Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22 : Nhược Thiên Kiếm - Bắt Đầu Luyện Võ

Tiểu thuyết gốc · 2459 chữ

Cầm hộp gỗ trên tay, thiếu niên không vội tìm cách mở ra ngay mà nói với tiểu nhị:

-Ta muốn tìm hiểu hộp gỗ này ở một gian phòng riêng, ngươi có thể sắp xếp không?

Tiểu nhị vừa nhận được một trăm lượng bạc rất vui vẻ đáp ứng:

-Đương nhiên là được, trên thực tế những người có ý định mở hộp gỗ đều đưa ra ý kiến giống công tử nên bổn tiệm đã xây hẳn một gian phòng dành riêng cho việc này, mời công tử và tiểu thư đi theo ta.

Thiếu niên gật đầu theo sau tiểu nhị.

Rất nhanh tiểu nhị đã đưa thiếu niên và Hàn Thiên tới một gian phòng nhỏ, trước khi rời đi tiểu nhị nói với thiếu niên:

-Hiện tại hộp gỗ coi như là đồ vật của công tử cho tới khi công tử bước ra khỏi đây, bất quá ta nhắc nhở công tử một câu, đó là vạn sự không nên cưỡng cầu, đã có rất nhiều người sử dụng phương pháp cường lực mở ra hộp gỗ nhưng chưa ai thành công, ngược lại ta thấy có người còn bị phản phệ dẫn tới trọng thương.

Nghe vậy thiếu niên càng hiếu kì hơn với hộp gỗ, hắn phất tay nói:

-Ta đã biết, ngươi lui đi, tiền mua ám khí và Phiêu Tuyết Kiếm lát nữa xong việc ở đây ta sẽ thanh toán một lượt.

Thiếu niên đã nói vậy tiểu nhị cũng không tiện ở lại, hắn rất biết điều cáo lui để cho Hàn Thiên cùng với thiếu niên có khoảng thời gian riêng tư, về phần tiền thanh toán hắn không sợ Hàn Thiên quỵt nợ, ở Minh Nguyên Thành này chưa có ai dám quỵt tiền tiệm vũ khí Thiên Tinh.

Lại nói thiếu niên không giống dạng người thiếu tiền, không thấy người ta không chớp mắt ném ra một trăm lượng bạc chỉ để làm vui lòng nữ nhân bên cạnh bằng một hộp gỗ chưa từng có ai mở được sao, người như vậy không có lí nào lại ném mặt mũi đi quỵt nợ cả.

Cứ như thế ở trong phòng nhỏ chỉ còn lại hai người trẻ tuổi cùng nhau nghiên cứu hộp gỗ, và người cầm hộp gỗ vẫn là thiếu niên, “hắn” sợ trong hộp gỗ này có thứ gì đó gây nguy hiểm cho Hàn Thiên.

Mười phút sau, thiếu niên cau mày nói:

-Kì quái, theo những gì ta quan sát thì chất liệu của hộp gỗ này không có gì đặc biệt, càng không có bất kì cơ quan nào ở trên hộp gỗ, vậy mà lại không có cách nào để mở ra.

Thật, đừng nhìn thiếu niên chỉ nghiên cứu mười phút liền cho rằng nếu có thêm thời gian “hắn” sẽ mở ra được hộp gỗ, sự thực là thiếu niên đã bỏ cuộc vì phương thức nghiên cứu “hắn” dùng là lấy nội lực dò xét toàn bộ từng chi tiết nhỏ nhất trên hộp gỗ, nếu có cách nào đó để mở ra hộp gỗ thì “hắn” đã biết rồi.

Nói cách khác đây thực sự chỉ là một hộp gỗ rất bình thường, có nắp đậy, không hề có cơ quan bảo vệ cũng như bất kì dấu hiệu lừa đảo nào, nhưng kì quái là ngay cả cao thủ như thiếu niên cũng không tìm được cách để mở hộp gỗ, ngoại trừ một cách chưa thử là dùng cường lực cưỡng ép mở ra.

Tới lúc này Hàn Thiên mới lên tiếng:

-Đừng vội, để ta thử xem.

Thiếu niên ngẫm nghĩ một chút rồi đưa hộp gỗ cho Hàn Thiên nói:

-Vậy ngươi cẩn thận một chút, ta không nghĩ tiểu nhị kia nói dối về chuyện phản phệ trọng thương.

