, phát sinh một tiếng vang thanh thúy, âm thanh không lớn nhưng tất cả mọi người xung quanh giống như cửu lôi oanh đỉnh vậy, đứng chết trân tại chỗ.

Cây côn hùng hổ nện xuống lại bị Từ Vân hời hợt tùy ý kẹp lấy ngăn lại.

Biến hóa như vậy, chớ nói người xung quanh kinh ngạc, ngay cả gã cầm cây côn cũng ngây ngẩn cả người. Hắn một côn vừa rồi đó dùng bao nhiêu khí lực, chính hắn vô cùng rõ ràng, coi như là đập không chết cũng có bị bầm dập một phen, nhưng hai đầu ngón tay của hắn lại có thể hết lần này tới lần khác cản cây côn lại. Kinh ngạc, khiếp sợ, hoảng sợ..

Không đợi tên cầm đầu phản ứng kịp, Từ Vân kẹp lấy súy côn thuận thế dùng sức vung xuống phía dưới.

Tên cầm đầu chỉ cảm thấy cổ tay kể cả cánh tay cũng bị một lực đạo to lớn chợt hướng xuống dưới xoay tròn, thân thể không tự chủ được cũng theo đó lộn mèo, hắn hung hăng ngã ở trên mặt xi măng phía sau lưng. Nhất thời hắn đau đớn đến mắt phát lửa, đầu cũng cảm giác được một hồi thiên huyễn địa chuyển.

Từ Vân cũng không dừng tay, đầu ngón chân tìm tòi chỗ thích hợp ở dưới lưng gã cầm đầu rồi lập tức dùng sức hướng về phía trước đá một cái, gã cao lớn nặng hơn hai trăm cân lại như món đồ chơi bằng nhung bị đá bay cao hơn hai mét, trên không trung làm một cái đường pa-ra-bôn tiêu chuẩn, tình cảnh sau đó giống y chang Lữ Bảo, đầu trực tiếp cắm ở trên xi măng.

- Chỉ có vậy mà cũng đi đòi nợ à? Cướp ngân hàng so với bọn mày còn có kỹ thuật cao hơn, chết!

Từ Vân thì thầm trong miệng, thân hình lóe lên nhào tới nhóm người theo sau ở giữa.

Trực quyền, thiêu âm cước, tất cả đều cùng lên. Bá đạo, trực tiếp, đơn giản...Không đến nửa phút thì chỉ còn lại năm sáu tên, toàn bộ nằm chết trân trên đất, mỗi người giống như chó chết vậy, đánh cũng bất động, tha cũng không đi.

- Khuôn mặt là của mình, tiền là Tứ Lang Bang! Nhìn bọn mày từng người bị đánh đến biến dạng, tao đều thay bố mẹ bọn mày đau lòng hoảng sợ, haha!

Từ Vân nói.

- ...

Nghe hắn nói như thế, người chung quanh không còn gì để nói.

- Không muốn chết thì cút nhanh lên, muốn chết tiếp tục nằm lại đây!

Từ Vân lạnh nhạt nói.

Tên cao lớn bị đánh nằm dưới đất nãy giờ, gầm lên giận dữ truyền đến tai Từ vân.

- Nhóc con, có giỏi lưu lại tên tuổi của mày.

Từ Vân quay đầu nhìn lại, đó là tên cùng Lữ Bảo nằm dưới đất giống nhau một dạng.

- Từ Vân, muốn báo thù tùy thời tới tìm tao, nhưng tao cũng nhắc nhở mày một câu, lần sau không còn nhẹ nhàng như vậy nữa đâu!

- Tốt, nhóc con, hãy đợi đấy, Tứ Lang Bang... Đi

Tên cầm đầu ăn nói hùng hổ khiến cho Từ Vân rất khó chịu, cất bước nhảy đến bên cạnh một cước đạp trúng bụng của hắn, trực tiếp đem lời nói của gã đánh trở về trong bụng, chỉ để lại từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp kéo dài.

- Ông đã nói tên cho mày rồi, còn lẩm ba lẩm bẩm nhiều lời, mày chính là lâu quá không bị ăn đòn đây mà.

Chứng kiến đại ca thất bại nằm dưới đất, đám đàn em nhao nhao nhịn đau đứng lên, có tên bụm mặt, có ôm cái bụng, có gãy hai chân, đỡ lẫn nhau chen qua đám người vây xem.

Người của Tứ Lang Bang đều bị đánh, quần chúng vây xem biết Tứ Lang Bang rất nhanh sẽ tới trả thù, cho nên nhao nhao lặng lẽ tản ra coi như mọi chuyện không liên quan.

Trong con ngươi xinh đẹp của Nguyễn Thanh Sương tràn đầy vẻ cảm kích quan sát Từ Vân, khuôn mặt tái nhợt cũng khôi phục chút ít hồng nhuận.

- Cám ơn anh, Từ Vân.

Nguyễn Thanh Sương tự nhiên hào phóng đi tới trước mặt Từ Vân nói nhỏ.

- Việc nhỏ mà thôi.

Từ Vân cười cười.

Vừa lúc đó, một giọng trẻ con non nớt bất chợt vang lên.

- Mẹ, mẹ...

