Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái ngộ

Phiên bản Dịch · 2203 chữ

Chương 2: Tái ngộ

Trì Hoài vừa nói xong, đám quạ ở bãi tha ma giống như bị cái gì đó kinh sợ, vỗ cánh phần phật, kêu lên thê lương, lao đi trốn..

Đứng cạnh đống thi thể, gió lạnh rít gào, bộ quần áo ướt nhẹp dán vào người làm hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Trì Hoài cau mày, tròng mắt trong veo ở cái tuổi này thì không hợp chút nào, rõ ràng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi nhưng lại có cái khí thế khiến người khác phải chùn bước.

Sau một hồi tĩnh lặng, chung quanh vọng tới một tiếng cười, dần dần tiến gần.

"Hì hì hì! Vậy mà bị tiểu công tử phát hiện rồi!"

"Tiểu công tử lớn lên thật tuấn tú! Không biết ăn có ngon miệng không?"

Dưới ánh trăng vằng vặc,tiếng cười quỷ dị như kéo dài, một vài bóng hình chậm rãi hiện ra từ trong hư không.

Đám ác quỷ vặn vẹo thân hình, truyền tới tiếng xương vỡ răng rắc, đầu của bọn họ nghiêng nghiêng ngả ngả tưởng như lúc nào cũng có thể rơi xuống vậy.

Trì Hoài hơi nhíu mày, cười nhạt, nhìn xem về hướng đám ác quỷ mặt không ra mặt mũi không ra mũi kia..

Không có nghĩ đến, hắn đã làm Quỷ Đế hơn tram năm, giờ lại bị đám cô hồn dã quỹ này dọa nạt.

"Hì hì hì! Tiểu công tử như thế nào mà không nói gì vậy!"

"Công tử đây là sợ? Nô gia không xinh đẹp ư?"

Trì Hoài nhìn đám ác quỷ đó, tựa hồ nghĩ đến điều gì, đôi mắt nheo lại xoẹt qua ánh mắt không mang theo ý tốt cùng với sát khí, anh liếm nhẹ đôi môi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Những lời nói sau đó của ác quỷ Trì Hoài không để ý, anh cúi đầu nhìn vào bộ quần áo ướt nhẹp đang dính sát vào người, sau đó không đợi con thứ ba ác quỷ nói , vội xoay người chạy.

Đám ác quỷ nhìn thân hình càng ngày càng xa cảu Trì Hoài, cười một lúc lâu mới rồi mới đuổi theo.

Trì Hoài vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại đám ác quỷ đang đuổi theo mình, nguyên bản chỉ có ba con nhưng chạy quanh bãi tha ma một vòng thì đã có mười mấy con đang đuổi theo, bọn chúng vừa cất những tiếng cười quái dị vừa đuổi theo Trì Hoài.

Bọn chúng luôn giữ một khoảng cách nhất định với Trì Hoài, giống như là đang trêu chọc hắn vậy.

Nhìn thấy bọn chúng không nhanh không chậm đuổi theo, Trì Hoài giơ tay lên miệng cắn lấy ngón tay, sau đó tại không trung vẽ lên mấy đạo bùa chú.

Trong đêm đen, bùa chú tản ra ánh hồng , nó không chỉ kích thích đám đang đuổi theo Trì Hoài mà cũng kích thích hắn.

Bùa chú nổ tung tản ra khắp người hẳn, sau đó là ánh hồng tiêu thất.

Trì Hoài thu hồi ánh mắt, tăng nhanh tốc độ , ánh trăng chiếu xuống mơ hồ có thể thấy đôi mắt của hắn đã chuyển sang màu đỏ tươi.

Đám ác quỷ đằng sau giống như bị điên lên vậy, mặt mũi vặn vẹo vì vui mừng, tranh nhau hướng Trì Hoài chạy đến.

"Đó là cái gì! Rất thơm a!"

"Của ta, của ta, đều tránh ra cho ta!"

"Ta muốn ăn hắn!"

Nhìn đám ác quỷ đang tang tốc sau lưng, Trì Hoài lúc này mới lộ ra nụ cười đắc ý, hướng sau núi chạy.

Vợ chồng Lưu gia sau khi ném Trì Hoài ở bãi tha, lúc này mới chậm rãi trở về nhà.

Hai người dọc đường đi đều tại trách cứ lẫn nhau, từ trong nhà truyền ra một tiếng kêu lớn, ai cũng không chịu nhường ai, không nghe thấy tiếng đồ vật gì đó rơi xuống đất.

" Đồ đàn bà ăn hại! Nếu không phải vì đám đồ son phấn này thì ta đã không rơi vào cảnh này!"

"Cái gì! Là người đem nó đánh chết nó! Nguyên bản đem nó mang đến Lý gia sẽ được khoản tiền kha khá,nào ngờ ngươi lại đánh chết nó!"

"Lão tử ngày ngày gánh rau đi lên trấn bán! Người làm cái gì! Trừ ra ở nhà ra người còn làm cái mẹ gì!"

