Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán Ra

Phiên bản Dịch · 1948 chữ

Mộc Uyển nghe được giá cả do dự trong phút chốc, lập tức nhíu mày, mặc dù nhà cô không thiếu tiền, thế nhưng 6 vạn cũng không phải con số nhỏ, bất quá nghĩ đến đây là lần đầu tiên Giang Tầm tìm cô, hơn nữa lúc trước 10 vạn còn trả về 5 vạn, Mộc Uyển tuy là trong lòng hơi khác thường, nhưng vẫn là quyết định mua, mặc kệ đồ vật như thế nào đều muốn mua.

Giang Tầm thấy Mộc Uyển vẻ mặt do dự cũng không có thúc giục, 6 vạn cũng không phải là một con số nhỏ, cô biết nếu như không phải nể tình cô cứu, cô bé căn bản sẽ không nghe cô nói hết.

Dù cho là cô thì cũng sẽ như vậy, nếu như một người xa lạ tìm tới cô, giới thiệu cho cô mỹ phẩm giá trị trên vạn đồng, tuyệt đối sẽ bị cô cho ăn một cái tát, bệnh thần kinh à!

Mộc Uyển do dự chốc lát liền làm ra quyết định, chuyển 6 vạn đồng cho Giang Tầm, đồng thời Giang Tầm cũng cầm Mỹ Dung Cao còn dư lại đưa cho cô bé.

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, song khi Mộc Uyển nhìn thấy chai sứ không dán nhãn mác gì cả vẫn là không nhịn được giật giật khóe miệng, mặt trên chỉ có ba chữ đầy ý nghĩa "Mỹ Dung Cao", gì khác cũng không có, sản phẩm "ba không" a, Tầm tỷ tỷ làm sao dám bán, (che mặt).

Mộc Uyển nháy mắt một cái, Tầm tỷ tỷ, chị có chắc là nghiêm túc không?

"À, chị thấy trên mặt em còn có một vài vết sẹo mờ mờ, nhớ kỹ tối hôm nay trước khi đi ngủ thoa một chút, bắt đầu từ ngày mai trở đi gần như là có thể trừ đi." Giang Tầm lúc gần đi nói với Mộc Uyển.

Mãi cho đến khi Giang Tầm rời khỏi, Mộc Uyển lấy bình sứ nho nhỏ trong tay khóc không ra nước mắt, mẹ cô từ trước đến nay ghét nhất sản phẩm "ba không", để cho mẹ cô biết sẽ đánh chết cô mất, ô ô ôx﹏x, cô muốn yên tĩnh...

Thời điểm Giang Tầm trở lại phòng học chính là trong giờ học, hơn mười ngày không tới, cô vừa tiến vào phòng học liền nghênh đón tất cả mọi người chú mục.

"Tầm Tầm, cậu thật là lợi hại a, cậu biết lần trước thi thử cậu bao nhiêu điểm không."

Giang Tầm vừa mới trở lại chỗ ngồi Ngụy Nguyệt Nguyệt liền hào hứng chạy tới kêu.

Giang Tầm không ngẩng đầu: "Trên dưới 400."

"Ách. . ., Tầm Tầm làm sao cậu biết, không phải thầy chủ nhiệm gọi điện thoại nói cho cậu biết đấy chứ, ngày hôm đó điểm vừa được công bố liền dọa thầy sợ không nhỏ, điểm của cậu còn cao hơn hạng nhất ban tự nhiên 46 điểm, cậu thi được hẳn 405 điểm, hắn chỉ có 359 điểm! Còn có Trọng Chu, thi cũng không thấp đâu, thi được 378 điểm, vậy là có điểm tựa an toàn rồi, cũng không biết đầu óc các cậu là học như thế nào nữa, cậu không biết ngày hôm đó công bố điểm làm thầy chủ nhiệm vui đến mức nào đâu. . ." Ngụy Nguyệt Nguyệt lẩm bẩm lải nhải nói.

Tôn Song Song ở bên cạnh bỗng nhiên nổi giận đùng đùng cắt đứt lời của cô.

"Được rồi, có cái gì hay để nói, ngày nào cũng nói có phiền hay không chứ, không phải chỉ là một lần thi thử thôi sao, có bản lĩnh lúc thi tốt nghiệp trung học cũng thi được điểm như vậy đi, hơn mười ngày không tới lớp, tiếp đến có thể đạt tiêu chuẩn hay không còn chưa nói được đâu, hừ!"

