Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh họ Nhạc Tiểu Bình

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Edit : Mei

"Ừ." Ngô Tiểu Thanh cũng không nói gì nhiều, bà sờ đầu con gái, bảo cô đưa em trai đến lớp trước, sau khi hoàn tất mọi thủ tục, hôm nay hai đứa đều có thể nhập học.

Nhạc Di ngoan ngoãn bế em trai đi ra ngoài, Ngô Tiểu Thanh nhìn bóng dáng các con đang xa dần, lộ ra nụ cười nhạt.

Giọng nói của một người đàn ông vang đến tai bà : "Đây có phải là hạnh phúc mà em mong muốn không?"

" Đúng vậy." Ngô Tiểu Thanh cũng không hề quay đầu nhìn lại.

Trong phòng vang lên tiếng thở dài đầy cô đơn của một người đàn ông, mang theo cảm giác lạc lõng,mất mát.

Đầu tiên Nhạc Di đưa em trai đến lớp một, ổn định chỗ ngồi rồi mới đi tìm phòng học của lớp mình.

Cô nhập học với thân phận là một " Thiên tài nhí" không những không bị bạn bè cô lập, mà còn được các bạn trong lớp chào đón vô cùng nồng nhiệt, ai cũng ngưỡng mộ người có thực lực, học sinh tiểu học cũng không ngoại lệ.

Trong mắt nhóm học sinh tiểu học này, Nhạc Di chính là một người mang hào quang sáng chói.

Nhạc Di được xếp ngồi cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn là một cô bé tên Trình Tuệ.

Cô nhìn quanh lớp học , phát hiện ra phần lớn đều là con trai, chỉ có mười một cô gái , trong lòng chỉ biết bất lực thở dài.

Kia, hình như là người quen...?

Cô nhiệt tình chào hỏi: "Nhạc Tiểu Bình, từ nay chúng ta sẽ là bạn cùng lớp.Đi học thì đi cùng nhau nhé."

Nhạc Tiểu Bình là con trai của Nhị phòng, cha cậu thì là một người thật thà chất phát, nhưng cậu bé thì lại khác, tính tình cậu khá nghịch ngợm và hoạt bát, lúc này đang ngơ ngác nhìn Nhạc Di.

Người em họ cậu từng gặp giờ rất khác nhau, cảm thấy rất lạ lẫm.

Ấn tượng của Tiểu Bình về em họ là cô bé khá trầm mặc và không thích nói chuyện, không ngờ bây giờ tươi cười mở miệng nói chuyện lại khiến người ta thấy thật xinh đẹp.

Trình Tuệ rất thích bạn cùng bàn mới của mình : "Nhạc Di, cậu có quen biết Nhạc Tiểu Bình à? A cậu cũng là họ Nhạc."

Nhạc Di chăm chú chạm vào cuốn sách mới nhận được: "Anh ấy là anh họ của tớ, chỉ sinh ra trước tớ mười ngày nên chúng tớ gọi nhau bằng tên".

Trình Tuệ wow một tiếng, quay đầu nhìn Nhạc Tiểu Bình rồi lại quay qua nhìn Nhạc Di.

" Cậu đẹp hơn cậu ấy rất nhiều, không thể nhận ra hai người là một người một nhà."

Nhạc Tiểu Bình có nước da ngăm đen, cao to, khỏe mạnh. Nhạc Di thì có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt đen to tròn và một đôi môi hồng hào.

Nhạc Di có đường nét khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng nhược điểm lớn nhất của cô là làn da hơi sạm và vàng, tóc thiếu dinh dưỡng nên khô cứng , ngoại hình tám điểm đã bị trừ mất ba điểm.

" Ngoại hình tớ trông giống mẹ. Mẹ tớ khi còn trẻ rất xinh đẹp. Tất nhiên, bây giờ bà cũng rất đẹp."

Trình Tuệ cũng xem toàn bộ quá trình vừa nãy nên có nhìn thấy Ngô Tiểu Thanh, nhớ lại một chút rồi xác nhận đúng là nhìn quả thực là một người khá xinh đẹp.

" Cô giáo Vương hình như không thích mẹ cậu, cũng không thích cauy, tại sao vậy ?"

Trẻ em đều rất tinh ý và nhạy cảm.

Nhạc Di sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé , nói đùa một câu : "Chắc bà ấy ghen tị vì hai mẹ con nhà tớ vừa xinh đẹp vừa thông minh?"

Phía trước một cậu nam sinh đột nhiên quay người lại, dùng sức gật đầu: "Chắc chắn là như vậy!"

" Tớ cũng thấy vậy." Một nam sinh khác nóng lòng giơ tay lên. Không ai trong số họ thích cô giáo Vương cả. Bà ấy không có năng lực và có đủ loại tật xấu. Nói trắng ra, bà ta chỉ là một người có dựa vào quan hệ...vào trường nhờ đi cửa sau.

