Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền tới tay

Phiên bản Dịch · 998 chữ

Ninh Thiều Bạch cảm thấy cô gái nhỏ này rất buồn cười, dao cũng cầm rồi, còn muốn giữ hình tượng thùy mị nết na sao?

Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, anh vẫn lên tiếng giải vây giúp cô: “Thần kinh vận động không tệ.”

Hạ Miên lập tức nói: “Đúng vậy, từ nhỏ tay chân tôi đã nhanh nhẹn rồi. Cái đó... Tôi thấy bọn họ vẫn không thành thật, để tôi tự mình đuổi bọn họ ra ngoài nhé. Hôm nay vì tôi, đã gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

Nói xong tay cô dùng thêm chút sức, tên tóc mào gà chỉ có thể nương theo sức kéo của cô đi về phía trước, đám đàn em phía sau cũng sợ chết khiếp chạy theo…

Vốn dĩ mọi người đang định đi theo xem náo nhiệt, lại bị Ninh Thiều Bạch giơ tay ngăn cản: “Giải tán đi, đừng chậm trễ giờ ăn cơm.”

Thấy Ninh Thiều Bạch xuất hiện mọi người lập tức quên mất Hạ Miên, mỉm cười chào hỏi anh xong đều ai về nhà nấy.

Bên này, Hạ Miên dẫn đám du côn kia ra cửa khu tập thể, tìm một góc có hơi vắng vẻ, lập tức thay đổi sắc mặt, thở phì phì nói: “Các anh làm sao vậy hả? Thèm đòn đúng không? Còn hại tôi mất hết thể diện rồi!”

Tên tóc mào gà rất muốn hỏi là ai mất mặt, nhưng mà anh ta không dám, chỉ có thể uất ức lên tiếng: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Hạ Miên nói: “Trả lại tiền, tôi cũng không cần nhiều lắm, chỉ hai trăm thôi, nhanh lên.”

Tên tóc mào gà khóc không ra nước mắt: “Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Hạ Miên nghi ngờ: “Trương Khải Minh bảo các anh tới làm ra chuyện này, còn cho chưa tới hai trăm à?”

Tên tóc mào gà nói: “Chỉ cho bốn mươi tệ.”

“Bốn mươi?!” Hạ Miên cả giận mắng: “Thanh danh của tôi chỉ đáng giá bốn mươi tệ?”

Tên tóc mào gà: ...

“Trương Khải Minh cũng quá keo kiệt rồi, các anh phá hoại thanh danh chẳng khác nào phá hoại tiền đồ của người ta, chín bỏ làm mười, không thua gì phóng hỏa giết người,v ậy mà chỉ được cho một chút tiền như vậy?”

Hạ Miên dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Cho nên mới nói các anh phải chăm chỉ học tập vào, làm một tên du côn cũng không làm nổi, bị người ta giở trò còn tưởng mình kiếm lời, ngốc muốn chết!”

Thái độ của đối phương giống như cùng chung kẻ thù, khiến tên tóc mào gà cảm thấy cô nói rất có lý, thể diện bị mất đi hôm nay, sao bốn mươi đồng có thể mua về được?

Anh ta cũng không muốn bị Hạ Miên xem thường, cố gắng cứu vãn lại danh dự: “Là đưa trước bốn mươi đồng, sau khi xong việc sẽ trả thêm bốn mươi đồng nữa.” Tổng cộng là tám mươi.

“Tám mươi rất nhiều sao?” Hạ Miên trợn mắt lườm anh ta một cái, cuối cùng lười so đo với đối phương, vươn tay ra nói: “Được rồi, tám mươi thì tám mươi.”

Tên tóc mào gà: ...

Anh ta rất muốn tự tát cho mình một cái, cho mày hư vinh này!

Tên tóc mào gà túm mấy tên đàn em kia, giật đầu cá vá đầu tôm, góp ra được tám mươi đồng đưa cho Hạ Miên. Hạ Miên vui vẻ cầm tiền qua chợ bán thức ăn bên cạnh mua đồ.

Trong niên đại này tiền tương đối có giá, cô mua một đống trứng, thịt, hoa quả, rau dưa, mới mất hơn năm mươi đồng. Nếu như không phải Hạ Miên đã rút ra bài học phải có tiền phòng thân, cô còn mua nhiều hơn nữa.

Nghĩ đến vài ngày tiếp theo có thể sống thoải mái, bước chân Hạ Miên cũng nhẹ nhàng hơn. Tranh thủ lúc người nhà họ Trương đều không có ở đây, cô phải bồi bổ cho Tiểu Phong thật tốt mới được.

Lúc quay về, cô gặp được không ít người đang tụ tập dưới lầu, đều đang thảo luận chuyện xảy ra hôm nay. Chỉ riêng chuyện Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi trẻ con phải vào đồn cảnh sát đã đủ sức bùng nổ rồi, không ngờ phía sau còn có thêm chuyện hãm hại, đúng là còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.

Nhìn thấy Hạ Miên thay đổi hình tượng, mọi người ngạc nhiên xong đều ân cần hỏi han, mặc dù vẫn còn tiếng ngờ vực, nhưng đa số đều trách móc Hoàng Hiểu Quyên làm chuyện kỳ cục.

Cô giáo Mễ thấy Hạ Miên nhìn xung quanh, thì cười nói: “Tiểu Phong đi theo Tiểu Bạch về nhà rồi, bình thường đám con nít đều sợ Tiểu Bạch, không ngờ Tiểu Phong lại rất dính nó.”

Có người cười nói: “Đâu phải sợ, là kính trọng, khí thế của bác sĩ Ninh nhà bà quá mạnh, du học bên nước ngoài về có khác, không giống chúng tôi!”

Trong niên đại này, người đi du học đều là tinh anh trong tinh anh, thứ gì dính tới hai chữ nước ngoài, dường như đều tỏa sáng rực rỡ hơn bình thường.

Hạ Miên cũng không ngờ Tiểu Phong lại đi theo bác sĩ Ninh, có điều cô đoán khả năng cậu nhóc bị đám người này dọa sợ rồi, bên người bác sĩ Ninh lại mang sẵn hiệu quả cách ly, vô cùng yên tĩnh, dù là người muốn chào hỏi anh cũng đều cẩn thận từng li từng tí.

“Cục cưng, dì về rồi đây.” Hạ Miên đứng ngoài cửa gọi một tiếng, sau đó vừa mới đẩy rèm cửa nhà cô giáo Mễ ra, bước vào.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.