"Ai, cô có phải hay không đố kị Tầm Tầm thi tốt, thật không biết hai người hai năm làm bạn ngồi cùng bàn kiểu gì nữa." Ngụy Nguyệt Nguyệt lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.

Tôn Song Song tức giận nặng nề đập xuống bàn đứng lên quát: "Viễn hương cận xú mà thôi, có cái gì tốt mà đắc ý, cả ngày giống y như con chó đi theo đuôi người ta, cô dù cho có là đống phân chó cô ta cũng sẽ cảm giác cô là thơm."

Viễn hương cận xú: Cận xú - Cách nhau gần, bình thường sẽ có mâu thuẫn, vv... từ từ thấyđược khuyết điểm, chỗ không tốt của đối phương. Viễn hương - Cách nhau xa, nghĩ đếnđều là ưu điểm, chỗ tốt của nhau.

"Cô----" Ngụy Nguyệt Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, cả khuôn mặt đều đỏ.

Giang Tầm đè lại tay Ngụy Nguyệt Nguyệt, liếc mắt nhìn nghiêng sang Tôn Song Song, mặc dù là đang ngồi, trong mắt lại mang theo bễ nghễ.

"Biết cô là thối (xú) rồi còn ở đây miệng phun đầy phân, tôi chính là thi tốt đấy, cô có thể làm gì được tôi? Thèm muốn? Đố kị? Có điều cô tuyệt đối không nên đố kị nha, đố kị khiến con người ta xấu xí, nếu như bởi vì tôi mà làm cho cô càng ngày càng xấu thì không tốt lắm đâu."

"Cô----" Tôn Song Song giận dữ, một tay đẩy sách trước mặt xuống mặt đất, giận đùng đùng chạy đi nơi khác.

"Ồ, Giang Tầm cô trở về rồi đấy à, hai vị mỹ nữ nói chuyện gì đấy?" Trọng Chu từ bên ngoài phòng học tiến vào nhìn thấy Giang Tầm ở chỗ ngồi, ánh mắt sáng lên, bước chân không khỏi nhanh hơn.

"Đại tài tử bình thường không phải chỉ lo học tập hay sao, ngày hôm nay làm sao rảnh rỗi nghe chúng ta nói chuyện gì." Ngụy Nguyệt Nguyệt hướng về phía Trọng Chu trêu chọc nói.

Trọng Chu cười hắc hắc hai tiếng về chỗ ngồi của mình, mới vừa muốn gia nhập nói chuyện, tiếng chuông vào học lại vang lên, chỉ có thể bất đắc dĩ coi như bỏ đi.

. . .

"Uyển Uyển, chị họ của con lát nữa tụ hội với bạn bè, con có muốn đi chơi một chút không."

Mộc Hùng ngồi ở trên ghế sô pha hỏi Mộc Uyển.

Mộc Uyển trong tay đang cầm một quyển sách ngoại ngữ yên lặng lật xem, nghe lời Mộc Hùng nói chân mày không khỏi cau lại.

"Ba, con không đi." Mộc Uyển giống như giận dỗi nói.

Mộc Hùng vừa thấy Mộc Uyển cau mày, vội vã hạ thấp giọng dụ dỗ nói: "Được rồi, không đi thì không đi, là ba ba nói sai có được chưa, con gái cưng của ba tức cái gì a."

"Ba, con không phải là giận dữ với ba, ai, con nói ba không hiểu đâu, con lên lầu trước đây."

Mộc Uyển cầm sách đi lên lầu, đúng lúc đụng phải Ôn Cáp đang xuống lầu.

"Mẹ." Mộc Uyển kêu một tiếng liền trở về phòng.

Ôn Cáp kỳ quái nhìn thoáng qua Mộc Uyển, sau đó xuống lầu nhìn Mộc Hùng đang ngồi trên ghế sô pha, hỏi: "Ông xã, Uyển Uyển làm sao vậy, dáng vẻ không được vui cho lắm."

Mộc Hùng vẻ mặt cười khổ: "Anh cũng không biết con bé làm sao nữa, chỉ là thấy con bé trong khoảng thời gian này đều buồn bực ở nhà, cho nên bảo con bé đi tìm Tiêu Nhã vui đùa một chút, nó liền nổi giận."

