Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra điều kiện

Phiên bản Dịch · 1744 chữ

Edit : Mei

Nhạc Quốc Vinh không thèm nghe, ông tát mạnh vào mông Nhạc Xuân Bình ngay trước mặt mấy người đó luôn.

Bà Nhạc cảm thấy vô cùng đau lòng, lao tới bảo vệ cháu trai: "Đồ khốn nạn, sao ngươi dám đánh Xuân Bình, còn không bằng ngươi đánh chết ta trước đi."

Vợ chồng Nhạc Quốc Cường cũng chen lấn đẩy Nhạc Quốc Vinh sang một bên, Nhạc Quốc Vinh gông cổ hét lên: "Mẹ ơi, bây giờ nó đã biết cướp đồ của người khác rồi…thì sau này nó còn làm ra chuyện gì nữa? Thay vì để sau này phải đi tù, tốt hơn hết là bây giờ nên dạy dỗ trước một trận.”

Những lời này khó nghe đến nỗi bà Nhạc cũng nổi điên lên mắng lại : "Ngươi làm sao có thể chửi cháu mình như thế được hả? Ngươi là chú của nó, còn không biết xấu hổ mà dám ăn nói như vậy.”

Nhạc Quốc Vinh không thể đánh người lớn, nhưng cũng không nghĩa là ông không đánh được con nít. "Con cũng là vì muốn tốt cho nó thôi, sinh con thì phải biết dạy con. Thôi, có nói thì các người cũng không hiểu, để con giải thích rõ cho nghe…Quá nuông chiều con cái chính là đang làm hại tụi nó, nếu như sau này nó làm điều xấu phải vướng vào tù tội, thì một phần cũng là do trách nhiệm của người lớn trong nhà.”

Ông cứ một chữ hai chữ là tù tội, Nhạc Quốc Cường cũng bắt đầu bực tức: "Chú ba, chú im đi, Xuân Bình, con nói rõ xem chuyện gì.”

Nhạc Xuân Bình vừa khóc vừa rưng rưng nước mắt: "Con không có, con chỉ là thích đôi giày này thôi. Con muốn mang trước, khi nào không mang nữa thì đưa lại cho em họ mang sau.”

Nó nói ra lời lẻ như đây là việc hết sức bình thường, trong nhà này cái gì tốt cũng đều thuộc về nhà nó trước, không được bàn cãi.

Nó rất thích đôi giày này nên định đổi lấy một đôi lớn hơn, để mang đến trường để khoe khoang.

Người Nhạc Gia đã quen rồi, nên chị dâu hai lập tức nổi giận trừng mắt nhìn Nhạc Quốc Vinh: "Ngươi có nghe thấy không? Ngươi là chú lại vu oan cho một đứa nhỏ..."

“ Haha, đây là lấy tiền ở trong nhà mua sao…tất nhiên là không rồi ." Nhạc Quốc Vinh hiểu rất rõ ràng, tiền bạc trong nhà ông không được đụng tới, nhưng những thứ này không phải lấy tiền trong nhà để mua, thì tại sao phải đưa cho gia đình? "Con gái của tôi dựa vào bản lĩnh của mình để giành được giải thưởng. Ai cũng đừng mơ mà đụng đến mấy món này, muốn dùng sao ? Vậy thì tự mình đi thi đấu rồi thắng giải đi, còn nếu đã không có năng lực thì chỉ biết suốt ngày ghen ghét, đố kị với người khác thôi. Đúng là đồ vô dụng.”

Nhạc Xuân Bình bị mắng thẳng vào mặt nên xấu hổ đến mức bật khóc. Nhưng nó vẫn không cảm thấy mình làm gì sai cả, nó là con trai của Đại phòng, những thứ đồ tốt trong nhà đều là của nhà nó.

Nó ôm bà Nhạc khóc như điên, dù bà có dỗ dành thế nào cũng không ngăn được, bà Nhac lo lắng đến mức mắng con trai: "Cháu trai ta giỏi hơn gấp trăm ngàn lần so với Nhạc Di. Con bé đó mới là đồ vô dụng,cả nhà tam phòng các ngươi đều là lũ vô dụng.”

Chỉ cần dỗ dành để cháu trai nín khóc, bà ta chửi Tam phòng một ngàn lần cũng đều được. Con gái thông minh thì có tác dụng gì, còn không phải sau này gả cho nhà khác sao. Nhạc Quốc Vinh nhìn người mẹ bất công đến không thèm phân biệt đúng sai của mình, trong lòng ông cũng hoàn toàn thất vọng : "Được rồi, mẹ đã coi thường gia đình chúng con như vậy, thì chúng con đi. Tiểu Di, đi tìm xem mẹ con và em con đang ở đâu, cả nhà chúng ta cần đi đến một nơi.”

Nhạc Di im lặng đi theo ông, nhìn ông bằng ánh mắt ngập tràn lo lắng.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú ba, tim Nhạc Quốc Cường đập thình thịch: "Chú muốn đi đâu vậy?"

Nhạc Quốc Vinh là người không bao giờ để mình bị thua thiệt,nhất định phải đòi lại công bằng cho nhà mình : “ Đi lên công xã khóc lóc, cầu xin lãnh đạo đòi lại công bằng, để chừa cho nhà tôi một đường sống. Nếu không được tôi sẽ treo cổ chết trước cổng thôn.”

Nhạc Quốc Cường hai mắt tối sầm lại, chú ba đây là hoàn toàn phát điên, muốn ngọc nát xương tan mới vừa lòng !!!

Nhạc Di trợn mắt nói: "Cha ơi, lãnh đạo trên xã sẽ không để nhà chúng ta chết đâu. Con còn phải thay mặt công xã đi lên huyện thi đấu giành vinh quang cho xã mà.”

