Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào lớp 3

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Edit : Mei

Cô giáo Vương cũng sửng sốt, bà ta chỉ tùy ý ra đại một phép tính, thậm chí bà ta còn không biết đáp án là bao nhiêu.

Bà ta không giỏi tính nhẩm nên lấy giấy bút ra tính toán cẩn thận. Kết quả thật sự là 988.

Làm sao có thể?

Vẻ mặt của cô giáo Vương đặc biệt phức tạp, vừa giống ghen ghét, vừa giống khen ngợi, vừa giống không cam lòng :

" Dịch nghĩa bài thơ《 Đăng quán tước lâu 》"

Nhạc Di mở miệng liền dịch ra:

" Mặt trời đã khuất non cao

   Sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi

   Muốn xem ngàn dặm xa xôi

   Hãy lên tầng nữa trông vời nước non."

Cô dịch thơ một cách trôi chảy, rõ ràng từng chữ một mà không cần mất thời gian để ngẩm lại.

Nghĩa thơ dịch ra tuy còn chút non nớt nhưng hoàn toàn chính xác.

Đối với một đứa trẻ chưa bao giờ đọc sách thì như vậy đã rất giỏi rồi.

Cô giáo Vương mím môi hỏi : " Bài thơ này do nhà thơ nào viết? Thuộc triều đại nào? Ngươi có biết triều đại là gì không?"

Cô giáo Vương không giỏi toán, nhưng lại rất thích văn thơ ,bà ta thấy hiểu biết về văn chương của mình cũng không thua kém gì người khác.

Nhạc Di mắt cũng không thèm chớp lấy một cái nói : " Do Vương Chi Hoán viết - thời Thịnh Đường .Lịch sử Đường triều kéo dài 289 năm. Người sáng lập là Đường Cao Tổ tự là Lý Uyên. Trước công nguyên năm 617 Lý Uyên khởi nghĩa thành công ở Thái Nguyên và đánh chiếm được thành Trường An. Đế quốc Đại Đường được thành lập vào 618.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, trợn tròn mắt , sao cô có thể hiểu biết nhiều như vậy.

Nhạc Di vẫn nhẹ nhàng, từ tốn nói tiếp : "Về các triều Tam Hoàng Ngũ Đế Hạ Thương Chu, Xuân Chiến Tần Hán Tam quốc Tú, Lưỡng Tấn Bắc Tùy Đường Thành, Ngũ Đại Tống Nguyên Minh và Thanh".

Nhạc Di bất lực thở dài một hơi: "Thầy cô có thể cho em mấy câu hỏi khó được không? Những câu hỏi của học sinh tiểu học như vậy dễ quá."

Mức độ này là cao nhất của tiểu học rồi mà đối với cô còn bị xem là ra đề dễ quá.

Khuôn mặt ai cũng ngơ ra, có thật đây là muốn vào học tiểu học không vậy ? Có nhầm không ?

Không, vấn đề chính ở đây là những dữ liệu được cô nói ra vừa rồi bọn họ còn chưa từng xem qua, đúng là vừa giỏi vừa có năng lực hiểu biết rất rộng.

Cô giáo Vương sửng sốt, đừng nói các học sinh không biết, ngay cả bà ta cũng không biết đường triều được thành lập khi nào, làm sao bà ta có thể nhớ được toàn bộ lịch sử triều đại nổi.

Trong lòng bà ta cảm thấy rất ấm ức, lại sắp bị Ngô Tiểu Thanh đè đầu lần nữa? Tức á...

Nhưng bà ta vẫn chưa chịu nhượng bộ, nói: "Đọc một bài thơ của Chủ tịch."

" Phong cảnh Bắc Quốc, ngàn dặm băng, ngàn dặm tuyết..." Giọng đọc của trẻ con trong trẻo vang lên, từng chữ đều nghe rất rõ ràng, lưu loát như mây trôi nước chảy, không hề ngập ngừng một chút nào, âm thanh đó truyền đầy cảm xúc, tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn. "Tính lãng mạn nhân vật, thì tùy hôm nay."

Cô mỗi ngày đều xem sách nên đã đọc hết sách giáo khoa tiểu học trong vòng 5 năm rồi, tất cả kiến thức cô đều nhớ rõ.

Các học sinh tiểu học nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, thiếu điều muốn dập đầu quỳ lạy kêu đại ca thôi đó.

Nhạc Nhiên ưỡn ngực đầy tự hào, chị gái cậu là nhất, không hâm mộ mới lạ.

Ngô Tiểu Thanh mỉm cười nhìn con gái, trong lòng tràn đầy vui mừng, tất cả những kiến ​​thức mà bà nói một lần, con bé đều thuộc lòng, thậm chí còn nhớ rõ những thông tin lịch sử trong một lần tình cờ nghe bà nói, chỉ cần nghe qua một lần đều không quên, đây đúng là tài năng bẩm sinh.

Bà rất tự hào khi có một cô con gái như vậy!