Hai người đang cãi nhau kịch liệt, từ ngoài cổng truyền tới tiếng gõ cửa.

Tiếng cãi nhau im bặt, hai người nhìn nhau, người đàn ông không nhịn được hướng ra ngoài hô:"Nửa đêm rồi, ai đó!"

Theo thanh âm vang lên, tiếng cửa "Cót két" từ bên trong được mở ra.

Người đàn ông đang định mở miệng mắng, nhưng nhìn tới người đến sau sợ tím mặt, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.

Người đàn ông tê liệt ngã xuống mặt đất, trợn tròn đôi mắt, con ngươi đều đang run rẩy, hắn vừa lùi về sau vừa dùng tay run rẩy chỉ vào người đến, miệng lắp ba lắp bắp nói không lên lời.

Nhìn thấy cử động dị thường của người đàn ông, nữ nhân đang định đi đến để mắng. Ngay lập tức bà ta cũng hét lên, nắm lấy cái xẻng ở cạnh cửa hướng về phía Trì Hoài mà đập, không cẩn thận dẫm phải người đàn ông mới ngã xuống.

Xẻng cũng đập vào trán Trì Hoài, lại vang lên tiếng "Loảng xoảng" rơi xuống đất.

Trì Hoài bị đánh lảo đảo lùi lại mấy bước, lúc trước có thương tật, nay còn đau hơn, trán lại một trận đau đớn, nóng hừng hực, còn có cái gì theo vành mắt chảy xuống.

Anh nheo mắt lại, đưa tay lên sờ vào chỗ bị thương, nhìn xem cả bàn tay là máu, khuôn mặt âm trầm lên lộ ra tiếng cười:"Tốt, rất tốt..."

"Ngươi...ngươi ngươi ngươi....là ngươi! Ngươi không phải là bị đánh chết rồi sao! Ngươi muốn đền mạng thì đến tìm ông ta!" Nữ nhân chợt chỉ hướng người đàn ông đang nằm trên mặt đất, khắp khuôn mặt là kinh hoảng, gào thét nói.

"Đàn bà chó chết! Người không đánh qua! Ta chết rồi ngươi cũng chết không tử tế!"

Trì Hoài nheo mắt nhìn hai người.

Dưới anh trăng thê lương, anh khẽ liếm vết máu trên bàn tay, ánh mắt càng ngày càng đỏ, trong bóng tối mơ hồ truyền tới từng tiếng ác quỷ gào thét.

Nhìn xem cùng trước kia hoàn toàn không giống Trì Hoài, hai người càng tin đó là hồn ma của Trì Hoài đến đòi mạng, cả người run rẩy quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha thứ.

Nhưng Trì Hoài chỉ là kéo lên cổ áo, lướt qua hai người đi đến sau nhà, thanh âm thờ ơ:" Lười cùng các ngươi động thủ, hãy hưởng thụ tốt."

Thân hình nhỏ nhắn của hắn bây giờ muốn giết hai người lớn rất khó khăn, vạn nhất bọn họ tỉnh ngộ thì rất phiền toái, anh không muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận.

Thân ảnh của Trì Hoài biến mất ở trong phòng, hai người ngơ ngác nhìn nhau một hồi cũng không hiểu được ý của Trì Hoài, nhưng anh đã đi rồi.

Chính lúc hai người tưởng rằng đã an toàn rồi thì không xa xuất hiện một mảnh bóng đen.

Nhìn lại thì đó là đám ác quỷ đuổi theo Trì Hoài ở bãi tha ma.

Trong phòng truyền lại tiếng kêu thảm thiết cùng loáng thoáng tiếng xương thịt bị xé nát, nhưng chu vi mấy dặm quanh đó chỉ có gia đình họ, không có ai nghe thấy cái tiếng kinh dị đó cả.

Trì Hoài lững thững đi trên con đường nhỏ, hai tay đặt sau đầu, trong mồm ngậm lấy ngọn cỏ, vừa đi vừa huýt sáo.

Cả đời hắn có hai đoạn thời gian đen tối nhất, một đoạn là thời gian mười năm năm bị vợ chồng họ Lưu nhặt về.

Nghe vợ chồng họ Lưu nói là đang ở bờ sông đánh cá thì nhặt được anh, lúc đó anh bị nhét vào một cái thùng gỗ ném tại bờ sông, hai người nhìn thấy quần áo anh bất phàm, trên cổ còn đeo một khối ngọc được khắc tên trên đó liền đem anh nhặt trở về.

Lúc còn bé hai người còn chăm sóc anh rất kỹ, chờ bố mẹ ruột của anh đến đón anh về sẽ được một khoản thù lao.

Nhưng một năm rồi lại một năm cũng không có tin tức, hai người cũng ngày càng đối xử tệ bạc với anh.

Không có cơm ăn, áo mặc, đánh chửi thành cơm bữa, anh đã mấy lần tại quỷ môn quan đi dạo nhưng đáng tiếc là anh mạng lớn không có chết.

