Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cốt truyện bị thay đổi

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Edit : Mei

Trước đây Nhạc Xuân Mai quá hiểu chuyện lại rất biết ăn nói, nên ông ta cũng không nghĩ gì nhiều. Bây giờ Nhạc Quốc Cường ngẫm lại,thấy lồng ngực mình vì tức giận mà đau nhói,lo cho nó ăn học để rồi nó làm ra chuyện xấu mặt này đây. Mắt nhìn người của con gái ông ta đúng là có vấn đề, chọn ai không chọn lại tìm trúng một phần tử xấu. Chỉ được mỗi cái vẻ ngoài. 

Nhưng đẹp thì có tác dụng gì? Có mài ra ăn được không ? Gánh không gánh nổi, vác không vác được thì còn làm được gì ? Đây chẳng khác nào là một tên phế vật vô dụng.

Nhạc Xuân Mai không ngừng tẩy não cha mẹ mình, nói rằng Từ Mông không phải vật trong ao, sau này sẽ một bước lên trời,muốn sau này được nhờ thì bây giờ phải giúp đỡ anh ta trong lúc khó khăn này.

Nhưng cho dù nói ra bao nhiêu lời hay ý đẹp, cũng không thể lay chuyển được sự cố chấp của cha mẹ cô ta. Chứ đừng mơ đến việc thuyết phục được bà Nhạc vốn là người có tư tưởng bảo thủ. Nhạc Xuân Mai bị lôi đầu đến phòng khám y tế để kiểm tra thân thể và lấy được kết quả xét nghiệm là cô ta không có thai. Sau đó cô ta đã trực tiếp bị cha mình đóng gói rồi đưa đến trường học trên xã. Không được phép về nhà,hoàn toàn ngăn cấm Nhạc Xuân Mai không cho liên lạc, tiếp xúc với Từ Mông.

Đại Phòng xảy ra chuyện lớn như vậy, bà Nhạc mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Mặc khác hai phòng còn lại ở một bên lại đang xem kịch,còn thể ăn nhiều thêm một hai bát cơm.

Nhạc Quốc Vinh khoảng thời gian này sống rất vui vẻ, thoải mái, thỉnh thoảng lại chạy đến phòng y tế của bác sĩ Lý để lười nhác.

Trên bếp nhỏ có một cái nồi nước đang nấu,đợi nước sôi thì bỏ thêm vài cục bột đã được nhào kĩ rồi vo viên lại - với thêm ít khoai lang đỏ được cắt thành từng khúc vào nồi. Tầm 15 phút sau,thì một nồi chè trôi nước khoai lang đỏ đã hoàn thành.

Nhạc Quốc Vinh cũng không hề thấy ngại tự nhiên như ở nhà, đến múc chè ra hai bát lớn, một bát cho bác sĩ Lý và một bát cho mình.

Bột mì là do ông mang từ nhà tới, còn khoai lang do bác sĩ Lý cung cấp, không bỏ thêm đường nhưng vị vẫn rất ngọt,ăn ngon vô cùng.

" Cháu lấy bột mì ở đâu ra vậy?" Bác sĩ Lý có chút tò mò, bà lão ở Nhạc Gia quản lí gia đình rất nghiêm khắc, nguyên liệu nấu ăn luôn được bà ta đem vào phòng khóa lại, luôn theo dõi sát sao.

" Cháu lấy trộm ở nhà." Nhạc Quốc Vinh cười nói vui vẻ.

" Tâm tư của mẹ cháu hiện tại đều đặt hết vào chuyện của Đại Phòng, bà không rãnh để ý tới chuyện khác đâu."

Giọng điệu hả hê khi thấy người gặp hoạ này, chứng tỏ gia đình đang có chuyện gì đó xảy ra : " Trong nhà có chuyện gì à?"

"A..hèm, đây là chuyện gia đình nên cháu không tiện nói ra ngoài được." Nhạc Quốc Vinh không quan tâm chuyện gia đình bị người ngoài biết được, nhưng ông còn có một cô con gái, loại chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến thanh của con gái mình.

