Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới chi thụ

Tiểu thuyết gốc · 2282 chữ

"Rất có thể còn sót lại Ma quả năng lượng đã chuyển hóa thành tinh thần lực và bị ta hấp thu."

Bạch Dạ Thiên bên ngoài tỏ ra hài lòng thần sắc, bên trong thì điên cuồng thôi động thần thức.

Thật kinh khủng tinh thần lực gợn sóng quét toàn bộ không gian, đông thời thông tin truyền hết về Bạch Dạ Thiên.

"Hả, hoàn toàn không có bất kì một sinh vật sống nào xung quanh sao, bất ngờ đó."

Liên tục không ngừng nghỉ thôi động thần thức, rà soát kĩ càng đến từng mini mét, Bạch Dạ Thiên hoàn toàn bất lực, hắn không hề cảm nhận được bất kì một sự vật, sinh vật nào trong vòng bán kính mười ngàn mét, kết quả thu được chỉ là một không gian hắc ám vô tận.

"Hừ, nhất định sẽ có cách thoát khỏi đây, ta không tin mình vĩnh viễn bị nhốt ở đây." Bạch Dạ Thiên giọng gằn từng chữ, sát khí tỏa ra ngày càng lớn.

Ý niệm vận chuyển liên tục, thậm trí các thông tin trong những bộ tiểu thuyết huyền ảo mà Bạch Dạ Thiên cũng được lục tung lên, không chừa một cái gì.

Rốt cục lực bất tòng tâm, hoàn toàn bế tắc.

"Hắc hỏa, ra đi." Bạch Dạ Thiên bất ngờ nói, đồng thời động tác không chậm chễ giơ cánh tay phải ra, lòng bàn tay hưởng lên trên.

Ngay sau đó, không gian xung quanh cánh tay vặn vẹo.

"Ong, ong." Một đoàn hỏa diễm đen tuyền dần hiện ra bao bọc toàn bộ lấy cánh tay phải.

"Hừ"

Theo Bạch Dạ Thiên ý niệm, đoàn hỏa diễm co dần lại, cuối cùng hoàn toàn hiện hữu trong lòng bàn tay.

"Thật không ngờ, dưới dạng linh hồn mà năng lực lúc trước của ta vẫn sử dụng được." Bạch Dạ Thiên tỏ ra khá bất ngờ, nhưng chỉ dừng ở mức bất ngờ không hơn, đủ thấy tâm lí hắn tốt cỡ nào.

Đúng thế đoàn hỏa diễm này chính là năng lực lúc còn sống của hắn, năng lực cấp S theo đánh giá trên bảng xếp hạng, cũng nhờ nó mà hắn mới có thể đi lên đỉnh phong, được xếp vào cùng hàng bới One, kẻ mà được giới thợ săn coi là quái vật trong quái vật.

Năng lực của đoàn hỏa diễm này ngoài đặc tính nóng, thiêu đốt như bao hỏa diễm thông thường khác thì nó còn có một năng lực có thể nói là nghịch thiên.

Năng lực đó chính là thôn phệ linh hồn của người chết, khả năng thôn phệ này có thể giúp nâng cao mức độ linh hồn của chính Bạch Dạ Thiên, đồng thời giúp hắn thu được cả kí ức của người chết đó lúc còn sống.

Chính vì khả năng nghịch thiên này mà Bạch Dạ Thiên mới có thể có thần thức mạnh thuộc top hàng đầu thợ săn, mà quan trọng hơn chính nó kéo Bạch Dạ Thiên hắn đi vào Ma đạo.

Nhưng chung quy từ đầu cho tới cuối, kể cả khi đã chết, Bạch Dạ Thiên vẫn không hối hận, bởi căn bản hắn sinh ra đã có một khỏa ma chủng sâu thẳm trong nội tâm, chỉ là khỏa ma chủng này mãi mãi không chịu thức tỉnh, cho đến khi hắn thu được năng lực nghịch thiên này thì ma chủng mới dần hiện ra, đâm sâu mọc rễ trong hắn.

Thu lại hồi ức lúc trước, Bạch Dạ Thiên nhìn ra phía xa hắc ám, trong lòng có chút bất lực với tình cảnh hiện giờ.

Năng lực siêu mạnh đến nghịch thiên, thiêu đốt, thôn phệ linh hồn tẩm bổ cho bản thân, nhưng lúc này có cái trứng dùng đến, hoàn toàn vô dụng.

Đang lúc lực bất tòng tâm thì một cảm xúc bất chợt trào dâng mãnh liệt trong lòng Bạch Dạ Thiên, một câu nói mờ ảo từ phía xa xuất hiện, như có như không.

"Hài tử, đến với ta đi."

"Đến với ta đi."

"Đến với..."

"Đến..."

...

"Ai???" Bất ngờ xuất hiện rồi cũng bất ngờ biến mất, khiến cho Bạch Dạ Thiên tâm lí mạnh mẽ cũng bị chấn động không hề nhẹ.

Thần thức vẫn không ngừng quét ra nhưng không hề thu được kết quả gì, cũng như trước là không có sự sống quanh đây.

