Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13: Học bá ngạo kiều (13)

Tiểu thuyết gốc · 1350 chữ

Top một hot search

bí mật đen tối của Tần thị

Tần thị đứng trước nguy cơ phá sản

....

Tất cả những bằng chứng hay thông tin này đều là một tay Như Uyển cũng cấp cho nhà báo, dĩ nhiên là tài khoảng nặc danh.

Khi nhận được cái này cả toà báo vừa ngỡ ngàng lại vừa vui mừng, nhưng không kém phần lo sợ.

Miếng bánh từ trên trời rơi xuống đây mà.

Nhưng khi hỏi người gửi thì thấy người ta không chút đòi hỏi hay có âm mưu gì thì họ mới vui mừng đăng tin lên.

Trên weibo các vấn đề liên quan tới Tần thị dường như được cả triệu người tìm kiếm chỉ sau một giờ.

Bên kia Nguyễn Ly cầm điện thoại thấy tin này thì tức giận ném đi thật xa.

Hai tay cô ta nắm thật chặt, mắt đỏ ngầu.. Là Tần Vũ, Là Tần Vũ đúng không..nhất định là cô ta là cô ta.

Nguyễn Ly chạy thật nhanh xuống lầu thì thấy Tần Cảnh ôm cái va li thật to ở dưới phòng khách, chuẩn bị kéo nó ra khỏi cửa trông rất khẩn trương.

“Ba” Nguyễn Ly chạy xuống gọi một tiếng thật lớn.

“Có chuyện gì” Dường như Tần Cảnh lúc này không kiên nhẫn lắm, ông ta nhíu lông mày lại nhìn Nguyễn Ly.

“Ba định đi đâu”

Lúc này ông ta mới cuống quýt thúc giục Nguyễn Ly “Nhanh thu dọn đồ đạc rời khỏi đây, căn nhà này bị niêm phong rồi.”

Quan trọng hơn cảnh sát cũng sắp tới rồi..ông ta phải nhanh trốn.

Tần Cảnh vốn là người tham sống sợ chết, vả lại ông ta rất ích kỷ, bên ngoài Tần Canh cũng nuôi khá là nhiều tình nhân...trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất dĩ nhiên ông ta chỉ nghĩ tới bản thân, một mình ôm tiền chạy.

Nói xong ông ta xoay người bỏ đi, Nguyễn Ly nghe vậy liền kéo tay ông ta

“Ba!! Nhưng..”

“Bỏ tay ra.”

“B..”

Tiếng ba còn chưa nói hết thì cảnh sát đã vậy lại ở cửa rồi.

Tần Cảnh thấy vậy liền trừng Nguyễn Ly một cái, cô ta sống lưng liền cứng đờ vội vào bỏ tay đang ôm cánh tay của Tần Cảnh ra.

Rất nhanh từ trong đội ngũ cảnh sát liền thấy một người đứng ra đi về phía Tần Cảnh.

Đội trưởng Phó rất nhanh tới gần ông ta “ông chính là Tần Cảnh”

“Đ..đúng”

“Mời ông theo tôi tới đồn cảnh sát” đội trưởng Phó vừa nói xong thì cũng có hai người đi từ phía sau lấy còng còng tay Tần Cảnh lại.

Trong phút chốc đầu ông ta như muốn nổ tung sau đó thì hét toáng lên “các người mau thả tôi ra..thả tôi ra, các người có biết tôi là ai không, các người...”

“im miệng, ông lên ngoan ngoãn chấp hành tốt nếu không có thể sẽ bị phạt thêm vài năm tù”

Anh cạnh sát chẳng để ông ta nói hết đã trực tiếp ngắn lời.

Phó đội trưởng thấy vậy cũng ra hiệu cho người bên cạnh lái xe “đi thôi”

Vốn đang đi bình thường thì anh cảnh sát bên cạnh phanh gấp xe, người ngồi đằng sau cũng bị ngã về phía trước.

“Anh lái xe kiểu gì thế” Phó đội trưởng nhíu mày nhìn người bên cạnh mình, tay anh ta vẫn đang run, sau đó chỉ chỉ ra đằng trước.

“Mẹ kiếp! Muốn chết hả” người từ trong xe đi ra cũng rất không khách khí nói với người phụ đằng trước, đang yên đang lành chạy ra chặn xe của người ta để tự sát hả!

Có vẻ vẫn còn sợ người phụ nữ trên người đeo toàn độ hiệu vẫn hơi run, sau đó bà chạy tới cửa xe cảnh sát mà kêu. “Các người thả người ra, các người không được bắt chồng tôi đi.”

Chồng??