Nhạc Quốc Vinh sờ đầu con gái, con bé đúng là quá thông minh, một câu nói đã kể hết mọi chuyện: "Ừ, ừ, con quen biết lãnh đạo xã, ông ấy còn khen ngợi con thông minh".

Nhạc Quốc Cường càng lúc càng thấy có điềm xấu. Ông đặc biệt quan tâm đến các lãnh đạo xã, để hiểu rõ cấp trên của mình : “ Là vị lãnh đạo nào?”

Xuân Mai cho rằng, nếu xây dựng được mối quan hệ tốt với lãnh đạo trên xã. Thì sẽ thuận lợi cho việc thăng chức sau này, lấy chức đội trưởng của thôn để làm bàn đạp để giành được một vị trí trên xã. Đây chính là một bước tiến quan trọng cho trong tương lai.

Nói như thế nào đây, đội trưởng chỉ là cán bộ thôn, không được tính là nhân viên được vào biên chế. Nhưng công xã thì lại khác - đây được xem là cán bộ chính thức ăn lương nhà nước.

Nhạc Di nhìn thẳng vào ông ta, ai cũng sẽ có điểm yếu. Bác cả cũng có nhược điểm, vậy thì dễ đối phó rồi : “ Là chủ nhiệm Hứa, Bác cả… Bác cũng biết ông ấy à…”

Trong lòng Nhạc Quốc Cường vô cùng hồi hộp, nhưng chưa trả lời mà hỏi lại: “ Ông ấy trông như thế nào?"

Nhạc Di suy nghĩ một chút: "Mặt chữ điền, lông mày rậm, dáng người thẳng tắp, nhìn rất nghiêm nghị, hẳn là người xuất thân từ quân đội. Cha, vậy giờ chúng ta đi tìm ông ấy đi. Chủ nhiệm Hứa làm người rất ngay thẳng.”

Nhạc Di vừa dứt lời, Nhạc Quốc Cường bực bội vỗ trán mình một cái. Rồi quay sang bên cạnh tát một cái thật mạnh : “ Pa…”

Nhạc Xuân Bình bị ăn ngay một cái tát, cả người đều ngơ ngác: "Cha, sao cha đánh con?"

Nhạc Quốc Cường trừng mắt nhìn nó, đúng là chỉ biết gây rắc rối: "Mau xin lỗi em họ đi rồi cầu xin con bé tha lỗi cho con.”

Ánh mắt của mỗi người trong nhà đều khác nhau, chẳng lẽ ông ta uống nhầm thuốc sao?

Bác dâu Cả không hiểu chuyện gì, "Cha bọn nhỏ, ông đang làm gì vậy?"

Nhạc Quốc Cường không thèm để ý đến bà ta, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con trai: "Ta đếm đến ba, một, hai..."

Bình thường ông ta rất có tiếng nói trong nhà. Nên vừa nghe thấy cha nói xong, Nhạc Xuân Bình lập tức sợ hãi nói: "Xin lỗi, ta sai rồi".

Nhạc Quốc Cường giật lấy đôi giày đưa qua cho Nhạc Di, trên mặt nở nụ cười dỗ dành: "Tiểu Di, anh trai cháu cũng đã xin lỗi rồi, cháu hãy tha thứ bỏ qua cho nó lần này đi.”

Nhạc Di nghiêng đầu nhìn một hồi, môi hơi nhếch lên, đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng: "Con bị doạ giật mình, bụng sôi ùng ục, cần phải được an ủi tinh thần.”

Nhạc Quốc Cường khóe miệng giật giật, cái cớ này đúng là lấy cho có, nhưng cũng đành cam chịu không còn cách nào khác? " Đợi lát nữa sẽ làm một bát canh trứng gà cho cháu bồi bổ, bỏ thêm vài giọt dầu mè nữa, để khen ngợi cháu đã khiến cho cả nhà được nở mày nở mặt.”

“ Không cần canh trứng..." Nhạc Di lắc đầu, nhưng chưa kịp nói xong… thì đã thấy Nhạc Quốc Cường đem đầu Nhạc Xuân Bình ấn xuống bắt xin lỗi.

“ Tiểu Di vẫn là người ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhất nhà. Các ngươi nên học hỏi chị em gái mình đi."

Lúc này giọng nói chậm rãi của Nhạc Di mới vang lên: "Cháu chỉ cần bốn quả trứng thôi."

Một nhà bọn họ vừa đủ bốn người, mỗi người được chia một quả trứng gà, hoàn hảo.

“Được." Nhạc Quốc Cường nghiến răng nghiến lợi đồng ý, con bé này theo tính tình đều vô liêm sỉ y như thằng cha nó. Không bao giờ để mình chịu bất cứ thiệt thòi nào.

Ông ta cứ tưởng thế là xong chuyện, ai dè lại thấy Nhạc Di chậm rãi xoè bàn tay ra: "Tay cháu cũng bị thương chảy máu, là do anh họ đẩy cháu ngã lúc nảy.”

Da trên lòng bàn tay bị trầy xước, có vài giọt máu rỉ ra, nhưng giờ thì vết thương cũng đã bị khô lại.

Nhạc Quốc Cường trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hành động này của con bé mới nhìn qua thì thấy rất vụng về. Nhưng thật ra tất cả đều được nó tính toán cẩn thận cả rồi .

“ Vậy thì thêm hai quả trứng nữa."

Nhạc Di duỗi bốn ngón tay ngắn ngủn của mình ra. Vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cười với ông ta.

Nhạc Quốc Cường: ... Má nó đúng là mặt dày mà… đáng ra ông ta phải hiểu….con gái của chú ba không thể nào là người tốt được.

Hết chương 34.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.