Nhưng tiếng gọi vừa xuất hiện là gì, nó mang cho Bạch Dạ Thiên cảm giác an toàn đến kì lạ, ấm áp đến kì lạ, hai thứ cảm xúc mà hắn nằm mơ cũng không ngờ tới.

Thần thức vẫn hoạt động tốt, không có sai sót gì xảy ra, trừ khi..

Có một thứ gì đó ở rất rất xa nơi đây đang gọi hắn, câu trả lời này mặc dù Bạch Dạ Thiên không muốn thừa nhận cũng phải chấp nhận.

Hướng đó!!!

Trong đầu Bạch Dạ Thiên lúc này xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng, cũng không kém phần nguy hiểm, đó chính là đi theo hướng mà tiếng gọi xuất hiện.

Ở yên một chỗ cũng không phải cách hay, có câu nói không vào hang cọp sao bắt được cọp, cầu phú quý trong nguy hiểm.

Đúng thế, mặc dù tỉ lệ chắc chắn không cao, nhưng tiếng gọi đó có thể là là hy vọng duy nhất lúc này giúp hắn thoát ra khỏi đây.

Ánh mắt âm trầm lấp lóe giương lên nhìn về phía trước, bất chợt Bạch Dạ Thiên nhếch miệng cười lạnh:

"Thú vị, để xem thứ gọi ta đến là gì, hy vọng có thể cho ta một cai kinh hỉ đi."

Theo ý niệm điều động, đoàn hỏa diễm nhanh chóng biến mất, kèm theo đó tinh thần lực lĩnh vực khổng lồ cũng rút về vây quanh trạng thái linh hồn của hắn ở bán kính một trăm mét phạm vi.

Có trời mới biết cứ để thần thức quét ra diện rộng như vậy có gây ra phiền phức gì không, mặc dù theo như hắn nhận thấy thì không tồn tại thứ gì xung quanh, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, Bạch Dạ Thiên không muốn gây thêm phiền toái thêm vào lúc này, hắn phải điệu thấp, hành sự cẩn thận.

Cứ thế, thân ảnh Bạch Dạ Thiên màu trắng ở dạng linh hồn thể trôi nổi tiếp tục tiến về phía tiếng gọi phát ra mà đi.

Một năm, hai năm, mười năm cũng có thể là một trăm năm, chính Bạch Dạ Thiên cũng không biết hắn đã đi được bao lâu.

Trên đường đi Bạch Dạ Thiên hoàn toàn không gặp được bất kì một sinh vật sống hay thực thể nào cả, cứ như mỗi mình hắn là sinh linh duy nhất trong không gian hắc ám vô tận này vậy.

Cỡ nào cô độc, cỡ nào tịch mịch, cảm giác này lạ thay lại được Bạch Dạ Thiên tận hưởng một cách thỏa mãn.

Kiếp trước đứng trên đỉnh nhân sinh như vậy, chưởng khống vận mệnh kẻ khác như vậy, hắn cũng phải trải qua cô độc, thậm trí cô độc này còn kinh khủng hơn rất nhiều so với bây giờ.

Bước đi trong biển hài cốt, tắm trong mưa máu của kẻ khác mà tiến lên, Bạch Dạ Thiên hắn chỉ có một mình mà thôi.

One, đã từng là một người bạn thân,  đã từng là một chiến hữu, đã từng là một thần tượng của hắn, nhưng bất đồng quan điểm trong cách sống, đồng thời khát vọng truy cầu sức mạnh mãnh liệt mà Bạch Dạ Thiên đã phản bội One, dấn thân vào hắc ám.

"Dạ Thiên, ngươi là huynh đệ tốt nhất trong cuộc đời của ta, dù có phải chết ta cũng phải kéo ngươi về đây."

"Bạch Dạ Thiên, tên khốn này, ngươi hãy dừng lại việc ác mà mình hãy làm đi, trở lại con người trước đây xem nào."

"Bạch Dạ Thiên..."

"Bạch..."

...

"Hừ! Hồi ức chết tiệt này, còn tên khốn One, đã chết rồi mà vẫn quấy rầy ta được." Bạch Dạ Thiên giật mình trở về hiện thực, ánh mắt tỏa ra sát khí lạnh đến thấu xương, hiển nhiên đây là thứ mà hắn không muốn thấy lại nhất, một thứ mà hắn muốn bằng mọi cách xóa nó đi cho bằng được.

Thu hồi tâm tư, Bạch Dạ Thiên chuyển sự chú ý đến mục tiêu của mình.

Tính từ lúc xuất phát cho tới bây giờ thì quãng đường mà hắn đi có lẽ phải đột phá hàng trăm vạn cây số rồi, vậy mà thứ gọi hắn đến vẫn chưa thấy đâu, thậm chí nhiều lúc Bạch Dạ Thiên còn hoài nghi mình đi sai đường, nếu không phải khỏa đạo tâm vững chắc như núi thì có lẽ hắn đã dừng cuộc tìm kiếm này rồi.

"Chết tiệt, rốt cuộc ngươi ở đâu."

Không còn áp chế nữa, Bạch Dạ Thiên thần thức vươn ra xa mà tiến.