Bác sĩ Lý cũng không hỏi thêm nữa, cầm một cái túi đặt trên bàn, Nhạc Quốc Vinh không biết là cái gì,mở ra thì thấy là một đống tiền lẻ,đếm đếm một hồi thì thấy có năm đồng, sáu xu.

Nhạc Quốc Vinh trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Đây là?"

" Đây là tiền bán thảo dược bữa trước, cháu nhớ để dành cho Tiểu Di đi học." Bác sĩ Lý rất thích trẻ con, đặc biệt là cô bé của Nhạc Gia , vừa thông minh, lại lanh lợi đã thế còn rất hiếu thảo.

Nhạc Quốc Vinh nghe vậy mừng lắm,nhưng nhiều tiền như vậy ông biết giấu ở đâu? Ở trong nhà ? Không, mẹ ông có chìa khóa phòng trong tay, lúc nào bà cũng có thể vào kiểm tra, lục lọi.

Còn mỗi ngày đều giữ khư khư bên người cũng không an tâm, nếu lỡ làm rớt ở đâu thì biết làm sao ?

Aizzz..., không có tiền thì lo lắng , mà có tiền cũng phải lo,bất quá chỉ có thể đem tiền sài hết thôi.

"Thật tốt quá, cuối tuần cháu sẽ tiếp tục dẫn Tiểu Di lên trên núi đi đào thảo dược." Ông lập tức tràn đầy động lực,khí thế bừng bừng. Nhạc Di trước kia không đi học đều đi lên núi đào dược liệu,nhưng sau khi đi học thì không đi nữa.

Bác sĩ Lý khóe miệng giật giật, "Một mình ngươi không thể tự mình đi hái sao? Lấy mấy cây để làm mẫu so sánh khác nhau..."

Nhạc Quốc Vinh liều mạng lắc đầu, nhìn cây mẫu cũng không có tác dụng, ông nhìn thấy giống y hệt nhau, nhưng bác sĩ Lý lại nói đó là cỏ dại, ông thiệt tình không hiểu nổi.

Chỉ có Nhạc Di là tìm luôn chính xác,tìm cây nào là chuẩn cây đó chưa bao giờ hái nhầm.

" Không có Tiểu Di, cháu không thể làm được gì hết."

Một người lớn như vậy có phải dựa vào một đứa trẻ, mà vẫn nói với giọng hợp tình hợp lí cỡ đó, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.

Bác sĩ Lý cũng chỉ có thể ghen tị: "Vậy thì cháu sau này học tập ta cách bào chế thuốc đi. Đây cũng là một cái nghề đấy,Tiểu Di có thiên phú đọc sách, nếu bồi dưỡng tốt thì sau này sẽ thành tài. Cháu phải

nghĩ cách để kiếm nhiều tiền hơn mới được."

Chỉ có mối quan hệ thân thiết mới nói những lời thật lòng như vậy với nhau.

Nhạc Quốc Vinh do dự một lúc, bây giờ cả nhà chưa có phân gia, có kiếm được bao nhiêu tiền cũng vô ích,cuối cùng còn phải nộp lên.

" Bắt mẹ cháu bỏ tiền, cháu sẽ nhìn chằm chằm bà ấy."

" Mẹ cháu thiên vị đến mức nào? Cháu vẫn chưa nhìn rõ à? Bà ta sẵn sàng lo cho Xuân Mai học hành cả đời, nhưng Tiểu Di thì sao... nhiều nhất là một hai năm."

Bác sĩ Lý là người đã trãi qua quá nhiều thăng trầm trong cuộc sống,

nên ông hiểu rất rõ,đem sự thật nói thẳng ra với Nhạc Quốc Vinh : "Không nói riêng tiền đóng học phí, còn có cả chi phí sinh hoạt nữa . Cháu nói cho ta biết,bữa trưa ở trường Tiểu Di ăn cái gì ?"

Sắc mặt Nhạc Quốc Vinh có chút khó coi : " Hai củ khoai lang."

Con cái trong nhà đứa nào cũng bị suy dinh dưỡng, gầy gò, sức khỏe không tốt, ông muốn yêu cầu mỗi ngày được cho một quả trứng gà, nhưng bà Nhạc nhất quyết không đồng ý.

Bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc: "Cha,cha ơi."

Nhạc Di nắm tay Nhạc Nhiên đi vào, thấy bầu không khí có gì đó không ổn liền nói: "Cha, cha bị sao vậy? Ai bắt nạt cha, con giúp cha trút giận."

Nhạc Quốc Vinh thấy hai đứa nhỏ tan học rất vui mừng, liền đứng dậy múc hết chè khoai lang còn sót lại trong nồi,rồi đưa cho mỗi đứa một bát nhỏ.Nhạc Di mấy hôm nay ngày nào cũng ăn khoai lang đến phát ngán,chỉ chọn mấy viên trôi bằng bột để ăn.

Nhạc Quốc Vinh nhìn thấy cảnh này, trong lòng trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn : " Tiểu Di, làm con gái của cha thật thiệt thòi cho con, cha của con đúng là một kẻ bất tài vô dụng ".

Nhạc Di nhìn người cha đáng thương của mình, trong lòng có chút chua xót : " Trong lòng con, cha là người cha tốt nhất trên đời, được làm con gái của cha, con thấy rất hạnh phúc."

Nhạc Quốc Vinh nghe con gái nói xong cảm thấy ấm lòng, xoa nhẹ đầu con bé : " Làm cha nhưng lại không thể để cho con được ăn no, mặc quần áo đẹp, để bây giờ đến tiền đóng học phí cho con cũng không kiếm được."

Nhạc Di một chút cũng không hề ghét bỏ cha mình, ông so với đàn ông trong thôn đã tốt hơn rất nhiều lần rồi, những người đó chỉ luôn coi trọng con trai hơn con gái, thậm chí còn về nhà đánh đập vợ mình.

Nhạc Quốc Vinh mặc dù không có tiền, nhưng ông vẫn vô cùng quan tâm bảo vệ vợ mình, cũng rất thương yêu con cái không phân biệt đối xử điều này đã rất đáng quý rồi.

" Không sao đâu mà, con sẽ nổ lực phấn đấu học hành thật tốt, để sau này lo cho cha mẹ có được một cuộc sống thật tốt đẹp."

Một cổ chua xót ùa vào trong lòng Nhạc Quốc Vinh, hốc mắt ông nóng bừng cay xè, bật khóc nức nở.

Ông như một đứa trẻ nặng ba trăm cân đang khóc nhè, nước mắt và nước mũi chảy dài trên mặt khiến cho Nhạc Nhiên giật mình hốt hoảng, tại sao cha mình lại còn khóc to hơn cả cậu nữa vậy ?Người lớn thời nay đều mít ướt như vậy sao ? Sau này còn có thể trông cậy vào cha được nữa không hả trời ?????

Rốt cuộc thì trong cái nhà này chỉ có chị gái cậu là đáng tin cậy nhất! Đành phải dựa vào chị gái thôi chứ biết làm sao giờ ???

Mắt bác sĩ Lý cũng đỏ hoe vì ghen tị, không biết Nhạc Quốc Vinh kiếp trước đã làm bao nhiêu việc tốt,cứu được bao nhiêu dãy ngân hà, mới có thể sinh ra được cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như Nhạc Di đây ?

Bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói đầy hoảng sợ:" Không ổn, xảy ra chuyện rồi."

Sau đó, một nhóm thanh niên tri thức chạy vào nói: "Bác sĩ ơi,chân Từ Mông bị gãy rồi, xin hãy cứu cậu ấy với, làm ơn đi bác sĩ..."

Từ Mông?Nhạc Di quay đầu lại nhìn sang, quả nhiên người nằm trên cáng cấp cứu là nam chính, sắc mặt anh ta tái nhợt, một chân bên phải bị gãy rất nặng đến biến dạng, chưa nói đến việc anh ta đang đau đớn cỡ nào nhưng nhìn bộ dạng hết sức thê thảm kia, vẻ đẹp trai phong độ của nam chính nay còn đâu.

Ồ wow , nội dung của tiểu thuyết không hề có chuyện nam chính bị gãy chân à nha.

Hết chương 22.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.