Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21 : Mua Kiếm - Hộp Gỗ Kì Lạ

Tiểu thuyết gốc · 2111 chữ

Đợi bóng dáng “hai vị đại hiệp” khuất hẳn Minh Nguyệt mới nói với Đặng Khôi:

-Theo như chàng nói thì chàng chưa gặp hai người này bao giờ, mà thiếp cũng không quen bọn họ, vậy tại sao họ lại ra tay giúp đỡ chúng ta không công, có khi nào thuốc này là giả không?

Đặng Khôi lắc đầu:

-Nàng đừng nghĩ nhiều, người thiếu niên kia chính là người chỉ điểm ta kể với nàng, không có lí nào người ta giúp ta sống rồi lại hại ta chết cả. Hơn nữa người nọ chắc chắn là cao thủ, nếu muốn người ta có thể thần không biết quỷ không hay giết chúng ta chứ không cần đưa thuốc giả.

Nghe vậy Minh Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn, nàng nói:

-Không phải thiếp không tin họ, chỉ là thiếp sợ sẽ mất luôn khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh chàng. Nhưng nếu chàng đã nói vậy có lẽ thuốc này thật sự có công hiệu, nhân tiện ở đây có một bình trà chúng ta cùng thử xem sao.

Đặng Khôi gật đầu, rất nhanh Đặng Khôi đã làm theo đúng lời thiếu niên hướng dẫn đổ một chút bột xương cá vào một chén trà rồi dùng nội lực hòa tan, có điều nội lực của Đặng Khôi không mạnh bằng thiếu niên, mãi đến năm phút sau hắn mới hòa tan được hết một chút bột xương cá vừa đổ vào.

Nhìn chén trà bảy sắc tỏa ra một loại hương thơm cực kì dễ chịu Đặng Khôi không chút do dự một hơi uống sạch, bất quá không phải do dễ chịu Đặng Khôi mới uống hết mà là Đặng Khôi không dám chắc đây có phải thuốc thật hay không.

Nói là một chuyện, còn trong lòng nghĩ như thế nào lại là một chuyện khác, hắn làm sao có thể để Minh Nguyệt cùng thử một thứ thuốc lạ, tốt nhất chỉ cần một mình hắn thử là được rồi.

Nước trà vừa vào miệng, Đặng Khôi liền lộ ra vẻ mặt mê man khiến Minh Nguyệt ở bên cạnh lo lắng không thôi, nàng vội vàng lay Đặng Khôi hỏi:

-Chàng thấy trong người thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?

Đặng Khôi giật mình nói:

-A, không có, ta rất khỏe, thuốc này thật sự có công hiệu.

Minh Nguyệt không tin hỏi lại:

-Chàng nói thật cho thiếp biết đi, nếu khỏe tại sao chàng lại có biểu hiện mê man.

Đặng Khôi xấu hổ gãi gãi đầu nói:

-Để nàng lo lắng rồi, ta thực sự không có vấn đề. Sở dĩ ta mê man là vì chén trà đó có hương vị quá ngon, không, là hương vị của thuốc quá ngon, để ta làm cho nàng thử một chén.

Nghe Đặng Khôi giải thích Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, mặc dù rất hiếu kì không biết cái “ngon” kia như thế nào mới khiến Đặng Khôi mê man nhưng nàng vẫn lắc đầu từ chối:

-Thiếp không cần đâu, chàng để dành thuốc trị thương cho tốt là được rồi.

Đặng Khôi nhu hòa nhìn Minh Nguyệt chân thành nói:

-Dù ta không trị được hết bệnh thì ta cũng muốn để nàng nếm thử mùi vị này, nếu không ta sẽ cảm thấy rất có lỗi với người ta yêu.

Biết không cản được Đặng Khôi, Minh Nguyệt đành phải đáp ứng, một lát sau Minh Nguyệt cũng bày ra vẻ mặt mê man, mùi vị này… thực sự quá ngon rồi, nó ngon hơn hết thảy những gì nàng từng nếm thử, hơn nữa dường như “thuốc” còn có tác dụng gia tăng nội lực.

Đây rốt cuộc là loại thuốc trân quý như thế nào? Tiên dược sao?

Tiên dược, có lẽ không hơn gì cái này.

Mà điều làm cho Đặng Khôi và Minh Nguyệt khó hiểu hơn là trên đời lại có người không công lấy ra thứ bột thuốc quá trân quý chỉ để cứu người không quen biết, nói thật hai người cảm thấy giá trị cái mạng của bọn họ còn thua kém một chén trà.