Cô giáo Vương ghen tị vô cùng, đứa nhỏ này thông minh như vậy, sao lại là con do Ngô Tiểu Thanh sinh ra? "Cái này... cái này cũng không có gì khó...ai cũng có thể đọc được..."

Lời nói sai sự thật như vậy mà cũng dám nói, đến nỗi các học sinh nghe thấy cũng cạn lời, dù sao thì họ cũng không nhớ được đâu.

Nhạc Di mỉm cười nhìn Hiệu trưởng và cô giáo Vương : " Đến lượt em kiểm tra thầy cô ( 1287:99 ) bằng bao nhiêu?"

Cô đưa ra một phép tính,với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, Vương Hải Yến không nhịn được bắt đầu tính toán, trong lòng càng quay cuồng, nhưng mà càng lo lắng lại càng tính không ra.

Hiệu Trưởng hai mắt sáng ngời, như vừa mới tìm được bảo bối : " 13."

Đây chính là một hạt giống tốt, có thể mang lại danh dự và niềm tự hào cho nhà trường sau này.

Mi mắt Nhạc Di cong cong, nhìn rất đáng yêu , chớp chớp mắt nói : "Đúng rồi, đáp án này là dành cho cô giáo Vương."

Vương Hải Yến khuôn mặt ngơ ngác, đây là có ý gì? Nó đang cười nhạo bà ta ngu ngốc sao? Sao cứ luôn cảm thấy đây không phải là chuyện tốt !

13 ? Hiệu trưởng nhếch khóe miệng cười, cô bé này đúng là lém lĩnh, nhưng mà ông lại thích nhất những đứa trẻ thông minh: "Theo thầy vào làm bài kiểm tra."

" Vâng ạ." Nhạc Di nắm tay em trai, nhanh chóng đi theo.

Hiệu trưởng Ngô định lấy đề thi lớp ba, ngẫm nghĩ lại rồi đổi thành đề thi lớp bốn.

Nhạc Di nhìn bài thi thì thấy đó đều là những kiến ​​thức đơn giản cơ bản, cầm bút lên và bắt đầu viết, không quên nhắc nhở: "Em trai của em cũng làm bài kiểm tra nữa, em ấy cũng phải đi học đấy".

Hiệu trưởng Ngô lúc này mới nhìn thấy Nhạc Nhiên nhút nhát bên cạnh , a, còn có một củ cải nhỏ nữa sao, có phải cũng thông minh giống chị gái không?

Ông vô cùng phấn khích, nhanh chóng lấy một bài kiểm tra lớp hai khác.

Nhạc Di làm bài rất nhanh, chưa uống xong tách trà đã làm xong bài thi toán.

Hiệu trưởng sửa ngay tại chỗ, điểm tuyệt đối ! Không thể tin được , sự thông minh và năng lực của đứa nhỏ này đúng là có một không hai.

" Tiểu Thanh, bà dạy con tốt quá."

Ngô Tiểu Thanh nở một nụ cười khiêm tốn , trên khuôn mặt có chút tự hào.

Bà sống nửa cuộc đời vận mệnh gặp nhiều chông gai , nhưng bà tin cuộc sống sau này bà đều phải dựa vào hai đứa con của mình.

Nhạc Di cũng đạt điểm tuyệt đối môn Ngữ Văn, thành công trở thành học sinh lớp 3 với thành tích hai trăm điểm tuyệt đối.

Trình độ của cô muốn vào lớp 4 cũng không thành vấn đề , nhưng hiệu trưởng muốn nền tảng kiến thức của Nhạc Di thật vững chắc nên Ngô Tiểu Thanh đã chấp nhận lời đề nghị của ông để con gái vào lớp 3.

Về phần Nhạc Nhiên, dưới hào quang của chị gái, cậu bé lại trông rất bình thường nên cũng trở thành học sinh tiểu học lớp một.

Ngô Tiểu Thanh đóng học phí một năm cho hai đứa nhỏ , chỉ còn lại đúng hai đồng, khiến bà có chút lo lắng.

Liệu có cách nào để có thể tiết kiệm tiền học phí cho hai đứa trong một năm không?

Ban đầu bà chỉ muốn con gái đi học trước, còn con trai vài năm nữa rồi hẳn đến trường, nhưng Tiểu Di nói đi học sớm sẽ tốt hơn ,hai đứa sẽ chăm sóc lẫn nhau khi đến trường , nói thật lòng để cho thằng bé một mình ở nhà bà cũng không yên tâm.

Hiệu trưởng Ngô liếc nhìn bà một cái, do dự rồi mới mở lời nói: "Tiểu Thanh, nếu học phí năm sau không đủ, bà có thể mượn tôi."

Sắc mặt Ngô Tiểu Thanh lập tức trở nên khó coi: "Không cần."

Hiệu trưởng Ngô lắc đầu khẽ thở dài, im lặng không nói thêm gì nữa, bầu không khí có chút kỳ quái.

Nhạc Di nhìn thấy lạ lạ, giữa hai người có chuyện gì sao? Sự tò mò của cô trỗi dậy: "Mẹ, mẹ có quen biết hiệu trưởng không?"

Hết chương 16.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.