" Hahaha." Học sinh tiểu học ngày nay toàn là mấy bạn nhỏ thật đáng yêu.

Bầu trời đầy mây sặc sỡ, nhuộm hồng nửa bầu trời, các thôn dân lần lượt kéo nhau về nhà ăn tối.

Khi thấy Nhạc Xuân Mai xuất hiện trong thôn trên tay còn cầm một con cá lớn , đã gây xôn xao dư luận.

Thời buổi này mọi người đều thèm ăn thịt nên nhìn thấy cá mắt ai cũng sáng lên.

" Xuân Mai, cháu lại bắt được cá à?"

Nhạc Xuân Mai khẽ mỉm cười như mọi lần: " Đúng vậy, hôm nay vận may của cháu không tệ."

" Cháu thật là may mắn, muốn ăn cá thì liền có thể bắt được cá, người khác tìm cả ngày không hái được gì, thì cháu lượn một vòng hái được đầy nấm thông, thật đúng là khiến người khác ghen tị."

Lưu Thẩm không nhịn được tiến lên đưa tay ra : "Xuân Mai, để bà chạm vào tay cháu một cái biết đâu được hưởng ké chút vận may thì sao."

Tay Nhạc Xuân Mai bị cầm lấy làm cô ta nhột nên không kiềm được bật cười, gương mặt xinh đẹp thanh thoát, làn da trắng nõn nổi bật giữa đám đông.

Cách đó không xa, có mấy thanh niên tri thức nhìn thấy hình ảnh này, đều là những người trẻ tuổi nên rất tò mò hỏi: "Con gái đội trưởng rất may mắn?"

Hiện nay, đội trưởng sản xuất có rất nhiều quyền lực, có thể đảm nhiệm mọi việc, ai làm việc gì? Tất cả đều do ông ta sắp xếp.

Thậm chí, khi những thanh niên tri thức này muốn trở về nhà thăm họ hàng, thì phải cần đội trưởng viết giấy chứng nhận, đây có thể nói là nắm toàn quyền của một thôn, nếu gặp phải một đội trưởng xấu tính, thì sẽ phải chịu không ít gian khổ.

Một người dân làng đã nhiệt tình phổ cập kiến ​​thức cho họ: "Đúng vậy, cô ấy là một cô gái có vận may nổi tiếng trong phạm vi trăm dặm. Con bé không chỉ mang lại sự may mắn cho bản thân mà còn mang lại vận may cho những người xung quanh. Chính vì nhờ con gái nên cha cô ấy mới được bầu làm đội trưởng."

" Không chỉ vậy, con bé còn cứu mạng Cẩu Đản của gia đình ta. Cô ấy là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn." Cô Sáu nói đi nói lại chuyện này, không dưới một trăm lần thì cũng hàng chục lần.

Lúc đó Cẩu Đản ham chơi lẻn vào núi, rơi xuống hố sâu ở trong núi rồi ngã gãy chân, được Nhạc Xuân Mai đi ngang qua giúp đỡ.

Nếu không, phải ở lại trên núi suốt đêm, tính mạng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe người dân khen ngợi, những thanh niên tri thức đều rất kinh ngạc, thật không thể tin được.

Đôi mắt Từ Mông dần tối sầm lại, đừng cho rằng mê tín dị đoan ​​không tồn tại. Ông nội anh ta lại rất tin vào điều này nên cũng rất ảnh hưởng đến gia đình họ.

Có người sinh ra đã mang mệnh thấp hèn rồi phải sống trong cảnh nghèo khó cả đời.

Có một số người sinh ra đã có được cuộc sống tốt đẹp, từ khi ra đời đã là con cưng của trời, chiến thắng ngay tại vạch đích, ăn no mặc ấm,mọi chuyện đều suôn sẻ,thuận lợi, anh ta cũng muốn trở thành một người như vậy.

Thím Tiêu nắm tay Xuân Mai không chịu buông, thím rất thích và vô cùng muốn cưới Nhạc Xuân Mai làm con dâu.

" Xuân Mai, tính tình cháu thật tốt, dù cho chú ba cháu gây chuyện, cháu vẫn lên núi kiếm thức ăn. Đây là thói xấu mà nhà chú ba của cháu đã mắc phải."

Nhạc Xuân Mai liếc mắt một cái , bình tĩnh nhìn Từ Mông, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười dịu dàng: "Mọi người đều là người một nhà, không cần phải tính toán chi li như vậy, hòa thuận là tốt nhất."

"Ta vẫn thích nhất chính là cái tính dịu dàng hiểu chuyện này của Xuân Mai .”

Hết chương 17.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.