Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 757 chữ

Tay cô ta nắm chặt tờ giấy khám thai, mặt hiện lên sự độc ác.

.........

"Mấy người phải làm gọn gàng cho tôi không được để lại dấu vết gì, làm xong tiền tôi sẽ chuyển cho mấy người ".

Cô ta tay cầm chiếc điện thoại bóp chặt.

"Tĩnh Nhuệ, để tôi xem con cô và cô còn sống được bao lâu".

Bụng cô ngày một lớn lên, cô sợ anh sẽ biết nên đã xin anh về nhà mẹ đẻ của mình.

Đến bữa ăn.

"Em ăn nhiều một chút thì mới tốt cho con và em".

Anh không ngừng gắp thức ăn cho cô ta.

"Em cảm ơn anh, con chúng ta thật hạnh phúc khi có một người ba như anh đó".

Cô ta cố ý nhấn mạnh ba chữ 'con chúng ta', mắt như có như không liếc sang nhìn cô.

Cô nghe vậy như sét đánh bên tai, khuôn mặt cô tái nhợt đi. Cô ta có thai rồi sao, họ có con rồi sao.

Anh biết cô ta mang thai thì ngày một quan tâm cưng chiều cô ta. Còn cô, liệu anh biết cô mang thai anh có đối xử với cô như vậy không hay anh biết anh càng ghét bỏ cô.

Cô nghĩ đến đây thì nước mắt không ngừng rơi, cô cố nén nước mắt của mình, lạnh nhạt nói với anh.

"Dạ Tước hôm nay tôi sẽ về nhà mẹ của mình".

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Lúc đó anh chẳng biết anh bị làm sao khi nhìn thấy nước mắt của cô thì anh định giải thích một cái gì đó.

"Tĩnh Nhuệ, anh..."

Từ lúc anh mang cô ta về đây cô càng ngày càng lạnh nhạt với anh, anh thấy khó chịu vô cùng.

Anh lại còn có loại cảm giác sợ mất cô nếu để cô đi.

Anh chưa kịp nói xong thì cô đã ngắt lời".

Tôi lên phòng thu dọn quần áo".

"À mà tôi không biết lúc nào tôi về cái nhà này đâu".

Đi đến cầu thang cô quay lại nói.

Anh định chạy theo cô nhưng..

"Á Tước, bụng em đau quá".

Cô ta ôm bụng mặt nhăn nhó gọi anh.

"Vận Vận em sao vậy ".

Anh hoảng hốt hỏi cô ta .

"Tước, em đau bụng quá, con của chúng ta".

Cô ta khuôn mặt đầy nước mắt.

"Ngoan, em chịu đau một chút anh đưa em đến bệnh viện ".

Anh vội vàng bế cô ta lên chạy ra ngoài, anh không hề để ý gì đến cô nữa.

Cô biết là cô ta giả vờ, cô cũng không nói gì, miệng cười chua xót.

Còn cô ta rất vui mừng khi cô về nhà mẹ cô vì dễ dàng ra tay hơn.

.......

Nhà mẹ cô.

"Mẹ ".

Cô ở ngoài cửa gọi vọng vào, tay tháo đôi giày để lên kệ.

"Nhuệ Nhuệ ".

Mẹ cô vui mừng chạy ra đón cô.

"Mẹ con nhớ mẹ lắm".

Cô vừa ôm mẹ cô vừa khóc, miệng mỉm cười tươi

Đã bao nhiêu lâu rồi cô không cười, cô cũng không biết nữa hình như là từ lúc anh không cần cô nữa .

"Đứa nhỏ này lớn rồi mà vẫn khóc".

Mẹ cô cưng chiều vuốt tóc cô.

Cô vẫn cười, lắc đầu.

"Mà Dạ Tước không về cùng con à".

Cô hơi cứng người lại.

"Dạ, anh ấy bận lên không về cùng con được".

Mẹ cô đôi mắt nhìn cô hơi nghi hoặc, nhưng bà không nói gì.

"Được rồi, con vào nhà đi chắc con đi đường mệt lắm rồi ".

Cô nói chuyện cô đã có có thai cho mẹ cô biết, mẹ cô rất vui mừng.

Về đây cũng được hai hôm rồi, hôm nay cô ra ngoài đi dạo phố.

Cô đang đi thì có một chiếc xe chạy đến.

"Ưm...".

Cô bị một người bịp miệng rồi lôi lên xe,lúc đó cô ngất đi lên cô không còn ý thức được chuyện gì nữa.

.......

"Ưm...".

Cô tỉnh dậy cô đang ở trong một ngôi nhà hoang,đầu cô đau như búa bổ. Cô sợ hại nhìn khó xung quanh trong đầu cô bây giờ chỉ hiện mấy chữ'cô bị bắt cóc '.

"Két"

Cô nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn

"Cô em tỉnh rồi sao".

Một tên đàn ông bụng phệ nói.

"Mấy người là ai hả, sao lại bắt tôi ".

Cô sợ hại lùi về sau, cơ thể không ngừng run rẩy.

Bạn đang đọc Yêu Càng Nhiều, Hận Càng Sâu! sáng tác bởi buithuyhien2606
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi buithuyhien2606
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.