Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp gặp phải tai họa

Phiên bản Dịch · 1444 chữ

Ba bốn giờ chiều, bốn năm tên du côn khoảng mười tám mười chín tuổi, đút tay túi quần, chân hình chữ bát, bước về phía khu tập thể Hoa Cương.

Nhìn thấy đám người ấy, mọi người đều tự giác né tránh giống như gặp phải một đống rác rưởi vậy. Còn đám người ấy lại cho rằng do khí thế mạnh mẽ của mình phát ra đã kinh sợ tứ phương, càng vênh mặt hất hàm cao hơn.

Bọn họ túm lấy một người, hỏi: “Này, anh trai, biết Hạ Miên ở tòa nhà nào không? Chúng tôi tới tìm cô ấy chơi.”

Nếu vào hai ngày trước, những người này muốn tìm Hạ Miên sợ là cũng không dễ dàng. Nhưng sau chuyện ngày hôm qua, trong khu tập thể này dường như không ai là không biết Hạ Miên.

Trong ấn tượng của mọi người ở khu tập thể này, Hạ Miên là đứa trẻ tốt có trách nhiệm lại có chút nóng vội.

Nhưng mà đám du côn lưu manh này xuất hiện, đã khiến mọi người nhớ tới Hạ Miên trước ngày hôm qua. Trước đó cô vẫn luôn mang dáng vẻ côn đồ, ăn mặc lố lăng, nhìn qua không khác gì mấy tên lưu manh này.

Đám côn đồ này không chỉ hỏi đường, còn cố ý trêu đùa mấy cô gái trẻ xinh đẹp, hoặc là mấy cô vợ mới cưới da mặt mỏng: “Ai, em gái xinh thê, có quen Hạ Miên không? Cô ấy cũng ở trong khu nhà này với em đấy, các anh rất thân với cô ấy, sau này gọi cả em đi chơi cùng nhé!”

Mấy cô gái thẹn thùng nhát gan lập tức bị dọa sợ chạy trốn rất xa, người đanh đá hoặc nóng tính thì trực tiếp mở miệng mắng bọn họ, nhưng không ai dám cứng đối cứng. Đám lưu manh kia bị mắng vẫn cười hì hì, như không có chuyện gì: “Ui da, chỉ hỏi thăm một người thôi mà, tức giận cái gì? Không nói thì thôi!”

Quả nhiên là trình độ khốn nạn đã đạt đỉnh, khiến người ta cảm thấy không đáng phải ra tay, nhưng không ra tay lại tức không chịu nổi.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mới chỉ một hai tiếng, lúc này người trong khu tập thể nhắc tới Hạ Miên đều nhíu mày.

Chuyện này khiến người ta phiền hơn nhiều so với chuyện Hoàng Hiểu Quên gây ra. Dù sao Hoàng Hiểu Quyên có ác độc cũng không ác độc được với bọn họ, có trò vui thì bọn họ xem thôi. Nhưng đám du côn lưu manh do Hạ Miên mang tới này lại khiến cả khu tập thể chướng khí mù mịt.

Nhà ai không có con gái trẻ tuổi chứ.

Hoàng Hiểu Quyên đứng trên lầu, nghe thấy cái tên Hạ Miên càng ngày càng xuất hiện thường xuyên trong tiếng oán giận của mọi người, cuối cùng cũng nhướng mày lộ ra nụ cười sảng khoái.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trương Khải Minh gọi về: “Đã thu dọn xong hành lý chưa?”

“Thu dọn xong rồi.” Hoàng Hiểu Quyên vui mừng nói: “Cách của anh hay thật đấy, em nghe thấy rất nhiều người đang mắng cô ta, lần này cô ta xong đời rồi!”

Giọng Trương Khải Minh cũng mang theo ý cười: “Thu dọn xong rồi thì ra ngoài đi, nếu không đám du côn ấy muốn xả giận thay Hạ Miên, em với Hiên Hiên sẽ gặp phải nguy hiểm.”

Hoàng Hiểu Quyên ngầm hiểu: “Vâng, em đã bỏ đủ đồ cần dùng vào một cái va ly rất rất lớn rồi, ai biết đám du côn ấy sẽ làm gì, em phải về nhà mẹ đẻ ở vài ngày. A, đúng rồi, em có mang theo cả đồ dùng của anh đấy.”

“Ừ, anh cũng đặt khách sạn rồi. Ra ngoài thôi.”

Cúp điện thoại, tâm trạng Hoàng Hiểu Quyên vô cùng sung sướng, bế Hiên Hiên lên quay một vòng: “Chúng ta về nhà bà ngoại nào!”

Hiên Hiên vui vẻ cười khanh khách, đặc biệt khi nghe thấy có thể ra ngoài, cậu bé vỗ đôi tay bép múp thịt, nói: “Đi chơi với Đường Đường.”

