Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoe khoang

Phiên bản Dịch · 1633 chữ

Edit : Mei

Ở thôn Nhạc Gia , khói bếp bay khắp nơi, người trong thôn tốp năm, tốp ba tụ tập dưới gốc cây lớn đầu thôn nói chuyện phiếm với nhau.

Nhạc Quốc Vinh đi tới cửa thôn liếc nhìn vài cái, rồi bỗng nảy ra một suy nghĩ nói: "Tiểu Di,con lấy giấy khen ra."

Nhạc Di ngoan ngoãn lấy giấy khen từ trong túi ra. Nhạc Quốc Vinh lại vui vẻ nhìn giấy khen một lần, rồi mới dùng vẻ mặt cao ngạo đi vào thôn.

" Mọi người đều ở đây à, đoán xem đây là cái gì?"

Ông cầm tấm bằng khen trong tay rồi giơ cao lên, hận không thể để cho cả thôn đều nhìn thấy, cất giọng hét lớn.

Hầu hết mọi người đều không biết chữ, nhưng bọn họ đã từng được nhìn thấy các loại chứng nhận khen thưởng. "Giấy khen? Nó là của ai?"

Nhạc Quốc Vinh cười đầy tự hào: "Tôi muốn báo cho cả thôn mình một tin vui. Tiểu Di con gái tôi đã đạt giải nhất trong cuộc thi tính nhẩm cấp xã. Một mình con bé đã vượt qua hàng chục học sinh cùng tham gia, để giành được giải nhất".

Ông cố ý nhấn mạnh một điểm: "À đúng rồi, đó toàn là những học sinh cuối cấp và đều là những người có thành tích đứng đầu ở các trường".

Như bị một tiếng sét đánh ngang tai, tất cả mọi người đều sửng sốt: "Sao có thể như vậy được? Nhạc Quốc Vinh, ngươi đừng có khoác lác nữa. Nếu ngươi nói là Xuân Mai thì ta còn tin được...chứ còn Nhạc Di? Làm sao có chuyện này được? Nếu ta nhớ không lầm, con bé mới vừa bắt đầu đi học không bao lâu mà."

" Quốc Vinh, làm người vẫn nên sống thành thật một chút. Ngươi đừng suốt ngày mơ mộng hão huyền nữa. Nói láo cũng không biết chuẩn bị kĩ lưỡng,toàn nói ba chuyện vớ vẩn."

Nhạc Quốc Vinh cũng không thèm tức giận, ông vẫy tay với một thanh niên trẻ tuổi đứng gần đấy: "Tiểu Lục Tử, ngươi lại đây nhìn xem, giấy chứng nhận này là của ai?"

Tiểu Lục Tử cùng thế hệ với ông, nhưng lại kém ông mấy tuổi, đã từng được học tiểu học được vài năm: " Nhạc Di học sinh trường tiểu học Hồng Tinh đã đạt được giải nhất trong cuộc thi tính nhẩm của xã Đông Phong..."

Lúc này mọi người mới bất ngờ thật sự. Nhìn chằm chằm vào Nhạc Di với ánh mắt không thể tin được, con bé thông minh như vậy sao ?

" Thật là Nhạc Di? Ngươi có đọc đúng không đấy?"

Tiểu Lục Tử vẻ mặt rất phức tạp: "Không sai, trên đây viết rõ ràng, là Nhạc Di."

Anh ta đã nói như vậy rồi, mà vẫn có người tỏ ra không tin: "Quốc Vinh, ngươi không lấy bằng giả để lừa người phải không?"

Nhạc Quốc Vinh cười đầy chua chát, thừa nhận con gái ông quá xuất sắc khó vậy sao : "Tiểu Di, con lại đây cho mọi người xem giải thưởng của con đi."

Ông đã nghẹn khuất trong lòng nhiều năm. Cuối cùng cũng chờ được ngày ông có thể nở mày nở mặt với thiên hạ.

Thật ra Nhạc Di cảm thấy hơi xấu hổ, ra vẻ cao ngạo - khoe khoang không phải phong cách của cô. Nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của cha mình, cô đành hít một hơi thật sâu rồi bước tới: "Đây là phần thưởng, một chiếc cặp sách mới."

" Đây là phần thưởng, hai cây bút chì."

" Đây cũng là phần thưởng, một đôi giày thể thao."

Khoe đi, khoe đi, coi như để cha già nhà mình vui vẻ một chút.

Sau khi nhìn được tất cả các giải thưởng được lấy ra, mọi người ai nấy đều mở to mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi giày thể thao, hiện trường một mảnh xôn xao, mọi người túm tụm chạy lại gần và háo hức chạm vào đôi giày. Đúng là một đôi giày thể thao mới tinh ! Chưa được mang qua lần nào !!!

" Sao đôi giày này nhỏ thế?"

Người dân thường thấy tiếc khi bỏ tiền để mua những đôi giày nhỏ như vậy. Không thực dụng, toàn là mua cỡ của người lớn, sau khi đi mòn thì đưa lại cho đứa lớn trong nhà mang, đứa lớn xong rồi thì đưa cho đứa nhỏ.

" Vì đây là giải thưởng của Nhạc Di nên tôi chọn theo kích cỡ chân của con bé." Nhạc Quốc Vinh chưa bao giờ mua được một đôi giày mới nào cho con gái, ông cảm thấy vô cùng áy náy.