Còn khối ngọc thạch có khắc tên anh thì không biết năm nào đã bị bọn họ bán đi rồi.

Trong mắt hai người đó chỉ có lợi ích cùng ngân lượng, sau đó Lý gia tiểu thư coi trọng Trì Hoài muốn dùng mấy khối bạc mua trở về.

Trì Hoài nhất định là không muốn là làm nhục, trong lúc phản kháng không cẩn thận làm Lý tiểu thương , đó cũng là nguyên nhân hai người đó mới vừa đánh đạp nhục mạ hắn.

Tiếc nuối lớn nhất của kiếp trước đó là không giết được hai người đó, kiếp này đã được như nguyện.

Tiếng kêu thảm thiết của hai vợ chồng đó chỉ là đang cầu xin Trì Hoài, cũng không uổng phí hắn chạy mấy vòng quanh bãi tha ma.

Tuy nhiên nghĩ đến chuyện trước kia nhưng Trì Hoài vẫn vui sướng, nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, anh bỗng phát hiện cảnh sắc bốn phía có chút quen thuộc.

Trì Hoài lập tức dừng chân, đánh giá xung quanh mới phát hiện anh lại quay lại bãi tha ma rồi, nhưng rõ ràng anh đi hướng ngược lại mà.

Quỷ đánh tường?

Ngay lập tức Trì Hoài đã đối với thân phận Quỷ Đế của mình sinh ra hoài nghi. Đường đường một trong ba tà- Quỷ Đế lại bị đám cô hồn dã quỷ đùa giỡn, mấu chốt là qua thời gian lâu như vậy hắn mới phản ứng lại.

Trì Hoài đang chìm trong suy nghĩ của mình, từng trận âm phong thổi qua, tiếng cười quỷ dị đó lại vang lên.

"Tên nhãi ranh, ngươi chạy a, chạy không thoát đi!"

"Vốn nghĩ tưởng cùng ngươi chơi đùa một lúc mới ăn ngươi, không có nghĩ đến ngươi lại chạy nhanh như vậy"

Trì Hoài nhìn quanh bốn phía âm trầm, cuối cùng đem ánh mắt nhìn tại cách đó không xa một thanh kiếm rỉ, nhặt lên nó anh mới chầm chậm thở nhẹ một tiếng.

Hắn còn cứ nghĩ rằng có thể bỏ rơi những con ác quỷ đó, không nghĩ đến còn phải động thủ.

Âm phong mãnh liệt, ác quỷ hiện hình, mấy chục con ác quỷ đem Trì Hoài vây quanh, giống như lúc nào cũng có thể lao lên đem anh xé nát.

Thân hình gầy gò của Trì Hoài bị vây quanh, trong con ngươi không một chút sợ hãi ngược lại muốn thử một chút, hai tay anh cầm kiếm cùng ác quỷ đối lập, không khí xung quanh cũng bị đè ép mấy phần.

Trước đây làm lão đại quen rồi lúc nào lại bị bầy tiểu quỷ vây quanh lại có cảm giác mới mẻ, nhưng nói như vậy thì nói, liền tấm thân thể này của hắn nghĩ muốn an toàn thoát ra còn là có chút khó khăn.

Nhìn xem đã không kịp chờ đợi muốn lao lên đám ác quỷ, Trì hoài hai tròng mắt khẽ nhíu chặt, trong con ngươi hiện lên nồng nặc sát khí, hắn phản ứng cũng không hề chậm ha, huy kiếm chém tới con ác quỷ gần anh nhất.

Lưỡi kiếm quét qua diệt toàn bộ đám ác quỷ ở gần Trì Hoài.

Tiếng kêu thê lương của đám ác quỷ dần dần chìm vào bóng đêm.

Một kích miểu sát.

Sát khí trong con ngươi của Trì Hoài lúc này cũng hiện lên chút ngạc nhiên, anh ngưng mắt đánh giá thanh kiếm rỉ trong tay.

Đây chẳng lẽ là một thanh tuyệt thế thần khí?

"Ngươi có sao không?"

Trong đêm tối yên tĩnh, thanh âm kia nghe có chút ôn nhuận nho nhã, nhưng vẫn làm Trì Hoài khẽ rung mình mọt cái, kiếm trong tay thiếu chút nữa là đánh rơi.

Trì hoài nhẫn nhịn, quay đầu, đôi mắt vẫn còn sót chút kinh hãi, thanh âm nghiến rang nghiến lợi "Ngươi không biết rằng ngươi dọa ..."

Câu còn lại mắc kẹt trong họng Trí Hoài khi nhìn thấy người đó

-------------hết chương 2-------------------------------

edit: Gao Xiao

beta: Bột lão sư

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

---------------28/6/2020------------------------------

Bạn đang đọc Xuyên thành bệnh mỹ nhân sau ta bị OOC của Họa N

Truyện Xuyên thành bệnh mỹ nhân sau ta bị OOC tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.