Tất cả mọi ánh mắt lại dồn về phía Tần Cảnh, ông ta hơi mấp máy môi “là vợ tôi”

Cảnh sát nghe vậy cũng chặn lấy bàn tay đang đập vào cửa của bà Tần “mong bà đừng gây rối ở đây”

“Trong đó là chồng tôi, các người định làm gì ông ấy, thả ông ấy ra..tôi nói cho các người biết, các người không thả ông ấy ra thì đừng mong tiếp tục làm công việc này nữa..”

Cảnh sát nghe bà ta nói vậy cũng đen mặt. Hắn thật sự chẳng muốn dính líu với loại người này trực tiếp nói nếu bà ta còn gây sự nữa thì họ sẽ bắt bà ta lại rồi bỏ đi.

Bà Tần cứ vậy trơ mắt nhìn họ lái xe đi, bà ta thẫn thờ đi về nhà. Nhưng khi tới thì phát hiện cả nhà mình giờ còn chẳng vào nổi nữa.. nhà bị niêm phong rồi.

Trước cổng biệt thự Nguyễn Ly một thân đứng đấy, bên cạnh có thêm vài cái vali.

“Mẹ”

“Ừm” bà ta chẳng buồn nhìn lấy cô ta một cái. Từ khi bà ta đón đứa con ruột của mình về trong nhà liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện...

Nguyễn Ly thấy biểu cảm của bà Tần thì hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt lại.

Tại sao cô ta lại bị như vậy.

Cô ta vốn là đương kim tiểu thư cao cao tại thượng, cuối cùng lại.

“Ly Ly” Lục Tuấn Thần từ đằng xa đi tới cạnh Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly thấy hắn thì trực tiếp nhào vào lòng hắn khóc. “Thần Thần..hic, nhà em..”

Lục Tuấn Thần nghe vậy liền lau nước mắt cho cô ta, dịu dành an ủi

“Anh biết, ngoan! Sau này con đường dù cho có khó khăn thế nào thì anh cũng sẽ nắm tay em đi hết đoạn đường còn lại”

Thiếu nữ mặc váy trắng dài khẽ ngước dựa vào ngực chàng trai khẽ ngước lên nhìn hắn..

Lục Tuấn Thần cảm giác lòng mình như mềm nhũn ra, sau đó bất ngờ cúi xuống hôn Nguyễn Ly.

“.....”

Ngồi trong xe Như Uyển quả thực phải lau mắt mà nhìn nữ chính với nam phụ. Bà Tần trực tiếp trở thành bóng đèn rồi.

Diễn biến nhanh quá cô còn chưa thích ứng kịp thì họ đã hôn nhau rồi...

Nhà nữ chính còn đang phá sản đấy!! Vừa quay sang đã đi yêu đương với nam phụ rồi..

Bội Phục!! Bội phục!!

Cô vừa quay mặt vào trong xe thì vừa hay chạm vào mặt Cố Ngôn. Con hàng này chẳng biết khi nào đã vươn người tới chỗ cô rồi.

Anh bỗng nhếch miệng nói với Như Uyển “nhìn người khác hôn nhau đã như vậy, em có muốn trải nghiệm không”

Mặt Như Uyển chẳng có chút gì gọi là thẹn thùng cả liền dơ tay đẩy hắn ra. “Không có hứng”

Ngoài mặt Cố Ngôn vẫn duy trì nụ cười nhưng bên trong thì là một đống suy nghĩ rối rắm.

Hắn đang hoài nghi mình có phải là giá trị nhang sắc đang giảm không..

Khẽ liếc chiếc gương bên cạnh, ừm! Hắn ta vẫn đẹp trai mà.

Chắc chắn mắt cô ta có vấn đề.

Ừm! Chắc chắn mắt cô ta có vấn đề.

Lão tử lớn lên đẹp trai như vậy, không thích lão tử đều là bị mù hết.

Ừm! Bình tĩnh.

bình tĩnh giữ vững hình tượng.

Bình tĩnh..

Hắn ta sang chảnh như thế không thể mất hình tượng được.

Bỗng chốc nụ cười của Cố Ngôn càng sâu hơn.

Như Uyển ngồi bên cạnh hắn liền nổi hết da gà, khuân mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cũng dường như đông cứng lại.

Tên này đúng là có bệnh mà.

Sợ quá đi!!

Hệ thống!! Bản cô nương không muốn chơi với tên thần kinh này, bản cô nương muốn về nhà.

Đi khắp thế giới đều gặp tên mấy tên thần kinh.

[...]ký chủ nhà nó cũng có bệnh mà.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh hệ thống cứu vớt nhân vật phụ sáng tác bởi 小梅-TiểuMai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 小梅-TiểuMai
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.