Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

Chương 1:

Trên đỉnh núi tuyết liên miên chập chùng, nhìn đâu cũng một mảnh tuyết trắng, thỉnh thoảng có phảng phất bông tuyết rơi xuống.

Trì Hoài đứng trên tuyết, đầu tóc rối bời sớm đã bị tuyết phủ khắp .

Hắn ôm chặt chiếc áo lông màu đen, xoa hai bàn tay vào nhau để giữ ấm, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào người đang cầm kiếm đứng trước mặt mình.

"Ta chỉ là lên núi hái một bông Thiên Sơn tuyết liên, không cần phải giết ta chứ." Trì Hoài xoa xoa đôi tay đã bị đông đến đỏ, đôi mắt long lanh nhìn như bị ủy khuất vậy.

Nghe thế, ánh mắt của Vân Chỉ hiện lên một tia gợn sóng,"Nếu như không có cái người đang nằm dưới đất đó thì ta có thể sẽ tin ngươi."

Rõ ràng là thanh âm dịu dàng, Trì Hoài lại càng cảm thấy toàn thân càng lạnh hơn một chút, thậm chí làm hắn đã lâu rồi chưa cảm nhận cái cảm giác bức bách này.

Trì Hoài liếc người đang nằm trên tuyết, thi thể đã lạnh từ rất lâu , khẽ mỉm cười, thanh âm không đáng đếm xỉa đến chút nào, giống như nằm trên đất không phải con người vậy, mà là một con vật nào đó:" Bọn họ muốn cướp Thiên Sơn tuyết liên của ta thì ta chỉ có thể giết bọn họ thôi."

Sau đó, Trì Hoài bị một thùng nước đá làm cho tỉnh lại,kí ức chỉ dừng lại đến cảnh bị người nọ cầm kiếm xuyên qua lồng ngực của hắn,kiếm lạnh thấu xương.

Người đó một thân bạch y đứng trong tuyết, giống như trích tiên hạ phàm, đẹp không nhiễm chút bụi trần nào.

Nhưng đường đường Quỷ Đế lại bị thần tiên tỷ tỷ(người đẹp như tiên) giết mất rồi, tên cũng không biết, hắn chỉ loáng thoáng nhớ người đó nói với hắn:" Lạm sát kẻ vô tội là tà."

Đối với điều đó Trì Hoài không để ý lắm vì hắn chính là một trong ba tà của thế giới, giết người chẳng qua là tùy vào tâm tình của hắn mà thôi.

Chưa đợi Trì Hoài tỉnh lại, ngay sau đó một loạt cú đấm đá vào người hắn.

Đi với đó là giẫm đạp cùng với hai tiếng mắng chửi, một tiếng vang vọng giống như thú dữ trong rừng, một tiếng khác thì chói tai như giọng của người đàn bà đanh đá.

Trì Hoài nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, mặt mũi vặn vẹo nhưng không thể mở mắt ra được, thân hình gầy gò bị đánh cho không ngừng run rẩy, cả người đau đớn giống như bị nghiền nát vậy.

Hắn nghĩ rằng không phải là hắn chết rồi ư? Như thế nào lại đau như vậy? Mà lại thứ gì to gan như vậy dám đánh hắn?

Người đang đánh chửi hắn thấy hắn giãy dụa lại đánh càng ngày càng mạnh hơn, tiếng mắng cũng càng ngày càng khó nghe hơn.

"Ngươi là cái đồ bạch nhãn lang*! Lý tiểu thư có thể coi trọng ngươi đã là may mắn lắm rồi. Ngươi vậy mà dám động thủ với tiểu thư."

*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính.

"Nếu không phải là chúng ta nhặt ngươi về thì không biết giờ này thi thể của ngươi đã bị chó gặm mất rồi! Không biết cảm ơn lại còn dám cho lão tử thêm chuyện!"

Trì Hoài bị đánh tới mức không thể nhúc nhích cũng nghe không rõ được, tai chỉ truyền đến từng lời nhục mạ, hắn nhớ ra rồi.

Lời này là hơn một trăm năm trước hắn từng nghe qua, mười năm năm tăm tối nhất cuộc đời hắn,từ lúc cha mẹ nuôi đã đem anh nhặt về.

Từ khi có nhận thức đến bây giờ, đã qua nửa buổi, những cú đấm đá vào người hắn cũng dần dần dừng lại.

Trì Hoài nằm nghiêng trên tấm đá lạnh băng trên mặt đất, khắp người trừ đau ra còn cảm giác lạnh thấu xương.

Hồi lâu, Trì Hoài mới chật vật mở ra mí mắt, đôi mắt lâu không thấy ánh sáng nên bị nhức, trước mắt là một màu đen, hồi lâu mới có thể thấy rõ được cảnh vật xung quanh.

Trong phòng trừ ra một cái chén sứ vỡ bị vứt bỏ ở góc phòng, ánh mắt khắp nơi đều là nấm mốc.

Trì Hoài đem ánh mắt nhìn tại chiếc bát mẻ kia, ánh mắt thất thần, hồi lâu không phản ứng.

"Ngươi không đem não của hắn đạp hư rồi chứ?" Giọng nói cay nghiệt của một người phụ nữ vang lên.

