Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Miên biến hình (1)

Phiên bản Dịch · 1429 chữ

Hoàng Hiểu Quyên khẽ xoa bụng đang đau đớn, có vẻ gấp không chờ nổi: “Khi nào cô ta mới gặp rắc rối?”

Trương Khải Minh liếc mắt nhìn cô ta một cái, thản nhiên như đang nói việc nhà: “Em nói xem trong tay cô ta có bao nhiêu tiền?”

“Hôm nay vừa lấy chỗ em năm trăm.” Hoàng Hiểu Quyên nói: “Em thấy cô ta cầm tiền, sợ là sẽ mua hết đồ cho thằng con…Tiểu Phong, với cách tiêu tiền phung phí của cô ta, sợ là mua đồ xong sẽ không còn thừa bao nhiêu.”

“Ừ, chìa khóa em cầm chưa?” Trương Khải Minh nói: “Không phải Hiểu Hà cầm chìa khóa dự phòng rồi sao? Sợ là hôm nay con nhóc Hạ Miên kia sẽ không vào được nhà, nhưng mà cũng không cần lo lắng, dù sao cô ta vẫn luôn thích chơi bời với đám du côn lưu manh, có rất nhiều nơi để đi.”

Nói cách khác, nếu Hạ Miên không có tiền, cho dù không đi cùng với đám du côn lưu manh kia cũng không vào được nhà, vẫn phải lưu lạc đầu đường.

Hoàng Hiểu Quyên cười thầm. Sau khi đám du côn lưu manh kia tới, cho dù mấy bà lão trong khu thích lo chuyện bao đồng cũng sẽ không thu lưu cô ta, thân thích bình thường đến nhà bảy tám ngày còn khiến người ta phiền nữa là…

Cho dù là kết quả nào, đều khiến cô ta cao hứng.

Đợi con nhóc kia ăn đủ đau khổ rồi, sẽ biết phải ngoan ngoãn nghe lời! Hoàng Hiểu Quyên càng nghĩ càng hưng phấn.

Trương Khải Minh nhắc nhở: “Quyển sổ tiết kiệm kia, nếu em đã nói đang để ở trường, thì cứ để ở trường học đi.”

“Hả?” Đầu tiên là sửng sốt, sau đó Hoàng Hiểu Quyên mới lấy lại tinh thần: “Đúng thế, con nhóc kia hở ra là lại báo cảnh sát, đến lúc đó lỡ cô ta không có tiền báo cảnh sát tới tìm em, cũng phiền toái.”

“A, hôm nay tự dưng thông minh thế?” Trong giọng Trương Khải Minh mang theo ý cười: “Đến lúc đó tương đương với cô ta báo cảnh sát giả, sau này cô ta có báo cảnh sát nữa, bọn họ cũng sẽ cảm thấy phiền.”

Nghe thấy thế, Hoàng Hiểu Quyên bắt đầu hy vọng Hạ Miên sẽ báo cảnh sát.

“Còn nữa…”

Trương Khải Minh thở dài, nói: “Đến lúc Hạ Miên cần tiền, trường học lại không mở cửa, em không có cách nào cả, chúng ta lại không lấy ra được nhiều tiền như vậy, sợ là cô ta còn phải lo lắng thêm vài ngày.”

Đến lúc đó cô ta không muốn cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống.

Tâm trạng Hoàng Hiểu Quyên cực tốt: “Lát nữa em sẽ đi làm ngay.”

“A, đúng rồi, chuyện bác sĩ Ninh cũng phải nói với Hiểu Hà một tiếng.”

Hạ Miên vẫn chưa biết có phiền toái đang chờ mình ở khu tập thể, thời đại này xe taxi chạy trên đường ít đến mức đáng thương, giữa trời nắng nóng cô cũng chỉ có cách cõng Tiểu Phong về nhà. Nếu là thể trạng của cô trước kia, đi bộ hai km không đáng gì cả, nhưng mà thân thể của tiểu tiên nữ hiện giờ yếu ớt hơn một chút, cô mới đi được nửa đường mồ hôi đã chảy ra đầy đầu rồi. Tiểu Phong đang nằm trên lưng cô ngủ say sưa, Hạ Miên dừng lại dưới tán cây ven đường nghỉ ngơi một chút.

Phía bên kia, bác sĩ Ninh bị Hoàng Hiểu Quyên nhớ thương vừa ra bưu điện nộp tiền điện thoại về, di động lập tức đổ chuông.

Ninh Thiều Bạch nghe máy, giọng điệu không thèm để ý: “Đừng nói nhảm nữa, bớt nịnh nọt.”

Đầu bên kia không để bụng, hưng phấn kêu to: “Người anh em, cậu đúng là thần mà! Hai ngày trước giá cả tăng lên nhiều như vậy, tôi còn nghĩ chúng ta bán ra quá sớm, không ngờ hôm nay giá đã trượt dốc không phanh, giá giảm mạnh thế này chúng ta có nên mua vào nữa không?”