Chẳng trách tiểu cô nương kia lại bày ra vẻ mặt luyến tiếc, qua đó bọn họ có thể khẳng định tiểu cô nương đó chỉ có một lọ bột thuốc duy nhất, đồng thời người ta đã đưa cho bọn họ hẳn một nửa, đây là ân tình quý giá cỡ nào?

Nghĩ tới đây Đặng Khôi và Minh Nguyệt cùng nhau quỳ xuống bái một bái về phía hai người Hàn Thiên từng đứng.

-Ơn này của hai vị ân công, vợ chồng chúng ta vĩnh viễn không quên.

……………………

Trở về với hai nhân vật chính của chúng ta, sau khi rời khỏi khuê phòng của Minh Nguyệt thì thiếu niên mang theo Hàn Thiên đến một tiệm vũ khí khá lớn tại Minh Nguyên Thành.

Cũng giống lần trước, hai người chưa đi vào tiệm đã có một người tiểu nhị hớn hở chạy ra chào mời:

-Ánh mắt của hai vị khách quan thật tinh tường, ở Minh Nguyên Thành này tiệm vũ khí Thiên Tinh của chúng tôi là nơi chuyên cung cấp vũ khí tốt nhất cho người luyện võ, từ đao, kiếm, thương, cung đến roi, quạt, chùy, bổng đều có đủ, không biết hai vị khách quan muốn mua món gì.

Thiếu niên không để ý tiểu nhị huyên thuyên vào thẳng vấn đề chính:

-Ta muốn mua một thanh kiếm, không biết quý tiệm có thanh nhuyễn kiếm nào thích hợp cho nữ nhân sử dụng hay không?

Đồng thời thiếu niên rút kinh nghiệm lần trước bồi thêm một câu nữa:

-Tiền bạc không thành vấn đề.

Nghe vậy hai mắt người tiểu nhị lập tức lóe sáng, khách sộp a, tiểu nhị tiếp tục giở ra những chiêu trò câu khách của mình:

-Chắc hẳn khách quan muốn mua kiếm cho vị cô nương này phải không? Nếu đúng vậy thì khách quan đến đúng nơi rồi, bổn tiệm vừa hay có một thanh nhuyễn kiếm rất tốt, lại phù hợp với thể trạng của nàng, mời khách quan đi theo ta.

Thiếu niên phất tay ra hiệu:

-Tốt, dẫn đường đi.

Sau đó hai người theo sau tiểu nhị đi qua hai tầng lầu, từ số người có mặt ở hai tầng này có thể thấy những lời trước đó của tiểu nhị không phải nói quá, tiệm vũ khí Thiên Tinh rất được người luyện võ ở Minh Nguyên Thành hoan nghênh.

Đi thêm một chút nữa ba người liền tới được tầng thứ ba, cũng là tầng cao nhất của tiệm vũ khí Thiên Tinh, ở đây ngoài ba người ra chỉ có lác đác một hai người đang lựa chọn vũ khí.

Dừng lại trước một cái giá cao bày vũ khí, tiểu nhị chỉ vào một thanh nhuyễn kiếm màu lam nằm gần chỗ cao nhất giới thiệu:

-Đây chính là thanh kiếm ta đề cập đến, Phiêu Tuyết Kiếm, cũng là thanh nhuyễn kiếm tốt nhất của bổn tiệm, không biết có phù hợp với tiêu chí khách quan đưa ra hay không?

Trong lúc giới thiệu người tiểu nhị không quên tháo Phiêu Tuyết Kiếm xuống đưa cho thiếu niên xem xét, còn thiếu niên lại thuận thế đưa Phiêu Tuyết Kiếm cho Hàn Thiên.

Cầm Phiêu Tuyết Kiếm trong tay, cảm nhận được một cỗ khí tức hơi lạnh lẽo cùng với độ mỏng hoàn mỹ của một thanh nhuyễn kiếm – mỏng mà không yếu Hàn Thiên thầm khen “không hổ danh Phiêu Tuyết”, hắn thích thanh kiếm này rồi.

Nói thật kiếp trước Hàn Thiên chưa bao giờ cầm được một thanh vũ khí nào tốt như Phiêu Tuyết Kiếm, bởi vì ở địa cầu muốn tìm được một người thợ rèn đưa được cái “thần” vào vũ khí quá khó, có thể nói các loại đao kiếm ở địa cầu chỉ có hình chứ không có thần.

Bất quá Hàn Thiên chưa vội quyết định mua ngay, đã tới đây rồi vẫn nên quan sát các loại vũ khí một chút, ngoài võ công ra hắn còn rất thích chơi với các loại vũ khí.

Hàn Thiên hỏi:

-Ở đây có bán ám khí không?