"Hỏng rồi thì hỏng! chỉ cần mặt vẫn còn nguyên thì ta không quan hệ!" Thanh âm của người nam vang lên cùng với tiếng khạc nhổ, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Trì Hoài.

Kí ức cũ kỹ, bụi bặm được mở ra, không nghĩ đến lại có thể nghe lại giọng nói này.

Trì Hoài đem ánh mắt nhìn đến chủ nhân của giọng nói, trong nháy mắt, Trì Hoài đã có thể hiểu rõ tình hình hiện tại.

Đây chính là cha mẹ nuôi đã hành hạ hắn .

Đây là trọng sinh sao? Trọng sinh về đến năm mười năm tuổi, ngày bị ném vào bãi tha ma?

Ha.

Nhìn vào hai người vẫn đang hùng hổ mắng chửi trước mặt kia, trong mắt Trì Hoài hiện lên một tia lệ khí, môi khẽ nhếch lên, một tiếng cười khúc khích vang lên.

Người đàn ông nghe đến tiếng cười của Trì Hoài ,ánh mắt càng trở nên hung ác hơn, nhấc chân đạp vào bụng của Trì Hoài, cả người Trì Hoài bị đạp va vào chiếc giường đằng sau phát ra tiếng va chạm vô cùng nặng nề.

Truyền tới là tiếng ho khàn khàn, Trì Hoài cuộn tròn người lại, ôm chặt lấy bụng, mồ hôi lạnh theo khuôn mặt nhăn nhó chảy xuống.

Trì Hoài khom người khó khăn lắm mới có thể đứng lên, ánh mắt âm trầm nhìn người đàn ông, thanh âm giống như từ trong kẽ răng phát ra, còn mang theo một chút khinh miệt, "Rác rưởi."

"Mày nói cái gì?!"Người đàn ông đó nghe thấy ngay lập tức túm lấy tóc Trì Hoài kéo về đằng sau đâm nó vào cọc gỗ.

Máu tươi rơi xuống đất hòa vào nước.

Bị người đàn bà mắt lạnh ngăn lại, hắn mới dừng tay/

"Hắn vì sao không phản ứng gì nữa rồi, ngươi không đem nó đánh chết đó chứ?"

Người đàn ông nghe đến đó vội vàng dừng tay, mặt hiện lên một tia hoài nghi" Sẽ không a...mạng của tên chó này sẽ không mỏng vậy đâu?"

Vừa nói vừa đưa tay lên mũi của Trì Hoài.

Chỉ dừng lại trong chớp mắt, người đàn ông nhanh chóng hất ra Trì Hoài, lùi về sau mấy bước, âm dương quái khí nói:" Thật chết rồi? Chó chết! Thật là nuôi dưỡng phí công!"

" Đều trách ngươi! Ra tay nặng như vậy! Bây giờ làm sao cùng Lý tiểu thư ăn nói đây! Bạc cũng không thể cầm đến!"

"Người đàn bà phá của, người cũng không đánh! Suốt ngày bạc bạc! Chết rồi thì chết! Trước đem nó vứt ra bãi tha ma, rồi cùng Lý gia tiểu thư nói nó đã lấy cái chết để tạ tội!"

Trì Hoài sống hơn một trăm năm, lại trở về lúc bắt đầu, điều này không khỏi làm cho Trì Hoài tự cười nhạo chính mình.

Hóa ra cả một đời bị hành hạ đều uổng phí?

" Còn bị thương nữa... Chuyện trọng sinh từ đâu giáng xuống ta, ông trời phải chăng là nhìn không vừa mắt cảnh ta bị mỹ nhân kia giết ."

Trì Hoài ngồi xấp bằng dưới mặt đất, ngón tay như cành khô khốc, kéo ống tay áo lên, từng giọt nước rơi xuống mặt đất, gió đêm thổi qua, Trì Hoài không nhịn được co ro mấy cái.

Nhắc đến bạch y mỹ nhân, Trì Hoài lại lần nữa lầm bà lầu bầu, thanh âm có chút ảo não"Dáng dấp văn nhã nhưng hạ thủ thì ác quá..."

Vừa nói Trì Hoài vừa xoa xoa có chút đau đầu đầu, lại vén lên dù đã khâu vá lại vẫn như cũ tả tơi tay áo, cánh tay khắp nơi đều là vết thương.

Ây, quả nhiên là năm mười năm tuổi thân thể này dinh dưỡng không có đủ .

"Tiếp tới nên là ác quỷ tìm đến ta đi..."

Trì Hoài đứng dậy, vừa lầu bà lầu bầu một mình vừa nhìn quanh bãi tha ma.

Dưới ánh trăng thê lương, thây phơi khắp nơi , thoáng vài con quạ đen bay trên bầu trời thỉnh thoảng kêu lên, bọn chúng luôn bay xuống gặm ăn những khối thi thể đã sớm thối rữa đó.

Trì Hoài vỗ tay, làm bộ phủi phủi tay, cùng với đó là một tiếng than thở, đứng lên hướng không trung gọi to:"Nếu tới thì ra đi."

--------hết chương 1-------------

edit: Gao Xiao

beta: Bột lão sư

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

------------28/6/2020-------------

Bạn đang đọc Xuyên thành bệnh mỹ nhân sau ta bị OOC của Họa N
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.