Ánh mặt trời nóng bỏng từ trên cao chiếu xuống khiến Ninh Thiều Bạch hơi mất kiên nhẫn, anh tìm bóng cây râm mát dừng chân: “Không mua nữa, mấy năm tới đều không mua, cậu chuyển tất cả tiền vào thẻ cho tôi.”

“Hả?” Đầu bên kia sốt ruột: “Mới một năm mà số tiền đã tăng lên gấp bảy lần rồi, thị trường chứng khoán dễ kiếm tiền như vậy sao cậu lại không mua nữa? Rất nhiều người bây giờ mới bắt đầu tiến vào đó!”

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng: “Cậu muốn làm kẻ ngốc thì tiếp tục mua đi, dù sao tiền của tôi cứ gửi hết cho tôi là được.”

“Được rồi!” Dường như đầu bên kia khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định: “Tôi vẫn nên đi theo cậu lăn lộn thì hơn, tuy rằng tôi ngốc nhưng tôi lại có người anh em thông minh!”

Sau khi đưa ra quyết định, đầu bên kia lại cười vang: “Thật ra tôi rất hy vọng trông thấy giá cả tiếp tục lao dốc, cậu biết không người mẹ kế kia của cậu cũng bắt đầu chơi cổ phiếu rồi đấy, số tiền còn không nhỏ đâu.”

Ninh Thiều Bạch vẫn mang dáng vẻ thờ ơ như cũ, nghe đầu bên kia tiếp tục cười nói: “Thằng em trai kia của cậu cũng rất b uồn cười, cậu ra nước ngoài du học nó cũng đi theo, cậu về nước nó cũng vội vội vàng vàng quay trở lại.”

“Thấy cậu chuyển xuống thành phố nhỏ, bọn họ ở bên này còn đang đắc ý đấ, bây giờ đã bắt đầu nhảy nhót lung tung chiếm gia sản rồi.”

“Ngày nào bà mẹ kế kia của cậu cũng khoe khoang con trai bà ta là thiên tài đầu tư, cổ phiếu bà ta mua đều do con trai bà ta thuận miệng chỉ điểm, còn con trai bà ta thì đang bận rộn với hạng mục quan trọng hơn nhiều.”

“Còn chụp cho cậu cái mũ thanh cao, nói cậu làm bác sĩ giống ông ngoại cậu, một lòng nghiên cứu khoa học, không màng danh lợi, sau này chắc chắn trở thành danh y gì đó, khiến tôi buồn cười chết mất. Nếu để bà ta biết, số tài sản hiện giờ của cậu sắp vượt qua nhà mẹ đẻ bà ta rồi, khả năng bà ta sẽ tức chết ấy nhỉ?”

“A, đúng rồi, hôm trước khi nhìn thấy di động của tôi, cậu không biết bà ta kinh ngạc thế nào đâu, khen tôi không dứt miệng, còn há mồm muốn một chiếc từ chỗ tôi. Cha mẹ tôi vẫn đang dùng máy nhắn tin đó, bà ta đúng là mặt dày thật, còn nói con trai bà ta cũng xem trọng thị trường di động, cũng muốn tham gia đầu tư.”

Đầu bên kia chế nhạo: “Này, hay là cho bà ta tham gia vào nhé, đến lúc đó để bà ta nịnh bợ lấy lòng cổ đông lớn cậu, không phải rất thú vị sao?”

Ninh Thiều Bạch chậc một tiếng: “Cậu thấy tôi ngu ngốc giống cậu sao? Vì một chút thể diện lại vứt ra lợi ích lớn như vậy?”

“Nói chuyện tử tế, đang yên đang lành mắng tôi làm gì?” Nói xong câu này, đầu bên kia lại hỏi tới chuyện chính: “Cậu chuyển hết tiền vào tài khoản làm gì thế? Bên đó có hạng mục đầu tư nào à?”

Ninh Thiều Bạch không đáp lời, anh nhíu mày nhìn về phía cách đó không xa, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện: “Tạm thời thế nhé, bên này tôi có chút việc.”

Ninh Thiều Bạch nhanh chân bước qua, vô cùng chắc chắn đứa nhỏ đang nằm trên lưng cô gái kia chính là cháu ngoại trai của con khỉ tóc đỏ trong khu tập thể.

Anh chau mày, con khỉ tóc đỏ kia làm sao thế? Sao lại để đứa trẻ bị bắt cóc thế này? Đứa trẻ ngủ sâu như vậy, không phải bị rót thuốc mê chứ?

Nghĩ đến đây, anh không chần chừ nữa, nhanh chân bước đến, một tay kéo đứa trẻ ôm vào lòng ngực mình.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.