Một trăm mét.

Hai trăm mét.

...

Mười ngàn mét.

Ầm. Năng lượng tinh thần lực dao động mạnh mẽ, như nước lũ trào dâng, tràn ngập trong không gian.

"Đây là???" Bạch Dạ Thiên toát ra một vẻ khó có thể tin thần sắc.

Hắn chấn động thực sự, bởi trong phạm vi thần thức có một vật thể khổng lồ, hình mũi nhọn, mà thần thức của hắn chỉ chứa được một phần của vật thể đó.

Như ẩn ẩn đoán ra điều gì đó, Bạch Dạ Thiên nhanh chóng di chuyển về hướng đó.

Càng tiến lại gần, phạm vi thần thức bao trùm lên vật thể bí ẩn càng lớn, nhưng kì lạ hơn, hình dạng của nó vẫn chỉ là một mũi nhọn khổng lồ, không hơn không kém.

Trong không gian hắc ám bao la vô tận, dựa vào thần thức, linh hồn trạng thái Bạch Dạ Thiên ngày càng đến gần vật thể bí ẩn.

Một trăm mét.

Chín mươi mét.

...

Một mét.

Cho đến khi tay của Bạch Dạ Thiên tiếp xúc với vật thể.

"Ong, ong." Vật thể chấn động nhè nhẹ, một thứ ánh sáng từ phía xa đột ngột lóe lên rồi mạnh mẽ lan tỏa, nhanh chóng đến đáng kinh ngạc.

Chẳng mấy chốc, thứ ánh sáng đó xua tan hoàn toàn bóng tối, để lộ ra hình dáng thật sự của vật thể bí ẩn.

Sau khi nhìn thấy, một lần nữa tâm lí vững chắc của Bạch Dạ Thiên lại bị dao động, gần như bị phá vỡ hoàn toàn.

Một cây đại thụ không lồ hiện ra, lít nha lít nhít nhánh cây, trên mỗi nhánh cây sinh trưởng vô số lá cây, màu xanh biếc, trên đó khắc họa những đạo phù văn huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện, không những thế còn tỏa ra nồng đậm sinh mệnh.

Thân cây to lớn, màu nâu sẫm, tỏa ra nồng lặc cổ lão khí tức, phía bên dưới là gần như vô tận rễ cây mọc ra chằng chịt, như hàng trăm triệu con trường xà uốn lượn, đan xen lẫn nhau, vươn ra xa.

Mỗi một đầu rễ cây không lúc nào không tỏa ra một hấp lực vô hình, cướp đoạt mạnh mẽ năng lượng trong không gian rộng lớn đến vô tận.

Mà kinh khủng hơn, vật thể khổng lồ hình mũi nhọn mà Bạch Dạ Thiên chạm vào chỉ là một phần rất, không, phải nói là cực kì nhỏ của một nhánh rễ cây.

"Ong, ong." Khổng lồ cây một lần nữa chấn động nhè nhẹ, một giọng nói già nua cất lên, vang vọng trong không gian.

"Hài tử, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ta đợi đã rất lâu."

"Ngươi chắc cũng đang thắc mắc ta là ai, tại sao lại gọi ngươi đến."

Ngừng một lúc, giọng nói già nua lại cất lên mang theo vẻ huyền bí:

"Từ rất lâu về trước, khi vạn giới vẫn chưa được tách ra và hình thành, tất cả đều tồn tại dưới dạng một phần của vũ trụ nguyên thủy duy nhất, lúc đấy chưa hề có bất kì sinh vật sống nào, cũng như sự tồn tại độc lập,

Cho đến một ngày, một thực thể quyền năng được vũ trụ bản nguyên thai ngén sinh ra, nó gọi là Đầng và không hề có một hình dạng cố định nào.

Đấng khi vừa sinh ra đã to lớn ngang một thái dương hệ, dưới dạng một đoàn thực thể đám mây..."

Bất chợt giọng nói huyền ảo dừng lại, thay vào đó là giọng áy náy.

"À, hài tử, ta xin lỗi, truyện kể ra có lẽ sẽ rất dài dòng và ngươi chắc không kiên nhẫn nghe tiếp nên ta có thể nói tóm gọn lại thế này."

"Đấng khi được sinh ra đã mang một quyền năng cực lớn, chính nó trong quá trình lớn lên đã bất ngờ phản bội lại vũ trụ bản nguyên và dùng quyền năng lớn đó chia cắt vũ trụ bản nguyên ra làm vô số phần.

Những vũ trụ bản nguyên mảnh vụn khi bị chia cắt đã ngay lập tức hình thành nên một vũ trụ mới khác nhỏ hơn và nó chính là vạn giới sau này.

Nơi mà ngươi đang đứng chính là nơi giao nhau của vạn giới, cũng chính là nơi ta sinh ra.

Và quan trọng hơn ta được gọi là Thế giới chi thụ."

Bạn đang đọc Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên Từ Hokage Bắt Đầu sáng tác bởi Nhỏnhất

Truyện Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên Từ Hokage Bắt Đầu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhỏnhất
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.