Đúng vậy, trong lúc võ công chưa cao thì ám khí là lựa chọn tốt ưu nhất, nếu dùng ám khí tốt một người võ công thấp cũng có thể đánh bại được một người võ công cao hơn, Hàn Thiên muốn có một bộ ám khí phòng thân trước khi mua kiếm.

Tiểu nhị trả lời:

-Bổn tiệm có các loại hình ám khí đơn giản như kim châm, phi tiêu, ngoài ra còn có các loại hình ám khí phức tạp hơn gọi là tổ hợp ám khí, khách quan có muốn xem hết không?

Hàn Thiên hào hứng nói:

-Muốn, ngươi mang ra đây một vài món đi.

Nhận được câu trả lời trong lòng người tiểu nhị hơi khó chịu, tiểu cô nương này dường như không hiểu chuyện a, hắn hỏi cho lịch sự thế thôi chứ người nghe phải hiểu hắn không muốn lấy ra hết, hoặc phải trả lời rằng “mua hết” hắn mới lấy ra, nếu cứ khơi khơi lấy ám khí ra ngoài sao được gọi là ám khí a.

Cho nên ở bên cạnh, thiếu niên lập tức nói bồi vào:

-Theo lời nàng đi, ta mua hết.

Tiểu nhị vội vàng nói:

-Được, ta sẽ đi thu xếp ngay, trong lúc chờ đợi khách quan cứ việc thoải mái quan sát.

Đợi tiểu nhị đi rồi Hàn Thiên giống như được thả tự do hết nhìn cái này tới cái khác, bất quá hắn vẫn biết giữ ý tứ không có tháo đồ xuống xem loạn mà chỉ đứng từ xa quan sát thôi.

Cứ như thế một lát sau tiểu nhị đã trở lại với một đống hộp gỗ trên tay, hắn đưa hết hộp gỗ cho thiếu niên đồng thời tặng kèm một cuốn sách nói:

-Ở đây có mười bộ ám khí khác nhau, còn cuốn sách này viết về thông tin cũng như cách sử dụng của mười bộ ám khí, hai vị khách quan có cần thêm gì nữa hay không?

Lần này vẫn là Hàn Thiên lên tiếng, hắn chỉ vào một cái hộp gỗ nằm ở chỗ cao nhất trên giá vũ khí hỏi:

-Trong cái hộp đó là cái gì?

Người tiểu nhị trả lời một cách ngập ngừng:

-Có lẽ… cũng là nhuyễn kiếm.

Hàn Thiên khá thắc mắc hỏi lại:

-Hửm, có lẽ là sao?

Tiểu nhị tiếp tục trả lời :

-Hai vị khách quan chớ chê cười, trên thực tế ngay cả cha ta là lão bản của tiệm cũng không biết bên trong cái hộp đó có cái gì, tuy nhiên nó được bày ở khu nhuyễn kiếm nên ta mới suy đoán bên trong có chứa một thanh nhuyễn kiếm.

Nghe vậy thiếu niên gật gù nói:

-Có chút ý tứ, ta có thể xem qua không ?

Tiểu nhị nói :

-Khách quan muốn xem không phải không được, bất quá cha ta, không, là ông cố nhà ta đã đặt ra một điều lệ rằng phí cho một lần xem thử hộp gỗ là một trăm lượng bạc, không mở ra được coi như mất trắng một trăm lượng, ngược lại nếu mở ra được thì đồ vật bên trong sẽ thuộc về người đó không cần trả thêm tiền.

Nghe vậy thiếu niên quay sang hỏi ý kiến Hàn Thiên, ở đây hắn không phải tiếc tiền mà là không muốn Hàn Thiên nghĩ xấu cho hắn, bỏ tiền mua đồ là hợp lí chứ cái này khá giống lừa đảo:

-Nàng thấy sao ?

Khá bất ngờ là Hàn Thiên lại đáp ứng:

-Ta cũng muốn xem thử một lần, không hiểu sao ta có cảm giác rất quen thuộc với hộp gỗ này.

Nghe Hàn Thiên nói thiếu niên càng hiếu kì hơn, theo lời tiểu nhị kể thì cái hộp gỗ này đã ở đây ít nhất hơn một trăm năm tính từ thời ông cố của tiểu nhị, trong khi đó tiểu cô nương này mới mười ba tuổi, làm sao lại có cảm giác quen thuộc đâu ?

Thế là thiếu niên phất tay ném cho tiểu nhị một trăm lượng bạc, còn hắn cũng dùng một cái phất tay đó dễ dàng lấy xuống hộp gỗ.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.