“Chúng ta đến nhà bà ngoại trước, đợi khi về chúng ta chơi với Đường Đường sau có được không?” Hoàng Hiểu Quyên nhìn con trai chu cái miệng nhỏ lên, trong lòng lại tức giận.

Hôm nay cô ta vừa ra khỏi cửa, gần như tất cả những người mà cô ta gặp phải đều dùng ánh mắt khác thường, hoặc là dùng lời âm dương quái khí châm chọc cô ta, thậm chí có mấy thôn phụ từ nông thôn tới còn mắng thẳng vào mặt.

Vốn dĩ cô ta định đưa Hiên Hiên tới nhà giữ trẻ Hoa Cương, nhưng vừa ra khỏi khu tập thể, lại nghe thấy có phụ huynh dặn dò giáo viên: “Bảo con trai tôi cách xa con trai của Tiểu Hoàng một chút nhé!”

Còn có người dạy con mình: “Hiên Hiên là con trai của tội phạm giết người, Đường Đường đừng chơi với nó nữa.”

Nghe thấy thế, Hoàng Hiểu Quyên lập tức không chịu nổi, bế Hiên Hiên lên, quay về nhà theo đường cũ,sau đó không dám ra ngoài nữa.

Mãi cho tới khi Trương Khải Minh cũng bị đơn vị khiển trách vì chuyện sáng hôm nay gọi điện thoại về hỏi tình hình...

Hoàng Hiểu Quyên gióng trống khua chiêng kéo rương hành lý dắt Hiên Hiên xuống lầu, quả nhiên người buổi sáng còn mắng cô ta, lúc này đều không để ý nữa, còn không ít người đồng tình với việc cô ta “Trốn” khỏi khu tập thể.

Khi tới khách sạn, Trương Khải Minh đã chờ sẵn.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Trương Khải Minh nhíu mày hỏi: “Hôm nay anh vừa tới chỗ làm đã bị chủ nhiệm Vương mắng cho một trận, hôm qua không phải đã nói rõ với em rồi à? Sao còn tiếp tục để con nhóc kia gây sự?”

Hoàng Hiểu Quyên vừa ấm ức vừa tức giận: “Con nhóc kia căn bản không ra bài theo lẽ thường! Anh không biết cô ta hư hỏng thế nào đâu.”

Cô ta kể lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện sảy ra buổi sáng, còn cường điệu rõ ràng là do Hạ Miên không kiện được cô ta, thế mà lại nói với mợi người là bọn họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ không cho Hạ Miên kiện lên cấp trên.

Cuối cùng cô ta nói: “Em thấy con nhóc kia tinh ranh lắm.”

Trương Khải Minh nheo mắt lại: “Dù có tinh ranh chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc mà thôi.” Anh ta hỏi thêm: “Cô ta nói mất sổ tiết kiệm sẽ báo cảnh sát à?”

Hoàng Hiểu Quyên khẽ nhíu mày: “Đúng vậy, nếu như báo cảnh sát, dù thế nào chúng ta cũng phải trả lại quyển sổ tiết kiệm này nhỉ?” Nói đến chuyện này, cô ta có chút chột dạ. Số tiền trên sổ tiết kiệm đã bị cô ta ăn trộm một ít đưa cho anh trai mình xào cổ phiếu, chuyện này Trương Khải Minh vẫn chưa biết.

Cho nên dù thế nào, cũng không thể trả lại quyển sổ tiết kiệm này, trả lại lập tức sẽ bại lộ.

Trương Khải Minh cười mỉa mai: “Sao phải trả lại? Cô ta nói nếu mất sẽ báo cảnh sát, nhưng cô ta trộn lẫn với đám lưu manh kia, sớm hay muộn cũng gặp phải tai họa. Đến lúc đó, sợ là cô ta còn vội vàng tiêu tiền tiêu tai, cầu xin em nhận sổ tiết kiệm của cô ta ấy chứ.”

Hai mắt Hoàng Hiểu Quyên sáng lên: “Thật sao? Anh nói xem cô ta sẽ gặp phải tai họa gì?”

Trương Khải Minh dùng ánh mắt người trưởng thành liếc mắt nhìn Hoàng Hiểu Quyên một cái: “Một con nhóc, em nói xem còn có thể là tai họa gì?”

Ánh mắt Hoàng Hiểu Quyên lập tức sáng ngời: “Anh bảo bọn họ chụp vài tấm ảnh lại nhé, để xem sau này cô ta có ngoan ngoãn nghe lời chúng ta hay không?”

Trương Khải Minh không tỏ ý kiến: “Ai biết được.”

Trong đầu Hoàng Hiểu Quyên thì lập tức nghĩ đến một trăm lẻ tám loại biện pháp xử lý Hạ Miên và thằng con hoang kia.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.