Hàn Thiên khẽ gật đầu tiếp nhận hộp gỗ.

-Xoẹt.

Hộp gỗ vừa tới tay, chưa đợi Hàn Thiên kịp làm gì thì nắp hộp vốn luôn nằm im không nhúc nhích đột nhiên tự động mở ra, thiếu niên thấy vậy vội vàng đưa tay chắn trước mặt Hàn Thiên đề phòng có vật nguy hiểm đánh lén.

Ba giây sau, không phát hiện được điều gì khả nghi thiếu niên mới bỏ tay ra, “hắn” hướng ánh mắt khó hiểu về phía Hàn Thiên, hộp gỗ khiến “hắn” đau đầu không biết cách mở ra thế nào tại sao vừa chạm tay tiểu cô nương này liền mở ra rồi.

Chẳng lẽ hộp gỗ này thực sự là đồ vật thuộc về nàng sao?

Nhưng nàng mới mười ba tuổi trong khi hộp gỗ đã tồn tại từ rất lâu a.

Mà thôi, trước mắt cứ xem bên trong hộp gỗ có cái gì đã rồi tính tiếp, hiện tại có suy đoán nhiều cũng không có tác dụng gì, hơn nữa chuyện hộp gỗ từng thuộc về ai đối với thiếu niên không quan trọng lắm, “hắn” chỉ biết tiểu cô nương thành công mở ra hộp gỗ là được rồi.

Nhìn vào hộp gỗ, đập vào mắt thiếu niên là một thanh nhuyễn kiếm màu trắng, dài một mét, ở chuôi kiếm có khắc hai văn tự mà thiếu niên đọc không hiểu, còn trên thân kiếm không hề có hoa văn hay bất kì một điểm tì vết nào, rất đẹp mắt, so với Phiêu Tuyết Kiếm càng đẹp hơn.

Lại nhìn qua Hàn Thiên, thiếu niên phát hiện hai vai tiểu cô nương khẽ run rẩy, chẳng lẽ… nàng hiểu được hai chữ khắc trên chuôi kiếm là gì sao?

Thiếu niên không nhịn được hỏi:

-Ngươi có thể đọc hiểu hai chữ trên chuôi kiếm sao?

Hàn Thiên không che giấu thiếu niên gật đầu nói:

-Ừ, có lẽ kiếm này gọi là… Nhược Thiên Kiếm.

Đúng vậy, hai chữ ở chuôi kiếm thiếu niên xem không hiểu, nhưng Hàn Thiên lại hiểu, bởi vì… đó chính là văn tự ở địa cầu.

Nếu chỉ có vậy còn chưa đủ để Hàn Thiên run rẩy, sở dĩ Hàn Thiên run rẩy là do hai chữ “Nhược Thiên” cho hắn cảm giác hai chữ này có ý nghĩa rất quan trọng với hắn, nhưng nghĩ mãi hắn vẫn không biết nó quan trọng ở chỗ nào, rất khó chịu.

Nghe vậy thiếu niên đột nhiên nói ra:

-Nga, ngươi gọi Hàn Nhược Nhược, ta là Hàn Thiên, Nhược Thiên chính là tên chúng ta ghép lại a, đây chính là duyên phận a.

Hàn Thiên hừ mũi một cái:

-Ngươi không cần tự mình đa tình, nếu là duyên phận tại sao không cần ngươi ta vẫn có thể tự mình mở ra được. Đây chỉ đơn giản là trùng hợp nha.

Lời nói là thế, nhưng trong lòng Hàn Thiên cũng có ý nghĩ giống thiếu niên.

Nói thật từ lúc thấy thiếu niên mang hình dáng lẫn cái tên của mình ở kiếp trước thì Hàn Thiên đã có chút ngờ ngợ, sau đó hắn lại vô tình chọn trúng cái tên Hàn Nhược Nhược rồi đến bây giờ Nhược Thiên Kiếm xuất hiện, kẻ ngốc cũng biết đây không đơn giản chỉ là trùng hợp.

Trùng hợp gì lại nhiều đến như vậy a.