Theo giọng nói truyền tới, Từ Vân cả người như muốn hóa đá, bởi vì hắn thấy một bé gái sáu tuổi, giống như con yến non bay trở về nhào vào trong lòng Nguyễn Thanh Sương.

- Ta, cái này, đkm a! Chuyện gì đang xảy ra đây? Lẽ nào nhìn lầm rồi? Bị lừa?

Từ Vân ở trong lòng khóc không ra nước mắt nói.

Nguyễn Thanh Sương hướng Từ Vân mang theo vẻ áy náy mỉm cười, vẻ mặt ái ngại sờ sờ đầu cô bé kia.

- Đây là con gái của tôi, Quả Quả có chút nghịch ngợm, chê cười rồi, thật ngại quá.

Những lời này dường như sấm sét cuồn cuộn vang bên tai Từ vân, suýt chút nữa trực tiếp đem kỳ vọng mỹ nữ trong lòng của Từ Vân đánh cho không còn sót lại một chút cặn bã.

- Ha hả, ha hả... Nhìn cô tuổi tác không lớn lắm nha, vậy mà con gái đã được sáu tuổi?

- Hả?

Nguyễn Thanh Sương mặt cười không khỏi hiện lên trên một tia đỏ ửng.

- Đây là con gái nuôi.

Lúc này, Từ Vân như cây khô gặp mùa xuân, thuyền chìm gặp triều cường dâng cao khôi phục sức sống, gương mặt trở nên phiếm hồng, cười nói:

- Rất tốt, ha hả, rất tốt.

- Mẹ ơi, con đói rồi!

Quả Quả cắn ngón tay mập mạp kêu thất thanh.

Nguyễn Thanh Sương áy náy nhìn Từ Vân nói:

- Nếu như anh không ngại, đi vào trong tiệm ngồi một chút, tôi cho Quả Quả ăn rồi sẽ lấy ít thuốc cho anh.

- Được.

Từ Vân tất nhiên sẽ không cự tuyệt, đoán được Nguyễn Thanh Sương sẽ mời vào nên trực tiếp đáp ứng.

Ba người trở lại bên trong tiệm thuốc, Nguyễn Thanh Sương đem Quả Quả đặt ở trên ghế, sau đó cầm lấy tạp dề trên bàn, xoay người vào phòng bếp.

Quả Quả hình như hiếu kỳ vậy, nhìn chằm chằm Từ Vân từ phải qua trái.

Từ Vân không ghét trẻ con, ngược lại còn có một chút thích thú, mỗi khi nhìn thấy bọn chúng hạnh phúc chơi đùa, hắn có lúc cũng ước ao chính mình lúc này có thể có loại đãi ngộ này, lúc trước mỗi ngày đều học võ trong võ quán không thôi thì ở phụ chạy cự li dài.

Suy nghĩ một chút, Từ Vân cùng Quả Quả nói chuyện với nhau.

Một lớn một nhỏ trò chuyện rất say sưa, Từ Vân hỏi một số chuyện thì biết rõ Quả Quả bị thu dưỡng không lâu. Thì ra mấy ngày hôm trước Nguyễn Thanh Sương đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, ngang qua một nhà trạm thu hồi bỏ hoang, thấy được Quả Quả bẩn thỉu, tình người mẹ nổi lên, nàng mơ mơ màng màng liền đem Quả Quả mang về tiệm, coi như con cái ruột thịt mà chăm sóc.

- Chú siêu nhân, vừa rồi chú đánh người xấu thật sự vô cùng ngầu nha!

Quả Quả lộ ra vẻ mặt hưng phấn kể lại.

- Siêu nhân?

Từ Vân nhất thời cảm giác quần lót của mình mặc ngược rồi, nhưng một câu nói kế tiếp của Quả Quả làm cho Từ Vân cảm thấy so với quần lót mặc ngược còn đau hơn nhiêu lần!

- Hì hì, chú siêu nhân, chú có phải thích mẹ cháu hay không?

Quả Quả hỏi.

- ...

- Không muốn thừa nhận chứ gì, cháu có thể nhìn ra được. "

Quả Quả nói tiếp.

- ...

Từ Vân vẻ mặt không nói, bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy hay sao?

Quả Quả mắt to linh động cười hì hì nói:

- Chú siêu nhân, chú làm bố của cháu có được hay không?

Từ Vân nghe một lời này, hai mắt tỏa sáng, bây giờ có người muốn nhận hắn làm cha nuôi nhưng hắn chỉ muốn bắt cái bé gái này lại, đối với Nguyễn Thanh Sương trìu mến, lo gì không cua được nàng?

- Ách, ha hả, tốt!

Từ Vân giả bộ suy nghĩ một phen, đứa bé gái này thật sự làm người ta yêu thích nha.

Quả Quả mắt to linh động, con ngươi đảo vài cái, bàn tay mập mạp trắng mềm hướng trước mắt Từ Vân duỗi một cái:

- Cho cháu 100 đồng tiền.

Từ Vân sửng sốt một chút mới phản ứng được, đứa nhóc này là muốn lễ gặp mặt, hắn lập tức từ trong túi móc ra 100 đồng đưa cho Quả Quả.

Bạn đang đọc Yêu Nghiệt Binh Vương (Dịch) của Bút Tiên Tại Mộng Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @thuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.