Bấy giờ mọi người mới tin những gì cha con Nhạc Di nói là sự thật.

Tam phòng Nhạc Gia lấy đâu ra tiền để mua những thứ này. Giày thể thao giá cả rất đắt mà còn không dễ mua. Trong các tiệm quốc doanh của xã số lượng giày rất có hạn, mỗi lần bày bán đều bị người khác cướp sạch .

" Tôi từ lâu đã biết rằng Nhạc Di là một đứa trẻ thông minh rồi. Còn không phải sao, bây giờ điều đó đã trở thành sự thật rồi đây."

Đây hoàn toàn là một câu khen để lấy lòng thôi.

Cũng có kẻ tham lợi nhỏ mọn mà nói rằng : "Nhạc Di đúng là có tiền đồ, giành được nhiều thứ tốt như vậy. Hay là tặng bớt cho Nhị Ngưu nhà ta một cây bút chì đi. Thằng bé đang thiếu bút để viết bài, ta nhất định sẽ nhớ rõ lòng tốt của ngươi."

Đây là người phụ nữ thường xuyên nói xấu Tam phòng Nhạc Gia, nhưng giờ lại không biết ngại mà mở miệng xin đồ.

Nhạc Di nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại: "Thẩm ơi, những thứ này đều đã có chủ cả rồi. Đôi giày thể thao này là của con. Còn cái cặp sách thì đưa cho Tiểu Nhiên, hai cây bút chì này thì tặng cho chị em Tiểu Đào. Tất cả đều được chia xong cả rồi ạ."

Người phụ nữ tức giận trừng mắt, nhưng Nhạc Quốc Vinh lại rất hài lòng: "Tiểu Di, đó là phần thưởng của con, không cần phải chia cho người khác."

Nhạc Di lại không để tâm mấy món đồ này lắm, ở trận thi đấu cấp huyện giải thưởng chắc chắn sẽ còn tốt hơn rất nhiều, nhắc tới là cả người cô lại sôi sục khí thế muốn được đi thi tiếp đây : “ Chúng ta đều là người một nhà mà cha, con rất sẵn lòng đem quà tặng chia cho anh chị em trong nhà.”

Mọi người đúng là đều phải lau mắt lại để nhìn Tiểu Di, một cô bé vừa thông minh lại hiểu chuyện,biết yêu thương người trong nhà. Vậy tại sao trước giờ không ai phát hiện ra sự xuất sắc của Nhạc Di vậy nhỉ .

Ánh mắt người phụ nữ lóe lên: "Tiểu Di là một đứa trẻ ngoan, vừa thông minh lại hiểu chuyện. Quốc Vinh, ta thấy con bé thật sự không giống ngươi chút nào."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên thay đổi. Nhạc Di lập tức nhận ra có gì đó không ổn, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía cha mình.

Nhạc Quốc Vinh lại giống như không hề quan tâm tới lời nói đó, nhìn con gái với nụ cười trên môi, mang đầy vẻ tự hào: "Tôi đúng là người không có năng lực,nhưng Tiểu Thanh vợ tôi thì lại có. Con cái được sinh ra từ người mẹ có thông minh cao thì đều sẽ thừa hưởng được sự thông minh đó. Còn người mẹ không có đầu óc thì cũng không trách được - việc sinh ra đứa con không làm được việc gì nên hồn. Thôi được rồi, đi thôi hai cha con mình về nhà ăn cơm.”

Lời ông nói có lý đến mức không có cách nào phản bác. Bà thím nghi ngờ rằng mình đang bị chửi xéo, chỉ có thể âm thầm tức giận.

Khi hai cha con đi bộ về nhà, Nhạc Di mấp máy môi, lưỡng lự hết lần này đến lần khác rồi nuốt chửng những lời vừa định nói ra khỏi miệng.

Cô đang bận suy nghĩ lung tung. Bỗng bị giật mình phải lùi lại phía sau vài bước, rồi từ đâu có một lực mạnh nào đó đâm thẳng về phía cô: "Aaaa…”

Nhạc Di vì bất ngờ không kịp tránh đi…liền ngã nhào xuống đất. Đôi giày thể thao đang cầm trên tay cũng bị giật mất.

“Tiểu Di." Nhạc Quốc Vinh đỡ con gái mình dậy, nhìn thấy bàn tay bị thương của cô. Ông lập tức nổi giận đùng đùng, đuổi theo cháu trai Nhạc Xuân Bình rồi đánh cho một trận.

“ Này thì cướp đồ của người khác… này thì cho ngươi cướp đồ của người khác…”

Nhạc Xuân Bình là con út của Đại Phòng, rất được cha mẹ cưng chiều nên hắn cực kỳ nghịch ngợm, bị đánh thì đứng tại chỗ khóc lớn lên : "Cha mẹ ơi, cứu con với. Bà nội ơi, cứu con với. Chú ba sắp đánh chết con rồi…huhu…”

Ba người trong nhà lao ra ngoài, bà Nhạc chạy ở phía trước, nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta tức giận nói: " Thằng ba, ngươi làm cái gì vậy hả ? Thả Xuân Bình ra ngay.”

Hết chương 33.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.