Thiếu niên mặt dày mày dạn cười cười:

-Ngươi nghĩ là trùng hợp, nhưng ta nghĩ là duyên phận, ngươi làm gì được ta.

Hàn Thiên làm mặt nghiêm túc nói:

-Nghiêm túc chút, là duyên phận hay trùng hợp ta nghĩ tương lai sẽ biết thôi, còn hiện tại ta muốn học võ công. Phải rồi, ngươi biết ở đây có việc gì dùng võ công để kiếm tiền không, ta không thích cứ xài tiền của ngươi mãi, hơn nữa ngươi có chuyện của ngươi và ta cũng có chuyện của ta, chưa chắc sau này hai chúng ta đã ở cùng nhau.

Những lời Hàn Thiên nói làm thiếu niên hơi buồn một chút, đúng là… “hắn” không thể ở bên cạnh nàng mãi được, có điều thiếu niên che giấu tâm tư rất kĩ, “hắn” trả lời:

-Theo ta nghĩ muốn dùng võ công để kiếm tiền thì cách đơn giản nhất là đánh nhau với thổ phỉ, chỉ cần ngươi có thể đánh tan một toán thổ phỉ sơn tặc gì đó liền có một đống tiền rồi.

Hàn Thiên nhíu mày:

-Vậy có khác gì đi cướp đâu, có việc gì lương thiện hơn chút không.

Thiếu niên cười giải thích:

-Trên thế giới này không có thứ gì gọi là tốt hoàn hảo, tốt hay xấu chỉ mang tính tương đối tùy theo cách nhìn nhận của một người. Theo ta thổ phỉ là người xấu, ra tay diệt trừ thổ phỉ chính là hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp dân lành, trong mắt ngươi đó là cướp đoạt nhưng trong mắt ta lại là chuyện tốt.

Nghe vậy Hàn Thiên rơi vào suy nghĩ, chỉ ở cùng thiếu niên ngắn ngủi mấy ngày nhưng đã rất nhiều lần hắn có lối suy nghĩ khác với trước đây, cách nhìn nhận về thế giới cũng thay đổi khá nhiều, tất cả những điều này là thiếu niên dạy cho hắn.

Một lúc sau Hàn Thiên nói:

-Ta hiểu rồi, cám ơn ngươi.

Thiếu niên không hiểu Hàn Thiên cám ơn cái gì nhưng không hỏi, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài thanh toán.

Trông thấy hai người bước ra khỏi phòng tiểu nhị lập tức chạy lại hỏi:

-Công tử đã mở được hộp gỗ rồi sao?

Thiếu niên gật đầu xác nhận, “hắn” trả lại Phiêu Tuyết Kiếm cho tiểu nhị nói:

-Phải, trong đó thực sự có một thanh nhuyễn kiếm nên ta không mua Phiêu Tuyết Kiếm nữa, phiền ngươi treo lại chỗ cũ.

Nghe thiếu niên nói tiểu nhị hơi giật mình, tính từ lúc hai người bước vào phòng tới giờ còn chưa đầy hai mươi phút a, hắn hỏi thế thôi chứ trong lòng hắn nghĩ hai người đi ra là do từ bỏ không muốn phí thời gian, có khi nào hai người này muốn lừa gạt hắn hay không?

Thiêu niên biết tiểu nhị nghĩ gì, “hắn” lấy tay mở nắp hộp gỗ ra một chút nói:

-Đây là bằng chứng, ta không có gạt ngươi để chiếm đoạt hộp gỗ, tính tiền đi.

Mắt thấy tai nghe, tiểu nhị không còn gì để nói đành ủ rũ tính tiền, nhờ cái hộp gỗ thần bí này mà nhà hắn đã thu được rất nhiều tiền từ những người có tính hiếu kì, vậy mà hôm nay món lợi đó đột nhiên bay mất bảo hắn vui được mới là lạ.

-Của công tử hết thêm ba mươi lượng bạc.

Thiếu niên lần nữa ném ra một túi tiền cho tiểu nhị, sau đó “hắn” và Hàn Thiên không về Túy Thực Viên mà rời khỏi Minh Nguyên Thành hướng về động phủ cũ, dù sao muốn thoải mái luyện võ thì những nơi hoang dã luôn thích hợp hơn ở trong thành thị.

……………….