Ôn Cáp vừa nghe, trợn mắt nhìn Mộc Hùng, chỉ xuống đầu Mộc Hùng nói: "Anh thật là, rốt cuộc là thật sự không hiểu, hay là giả bộ hồ đồ vậy, Mộc Uyển trước giờ không thích Tiêu Nhã anh cũng không phải là không biết, Tiêu Nhã đứa bé kia lòng dạ lại, ai. . ."

"Anh nào biết nhiều như vậy chứ." Mộc Hùng giang tay ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sau khi trở lại phòng Mộc Uyển tâm tình có chút sa sút, cô nhân duyên vẫn luôn rất tốt, trên cơ bản không có có đắc tội qua người nào, cho dù là xào xáo hay là tiểu đả tiểu nháo, căn bản sẽ không có người dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này để đối phó cô.

Cho nên cô vẫn luôn hoài nghi chuyện ngày đó là Tiêu Nhã gây nên, nhưng cô lại không tìm ra chứng cớ gì, nếu như lúc đó không có Tầm tỷ tỷ, sợ rằng. . .

Mộc Uyển lắc đầu, bỗng nhiên không biết nhớ tới cái gì, vọt tới phòng để quần áo lục tung lên.

Trong chốc lát ở trong túi xách tìm được 6 lọ Mỹ Dung Cao.

"Thôi rồi, mình làm sao lại quên mất chuyện này chứ, cái này đều trôi qua nhiều ngày như vậy rồi." Mộc Uyển cầm Mỹ Dung Cao trong tay có chút không biết nên làm sao bây giờ, ném đi băn khoăn trong lòng rồi, sản phẩm "ba không" cô lại không dám dùng.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Mộc Uyển đem Mỹ Dung Cao vội vã đặt ở trên bàn trang điểm liền đi nhận điện thoại.

Ôn Cáp cùng Mộc Hùng còn đang thảo luận chuyện của Tiêu Nhã, chỉ thấy Mộc Uyển thu thập thỏa đáng từ trên lầu đi xuống.

"Ba, mẹ, con có hẹn với bạn, con sẽ về trước cơm tối."

"Tốt, nhớ kỹ cẩn thận một chút." Mộc Hùng không yên lòng dặn dò.

"Đã biết ba ba."

Mộc Uyển sau khi rời đi, Ôn Cáp cũng không còn tiếp tục cùng Mộc Hùng trò chuyện.

"Ông xã, em đi tắm rửa ngủ trưa một lát đây, bây giờ lớn tuổi rồi, không chỉ có các loại nếp nhăn nơi khoé mắt, tàn nhang cũng xuất hiện rồi, ngay cả tinh lực cũng không bằng trước." Ôn Cáp thấp giọng oán trách.

Mộc Hùng ôn nhu nhìn Ôn Cáp cười ha ha nói: "Trong mắt anh, em mãi mãi vẫn là đẹp nhất."

"Chỉ biết ba hoa." Ôn Cáp khẽ cười một tiếng rồi trở về phòng ngủ.

Bước vào phòng vệ sinh trong chốc lát, Ôn Cáp trên đầu còn giữ bọt xà phòng liền khoác áo choàng tắm đi ra.

"Làm sao vậy?"

"Ông xã, vòi sen phòng tắm bị hư rồi, anh tìm người qua đây sửa đi, em trước qua phòng Mộc Uyển tắm cái đã."

Ôn Cáp sau khi tắm rửa từ nhà vệ sinh trong phòng ngủ Mộc Uyển đi ra liền tiến vào phòng hóa trang chuẩn bị thoa chút kem.

Nhưng tới bàn trang điểm lại phát hiện một lọ mỹ phẩm dưỡng da chưa từng thấy qua.

Mỹ phẩm dưỡng da của Mộc Uyển toàn bộ đều là bà tự mình đảm nhiệm, hai mẹ con có đôi khi giống như là hai chị em, cùng nhau thảo luận loại mỹ phẩm dưỡng da nào tốt, cái áo nào đẹp.

Có đôi khi gặp được mỹ phẩm dưỡng da tốt cũng sẽ giới thiệu với đối phương.

Ôn Cáp nhìn chỗ theo thói quen của Mộc Uyển có đặt mấy lọ Mỹ Dung Cao, cho là Mộc Uyển mới có được mỹ phẩm dưỡng da mới còn chưa kịp giới thiệu cho bà, cho nên cũng liền tiện tay cầm một lọ tới thoa một chút lên mặt.

"Ngô, kem một chút cũng không trơn mịn, bất quá mùi vẫn là dễ ngửi."

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.