Nửa ngày sau, vừa về tới nơi Hàn Thiên lập tức hào hứng nói:

-Ngươi mau dạy ta Lạc Ảnh Quyết đi.

Trông thấy vẻ mặt hào hứng của tiểu cô nương giống như không dạy sẽ đánh người thiếu niên cười cười:

-Được rồi, kiến thức võ công của ngươi không thiếu nên ta không nói nhiều mà thực hành luôn, ngươi quan sát cho kĩ.

Nói xong thiếu niên dùng tay làm kiếm, không, là lấy “khí” hóa kiếm, “hắn” phóng xuất nội lực chạy theo ngón tay mô phỏng ra một thanh hư ảo Nhược Thiên Kiếm biểu diễn Lạc Ảnh Quyết.

Theo từng bước thiếu niên biểu diễn, Hàn Thiên nhìn như si như say, hắn phải công nhận thiếu niên chọn bộ Lạc Ảnh Quyết này vô cùng thích hợp để hắn đặt làm nền móng võ công cơ sở.

Thứ nhất Lạc Ảnh Quyết có đẳng cấp không cao rất tương thích với tư chất một điểm của cỗ cơ thể này, thứ hai nếu xét về một khía cạnh nào đó Lạc Ảnh Quyết có điểm rất giống với Vô Tướng Công – thiên biến vạn hóa.

Mà thực tế đúng như vậy, đẳng cấp của Lạc Ảnh Quyết thực sự không cao nên thiếu niên mới chọn để dạy cho Hàn Thiên, và cũng vì không cao nên không có kiếm chiêu nào đi kèm, Lạc Ảnh Quyết chỉ tập trung vào hai yếu tố là nhanh cùng với chuẩn xác, còn yếu tố thiên biến vạn hóa là do Hàn Thiên tự nghĩ ra.

Nhanh đương nhiên là nói tới tốc độ xuất kiếm, nhưng với Lạc Ảnh Quyết không nhất thiết phải rất nhanh mà người luyện Lạc Ảnh Quyết có thể lợi dụng đặc tính mềm mại của nhuyễn kiếm để tạo cảm giác nhanh bằng nhiều kiếm ảnh, trong giả có thực, trong thực có giả, rất khó nắm bắt.

Chuẩn, ngoài ý nghĩa chuẩn xác ra thì phải biết đâu là giả chiêu, đâu là thực chiêu chứ không phải cứ nhanh rồi đánh bừa với ý nghĩ một đống kiếm ảnh sẽ có một cái trúng, ngay cả bản thân còn không biết cái nào sẽ trúng làm sao đánh trúng người luyện võ được, cùng lắm chỉ dùng để đối phó với người không biết võ công thôi.

Cuối cùng là biến hóa, do không có chiêu thức nhất định nên lúc xuất kiếm sẽ không bị bó buộc, tất cả đường kiếm đều phụ thuộc vào hiểu biết về kiếm của người luyện, hiểu càng nhiều xuất kiếm càng biến hóa khôn lường, lấy vô chiêu hóa hữu chiêu.

Thậm chí nếu tu luyện Lạc Ảnh Quyết tới đăng phong tạo cực còn có thể đạt tới cảnh giới lấy vô chiêu thắng hữu chiêu vô cùng lợi hại.

Năm phút sau, thiếu niên chấm dứt màn biểu diễn quay lại hỏi:

-Thế nào?

Hàn Thiên trả lời:

-Rất tốt, bây giờ đến lượt ta luyện, nếu ngươi muốn cứ việc quan sát, còn không thì cứ để ta tự luyện một mình cũng được.

Thiếu niên nói:

-Đương nhiên muốn rồi, bất quá ngươi nhớ cẩn thận, có nhiều kiến thức không có nghĩa khi thực hành sẽ tốt, ở đây nhuyễn kiếm càng là loại vũ khí rất khó sử dụng, chẳng may ngươi bị thương ta sẽ rất đau lòng.

Hàn Thiên gật đầu:

-Yên tâm, ta biết tự lượng sức mình.

Nói xong Hàn Thiên lấy ra Nhược Thiên Kiếm chân chính đi tới khoảng đất trống trước mặt luyện chiêu.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh

Truyện Xuyên Không... Lệch Giới Tính tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.